Shade X Rein Nhat Ky
"Phòng bếp lầu hai ạ."
Shade đứng dậy, để rồi mươi phút sau quay lại, trên tay là một cái cốc nước hình hoa uất kim hương màu xanh. Sau khi từ tốn đỡ tôi nằm xuống, anh đưa tay áp lên trán tôi một lần nữa để kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi.
"Thôi, em nghỉ đi. Sốt cao nên anh sẽ ở đây canh chừng."
"Em muốn nắm tay..."
Tôi bỗng giở giọng nũng nịu với anh Shade, rồi không nói không rằng với tay nắm lấy bàn tay mạnh mẽ ấy của anh. Mặc dù tầm nhìn đã mờ dần vì cơn mệt mỏi xâm chiếm, tôi vẫn biết rằng cả người anh đang ngây ra vì ngạc nhiên.
Dù sao đây cũng chỉ là mơ, nên chẳng việc gì phải che giấu cảm xúc, đúng không? Hơn nữa, chính vì đây là giấc mơ, chính vì thời khắc có một người nào đó bên cạnh thật là hiếm có, nên tôi càng cần phải làm mọi cách để níu kéo điều đẹp đẽ ấy.
Shade im lặng hồi lâu rồi ngồi xuống, hai tay ôm trọn bàn tay nhỏ bé của tôi như muốn nói rằng sẽ bảo vệ giấc ngủ của tôi tới cùng. Tôi mỉm cười và từ từ nhắm mắt lại, để cho thời khắc này dù biến mất nhưng vẫn sẽ tồn tại mãi trong lòng, đem kí ức này theo đến cuối cuộc đời...
Tôi không nhớ đã bao lâu trôi qua kể từ lúc tôi thiếp đi như vậy. Tôi chỉ biết rằng khi tôi thức dậy thì trời đã sẩm tối mất rồi. Dường như cơ thể tôi bắt đầu khỏe hơn sau một giấc ngủ dài và êm điềm, thế nhưng đồng thời trải qua cảm giác hụt hẫng tột độ khi người đó không còn ở bên.
"Quả nhiên mọi thứ chỉ là giấc mơ..."
Tôi tiếc nuối nhìn vào lòng bàn tay mình. Hơi ấm đó hoá ra chỉ là ảo ảnh, còn sự thật là anh vẫn không hay biết gì về tình trạng của tôi. Tôi thở dài bước xuống giường, nhưng chưa kịp mở cửa thì Fine đã bước vào phòng. Cô nhóc khi thấy tôi đã dậy thì mừng ra mặt, liền ôm chầm lấy tôi và nói:
"Chị Rein tỉnh lại rồi!"
"Con nhỏ này..." Tôi cốc đầu nó. "... Chị còn chưa hỏi tội em vụ dám bỏ rơi chị ở nhà, làm chị một trận thừa sống thiếu chết."
"Em xin lỗi mà, em đã mua một bánh su kem ở tiệm Sweet Lover cho chị Rein rồi nè." Fine nói với vẻ hối lỗi. "Với lại em cũng lo chị Rein ở nhà một mình sẽ không ổn, thế nên em đã nhờ Bright gọi cho anh Shade đến coi chừng chị đó."
"Ờ, vậy hả..." Tôi lạnh nhạt đáp, nhưng khi nhận ra cái ý nghĩa của câu nói có gì đó không ổn, tôi la lên. "Gì cơ???"
"Ủa chị Rein không biết à? Anh Shade đã lo lắm đó, ảnh còn xin nghỉ nguyên ngày làm hôm đó chỉ để chạy đến xin em chìa khoá nhà mình và đến chăm sóc chị đó. Không phải là ảnh đã đến sao?"
"Không phải là không đến, chẳng qua chị tưởng đó là mơ..."
Khoan đã, nếu không phải là mơ thì chẳng phải mấy cái hành động đáng xấu hổ khi nãy của tôi đã trưng hết ra trước mặt anh ta rồi sao??? Hình ảnh về khuôn mặt đỏ bừng của anh ta khi tôi ôm và nắm tay anh chợt xẹt ngang tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy choáng váng và xấu hổ hết cỡ, đến nỗi cả người lẫn mặt đều nóng ran cả lên, mọi thứ trước mắt như quay cuồng khiến tôi mất thăng bằng té lăn xuống sàn nhà. Tôi nghe lùng bùng trong tai rằng Fine lo lắng hỏi han tôi, nhưng tôi chả buồn đáp lại nữa, chỉ còn mỗi hình ảnh của anh Shade trong đầu mà thôi.
Có vẻ như cơn sốt của tôi lại tái phát mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me