Series Our Vie
Jaeyoon lần nào nghĩ về khu trọ của mình cũng cảm thấy phải có lý do nào nó mới tâm linh được thế này.Vì sao á? Vì cả khu đều nói tiếng Anh tốt, mà tiếng Anh không thì không nói làm gì, đằng này cả khu đều biết tiếng Hàn, không nhiều thì cũng ít. Nó cùng Jongseong học tiếng Việt nhanh cũng là nhờ mọi người cả, nói giỡn, chỉ cần ngồi ăn chực hai ngày thôi trình tiếng Việt của chúng nó lên level liền. Nhưng mà lắm ngoại ngữ quá cũng mệt, cái chuyện nói chuyện mà tai nọ xọ tai kia là điều dễ hiểu. Mới đây thôi, cả khu được một phen nháo nhào vì không biết em Vũ nghe ở đâu mà về nói với mọi người là anh Sunghoon sắp đi du học rồi. Sunghoon còn không hiểu chuyện gì, rõ ràng nó đang học ở trên trường, đang làm bài tập nhóm rất chăm chỉ thì bé nhà nó nhắn tin, bảo nó ở đó luôn đi đừng có về nữa, đi đâu thì đi luôn đi em không care.Nó nhắn tin, em không rep, nó gọi điện, em tắt máy luôn. Vừa lúc đó thì tin nhắn trong group chat lại nhảy ầm ầm, chỉ tóm gọn lại một vấn đề khi nào nó đi du học để anh em còn biết mở party chia tay. Sunghoon nhíu mày khó hiểu, nhưng rồi cũng rep cho đám hóng hớt kia vừa lòng. Ai cho tôi tiền đi du học thế?Vấn đề là ai cũng kêu nó sắp đi du học, cả nhà đều nói vậy, đến cả Riki còn nhắn tin hỏi đi du học ở đâu, ủa các ông ơi tôi là du học sinh sẵn rồi, tôi từ Hàn qua đây đó, các ông còn muốn tôi đi đâu nữa? Đi về nhà em Vũ thì đi chứ đi du học thì thôi. Buồn đời ở chỗ dù từ ngày Jongseong Jaeyoon đến đây ở nó toàn ở ké phòng em Vũ, nhưng thực ra Sunghoon có đăng kí phòng kí túc xá. Dạo này nó cuốn gần hết đồ đạc dần sang phòng em, còn phòng kí túc xá dù không về nhưng cũng để đó không báo lại trường để bạn cùng phòng được tận hưởng phòng đơn. Nếu có bị em đuổi thật thì nó vẫn còn kí túc để về, nhưng đời nào Park Sunghoon chịu thế, nó về xóm trọ muốn gặp em, trước là giải thích, sau là ôm ôm thơm thơm, sau cùng là lại chui vào ở như nhà mình. Nó lên kế hoạch quá sức là tuyệt vời như vậy, nhưng ai ngờ đâu chào mừng nó ở ngay trước sảnh là Jaeyoon cùng Jongseong, hai thằng bạn ngồi cầu thang như hai con cún canh cửa."Quay đầu trở lại nơi mày thuộc về đi, Vũ nhỏ nhờ bọn tao ngồi canh khi nào mày về thì không cho mày vào đây này""Nhờ hai đứa mày á?""Không, có Nicholas nữa""Rồi nó đâu?""Đi mua bánh mì tiếp tế, chưa được ăn trưa còn phải ngồi cầu thang canh cái mặt mày, nhìn chúng tao giống chó chưa?"Bình thường Jaeyoon cùng Jongseong hay trêu nhau là "cún", hoặc Jaeyoon gọi mình là "cún" còn Jongseong là "mèo", nhưng hôm nay, riêng hôm nay nó tự đặt chúng nó là chó.Chực như chó chực xương chứ ai nói chực như cún đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì mà em bé lại tự dưng nổi khùng đòi đuổi nó đi như thế? Sunghoon nghĩ mãi không hiểu, nó thực sự rất muốn lên phòng tìm bé nhà nó hỏi cho bằng ra, nhưng hai con cún trước mặt dường như đã sẵn sàng tư thế, nó không muốn đã đi gặp em còn vác theo hai cái của nợ này, cuối cùng đành hỏi chuyện chúng nó."Sao tự dưng Vũ nhỏ đòi đuổi tao? Tao có làm gì đâu?""Tao chịu, em ý nói mày chuẩn bị đi du học mà không nói cho em ý biết, bù lu bù loa trên phòng sáng giờ" "Tao đi du học?" Càng lúc Sunghoon càng không hiểu, hay là có đứa nào bịa ra để trêu chọc em? Ban đầu nó định nghi ngờ Park Jongseong, nhưng lại sực nhớ ra thằng này rén em Nguyên hơn bất cứ thứ gì, đời nào nó dám bày trò như thế, đấy là còn chưa kể từng đó thời gian ở đây nó chưa bao giờ thấy Jongseong làm đám con nít buồn, kể cả Riki. Thôi ai lại nghi ngờ bạn bè, chắc là bé nhà nó nghe mọi người ở trường nói linh tinh thôi, chứ nó sang tới tận đây rồi còn muốn bay đi đâu học nữa? Học hành muốn rớt môn tới nơi rồi, không có hứng thú đi kiếm thêm cái bằng thạc sĩ đâu. Cùng lúc đó thì Nicholas ôm mấy ổ bánh mì về, nó mua từ bánh mì đến bánh gai đến bánh rán đến bánh ú, Sunghoon thấy ngón út thằng bạn mình còn lủng lẳng túi bánh giò bánh tẻ bánh nếp nữa, Nicholas hớn ha hớn hở xách về, chưa đến nơi đã la làng mấy ông ơi nghỉ khỏe nghỉ khỏe có đồ ăn rồi. Vừa mới hô dứt mồm thì va phải Park Sunghoon đang đứng nghệt mặt ra, nó vội vàng thảy hết đống bánh cho Jaeyoon rồi xua lấy xua để như đốt vía. "Thôi thôi đi lẹ đi, sáng giờ bé nhà mày bù lu bù loa tao đủ đau đầu rồi""Chúng mày không đứa nào nghe tao giải thích à?""Mày thử dỗ bé nhà mày bao giờ chưa? Chưa chớ gì, thế thì tao với mày có đang cùng hệ quy chiếu đâu mà đòi nói?"Không biết em Vũ trả cho ba đứa này bao nhiêu tiền mà chúng nó nhất quyết không cho Sunghoon đi lên tầng, mặc Sunghoon nài nỉ dọa dẫm xin xỏ đủ kiểu. Sunghoon chính thức chết tâm khi nghe Jongseong nói kèo đi chơi hôm nay với em Nguyên tan tành là vì em Nguyên đang ở trên phòng dỗ Vũ nhỏ. Gòi xong, một cục dỗi chưa đủ lại thêm một nhân tố kích cho dỗi thêm thì đường nào mà chơi lại. "Tao lên năm phút gom đồ rồi tao đi liền, được chưa?" "Đồ mày cho tới giây phút này chưa bị bán đồng nát là may lắm rồi mày hiểu không? Mày lên xin gom đồ xong là đồ mày đi đường hàng không luôn đấy, đi bay đi lắc từ tầng ba xuống sân nhà luôn mày hiểu không? Hiểu rồi thì đi đâu thì đi đi"Những tưởng thế là đủ xui rồi, trưa hôm đấy Vũ lớn cùng Hi Thừa đón Riki đi học về, vừa thấy Sunghoon trước cửa thiếu điều cầm chổi rượt nó luôn."Mày làm gì để em tao khóc? Khai nhanh còn được khoan hồng""Em thở! Thở cũng bị hiểu lầm đây này cho em lên phòng đi trời ơi!"Riki đứng đó, được Hi Thừa xách giùm cái cặp, nó được đà ngứa đòn kích cho Sunghoon nóng máu thêm."Nãy em thấy anh Vũ nhắn không thèm nhìn mặt anh nữa kìa, thôi thì anh đi đâu thì đi mạnh khỏe, về chơi nhớ mua quà cho em là được"Rốt cuộc vẫn là Hi Thừa sáng suốt, anh nhìn lên tầng ba rồi đẩy cả bọn vào chỗ khuất, ít nhất là chỗ đủ khuất để em Vũ có nhìn xuống thì cũng không thấy. Jongseong đã nghĩ đây là một sáng kiến hay cho đến khi nó thấy chỗ này có vẻ chật cho sáu người trưởng thành đứng, và để tiết kiệm chỗ thì anh Hi Thừa đang ôm trọn bồ ổng."Anh vừa phải thôi nha" "Tao đang cố giúp chúng mày đấy. Sunghoon, sao tự dưng Vũ nhỏ nói mày đi du học?""Anh nhìn xem em có chỗ nào không giống du học sinh? Em từ Hàn sang đó?"Nicholas nhìn nó từ đầu đến chân một lượt, xong lắc đầu."Hình như không có chỗ nào giống""Thế mà các ông tin bé nhà tôi sái cả cổ?" "Thế tao hỏi mày có tin bé nhà mày không? Mày dám nói mày không tin đi?"Sunghoon cứng họng, không cãi nổi. Nó có bao giờ cãi lời em bé nhà nó đâu, em bảo 1+1=3 nó cũng gật đầu khen em đúng. Mà em Vũ thì chưa bao giờ xạo với ai, nên giờ nói vậy cả khu trọ tin ngay cũng là điều hợp lý, cơ mà em ơi anh có đi đâu đâu? Nó khổ sở phân trần lại một lần nữa rằng nó không có nhu cầu đi đâu hết, có thì cũng chỉ đợi khi nào hết dịch thì về Hàn một chuyến thăm nhà rồi lại sang đây thôi, nó còn đang định dịch dã đỡ rồi kéo em Vũ đi cùng nó cơ mà?"...Mà nếu như tôi có đi đâu thật thì người đầu tiên biết phải là Vũ nhỏ mới đúng, tôi đi cắt tóc còn nói em ấy một câu chứ nói gì đến đi du học"Jongseong gật gù, dù nó hay thấy Sunghoon trêu bé Vũ thật, trêu đến nỗi bé Vũ không nhăn mặt quạu thì cũng phải phồng má lên dỗi, nhưng chưa bao giờ nó lấy mấy chuyện hệ trọng này ra trêu em, nó để ý Sunghoon toàn trêu mấy chuyện lặt vặt là chính, chắc cái này là bị người xấu hãm hại rồi."Này, trên trường có ai hay trêu Vũ nhỏ không?""...Mày hỏi em ấy chứ hỏi tao? Sao tao biết được? Tao có phải quản lý hay cai ngục đâu?""Chả nhẽ Nguyên không kể gì với mày?" "Ủa khi nào ẻm thích thì kể chứ tự dưng tao hỏi để ăn đấm à?" Jaeyoon cùng Nicholas bắt đầu tính toán xem nên cược ai, cược em Vũ sai hay cược Sunghoon sai, kèo là gì và nhà cái là ai, chúng nó bắt đầu xì xầm liệu nên đứng đây hóng hớt tiếp hay kéo quỷ con đang làm bài tập trên phòng đi chơi và để lại mấy con người này ở đây hết ngày.Jongseong, với đặc tính tò mò cấp tiến, đứng giữa đám anh em nhắn tin lạch cạch lạch cạch cho em Nguyên nhờ cập nhật tình hình. Nguyên chụp toàn cảnh cho Jongseong nhìn, mà nhìn xong, Jongseong nhìn Sunghoon đầy tội lỗi."Ẻm xếp đồ cho mày xong xuôi hết luôn rồi á, lên được thì lựa lời xin đống đồ, còn giải thích được thì chúc mày xếp lại đồ vui vẻ" Nhưng rồi Sunghoon nài nỉ quá, anh em thương tình người không cùng nhà mà cũng cho lên phòng em Vũ. Từng đó con người chạy hết lên tầng ba, Sunghoon mở cửa đi vào phòng trong khi mấy con người còn lại ngồi ngoài hành lang hóng tiếp.Sunghoon chỉ vừa mở được cái cửa ra đã bị em bé trong nhà lườm cho một cái muốn rách cả khóe mắt, đám anh em ở ngoài nhìn vậy mà cũng phải sợ giùm. Đúng là em bé cục lên thì cũng biến thành monster được. "Nguyên ra ngoài cho bọn anh nói chuyện chút nhé"Vũ nhỏ níu tay Nguyên, nhưng mà Nguyên muốn hai con người này giải quyết lẹ lẹ em còn đi chơi với bồ, nên là vạn sự nhờ anh Sunghoon nhé em chạy trước đây.Đợi Nguyên ra là Sunghoon đóng cửa lại, không cho đám anh em bên ngoài hóng gì hết. Nó cau mày nhìn bé nhà nó, em bé lườm nó muốn rách mắt, tình hình trong phòng rất chi là căng thẳng, áp lực trong căn phòng không khác gì nồi áp suất mỗi lần Riki mang ra dùng thử, rất căng."Sao giận anh?""Anh đi du học xong không nói em, anh còn kêu em không được giận á?"Sunghoon muốn làm căng, vì rõ ràng đây không phải sự thực. Nhưng nhìn em bé vừa giận vừa buồn nó lại không nỡ nặng nhẹ với em, bình thường em như cục bông, em có dỗi nó thì vẫn như cục bông, nó nào có gan làm em buồn nữa?"Anh có đi đâu đâu, anh đang là du học sinh đây còn gì? Hay bé nghe nhầm chữ du học sinh thành du học?""Không có! Rõ ràng em thấy mọi người nói anh đi du học, em còn hỏi người ta tận mấy lần liền, còn có tên trong danh sách trao đổi sinh viên tháng sau mà!"Là ai? Là tên chết tiệt nào đã hại Park Sunghoon này?"Nhưng mà nếu vậy anh phải biết chứ? Sao anh không biết gì hết?"Vũ nhỏ mếu máo nói người ta kêu có thông báo ở bảng tin trường luôn rồi, nói Sunghoon nhận suất học bổng du học ở Nhật tận nửa năm, nó nghe em nói mà cũng muốn ù tai tới nơi."Anh đâu có đăng ký học bổng đâu?""Em biết đâu được? Người ta nói có tên anh trên bảng thông báo rồi""Rồi em xem chưa?""Lúc đó em bực quá, đi về luôn không xem nữa"Sunghoon mở điện thoại ra, ngay đầu bảng tin là danh sách sinh viên nhận suất học bổng du học. Nó lướt một hồi đỏ cả mắt vẫn không thấy tên mình đâu, tới khi sắp bỏ cuộc để gọi điện thẳng cho phòng công tác học sinh sinh viên thì mắt nó va phải một cái tên có kí tự trông vừa lạ vừa quen.Park Sunhoon?Sunghoon phải đọc đi đọc lại để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Cái tên trên bảng hiện rõ mồn một Park Sunhoon, cùng năm sinh với nó, cùng khoa với nó luôn. Sunghoon nhờ bạn bè xem thử cái tên kia là một người khác hay thực sự là nó nhưng trường ghi sai tên, bạn bè nó nhắn lại mà nó không biết nên vui hay buồn.Hình như bạn tôi còn đang chật vật qua môn khẩu ngữ?
Hôm qua trường lên thông báo
mà nó còn tưởng lộn với tên ôngỪ, ai cũng lộn, trong đó có bé nhà tôi ông ơi. Vũ nhìn tin nhắn anh người yêu chìa ra trước mặt mà xấu hổ muốn tàng hình, cái mặt bột nín dứt, rồi lại cười hề hề cầu hòa."Hoi em nhầm xíu, xíu xiu hoi à, xí xóa nha?"Thì lại chả xí xóa, bé nhà nó muốn gì mà chẳng được? Mà Sunghoon cũng chẳng có gan chọc em nữa, dỗi hờn như thế này thì ai mà dám. May cho em là anh yêu em đấy nhé, phải thằng khác là nó đấm em rồi. ."Có hóng được gì không? Đậu má sao im lặng quá vậy?""Hay ngủm rồi? Mây người bình thường hiền hiền vui vui mà cọc lên nguy hiểm lắm""Ngủm gì mà ngủm? Chắc đang nói chuyện, chúng mày im coi tao còn nghe"Từng đó cái đầu hóng hớt ngoài cửa phòng người ta, không biết có hóng được gì không nhưng có vẻ ai cũng bị mỏi lưng mỏi cổ.Tối hôm đó, Vũ nhỏ bị Sunghoon lôi đi chơi trong khi còn hai cái deadline sắp đến hạn, nói là phải đền bù tổn thất tinh thần. Cả xóm trọ nhìn xuống em Vũ vừa bị Sunghoon kéo đi vừa năn nỉ mà thở phào, biết nhiều thứ tiếng thì cũng hay đấy, nhưng đừng nhầm với nhau là được.
Thế trong danh sách là Park Sunghoon hay Park Sunhoon?
Park Sunhoon ba ơiHôm qua trường lên thông báo
mà nó còn tưởng lộn với tên ôngỪ, ai cũng lộn, trong đó có bé nhà tôi ông ơi. Vũ nhìn tin nhắn anh người yêu chìa ra trước mặt mà xấu hổ muốn tàng hình, cái mặt bột nín dứt, rồi lại cười hề hề cầu hòa."Hoi em nhầm xíu, xíu xiu hoi à, xí xóa nha?"Thì lại chả xí xóa, bé nhà nó muốn gì mà chẳng được? Mà Sunghoon cũng chẳng có gan chọc em nữa, dỗi hờn như thế này thì ai mà dám. May cho em là anh yêu em đấy nhé, phải thằng khác là nó đấm em rồi. ."Có hóng được gì không? Đậu má sao im lặng quá vậy?""Hay ngủm rồi? Mây người bình thường hiền hiền vui vui mà cọc lên nguy hiểm lắm""Ngủm gì mà ngủm? Chắc đang nói chuyện, chúng mày im coi tao còn nghe"Từng đó cái đầu hóng hớt ngoài cửa phòng người ta, không biết có hóng được gì không nhưng có vẻ ai cũng bị mỏi lưng mỏi cổ.Tối hôm đó, Vũ nhỏ bị Sunghoon lôi đi chơi trong khi còn hai cái deadline sắp đến hạn, nói là phải đền bù tổn thất tinh thần. Cả xóm trọ nhìn xuống em Vũ vừa bị Sunghoon kéo đi vừa năn nỉ mà thở phào, biết nhiều thứ tiếng thì cũng hay đấy, nhưng đừng nhầm với nhau là được.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me