Seungseok Cua Hang Tien Loi Co Gi
" Vậy tôi về đây! " Seungyoun ra đến cửa còn không quên ngoái lại chào Sejin kèm một nụ cười thương hiệu. " Bé Younie uống sữa chuối không nè!! " Sejin hình như không thể không trêu chọc Seungyoyn thì phải. Đang bận sắp đồ vẫn phải nói với ra. " Cưm man hê!!! " Seungyoun cũng chỉ có thể bất lực đưa tay đỡ trán , gồng mình gào lên , sau đó làm bộ tức giận các thứ đóng cửa cái ầm. Đây là câu chuyện Seungyoun đời buồn khi cậu không thể ăn mỳ cay, thứ mỳ nổi tiếng nhất nhì của Hàn Quốc. Để rồi, ra bị trêu, vào bị trêu. Tự nhủ lòng có lẽ đến mùa quýt năm sau vụ này vẫn sẽ bị lôi ra trêu thôi. Seungyoun tự nhận mình hơi ba bô và lâu lâu hơi khùm khùm nên mọi người sẽ có rất nhiều thứ để trêu cậu. Nhưng có lẽ Seungyoun không biết rằng, chính phản ứng thú vị của cậu mới là lí do người ta muốn trêu cậu. Vì đáng yêu đó Seungyoun ssii...
...
Hình ảnh Seungyoun mở cửa bước ra khiến Wooseok hơi bất ngờ. Cậu đưa tay lên xem đồng hồ, bây giờ còn chưa tới 6h sáng. Nhưng Seungyoun không mặc đồng phục nên cậu chắc chắn rằng cậu ấy đang chuẩn bị ra về... Cậu thấy Seungyoun đứng khựng lại mà ngước nhìn trời rồi cúi mặt buồn thiu... " Đúng là đồ ngốc này lại không nhớ mang ô..." Khẽ cúi xuống lắc đầu cười mỉm. Đột nhiên thấy hân hoan trong lòng, lại có chút hồi hộp. Đưa tay lên chạm vào điểm nơi trống ngực đang đập ngày càng mạnh kia, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh... Wooseok cầm cán bật chiếc ô mà cậu cầm nãy giờ, sải bước vào màn mưa, hướng thẳng dáng hình quen thuộc đó mà đi tới...
... " Này Cho Seungyoun? Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không? " Wooseok phanh gấp làm chiếc xe đạp cua một đường vòng, cậu dừng xe ngay trước bậc thềm của cửa hàng mà Seungyoun làm. Mưa liên tục rơi lộp bộp trên chiếc ô màu xanh trời trên tay Wooseok. Cậu đến bực mình nhìn cái con người kia vẫn còn có thể đứng đó mà toe toét cười... " Xin lỗi cậu mà Seokie... " Seungyoun gãi gãi đầu, nhìn mưa cứ rơi liên tục, định chạy xuống rồi lại như không dám, cứ loay hoa loay hoay khiến người khác nhìn cũng đến sốt ruột với cậu... " Đứng yên đấy! Đứng yên đấy!! " Wooseok thiệt muốn đưa tay đỡ trán. Cậu đứng xuống dựng xe rồi cầm bộc đồ gì đó đi lên chỗ Seungyoun. Cậu mở khóa túi lấy ra một chiếc áo mưa đơn trong suốt, đưa về phía Seungyoun... " Mặc vào đi. Hôm nay cậu bảo phải đi sớm vì muốn học tiết thầy Han. Vậy mà cuối cùng nếu tôi không nhắn tin nhắc thì cậu định ở đây đến khi hết mưa à? " Kèm theo một bài ca càm ràm... " Không phải... Tôi định chạy ù về nhà từ nãy nhưng cậu... Không cho tôi đi mưa... " Seungyoun vừa mặc áo mưa vừa làm bộ ủy khuất nói, cái môi cứ chề ra coi bộ ấm ức lắm... " Đội mưa? Cậu có biết lần trước cậu đi mưa một lần về sốt gần bốn mươi độ! Đã yếu còn thích ra gió!! " Wooseok nghe đến liền bực mình chống nạnh nói. " Vậy phải làm sao? .." Seungyoun mặt xịu xuống tận rốn, nói mà giọng lí nhí dần. " Gọi cho tôi! Cậu bị ngố à? " " Ò... Tôi bị ngố đấy! Làm thao... " Seungyoun cúi gằm mặt nói... Ngươi ta cũng biết dỗi chứ bộ... " Thế giờ có về nhà thay đồ đi học không thì bảo?! " Wooseok thấy vậy liền có chút chột dạ, tự cảm thấy hình như vừa rồi có hơi nặng lời. Seungyoun tuy khá đô con so với cậu nhưng trái tim lại vô cùng mong manh , chạm nhẹ một cái cũng có thể vỡ tan như bong bóng xà phòng... Nhưng con người Wooseok lại không thích tỏ vẻ quan tâm ai bao giờ, trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải nạnh nùng phũ phàng cho cool... " Có... " Vẫn là Seungyoun đời buồn...
...
" Chú taxi ơi. Chú taxi à. Hình như cháu bị lạc rồi? Chú đưa cháu về nhà được không? ? " Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Seungyoun giật mình, còn tưởng mình nằm mơ giữa ban ngày vì giờ này chắc chắn Wooseok còn đang ngủ không biết trời đất gì trên giường cơ. Cậu quay vội người lại theo hướng tiếng gọi, nhìn sang cái vóc dáng nhỏ bé kia ,khuôn mặt, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh uwu các thứ các thứ đang ngước lên nhìn cậu... Đúng là tiểu tổ tông nhà cậu rồi... " Woo...seokie...?? Cậu làm gì ở đây? " Hai mắt cậu trợn tròn ( thật ra là không tròn lắm vì mắt hí) nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đang cười tươi nhìn mình kia, lúc nãy còn buông lời ngon ngọt gì đó mưa to quá nghe không có dõ có thể nói lại được không?... " Lạnh không? " Wooseok đưa về phía Seungyoun chiếc áo khoác cậu mang theo, nghiêng đầu vẻ lo lắng khiến tim Seungyoun mềm xèo đến tan chảy ~~ Sao có thể đáng yêu như vậy? Cậu không được đáng yêu như này đâu Seokie à ~~ " Đừng bảo là cậu dậy sớm chỉ để mang áo qua cho tôi nhé? " Seungyoun nhận lấy áo khoác rồi mặc vào, trong lòng vẫn chưa hết ngỡ ngàng, hồn phách vẫn còn muốn muốn bay lên 9 tầng mây . Dù chiếc áo khoác đó là lần trước Wooseok mượn của cậu nhưng vì Wooseok đã mặc nên chắc chắn có mùi của Seokie. Seungyoun càng nghĩ càng thấy trong lòng hân hoan phấn khởi như có trăm ngàn hoa nở ... " Còn cả ô cho cậu nữa! " Wooseok nghe vậy liền giơ chiếc ô trong tay kia lên. Hôm nay Wooseok đặc biệt thảo mai hiền lành khả ái à nha... Mưa nhớ mang ô cho bạn vì sợ bạn bị ướt đó a ~~ Thế này gọi là nuôi bạn đúng cách ! " Chỉ vậy thôi à... " Seungyoun tự cảm thấy phải tu 9 kiếp mới có thể được thấy Kim Wooseok dịu dàng như vậy. Nhưng cậu thật sự đã quen với một Kim Wooseok ngang bướng khó chiều hay giận dỗi , đôi lúc lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn với trái tim cậu. Như vầy thật sự có chút chưa kịp thích ứng a... " Ừm... Còn thiếu gì sao? " Wooseok nhà chúng ta thì ngây thơ vô ( số) tội mà ngước nhìn bạn... " Không...có gì... " " Cậu nói đi! Thiếu gì tôi sẽ kiếm cho cậu!" Wooseok thấy phản ứng người kia không mấy tích cực lại càng thấy sốt ruột mà hỏi... Wooseok hôm nay thật là quá nhiệt tình a. Lẽ nào phải dậy quá sớm nên bị lag?? " Ừm... Nay cậu tốt quá vậy? " Seungyoun liếc nhìn bạn mình 1996 lần , rén tới rén lui, nghĩ nghĩ chút mới dám lên tiếng . " Bộ bình thường tôi có chỗ nào không tốt à? " Wooseok hơi nhíu mày, thật sự không hiểu Seungyoun có ý gì... " Không phải. Cậu biết ý tôi không phải vậy mà... Với tôi...có cậu là quá đầy đủ rồi..." Seungyoun lại vì cái nhíu mày của Wooseok mà bắt đầu bối rối, muốn nói gì rồi lại thôi. Cuối cùng lại đổi qua chủ đề khác, còn cả gan tiến lại, choàng tay qua vai ôm bạn vào sát mình, miệng cười cười trêu ghẹo con nhà lành... ( chắc lành) Đây là biểu hiện của sự lươn cmn lẹo. " Hừm!... " Kim Wooseok trời sinh nóng tính, nhưng hôm nay trời bị mây che nên không muốn chấp nhặt người bạn mình, đành chề môi mọng cong cong ra hừ một tiếng. Seungyoun nhìn cái bộ dạng đó thì thực không thể chịu nổi, liền đánh liều đưa tay còn lại lên ôm lấy bạn như muốn một phát kéo bạn vào lòng mình, bỏ bao mang về !! " Bỏ ra đi?!!! " Wooseok bị cái ôm không ngờ tới làm giật mình, hốt hoảng đẩy ra. Phạm thượng! Thật không thể chấp nhận được, giữa thanh thiên bạch nhật, bao người đi lại mà giám ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì, thật khiến người ta ngại muốn đỏ mặt mà... Ai ngờ đâu người ta còn ôm dữ hơn cơ liu liu... " Không thích! Người ta lạnh lắm!! " Seungyoun dạo gần đây bỗng trở nên rất ngang bướng, lại không biết học đâu cái kiểu mè nheo ăn vạ , lá gan ngày càng bự chà bá , được nước làm càn, có chút sơ hở liền bị cậu ta thừa cơ bắt lấy. Đã vòng hai tay ôm ôm vai lại còn dụi dụi trán xuống cái đầu nhỏ kia, coi trừng là đang làm nũng ha gì ?? Bỏ trẫm ra >< ... Mà thôi đừng... Mà thôi bỏ ra... Mà thôi... Wooseok bị cậu làm cho đỏ bừng mặt, tay chân cứng đờ không biết phản ứng sao, mắt mở tròn trân trân nhìn màn mưa trắng xóa vẫn mải rơi kia. Đầu óc cậu lúc này như đang chiến tranh giữa các vì sao ( tui thích Groot) , chẳng thể nghĩ được cái gì ra cái gì là ra cái gì... " Cậu...l..àm...c..cái.. g..." Wooseok đến nói cũng không thành lời, tim lúc này có lẽ là muốn một cước bay ra ngoài mà tắm mưa cũng nên... " Ủ ấm đó... Lúc nãy đang nói thì thấy cậu rùng mình. Tại sao nhớ mang áo cho người khác mà bản thân lại mặc có cái áo khoác mỏng thế này hả?! " Seungyoun nói bằng tông giọng trầm ấm ôn nhu khí chất tổng tài. Thấy người dưới im lặng không đáp liền hơi ngửa ra, muốn ngó sang nhìn mặt Wooseok lúc này, chưa kịp nhìn đến liền bị người ta phũ phàng đẩy ra, còn đưa hai tay lên che mặt... Seokie à cậu có chỗ nào không ổn sao? Sao tai với cổ đỏ lên hết thế này?? Seungyoun thấy mặt mày Wooseok đỏ ửng liền nhíu mày lo lắng, định tiến lại gỡ tay người ta ra hỏi han, không biết có cần đi gặp bác sĩ không nữa... Cạch... " Ở đây chúng tôi bán tạp hóa, bán đồ chứ không bán người. Ôm ấp thì ra gầm cầu không tôi báo công an tội cản trở kinh doanh, gông cổ lên đồn cả đám bây giờ !! "
Sejin đứng trong cửa hàng nãy giờ được xem cảnh người ta xà nẹo xà nẹo , tức đến nổ đom đóm mắt, bực mình chống nạnh đi ra "nhẹ nhàng "nhắc nhở. Mưa gió đã chả bán buôn được gì lại còn được hai cái người đứng ôm ôm ấp ấp chắn cả lối đi, thử hỏi còn ai dám vô nữa hả? Cái tông giọng đanh đá này nghe đâu còn tưởng dì chủ nhà làm Wooseok hoảng hốt hé mắt ra nhìn, à thì ra không phải ,hốt cả hền hà... À nhưng mà nhìn cũng hơi quen quen, ủa ai ta??? " Lee... Sejin??? " Wooseok tròn mắt lên tiếng. " Hai người biết nhau à?? " Seungyoun ngơ ngác nhìn tới nhìn lui... " Ủa? Wooshin??" Sejin cũng bắt đầu ngờ ngợ ra khuôn mặt có chút quen quen kia... Wooshin?? " Ò. Lâu lắm không gặp! " " Ờ. Đúng là lâu lắm rồi. Từ đợt ông với ông Jinhyuk đột nhiên chia tay. Sau đấy chả ai liên lạc được với ông " " Ầy... Chuyện...cũng lâu...rồi... Đừng nhắc nữa... " Wooseok không ngờ Sejin lại nhắc chuyện đó. Chỉ là bình thường thì không sao nhưng lúc này còn có Seungyoun ở đây. Cậu hơi liếc mắt muốn nhìn phản ứng của Seungyoun, rồi lại nhìn Sejin xua xua tay , nói vu vơ vài câu hỏi thăm rồi quay người trực kéo Seungyoun rời đi... "Về...về thôi ..." " Ừm... " " Mưa to lắm. Hai người một ô không sao chứ? " " Không sao... Như thế này! Là được... " Seungyoun nói kèm hành động minh họa, đưa tay khoác vai Wooseok kéo vào lòng mình để tránh cho bạn bị ướt. Còn Wooseok thì bị hành động đó làm cho trợn tròn cả mắt ,vai co rụt lại trông càng nhỏ bé ...cứu giá!!! Sejin cũng bị một phen thần trí kinh ngạc... Cho hỏi đây có lẽ nào là hào quang nam chính sáng chói long lanh lóng lánh lung linh lồng lộn? ... Hai người cứ vậy kéo nhau đi, dần khuất bóng trong màn mưa trắng xóa...
........................
Nhắc tui nếu sai chính tả nha :( . Kamsa <3
...
Hình ảnh Seungyoun mở cửa bước ra khiến Wooseok hơi bất ngờ. Cậu đưa tay lên xem đồng hồ, bây giờ còn chưa tới 6h sáng. Nhưng Seungyoun không mặc đồng phục nên cậu chắc chắn rằng cậu ấy đang chuẩn bị ra về... Cậu thấy Seungyoun đứng khựng lại mà ngước nhìn trời rồi cúi mặt buồn thiu... " Đúng là đồ ngốc này lại không nhớ mang ô..." Khẽ cúi xuống lắc đầu cười mỉm. Đột nhiên thấy hân hoan trong lòng, lại có chút hồi hộp. Đưa tay lên chạm vào điểm nơi trống ngực đang đập ngày càng mạnh kia, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh... Wooseok cầm cán bật chiếc ô mà cậu cầm nãy giờ, sải bước vào màn mưa, hướng thẳng dáng hình quen thuộc đó mà đi tới...
... " Này Cho Seungyoun? Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không? " Wooseok phanh gấp làm chiếc xe đạp cua một đường vòng, cậu dừng xe ngay trước bậc thềm của cửa hàng mà Seungyoun làm. Mưa liên tục rơi lộp bộp trên chiếc ô màu xanh trời trên tay Wooseok. Cậu đến bực mình nhìn cái con người kia vẫn còn có thể đứng đó mà toe toét cười... " Xin lỗi cậu mà Seokie... " Seungyoun gãi gãi đầu, nhìn mưa cứ rơi liên tục, định chạy xuống rồi lại như không dám, cứ loay hoa loay hoay khiến người khác nhìn cũng đến sốt ruột với cậu... " Đứng yên đấy! Đứng yên đấy!! " Wooseok thiệt muốn đưa tay đỡ trán. Cậu đứng xuống dựng xe rồi cầm bộc đồ gì đó đi lên chỗ Seungyoun. Cậu mở khóa túi lấy ra một chiếc áo mưa đơn trong suốt, đưa về phía Seungyoun... " Mặc vào đi. Hôm nay cậu bảo phải đi sớm vì muốn học tiết thầy Han. Vậy mà cuối cùng nếu tôi không nhắn tin nhắc thì cậu định ở đây đến khi hết mưa à? " Kèm theo một bài ca càm ràm... " Không phải... Tôi định chạy ù về nhà từ nãy nhưng cậu... Không cho tôi đi mưa... " Seungyoun vừa mặc áo mưa vừa làm bộ ủy khuất nói, cái môi cứ chề ra coi bộ ấm ức lắm... " Đội mưa? Cậu có biết lần trước cậu đi mưa một lần về sốt gần bốn mươi độ! Đã yếu còn thích ra gió!! " Wooseok nghe đến liền bực mình chống nạnh nói. " Vậy phải làm sao? .." Seungyoun mặt xịu xuống tận rốn, nói mà giọng lí nhí dần. " Gọi cho tôi! Cậu bị ngố à? " " Ò... Tôi bị ngố đấy! Làm thao... " Seungyoun cúi gằm mặt nói... Ngươi ta cũng biết dỗi chứ bộ... " Thế giờ có về nhà thay đồ đi học không thì bảo?! " Wooseok thấy vậy liền có chút chột dạ, tự cảm thấy hình như vừa rồi có hơi nặng lời. Seungyoun tuy khá đô con so với cậu nhưng trái tim lại vô cùng mong manh , chạm nhẹ một cái cũng có thể vỡ tan như bong bóng xà phòng... Nhưng con người Wooseok lại không thích tỏ vẻ quan tâm ai bao giờ, trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải nạnh nùng phũ phàng cho cool... " Có... " Vẫn là Seungyoun đời buồn...
...
" Chú taxi ơi. Chú taxi à. Hình như cháu bị lạc rồi? Chú đưa cháu về nhà được không? ? " Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Seungyoun giật mình, còn tưởng mình nằm mơ giữa ban ngày vì giờ này chắc chắn Wooseok còn đang ngủ không biết trời đất gì trên giường cơ. Cậu quay vội người lại theo hướng tiếng gọi, nhìn sang cái vóc dáng nhỏ bé kia ,khuôn mặt, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh uwu các thứ các thứ đang ngước lên nhìn cậu... Đúng là tiểu tổ tông nhà cậu rồi... " Woo...seokie...?? Cậu làm gì ở đây? " Hai mắt cậu trợn tròn ( thật ra là không tròn lắm vì mắt hí) nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đang cười tươi nhìn mình kia, lúc nãy còn buông lời ngon ngọt gì đó mưa to quá nghe không có dõ có thể nói lại được không?... " Lạnh không? " Wooseok đưa về phía Seungyoun chiếc áo khoác cậu mang theo, nghiêng đầu vẻ lo lắng khiến tim Seungyoun mềm xèo đến tan chảy ~~ Sao có thể đáng yêu như vậy? Cậu không được đáng yêu như này đâu Seokie à ~~ " Đừng bảo là cậu dậy sớm chỉ để mang áo qua cho tôi nhé? " Seungyoun nhận lấy áo khoác rồi mặc vào, trong lòng vẫn chưa hết ngỡ ngàng, hồn phách vẫn còn muốn muốn bay lên 9 tầng mây . Dù chiếc áo khoác đó là lần trước Wooseok mượn của cậu nhưng vì Wooseok đã mặc nên chắc chắn có mùi của Seokie. Seungyoun càng nghĩ càng thấy trong lòng hân hoan phấn khởi như có trăm ngàn hoa nở ... " Còn cả ô cho cậu nữa! " Wooseok nghe vậy liền giơ chiếc ô trong tay kia lên. Hôm nay Wooseok đặc biệt thảo mai hiền lành khả ái à nha... Mưa nhớ mang ô cho bạn vì sợ bạn bị ướt đó a ~~ Thế này gọi là nuôi bạn đúng cách ! " Chỉ vậy thôi à... " Seungyoun tự cảm thấy phải tu 9 kiếp mới có thể được thấy Kim Wooseok dịu dàng như vậy. Nhưng cậu thật sự đã quen với một Kim Wooseok ngang bướng khó chiều hay giận dỗi , đôi lúc lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn với trái tim cậu. Như vầy thật sự có chút chưa kịp thích ứng a... " Ừm... Còn thiếu gì sao? " Wooseok nhà chúng ta thì ngây thơ vô ( số) tội mà ngước nhìn bạn... " Không...có gì... " " Cậu nói đi! Thiếu gì tôi sẽ kiếm cho cậu!" Wooseok thấy phản ứng người kia không mấy tích cực lại càng thấy sốt ruột mà hỏi... Wooseok hôm nay thật là quá nhiệt tình a. Lẽ nào phải dậy quá sớm nên bị lag?? " Ừm... Nay cậu tốt quá vậy? " Seungyoun liếc nhìn bạn mình 1996 lần , rén tới rén lui, nghĩ nghĩ chút mới dám lên tiếng . " Bộ bình thường tôi có chỗ nào không tốt à? " Wooseok hơi nhíu mày, thật sự không hiểu Seungyoun có ý gì... " Không phải. Cậu biết ý tôi không phải vậy mà... Với tôi...có cậu là quá đầy đủ rồi..." Seungyoun lại vì cái nhíu mày của Wooseok mà bắt đầu bối rối, muốn nói gì rồi lại thôi. Cuối cùng lại đổi qua chủ đề khác, còn cả gan tiến lại, choàng tay qua vai ôm bạn vào sát mình, miệng cười cười trêu ghẹo con nhà lành... ( chắc lành) Đây là biểu hiện của sự lươn cmn lẹo. " Hừm!... " Kim Wooseok trời sinh nóng tính, nhưng hôm nay trời bị mây che nên không muốn chấp nhặt người bạn mình, đành chề môi mọng cong cong ra hừ một tiếng. Seungyoun nhìn cái bộ dạng đó thì thực không thể chịu nổi, liền đánh liều đưa tay còn lại lên ôm lấy bạn như muốn một phát kéo bạn vào lòng mình, bỏ bao mang về !! " Bỏ ra đi?!!! " Wooseok bị cái ôm không ngờ tới làm giật mình, hốt hoảng đẩy ra. Phạm thượng! Thật không thể chấp nhận được, giữa thanh thiên bạch nhật, bao người đi lại mà giám ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì, thật khiến người ta ngại muốn đỏ mặt mà... Ai ngờ đâu người ta còn ôm dữ hơn cơ liu liu... " Không thích! Người ta lạnh lắm!! " Seungyoun dạo gần đây bỗng trở nên rất ngang bướng, lại không biết học đâu cái kiểu mè nheo ăn vạ , lá gan ngày càng bự chà bá , được nước làm càn, có chút sơ hở liền bị cậu ta thừa cơ bắt lấy. Đã vòng hai tay ôm ôm vai lại còn dụi dụi trán xuống cái đầu nhỏ kia, coi trừng là đang làm nũng ha gì ?? Bỏ trẫm ra >< ... Mà thôi đừng... Mà thôi bỏ ra... Mà thôi... Wooseok bị cậu làm cho đỏ bừng mặt, tay chân cứng đờ không biết phản ứng sao, mắt mở tròn trân trân nhìn màn mưa trắng xóa vẫn mải rơi kia. Đầu óc cậu lúc này như đang chiến tranh giữa các vì sao ( tui thích Groot) , chẳng thể nghĩ được cái gì ra cái gì là ra cái gì... " Cậu...l..àm...c..cái.. g..." Wooseok đến nói cũng không thành lời, tim lúc này có lẽ là muốn một cước bay ra ngoài mà tắm mưa cũng nên... " Ủ ấm đó... Lúc nãy đang nói thì thấy cậu rùng mình. Tại sao nhớ mang áo cho người khác mà bản thân lại mặc có cái áo khoác mỏng thế này hả?! " Seungyoun nói bằng tông giọng trầm ấm ôn nhu khí chất tổng tài. Thấy người dưới im lặng không đáp liền hơi ngửa ra, muốn ngó sang nhìn mặt Wooseok lúc này, chưa kịp nhìn đến liền bị người ta phũ phàng đẩy ra, còn đưa hai tay lên che mặt... Seokie à cậu có chỗ nào không ổn sao? Sao tai với cổ đỏ lên hết thế này?? Seungyoun thấy mặt mày Wooseok đỏ ửng liền nhíu mày lo lắng, định tiến lại gỡ tay người ta ra hỏi han, không biết có cần đi gặp bác sĩ không nữa... Cạch... " Ở đây chúng tôi bán tạp hóa, bán đồ chứ không bán người. Ôm ấp thì ra gầm cầu không tôi báo công an tội cản trở kinh doanh, gông cổ lên đồn cả đám bây giờ !! "
Sejin đứng trong cửa hàng nãy giờ được xem cảnh người ta xà nẹo xà nẹo , tức đến nổ đom đóm mắt, bực mình chống nạnh đi ra "nhẹ nhàng "nhắc nhở. Mưa gió đã chả bán buôn được gì lại còn được hai cái người đứng ôm ôm ấp ấp chắn cả lối đi, thử hỏi còn ai dám vô nữa hả? Cái tông giọng đanh đá này nghe đâu còn tưởng dì chủ nhà làm Wooseok hoảng hốt hé mắt ra nhìn, à thì ra không phải ,hốt cả hền hà... À nhưng mà nhìn cũng hơi quen quen, ủa ai ta??? " Lee... Sejin??? " Wooseok tròn mắt lên tiếng. " Hai người biết nhau à?? " Seungyoun ngơ ngác nhìn tới nhìn lui... " Ủa? Wooshin??" Sejin cũng bắt đầu ngờ ngợ ra khuôn mặt có chút quen quen kia... Wooshin?? " Ò. Lâu lắm không gặp! " " Ờ. Đúng là lâu lắm rồi. Từ đợt ông với ông Jinhyuk đột nhiên chia tay. Sau đấy chả ai liên lạc được với ông " " Ầy... Chuyện...cũng lâu...rồi... Đừng nhắc nữa... " Wooseok không ngờ Sejin lại nhắc chuyện đó. Chỉ là bình thường thì không sao nhưng lúc này còn có Seungyoun ở đây. Cậu hơi liếc mắt muốn nhìn phản ứng của Seungyoun, rồi lại nhìn Sejin xua xua tay , nói vu vơ vài câu hỏi thăm rồi quay người trực kéo Seungyoun rời đi... "Về...về thôi ..." " Ừm... " " Mưa to lắm. Hai người một ô không sao chứ? " " Không sao... Như thế này! Là được... " Seungyoun nói kèm hành động minh họa, đưa tay khoác vai Wooseok kéo vào lòng mình để tránh cho bạn bị ướt. Còn Wooseok thì bị hành động đó làm cho trợn tròn cả mắt ,vai co rụt lại trông càng nhỏ bé ...cứu giá!!! Sejin cũng bị một phen thần trí kinh ngạc... Cho hỏi đây có lẽ nào là hào quang nam chính sáng chói long lanh lóng lánh lung linh lồng lộn? ... Hai người cứ vậy kéo nhau đi, dần khuất bóng trong màn mưa trắng xóa...
........................
Nhắc tui nếu sai chính tả nha :( . Kamsa <3
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me