LoveTruyen.Me

Shiho Oneshot Duong Tiem Can

Tại sao chúng ta luôn yêu ngay cả khi chúng ta không bao giờ có cơ hội?

I.

Năm cô mười sáu tuổi, ngây thơ và ngọt ngào, hắn đến với một chiếc bánh sinh nhật không lời chúc, không có cả tên cô. Không nụ cười, không quà, không chúc mừng sinh nhật. Chỉ có hắn và làn khói luôn hiện hữu từ điếu thuốc, đôi mắt xanh lạnh giá của hắn phơi bày tâm hồn cô trần trụi. Hắn đẩy chiếc báng vào tay cô rồi quay người định bỏ đi, và trong lúc vội vàng giữ hắn lại, tay cô đã trượt khỏi cánh tay hắn, thay vào đó nắm lấy một lọn tóc bạc.

Hắn rên khẽ một tiếng. Cô lườm hắn. Họ đấu mắt với nhau trong một thời gian dường như vô tận.

Cho đến khi hắn bỏ cuộc, tặc lưỡi thở dài để cô gái nhỏ kéo vào trong căn hộ. Hắn đứng bên cửa sổ hút thuốc khi cô liếc nhìn qua chiếc bánh hoa đào đang làm dở của mình.

"Quà của tôi đâu?" Cô hỏi, khi cả hai đã hoàn thành việc giả vờ.

"Cái bánh đó chính là quà của cô."

"Bánh là bánh!" Cô phản đối một cách hiển nhiên, "Tôi muốn một món quà."

"Tôi không quà." Hắn lạnh lùng tuyên bố.

"Nhưng tôi muốn."

Gin rủa thầm, mất kiên nhẫn, dụi điếu thuốc vào khung cửa sổ. "Nghe này đồ phiền phức! Tôi không— "

Tay cô ôm lấy mặt hắn, kéo hắn lại gần cô, đủ gần để môi cô chạm vào môi hắn trong một nụ hôn vụng về, rồi hai, rồi ba— sau đó, tay hắn đặt lên eo cô, còn cô đang nếm vị đắng của thuốc lá vương trên môi hắn. Hắn hôn cô với một kiểu khao khát làm tan chảy trái tim tuổi trẻ của cô, cô ôm lấy vai hắn vì sợ bị nhấn chìm trong cảm xúc mãnh liệt của chính mình.

" Em... " Gin phả hơi thở vào gò má ửng hồng của cô, lồng ngực phập phồng, " Em rắc rối quá. "

II.

Cô hết yêu nhanh như cách cô rơi vào lưới tình, nhưng hắn không có ý định để cô đi. Hắn lấy đi mọi thứ của cô - tâm trí, trái tim, chị gái của cô... và giờ hắn sắp cướp lấy cả mạng sống của cô.

Cô từ chối cho hắn sự hài lòng đó.

III.

Cô từng nghĩ rằng anh ngây thơ đến mức ngu ngốc, mặc dù anh chỉ nhỏ hơn cô 1 tuổi và là một thiên tài được mọi người công nhận. Anh giữ cho mình một mức độ đúng đắn đến mức nực cười, kiên quyết không để lung lay niềm tin của mình vào sự công bằng và công lý— đến mức anh đã thề sẽ bảo vệ cho cô.

Cô không mong đợi tình yêu nào cả.

Ngay cả khi anh chỉ dán mắt vào Angel của mình, cô cũng không thể làm gì khi tia sáng nhỏ nhất thắp lên ngọn lửa trong trái tim cô.

Đây là một loại bệnh gì sao?

IV.

Cô gái đó bước vào cuộc đời anh như một cơn cuồng phong, làm đảo lộn cả thế giới của anh. Cô lạnh lùng và lí trí theo cách khiến anh rùng mình, nhưng có điều gì đó giữa sự hy sinh bản thân khó chịu của cô và cách hoài nghi của cô về thế giới mà anh thấy khá kỳ lạ— đủ để quyết định rằng có nhiều thứ hơn, sau đó cào cấu vào những bức tường mà cô ấy dựng lên xung quanh mình để giữ an toàn cho bản thân khỏi thế giới, anh đã nghĩ cô đáng để anh đặt trọn niềm tin. Đôi mắt của cô dịu dàng hơn khi nhìn vào anh, tiếng cười của cô chân thật hơn khi cô cười với anh.

Anh ngày càng gắn bó với cô gái có đôi mắt đẹp và những lời mỉa mai đó, một tình bạn kỳ lạ và những bí mật chung. Cô, với tất cả sự bi quan và những câu móc mỉa của mình, trụ vững trong đống đổ nát của cuộc đời anh, là sự tỉnh táo trong hoàn cảnh điên cuồng của họ.

Anh tự nhủ rằng không thể nào, rằng một người... đặc biệt thú vị như vậy lại không có cảm tình với anh ấy. Ngay cả khi cô nhìn chằm chằm vào anh lâu hơn mức cần thiết để anh chú ý và đặt mạng sống của mình lên một sợi dây thoát khỏi những nguy hiểm, ngay cả khi cô nói rằng cô thích anh và ngay lập tức rút lại... điều đó không thể xảy ra.

Còn anh, anh muốn cô ở lại.

V.

Cô không dám gọi đó là tình yêu, nhưng cô ấy sẵn sàng chấp nhận nó. Lần này là sự lựa chọn của cô. Tình yêu đã từng làm cô trầm mê, làm cô hoàn toàn rơi vào những viễn cảnh không thể xảy ra mà không thể quay lại với cô nữa.

Sự ngọt ngào của Higo là một điều mới lạ mà cô không thể quen được, vì cô chưa bao giờ biết đến tình yêu cuồng nhiệt này. Như thể anh nắm lấy tay cô và đưa cô đến sự yên an, dẫn cô đi qua bóng tối của chính mình. Dựa lưng vào ngực anh, cảm giác an toàn trong vòng tay anh, cô tìm thấy sức mạnh để chống lại những con quỷ trong mình.

Anh nhắc nhở cô về bản thân mình theo nhiều cách, đến nỗi bằng cách yêu anh vì chính con người cô, cuối cùng cô cũng có thể yêu chính mình.

VI.

Anh tự nhủ mình mừng cho cô, mặc dù hạnh phúc lúc này đồng nghĩa với việc khiến anh phát điên lên khi nghĩ về nó. Ghen tuông là điều không phù hợp với anh, và nó thể hiện qua những bình luận ác ý và những cuộc trò chuyện bằng tin nhắn ngắn với cô. Điều đó thể hiện rõ ràng trong việc anh bỏ trống các cuộc họp báo, trong việc anh miễn cưỡng giao tiếp bằng ánh mắt với người yêu của cô, tỏ thái độ coi thường vô căn cứ đối với Big Osaka.

Không có gì ngạc nhiên khi Kudo Shinichi ghen tị.

Nó không hẳn là anh khi cư xử như thế này. Anh không nên cay đắng và nhỏ mọn vì một điều gì đó không liên quan đến minhg. Nhưng đã có điều gì đó xảy ra khi cô không bao giờ thừa nhận tình cảm của mình dành cho anh, một điều gì đó giống như sự phản bội hoàn toàn đối với anh.

Anh biết. Anh biết mình không công bằng... và ích kỷ. Đó không phải là điều anh muốn.

Nhưng cô đang hạnh phúc, và anh luôn tự nhủ rằng anh hạnh phúc vì cô ấy hạnh phúc , ngay cả khi anh ấy không vui chút nào.

VII.

Cô ấy nhìn chúng vỡ ra như thể chúng được tạo ra để bị hỏng, cảnh tượng vừa đáng sợ vừa hấp dẫn. Tất cả sụp đổ ngay lập tức như một ngôi nhà được dựng bằng những quân bài, không cho chúng cơ hội đứng vững cho đến khi chúng nằm rải rác trên mặt đất.

Nó khiến cô đặt câu hỏi yêu để làm gì nếu tất cả tình yêu đều chết. Và nếu tình yêu vĩ đại nhất mọi thời đại cũng tan vỡ, thì liệu có hy vọng nào để họ có thể kéo dài nó không?

Cô ôm người yêu như ôm ngọn nến trong đêm.

VIII.

Anh hai mươi sáu tuổi và vẫn chưa biết khái niệm đúng thời điểm, vì vậy ngay khi biết tin, anh không thể không chạy đến nhà cô với những túi đồ không cần thiết. Cô chào đón anh bằng đôi mắt gấu trúc và chiếc mũi đỏ, nhưng anh giả vờ như không nhận thấy - có thể nói là do thói quen.

"Nghe nói hai người đã chia tay." Anh nói như một kẻ ngốc, cô thực sự muốn đóng sầm cửa lại và cho anh một chút suy nghĩ.

Cô vừa khóc xong và vị thám tử ngu ngốc của cô đã đến với những lời đề nghị ngọt ngào mà cô thực sự quá cạn kiệt cảm xúc để từ chối. Và nếu cô thành thật với chính mình, cô sẽ nhớ anh. Vì vậy, cô đã để anh vào và chịu đựng sáu giờ liên tục của những bộ phim về mạt thế zombie không bị kiểm duyệt, đầu cô tựa vào vai anh khi lắng nghe những lời bình luận quá nhiệt tình của anh.

IX.

Họ đã ba mươi sáu tuổi, quãng đường trở về nhà dường như dài hơn bao giờ hết, tuyết đang rơi, và những vì sao là nhân chứng duy nhất, vì vậy anh kéo cô đến dưới ánh đèn đường mờ ảo chỉ để nhìn thấy khuôn mặt mà anh nhung nhớ, những ngón tay anh tìm thấy con đường quen thuộc kéo dài từ má đến hõm cổ cô - một bước, anh đến gần hơn, bàn tay ấm áp trên làn da run rẩy của cô; hai bước, cơ thể cô dính vào ngực anh; ba bước, đôi môi của họ là nhà.

.

.

Tình yêu là thứ phi thời gian, phi thế giới và nằm ngoài các quy luật của vũ trụ, bởi vì nếu tình yêu được cho là một thứ liên tục không dao động, thì chúng đã thất bại trong mọi khía cạnh để chứng minh điều đó. Cô yêu anh trước và yêu anh đến cuối cùng, và đối với cô, anh không bao giờ ngừng yêu.

Tình yêu là một điều kỳ lạ. Nó đến và đi, uốn cong và thay đổi, và đối với những gì xứng đáng, nó ràng buộc họ.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me