LoveTruyen.Me

Seventeen X Fanfictiongirl Cham Khe




         Vừa khi Vernon bước ra khỏi phòng, Jiwoon nằm lặng lẽ trên chiếc sofa , ngón tay vô thức lướt nhẹ trên bờ môi mềm . Cô vẫn còn có thể cảm nhận được nụ hôn ướt át vừa rồi , hơi thở thơm mát của người đàn ông dường như vẫn chưa hề phai đi . Quả nhiên những hành động như vậy vẫn khiến cô lúng túng vô cùng , đại não dường như chậm lại và chết hẳn , từ chối tiếp nhận bất cứ thông tin nào phía bên ngoài . Thứ duy nhất cô có thể hiểu cho bản thân ngay lúc này , là nhịp tim bên phía lồng ngực , nó đang không ngừng đập , thậm chí tốc độ dường như đang tăng dần đều như muốn hồi đáp lại nụ hôn đó vậy . Từng cử chỉ , từng hành động của người đàn ông đó đều khiến cô rùng mình , không phải vì sợ hãi cậu ta , mà cô sợ rằng mình sẽ thực sự rung động mất .

Nếu thật sự là như vậy , thì mục đích ban đầu của cô ở lại đây là gì ? Nó sẽ không chỉ đơn thuần là cô muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác nữa , có phải hay không khi cô đang mưu cầu nhiều hơn ở mối quan hệ này ? Và liệu khi chuyện này vỡ lở ra , chuyện kinh khủng gì sẽ xảy đến chứ ? Kết cục quả nhiên là thảm đến chết . Chả khác nào cô đang tự đào hố chôn mình .

Nghĩ thì là vậy , nhưng gương mặt đỏ bừng đó dường như đang bán đứng cô , toàn thân nóng bừng như cảm sốt , cô cảm thấy sức lực như bị hút cạn . Jiwoon như một con búp bê bị bỏ rơi giữa biển cảm xúc dâng trào . Cơ thể cô như mất hết sức sống, tê dại vì những va chạm mãnh liệt và những xúc cảm ngột ngạt vừa qua . Trong không gian yên lặng, nụ hôn và lời thú nhận của Vernon vẫn còn văng vẳng bên tai cô, như một bản nhạc dịu dàng mà không cách nào tắt lịm. Tâm trí cô chìm đắm trong biển cảm xúc hỗn loạn, vừa xấu hổ vừa hoang mang, như thể cô đang đứng trên một ngã ba đường mờ mịt, không biết liệu những gì vừa xảy ra có phải là giấc mơ hay thực tại . Cái đáng sợ chính là dù cho đó có là một giấc mơ , cô thật sự đã không muốn tỉnh lại .

Ai mà không mưu cầu một hạnh phúc chứ . Suy cho cùng tình yêu là một thứ gì đó rất cám dỗ con người , tựa như một liều thuốc độc không có cách nào lí giải . Cuối cùng Jiwoon lại đang vướng vào thứ độc chết người như vậy , quả thật đã chìm đắm trong một khoảng khắc yêu đương nào đó , rất khó để thoát thân .

.

Căn phòng dường như tĩnh lặng một cách đáng sợ , và Jiwoon cố gắng thu gom những suy nghĩ hỗn độn đang quay cuồng trong đầu mình . Trước đấy , những bức tranh trên tường đã từng khiến cô cảm thấy mê mẩn đến mức ngắm nhìn không rời mắt , nhưng giờ đây chúng bỗng trở nên nhạt nhẽo và không còn ý nghĩa gì nữa . Cô đưa cánh tay nhỏ gác lên trán , muốn xua tan đi ngọn lửa đang cháy rực trong lòng mình .

Chỉ là đã không biết đã qua bao lâu , trạng thái tinh thần của cô vẫn không khôi phục trở lại như ban đầu . Jiwoon chỉ còn cách đứng dậy , lê thân bước tới cửa sổ để cố gắng làm dịu lại tâm trạng của mình.

Nhìn ra ngoài, cảnh vật vẫn yên bình như hồi sáng vậy . Những chú chim bay lượn trên bầu trời trong xanh, và những con mèo nằm cuộn tròn dưới ánh nắng sớm. Nhưng tất cả những hình ảnh bình yên đó dường như không thể làm giảm đi cơn bão cảm xúc đang dâng trào trong lòng cô. Sự bình yên của cảnh vật bên ngoài chỉ càng làm nổi bật sự hỗn loạn trong tâm hồn của một thiếu nữ .

Jiwoon thở dài, cảm thấy sự căng thẳng đã khiến cô kiệt sức . Cô quyết định đứng dậy và đi đến bàn làm việc . Cô mở chiếc điện thoại , tìm kiếm những bản hợp đồng vẫn còn đang dang dở , hy vọng rằng việc đọc sẽ giúp cô phân tán sự chú ý và tìm lại được sự bình tĩnh. Nhưng khi nhìn vào những dòng chữ trên màn hình đang sáng , chúng trở nên mờ nhạt, không còn đủ sức hút để làm cô quên đi những hình ảnh và cảm xúc mãnh liệt của mình dành cho Vernon.

Sau một lúc dài loay hoay với những suy nghĩ hỗn độn , Jiwoon cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó để thoát khỏi tình trạng này. Chiếc điện thoại cầm trên tay , ngón tay ngả ngớn thong thả nhấp vào phần kakao , cô thực sự chỉ muốn cùng ai đó ra ngoài hít thở không khí mà thôi .

Nhưng khi nhìn vào màn hình điện thoại , ngón tay chợt chững lại , cô phát hiện mình không có ai để gọi cả . Won Chang hôm nay đã không đến đây , suy cho cùng cô lựa chọn ở đây vốn chỉ có thể nương tựa chỗ họ , ngoài ra cũng chẳng còn ai . Một nỗi buồn dâng lên trong lòng cô . Điều đó khiến cô cảm thấy như mình đang đứng trước một vách đá vô cùng cao và nguy hiểm . Ở lại không được nhảy xuống không xong .

Thở dài một tiếng , rốt cuộc cũng quyết định ra ngoài một mình . Cô khó khăn đứng lên , khoác lại chiếc áo khoác của mình , sau đó cặp vội mái tóc có chút xuề xoà . Tiến đến chiếc gương ở góc , nhìn thấy gương mặt mình được phản chiếu , biểu cảm trên gương mặt vô cùng lạnh nhạt , lông mày được tỉa gọn vô cùng xinh đẹp , đôi mắt có chút linh hoạt , thoa lại chút son cho tươi tắn , dù sao cô cũng không muốn mang một khuôn mặt ủ rủ đi xuống đường .

Ra khỏi phòng , Jiwoon hít một hơi thật sâu , mong rằng mình có thể tìm kiếm được một thứ gì đó thú vị , chí ít cũng có thể khiến đầu óc cô giải toả được đôi phần . Lòng thâm mong hôm nay sẽ có một ngày vui vẻ .

Ra đến sảnh chính , cô vẫn thấy mọi người tất bật với công việc chụp ảnh . Các loại dung cụ được " bày binh bố trận " , trong đó cô chỉ có thể nhận ra vài loại dụng cụ thường thấy ở trên thị trường mà thôi : máy ảnh , đèn flash , tấm bắt sáng ... Dù vậy nhưng quả thật trông chúng rất mắc tiền nhỉ ?

Tất cả các staff đều có nhiệm vụ của chính mình , chạy qua chạy lại bận rộn nửa này cũng không có ai để mắt tới cô . Cũng tốt , cô có thể từ từ " nhảy việc " .

Jiwoon lặng lẽ đi qua đám đông , mắt dán chặt vào màn hình điện thoại muốn tìm một quán coffee để ngồi . Không cẩn thận lại khiến bản thân đâm phải người khác , mặc dù cũng không mạnh , chỉ là va chạm nhẹ vùng vai mà thôi . Cô ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên , rối rít xin lỗi người đối diện . Tuy nhiên người kia lại không hề quay đầu lại nhìn cô , cũng không có bất cứ phản ứng gì , cứ cắm đầu đi tiếp vậy thôi .

Bên này cô lại cảm thấy có chút lạ , cái người vừa rồi là ai vậy ? Hình như ... ngay khoảng khắc cô nhìn kĩ bóng lưng của người vừa rồi , đồng từ của cô chợt co rút lại , toàn thân run lẩy bẩy giống như không có điểm dừng , cô thật sự sợ hãi . Thậm chí một lời cô cũng không thể bật ra .

Bản thân muốn kiểm chứng điều gì đó cho nên cũng nhanh chóng đuổi theo người kia , tuy nhiên đã quá muộn , kẻ lạ mặt vừa rồi đã hoàn toàn biến mất , hệt như không có bất cứ dấu vết nào được lưu lại cả . Không hiểu sao , lòng cô lại cảm thấy bất an vô cùng .

- " Sẽ không đâu , sẽ không phải ...... "

Bản thân không tự chủ được mà cắn móng tay đến xước cả da . Đây là một tật xấu của cô , mỗi khi có hành động như vậy tức là cô đang lo lắng hoặc sợ hãi cùng cực với một thứ gì vậy .

.

.

Đến cuối cùng , cô gái của chúng ta vẫn chỉ có thể tiếp tục ngồi trong phòng chờ mà thôi , cô thật sự không có can đảm để đi đâu cả . Bản thân ngồi lì ở trên ghế sofa .

Suy đi tính lại một hồi , linh tính mách bảo cô có gì đó không đúng . Người đó sẽ không thể nào tự nhiên xuất hiện như vậy được . Tính cách bát quái của hắn ta , đáng lẽ ra phải làm rùm beng lên chứ .

Nghĩ đến đây , cô chợt nhận ra điều gì đó . Điện thoại được đặt ở bên túi , nhanh chóng được rút ra . Cô điên cuồng lục lại tất cả những tin nhắn cũ bao gồm cả các tin nhắn rác .

- " Tôi đến đón em . "

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài từ nhưng lại khiến cô toát mồ hôi lạnh , toàn thân cứng đờ . Quả nhiên là đến từ số máy lạ .

Sắc mặt của cô bây giờ có thể nói là đã khó coi đến cực điểm . Đôi lông mày xinh đẹp , khẽ nhăn lại như muốn nối liền với nhau vậy . Sắc thái vô cùng khó chịu .

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy , rốt cuộc thì làm sao để có thể tìm ra cô chứ .

Con mẹ nó , quả thực xui xẻo đến chết .... Có tránh cũng không thể tránh nổi .

Ngón tay lượng lự không biết phải phản hồi lại như nào , tin nhắn cứ được viết lại xoá . Gã điên này lại muốn chỉnh cô như nào đây ....

.

.

Tiếng chân ngày một dồn dập , cắt ngang dòng suy nghĩ của cô . Jiwoon dường như có chút chột dạ , lập tức tắt điện thoại , nhét thẳng vào trong túi . Lấy lại cuốn tạp chí vừa rồi ra vẻ vô cùng ung dung . Biểu cảm nhàn nhạt , ánh mắt vô liễu mà quét qua một lượt cuốn tạp chí .

Ngay khi cánh cửa vừa được mở , Jeonghan đã lập tức chạy tới ôm chầm lấy cô rồi . Khuôn mặt có chút nũng nịu , không ngừng than thở . Bộ dạng vô cùng quấn người .

Giờ thì Jiwoon trông không khác gì một cái bao gối ôm vậy .

- " Jiwoon yaa ~ . "

- " Mọi người xong rồi ạ ? "

Scoups nhìn cậu bạn này chỉ còn biết thở dài .

- " Vẫn chưa , bọn anh nghỉ một chút rồi sẽ ra quay chụp tiếp . "

- " Jiwoon yaa ~ Anh mệt lắmmmmm ... Cảm giác như sắc đẹp này đang bị vắt kiệt vậyyyy ..... Mau mau ..... quan tâm anh nữaaa . "

Jeonghan như là một mồm đầy kẹo , giọng nói vô cùng ngọt ngào dễ nghe , mỗi câu nói anh đều cố kéo dài ngữ điệu . Thật sự giống một đứa trẻ đòi mẹ yêu vậy .

Jiwoon bị một màn đặc sắc vừa rồi làm cho đông cứng , nhưng quả thật vẻ đẹp này , nhìn gần thật sự mang lại cảm giác điên đảo chúng sinh vậy . Ai lại không thích cái đẹp chứ ?

Lúc này thần sắc của cô mới giãn ra một chút .

Ngón tay nhẹ nhàng chỉnh lại những lọn tóc mới uốn cho anh , dọc xuống phần lưng vuốt ve hệt như dỗ trẻ vậy . Cô cảm thấy việc này bây giờ đối với cô đã thực sự được đưa lên tầng cao mới rồi . Không biết từ bao giờ đã trở nên tự nhiên như vậy .

- " Hôm nay chúng ta chỉ có một buổi chụp shooting này thôi . Xong việc liền có thể quay vè nghỉ ngơi rồi . "

Anh dụi sâu vào hõm cổ cô , gật gật cái đầu như đã hiểu .

- " À cái đó .... "

Giọng nói ngập ngừng của cô thu hút biệt đội 95line . Khuôn mặt ai nấy cũng đều tò mò , họ muốn biết rốt cuộc cô tính nói cái gì .

Tuy nhiên Jiwoon lại cứ ngập ngừng không biết có nên nói thẳng ra không nữa .

- " Có chuyện gì sao ? Sao em ngập ngừng vậy ? "

- " À thì ... cái đó ... bọn anh có nhìn thấy ai đeo .... "

Giọng nói của cô rung lên từng hồi , vẻ mặt ngập ngừng vẫn giữ nguyên như vậy .

- " À thì ... mọi người có thấy ai đeo dáng kinh nào phù hợp với mặt em không ạ , tại mặt em cũng hơi kén dáng ... "

Quả nhiên , đến cuối cùng không thể nói ra , có lẽ việc này cô vẫn là nên tự mình quan sát xung quanh vậy .

Bên này ba người bạn đồng niên bị cô xoay làm cho ngơ luôn . Hỏi kính cũng cần phải khó nói đến như vậy sao ?

Nhìn bọn họ có vẻ như không tin lắm , nên cô quyết định bồi thêm mấy để củng cố lòng tin ở họ .

- " Tại vì em đeo kính không đẹp , cho nên muốn hỏi một chút . "

- " À , nếu vậy thì để anh hỏi thứ nhé ."

- " Cảm ơn anh nhiều ạ . "

- " Không có gì mà . Em khách sáo quá đi . "

Đến cuối cùng cũng chỉ có thể nói với nhau vài câu như vậy rồi việc ai người nấy làm thôi .

.

.

.

Shoot chụp cuối cùng cũng đã xong , mọi người đều vô cùng thoả mãn với chất lượng hình ảnh ngày hôm nay .

- " Hôm nay mọi người đã vất vả rồi ạ . "

Chào hỏi nhau xong , Jeonghan cùng với Scoups đã rời đi rất nhanh sau đó . Ấy vậy nhưng không một ai thắc mắc cả .

Mọi người cũng lần lượt thu dọn các dụng cụ , 11 chàng thiếu niên vì vậy mà xếp hàng ngay ngắn đi thẳng vào phòng thay đồ . Đến giờ đi về cho nên ai nấy mặt mày cũng hớn hở hết , bọn họ thật sự chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thay quần áo , về nhà tẩy trang rồi nghỉ ngơi cho tốt mà thôi .

.

Mãi cho đến khi kiểm số để ra xe lại thiếu mất hai người . Lúc này Jiwoon mới nhận ra là thiếu mất hai người , liền cuống quit đi hỏi xem họ đang ở đâu .

- " Anh Jeonghan với Scoups đâu rồi ạ ? "

- " Ồ nãy anh thấy người họ vào phòng thay đồ á . " Woozi

- " Hai anh ấy vẫn chưa thay đồ xong ạ ? "

- " Không phải đâu , lúc anh ra cuối cùng đã thấy họ thay đồ rồi . " Wonwoo nói với vẻ mặt chắc nịch .

Thế thì quả thật là kì lạ nha . Bình thường Scoups là một người rất nhanh nhẹn , lại còn thường hay dẫn đầu đàn nữa , vì dù sao anh ấy cũng là leader mà .

- " Vậy để em quay lại gọi cho ạ , mọi người lên xe trước đi nhé . "

Mọi người đều ngoan ngoãn gật đầu nhận lệnh , sau đó rất nhanh nhẹn mà bước lên xe ngồi .

.

Dọc hành lang vọng lại tiếng chân , Jiwoon vừa chạy vừa thở . Chưa bao giờ cô lại oán trách ông trời ban cho cô một cái chiều cao lại khiêm tốn như vậy cơ chứ .

Nhìn thấy căn phòng cần đến , cô thì suýt thở không ra hơi , đứng lại một chút , hít từng ngụm lớn oxi mà đại não đang thiếu .

Ngay khi bàn tay tính gõ cửa , thì cuộc hội thoại bên trong khiến cô khựng lại .

- " Này cậu nhẹ nhàng một chút đi . Sẽ rách đó . " Jeonghan nói với giọng khe khẽ .

- " Mình biết mà , nhưng mà cái này nhỏ quá , nhét không vừa mất . "

- " Còn chê nhỏ ? Nhanh một chút , không mọi người sẽ phát hiện ra mất . "

Jiwoon dường như chết đứng , cuộc hội thoại này không phải quá ấm muội rồi ấy chứ . Khuôn mặt cô đã sớm đỏ như gấc rồi .

Cái này .... Cái này hai người họ thực sự yêu nhau sao . Cho dù cô có không có quá nhiều hiểu biết về giới Kpop nhưng mà khái niệm ship couple thì không xa lạ gì nữa rồi . Ở trên các trang mạng xã hội , có rất nhiều fan ship hai người họ lại với nhau , cùng nhau gào rú đu couple , nhộn nhịp vô cùng .

Nếu ..nếu như vậy , thì cô cũng sẽ ủng hộ bọn họ . Tình yêu mà , ai lại đi phân biệt giới tính chứ , mấy cái đó cũng quá ấu trĩ rồi . Nghĩ lại thì cô cũng công nhận mấy clip được cắt ở trên các nền tảng kia cũng ngọt ngào ấy chứ . Đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn .

Jiwoon lẳng lặng rời đi , suy cho cùng nghe lén cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào .

Chỉ có một việc mà cô không hay biết rằng cuộc hội thoại vừa rồi mà cô nghe chỉ là một phần nhỏ mà thôi .

- " Nè , cậu có biết gói quà không thế . " Jeonghan đã nóng lòng đến mức tay chân loạn xạ rồi .

- " Cậu không thấy hả , cái hộp đựng này cũng quá nhỏ rồi , nhét không vừa đâu mà . "Scoups chỉ có thể thở dài ngao ngán mà thôi , ai bảo cậu không khéo tay mấy cái khoản này chứ .

- " Đưa đây cho mình . Món quà này để tặng cho Jiwoon đó . Gói hỏng thì biết tay mình . "

- " Biết rồi màaa ..... "

.

.

Jiwoon trở lại xe ngồi ngay ngắn bên cạnh Dokyeom . Mấy cậu em út chỉ thấy cô quay lại một mình cũng không nhịn được mà cùng cô bát quái một phen .

- " Hai người kia đâu rồi hả chị ? "

- " À ... hai người bảo chị đi trước đi . Chắc có lẽ là đang tìm đồ ? "

Mấy cái đầu nhỏ nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu , tiếp tục coi điện thoại .

Một lúc sau , có lẽ là 10 phút chăng , thấy hai thân ảnh hớt ha hớt chạy về phía xe . Gương mặt hồng hào trông thấy , dáng vẻ giống như là dùng hết sức bình sinh để chạy đến đây vậy . Ổn định được chỗ ngồi xe mới bắt đầu lăn bánh .

Jeonghan ngồi bên cạnh Jiwoon , không ngừng thở . Chắc có lẽ anh đã mệt lắm nhỉ . Nhìn đến là thương , Jiwoon liền đan tay mình với tay anh , ánh mắt vô cùng kiên định lẫn thấu hiểu .

- " Em sẽ ủng hộ anh . "

Jeonghan bị câu nói này làm cho ngơ người , ánh mắt nhìn dáo dác mọi người xung quanh chỉ có thể nhận lại cái lắc đầu . Ủng hộ cái gì vậy ? Tuy nhiên đột nhiên cô lại chủ động nắm tay anh như này quả nhiên là hiếm thấy . Cho nên anh cũng cười ngây ngốc gật đầu . Miệng còn không ngừng nói cảm ơn dù anh không biết rốt cuộc cô đang đề cập đến vấn đề gì nữa .

________________________________________________________________________________

Hãy để lại bình luận nếu bạn yêu thích hoặc muốn góp ý ở bất kì đâu 🌺.

Thanks for reading . Love you , guys !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me