LoveTruyen.Me

Seungin 52hz

Không giống với chị gái mình, tôi không phải là một đứa trẻ giỏi giang, vượt trội gì cho lắm. 

Hồi đi học, có nhiều đứa lân la ra hỏi han tôi vài điều đại loại như kiểu "Chắc là cậu có tài xế đưa đi học hả?" hay "Đồ của cậu chắc đắt lắm...", nhưng tôi luôn trả lời một câu không đáp ứng được sự mong chờ của chúng nó. 

Tôi đi học bằng xe đạp, một cái xe đạp trông cũng ngầu lòi ra phết, và hơi cao cấp một tí thôi, quần áo tôi do mẹ mua, chính tôi cũng không rõ nguồn gốc của chúng, đồ đạc, mọi thứ lúc đi học đều là mẹ mua hết.

Tôi ý thức được về sự ảnh hưởng của bố mẹ mình. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn dính líu gì nhiều đến chuyện ấy cả. Thi thoảng tôi còn gắt lên khi đám bạn hỏi về gia đình mình quá nhiều.

Tôi luôn vi phạm. Nhưng chỉ đối với bố mẹ, họ hàng tôi thôi. Thầy cô, bạn bè và mọi người luôn nhìn tôi như một đứa trẻ hoạt bát, năng nổ và phóng khoáng. 

Tôi chơi bóng, học vẽ vời, làm bất cứ cái gì tôi thích, rồi khi nào có dịp thì lại xổ hết ra cho mọi người xem. Thi thoảng, hoặc rất thường xuyên, tôi bỏ lớp trốn đi chơi cùng bạn, có khi tối muộn mới chịu về nhà. Không một ai bên ngoài nói tôi hư hỏng cả. Nhưng mọi người trong nhà thì lại cho rằng tôi đúng là như vậy. Thật đáng buồn.

Nhưng cái ngày trẻ trung non nớt, ngày mà nhiệt huyết còn sục sôi, dâng trào thì dăm ba câu nói ấy chẳng thể ngăn tôi làm cái gì tôi thích. 

Tôi vẫn bỏ học đi chơi, vẫn về muộn, vẫn học vẽ, học đàn hát, nhảy nhót. Nhưng ấy cũng chỉ là cái thời vô lo vô nghĩ thôi. 

Bước vào lớp mười hai, có lẽ tôi chẳng còn gì khi ấy cả. Kể cả tôi có là một đứa lắm khi hành động như mặc kệ cuộc đời đi nữa, tôi chưa bao giờ muốn cuộc đời mình là những ngày mưu sinh kiếm sống cả, tôi muốn một cuộc đời tốt đẹp theo kiểu của riêng tôi. 

Vậy nên tôi bắt đầu nghiêm túc học hành. Nhưng chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng ra được lớp mười hai lại là quãng thời gian khó khăn đến như thế. 

Tôi mông lung đứng giữa cuộc đời, khi ấy, tôi chẳng còn nghĩ gì đến những đam mê, nhiệt huyết của tôi nữa, rồi bỗng dưng, tôi tự hỏi, mình giỏi nhất ở cái gì nhỉ? Mình muốn cái gì nhất? 

Tôi thích vẽ, nhưng sơ sơ thôi, không thể đem em đi kiếm tiền được, nên tôi không học vẽ. 

Tôi thích nhảy, nhưng có lẽ tôi không thể nhảy cả đời được đâu. 

Tôi cũng thích chơi, nhưng cái này thì...

Và ấy là lần đầu tiên trong đời, tôi chịu ngoan ngoãn chấp thuận một điều gì đấy bố mẹ đưa ra mà không cần bất cứ điều kiện nào hay phải cãi nhau gì đó.

Và tôi sẽ tôi một thầy giáo à?

Ừm có lẽ vậy.

Chỉ cần biết cuộc sống của tôi sẽ ổn.


Trong số những đám bạn suốt ngày lân la đến hỏi chuyện tôi, chỉ có Han Jieun, cô bạn ngồi ngay bên cạnh tôi, là chẳng bao giờ hỏi tôi điều gì về gia đình tôi cả. Cậu ấy cũng hoạt bát các thứ, giống tôi. Chúng tôi thân nhau khá nhanh, từ ngày vào cấp hai, cho đến tận khi lên cấp ba.

Mái tóc cậu ấy hơi phớt nâu, là cái màu nâu tự nhiên chứ không phải đi nhuộm. Vậy mà vẫn có lần Jieun bị giám thị tra hỏi vì tội nhuộm tóc. 

Hai người đã kì kèo qua lại, Jieun vẫn luôn khẳng định chắc nịch rằng tóc cậu ấy vỗn dĩ như thế trong khi thầy giám thị liên tục yêu cầu cậu ấy đi nhuộm lại. Vậy mà cậu ấy gan góc đến mức không thèm đi nhuộm đen, mặc kệ thầy giáo lần nào gặp cũng tra hỏi, nhưng rồi hỏi mãi cũng thôi, sự gan góc của cậu ấy thắng.



Đôi mắt Han Jieun long lanh, hệt như hai viên ngọc sáng bừng trên gương mặt cậu ấy mà trông chúng lúc nào cũng trong veo, sáng sủa.

Rồi sau đó, hai đứa đã thử hẹn hò, kiểu đi chơi với nhau gì đấy như mấy đứa yêu nhau vẫn thường hay làm. Có những buổi chiều đi lang thang trên bờ hồ, nắng chiều vàng rực rọi trên mặt hai đứa, tôi nhìn theo Jieun và nghĩ như thể có lẽ cả đời này sẽ chỉ yêu mình cậu ấy thôi.

Nói chung thì đó là một quãng vui vẻ trong cuộc đời tôi.

Nhưng mấy câu chuyện yêu đương trẻ con này sớm muộn gì bố mẹ tôi chẳng biết. Khi hai người biết chuyện, bố tôi chỉ nói một câu "Làm cái gì cũng phải đúng thời điểm.", còn mẹ tôi thì chỉ ậm ừ nhìn bố tôi bỏ về phòng.

Tôi tưởng họ sẽ phản ứng mạnh hơn, kiểu như chất vấn rồi sẽ giảng giải thật nhiều thứ khác.

Tôi và Jieun đã chia tay chỉ vài tuần sau đó. Cậu ấy nói rằng bỗng nhiên cậu ấy thích một bạn nam nào đó mất rồi, cậu ấy không muốn lừa dối tôi. Ngẫm thấy cũng đúng, cậu ấy thích người khác, tôi không có lí do gì để níu kéo cậu ấy cả, dù trong lòng toàn những đợt sóng cuộn trào dữ dội.

Rồi tôi vào đại học, đúng như bố mẹ tôi mong muốn. Hôm nay còn ngồi đây nói chuyện với em Jeongin.



"Ở lớp, các bạn không thích em. Em không làm gì các bạn cả, không có thù hằn với ai, cũng không làm gì xấu hết. Em chẳng biết em đã làm gì sai, đôi khi còn cố gắng đối xử thật tốt với mọi người, nhưng vẫn chẳng ai muốn lại gần em."

"Lúc mẹ em mới đi làm xa nhà, em tưởng em sẽ không vượt qua nổi khoảng đấy. Em chẳng nghĩ em sẽ sống đến tận bây giờ, chẳng biết cái gì đã kéo em ở lại hết ngày này qua tháng khác."

Em có một đôi mắt tuyệt đẹp, thực sự, long lanh như mắt cáo.

"Thi thoảng, em ghen tị với những đứa trẻ khác. Tại sao lại có một cuộc sống tốt như vậy, tại sao họ được sống đầy đủ như thế, còn em thì không. Sao em thấy như thể tất cả những đứa khác đều có một cuộc sống tốt, ngoại trừ em."

"Bố em vốn dĩ không như hiện tại, cũng vì cái đói, cái khổ mà thành ra như thế."

Một đứa trẻ mang nỗi hờn giận cả thế giới xung quanh. Bỗng dưng tôi thấy thương cho thằng bé đang ngồi bên cạnh mình.

"Nhưng người lớn thì hay bảo cái gì cũng có số cả rồi. Em đã sinh ra như thế, lớn lên thì cũng vẫn thế, em chẳng thể trách móc ai, em chỉ chấp nhận mọi thứ thôi. Được sống thì sống, sống đến đâu thì hay đến đấy."

Thật không hiểu, một đứa trẻ chưa qua một phần ba cuộc đời đã trải qua những gì mà lại suy nghĩ như thế. 

Tôi biết cuộc sống khó khăn ở đây cũng làm mai một đi những ước mơ, những hoài bão nhỏ nhoi của em, nhưng sẽ thế nào nếu em thật sự không còn muốn mơ mộng gì nữa nhỉ. À, chắc sẽ giống tôi bây giờ thôi. Nhưng em khác tôi hoàn toàn, kể cả khi tôi chẳng còn lấy một chút mộng mơ gì, cuộc đời tôi vẫn ổn, rất ổn, thậm chí là đáng mơ ước đối với nhiều người.

"Em có mong muốn gì không Jeongin? Hay đại loại kiểu như một ước mơ của em ấy, anh có thể sẽ giúp em mà."  Tôi hỏi.

Trên đồi, gió bỗng nhiên lặng đi. Tôi cảm nhận được cái lắc đầu của em.

"Em thì mơ gì được. Cũng không nên có ước mơ gì cả."

"Em có muốn vào đại học không? Học ở trên thành phố, em sẽ gặp nhiều người bạn mới, nhiều thứ mới, cuộc sống em sẽ tốt dần lên."

"Cũng đâu thể học đại học mà bỏ bê mọi người ở đây...Bố em thì như thế, ông bà nội ngoại già yếu, còn Jeonghyeon ở nhà, không ai chăm no cho nó cả, nó một thân con gái còn chưa vào tuổi mới lớn."

Thằng bé này đang nói mà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện em cũng đang ở cái tuổi mới lớn thôi.

Nhưng cái suy nghĩ ở tuổi mới lớn của em đúng rồi, đúng hơn cả cách nghĩ của một kẻ đã được tính là trưởng thành như tôi.



Cũng phải khuya lắm, hai đứa tôi mới dắt díu nhau từ trên đồi đi xuống. Trong con ngõ bé chỉ có duy nhất một cột đèn đường vàng vàng, hầu như nhà nào cũng tắt đèn tối om. Em bảo mọi người đều đi thuyền ban đêm, sáng sớm mới về.

"Hôm nay bố em cũng đi thuyền sao?" Tôi hỏi.

"Vâng ạ."

"Vậy còn Jeonghyeon thì sao?"

"Nó ngủ bên bà rồi."

Chỉ chờ có thế, tôi nói tiếp "Vậy sang chỗ anh đi, sáng mai vào chợ huyện chơi."

Thằng bé không chần chừ gì cả, đi theo tôi ngay

Thật ra hôm qua, lúc nhập điểm giúp chị Choi, tôi mới biết mai sinh nhật em, vậy nên định tặng em cái gì đó.


Tờ mờ sáng, tôi tỉnh dậy. Chỉ là đêm qua không ngủ được nhiều vì mải suy nghĩ vẩn vơ về chuyện cũ. 

Để ý sang đứa trẻ đang cuộn tròn trong chăn, có lẽ bây giờ em mới ngủ say. 

Mấy lần ngủ cùng em, tôi cũng ngủ say nên không để ý lắm, chỉ có hôm qua không ngủ được mới thấy thằng bé giật mình liên tục, sau đó còn rúc vào lưng tôi. Lúc này em thực sự là một đứa trẻ, hoàn toàn không còn chút suy tư, âu lo gì trên gương mặt em cả. Em ngủ thật ngon lành.

Bật dậy, tôi nhặt lại chiếc điện thoại bỏ trên bàn rồi mở ra xem. Là một số điện thoại lạ đã cố liên lạc đến khoảng năm sáu lần gì đấy hôm qua. Tôi trầm ngâm nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhớ lại lời thằng Jisung nói hôm nọ, cuối cùng vẫn nhấn gọi.

Dù sao đồng hồ cũng mới chỉ năm giờ sáng, chắc sẽ không có ai bắt máy, vậy thì tôi sẽ thanh thản hơn một chút.

Nhưng cuối cùng máy vẫn được kết nối. Một giọng nữ vang lên, có chút lạ, nhưng vẫn rất quen, là cái quen từ hồi còn mười bảy mười tám kia.

"Seungmin?"

Tôi không trả lời.

"Có phải Kim Seungmin đấy không?"

Tôi toan định ngắt máy, nhưng rồi lại trả lời.

"Đúng rồi, nhưng cho hỏi ai vậy?"

Thấy đầu máy bên kia ngừng một hồi, tôi hỏi "Nếu không có gì thì tôi ngắt máy đây."

Lúc bấy giờ mới có giọng trả lời "Là tớ, Han Jieun đây. Seungmin không nhận ra tớ sao?"

"À, là Jieun hả? Cũng lâu lắm rồi."

"Bọn mình gặp nhau được không? Tớ có chuyện muốn nói."

Tôi vội từ chối "Tớ cũng muốn thế lắm, nhưng xin lỗi cậu, tớ đang trong kì thực tập, tớ không ở trên thành phố, không thể đến gặp cậu được rồi."

"Vậy sao..."

"Seungmin, tớ sẽ sang Pháp, tớ học tiếp thạc sĩ ở đấy, chắc sau này sẽ sống bên đấy."

"Vậy à, chúc cậu thành công nhé." Tôi trả lời một câu.

"Cậu...có thể về thành phố một chút không, ngày mai tớ sẽ đi."

Chẳng biết điều gì khi ấy đã khiến tôi đứng dậy, tìm vội một bộ đồ rồi chạy đi.

Tôi vội đi, vì nếu nhanh, tôi có thể về kịp tối nay. Mặc bộ quần áo vào, cầm thêm điện thoại và viết lại cho em vài dòng chữ, tôi ra ngoài.

"Anh có việc phải về thành phố, tối đợi anh trên đồi."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me