LoveTruyen.Me

Shinshi Hanh Phuc

❤♥Trước hết thì omggg đã vượt 10k lượt đọc và hơn 1k lượt vote, chân thành cảm ơn mọi người rất rất rất nhiều vì đã ủng hộ. Ban đầu viết cho vui, không nghĩ là được tới mức này, vừa sốc vừa vui. Lần nữa cảm ơn mọi người, mình sẽ cố gắng ra nhiều chap hơn nữa.♥❤

---

Từ sau bữa ăn cùng nhau ngày hôm đó, bây giờ mỗi khi đối mặt với Shinichi là Shiho lại cảm thấy lo lắng và lúng túng. Cô cho phép bản thân mình nuôi 1 tia hi vọng nhỏ nhoi về chuyện này, nhưng cô lại rất sợ. Sợ rằng nếu như chuyện Ayumi nói không có thật thì cô lại thành trò cười trong mắt cậu, tự làm tổn thương chính mình. Cô sợ phải đối mặt với điều đó nên dạo gần đây Shiho toàn tránh mặt Shinichi, trong lớp thì toàn nhìn ra cửa sổ dù cậu có cố gắng bắt chuyện.

Điều này khiến Shinichi vô cùng thất vọng và khó chịu. Cậu không hiểu rốt cuộc thì mình đã làm gì sai khiến cô tìm mọi cách tránh mặt mình. Thế nên Shinichi đã quyết định rằng mình sẽ nói rõ với Shiho trong giờ ra chơi.

Giờ ra chơi

"Nè Shiho." - Cậu khều vai cô.

Shiho vẫn không quay đầu lại, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ - "Gì thế Kudo-kun ?"

"Chúng ta nói chuyện 1 chút được không..." - Giọng cậu trầm xuống.

Shiho cảm thấy lo lắng và hồi hộp, những vẫn cố tỏ ra lạnh lùng - "Giờ tớ không có tâm trạng để-..."

"Làm ơn đấy Shiho...cậu đừng xa lánh tớ nữa được không ?"

Shiho giật mình, quay lại tròn mắt nhìn cậu. Shinichi đang nhìn cô với ánh mắt buồn bã và thất vọng. Cô nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh - "Ý cậu là sao ?"

"Cậu còn hỏi ? Dạo gần đây cậu toàn tránh mặt tớ, tớ cố gắng hỏi thì cậu lại từ chối nói chuyện. Rốt cuộc thì hôm đó Ayumi đã nói gì với cậu mà khiến cậu xa lánh tớ thế Shiho ?"

Shinichi cúi mặt đầy buồn bã - "Thật đấy...cậu đang làm tớ tổn thương đó Shiho..."

Shiho im lặng không nói gì, cô đang cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu. Nếu điều đó làm Shinichi tổn thương 1 thì đối với Shiho nó đau gấp vạn lần, cô không hề muốn xa lánh cậu, ngược lại còn muốn gần gũi bên cậu. Nhưng Shiho cho rằng điều đó quá xa tầm với, và cô sợ phải đối mặt với hiện thực luôn phũ phàng...

"Nè, sao cậu không nói gì hết ?" - Shinichi mất kiên nhẫn lên tiếng.

Shiho hít 1 hơi sâu rồi bắt đầu lí nhí - "Kudo-kun à...thực ra tớ..không muốn tránh mặt cậu...Chỉ là tớ..."

"Cậu làm sao ?"

"Tớ sợ người khác hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta..."

Shinichi nhăn mặt đầy khó hiểu - "Hả ? Hiểu lầm ? Về mối quan hệ của chúng ta ?!? Ý cậu là sao chứ !?"

"Tch, cậu không hiểu thật à ?!"

"À-Ừ..."

Shiho bất lực, hít vào 1 hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói - "Cậu cứ bám sát tớ như thế...người khác sẽ tưởng chúng ta có gì đó với nhau..."

"...." - Shinichi ngơ người ra.

Sau một hồi tiêu hóa thông tin thì Shinichi thở hắc ra trông vô cùng nhẹ nhõm, cậu đưa tay khoác vai cô, thu hẹp khoảng cách khiến Shiho cảm thấy mặt mình như muốn chảy máu tới nơi.

"N-Nè Kudo-kun !!"

"Tch, tớ không tin được...chỉ vì chuyện này mà cậu làm tớ tổn thương, làm tớ ăn không ngon ngủ không yên suốt gần 1 tuần nay à ?!"

Shiho ngạc nhiên nhìn cậu, cô không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng tới cậu nhiều đến thế.

"X-Xin lỗi..."

Shinichi cười nhẹ, đưa ngón tay ấn vào má cô - "Biết lỗi rồi thì tốt, vậy thì tạ lỗi bằng cách đừng như thế với tớ nữa nhé ? Cậu và tớ cứ bình thường vui vẻ với nhau đi, người khác nghĩ gì thì mặc kệ họ ! Cậu sống mà toàn chỉ biết quan tâm đến người khác nghĩ gì thôi, sao không thử 1 lần quan tâm đến cảm xúc của tớ và của bản thân cậu đi ?"

Shiho chỉ mỉm cười và gật nhẹ đầu, Shinichi thì cười tít cả mắt sau khi đã hóa giải được khúc mắc giữa hai người. Nhưng đầu cậu lại nghĩ ra 1 ý tưởng quái dị nào đó, liền ghé vào tai Shiho thì thầm :

"Nè ~~...Cậu cũng muốn vậy mà phải không ~?"

Shiho đỏ mặt tía tai, đưa tay đẩy mạnh mặt cậu ra xa - "Nè tên biến thái kia ! Nói khùng nói điên gì thế hả ?!"

Shinichi vỗ đùi liên tục, ngả người ra sau cười hả hê sau khi thành công chọc cho Shiho đỏ mặt. Cô liên tục bảo cậu im lặng nhưng cậu vẫn nhây, vẫn cười trên sự xấu hổ của cô. Hai người mãi mê đùa giỡn mà quên mất rằng mình đang ở trong lớp, tất cả những lời nói và hành động của họ đã được mọi người chứng kiến. Một vài học sinh nữ chụm lại bàn tán to nhỏ với nhau.

"Nè nè, mấy cậu có nghĩ rằng Kudo và Miyano đang quen nhau không ?"

"Ừ ừ, dám lắm chứ ! Trông thân mật vui vẻ với nhau thế kia mà !"

"Ôi, nam thần Shinichi của tớ bị cướp rồi à ? Ghen tị với Miyano thật đó..."

..bla..bla...

Những lời thì thầm bàn tán đó tất nhiên không thế nào lọt khỏi tai của Ran và Sonoko, hai con người đang vô cùng khó chịu trước vẻ thân thiết của Shinichi và Shiho. Ran muốn lại nói chuyện với Shinichi nhưng có 1 thế lực nào đó cản cô làm việc đó, còn Sonoko thì dù tức sôi máu nhưng vẫn không dám hó hé nửa lời sau những gì đã xảy ra.

⏱⏩⏩⏩⏱

Một tuần sau

Hôm nay là ngày 18/8, đối với người khác thì nó là 1 ngày thứ năm vô cùng bình thường và tẻ nhạt. Nhưng đối với Shiho, nó lại là 1 ngày vô cùng đặc biệt. Phải, hôm nay là sinh nhật của cô, sinh nhật lần thứ 19.

Shiho thầm mong rằng trong hôm nay sẽ có gì đó đặc biệt xảy ra, vì suốt cả tuổi thơ của mình cô không hề biết tới khái niệm sinh nhật là gì, chỉ biết vùi đầu vào công việc. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa inh ỏi, như thường ngày, Shinichi qua rủ cô đi học chung. 

"Cậu làm gì mà lâu thế ? Ta đi nhanh kẻo trễ !" - Vừa mở cửa thì cô đã được cậu chào đón bằng 1 câu mang hàm ý trách móc.

Shiho bỏ lơ câu đó ngoài tai, lí nhí hỏi - "Kudo-kun à...hôm nay..."

"À hả ? Hôm nay làm sao ?"

"...." - Shiho im lặng, có chút buồn.

"À...phải rồi. Hôm nay buổi chiều có lớp học nhạc, chán muốn chết ! Chắc buổi chiều tớ trốn học quá !" - Shinichi vừa đi vừa ngả đầu ra sau 2 tay.

Shiho thở dài đầy chán nản và thất vọng. Cô luôn hi vọng rằng với mối quan hệ thân thiết đến thế của hai người thì ít nhất cậu cũng nên nhớ ngày sinh nhật của cô, nhưng có lẽ cô đã mong chờ quá nhiều rồi...

'Cũng không sao...mình quen với việc này rồi...'

Cô mỉm cười cay đắng rồi tiếp tục đi đến trường cùng cậu trong tâm trạng vô cùng chán nản, và Shinichi vẫn không hề hay biết.

...

Hôm nay trong lớp Shinichi rất ít nói chuyện với Shiho, cậu ngồi bên cạnh toàn lấy giấy ra liệt kê thứ gì đó, lâu lâu lại mở ví tiền ra xem rồi thở dài.

'Cậu ta tính mua gì đắt tiền à ?'

Shiho cũng tò mò muốn biết, nhưng lại quyết định mặc kệ rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Trong giờ ra chơi, thay vì trêu chọc cô như thường ngày thì cậu lại đứng nói chuyện liên tục với nhóm Ran và Sonoko, thi thoảng Ran còn cười và đỏ mặt, còn Sonoko thì vỗ vai Ran đầy khoái chí.

Bỗng Shinichi quay sang phía Shiho và ánh mắt 2 người chạm nhau, cậu chỉ gật đầu cười trừ rồi lại tiếp tục quay sang nói chuyện với Ran. Sau một hồi thì cậu cũng vẫy tay tạm biệt cô rồi lấy điện thoại ra đứng 1 góc gọi cho ai đó. Sonoko liền ôm cổ Ran hô to :

"Sướng nhé Ran ! Được chồng hỏi ý kiến trước rồi sau này mua quà tặng luôn !"

"Th-Thôi mà Sonoko, vợ chồng gì ở đây..."

Tim Shiho thắt lại khi nghe thấy điều đó, cô cười đầy chua xót, gục mặt xuống bàn - 'Ồ...ra vậy...chẳng có gì phải bất ngờ...'

Buổi chiều

Đúng như lời Shinichi đã nói lúc sáng, cậu đã trốn học, bỏ lại Shiho một mình ngồi bơ vơ bên cửa sổ. Thường thì người ta sẽ thấy buồn, nhưng đối với Shiho thì cô đã quen với cô độc nên cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn có chút buồn cười vì 1 thám tử gương mẫu như cậu bây giờ lại cả gan trốn học.

"Này, có em nào biết cậu Kudo đâu rồi không ?" - Giáo viên dạy nhạc lên tiếng hỏi.

"A ! Thưa cô...Shinichi có nói với em là chiều nay cậu ấy có việc gấp nên xin nghỉ ạ." - Ran giơ tay nói giúp Shinichi.

"À...thế à. Vậy chúng ta bắt đầu tiết học."

'Việc gấp à ? Chắc là vụ án.' - Shiho ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

Buổi chiều cứ thế trôi qua 1 cách vô cùng tẻ nhạt, Shiho suốt buổi chỉ nằm trên bàn hết thở dài rồi lại ngáp ngắn. Nói thật chứ nếu cô có gan gấu như Shinichi thì chắc cô cũng trốn luôn buổi học này cho xong.

*Rengg*

Giây phút Shiho chờ đợi mãi cũng đến, tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên. Cô mệt mỏi nhanh chóng thu dọn cặp sách của mình rồi đứng dậy ra về. Nhưng Shiho vừa bước ra đến cửa thì lại bị chặn bởi 1 người mà cô vô cùng ghét - Suzuki Sonoko.

"Ối chà, xem ai hôm nay bị bỏ rơi này."

"*Oáp* Ý cô Suzuki đây là sao nhỉ ?" - Shiho tỏ vẻ không quan tâm, đưa tay che miệng ngáp.

"Còn sao trăng gì nữa ? Chẳng phải cô đã bị tên Shinichi đó bỏ rơi rồi sao ?"

"Nói cho cô biết, tên Shinichi đó là của Ran và mãi là của Ran mà thôi ! Tự biết thân biết phận đi !"

Tim Shiho thắt lại, cô có chút kích động nhưng lại mau chóng lấy lại vẻ lạnh lùng của mình, hờ hững đáp :

"Vậy quý cô Suzuki đây nói xong chưa ? Xong rồi thì tôi xin phép."

Shiho lách qua Sonoko, hai vai chạm nhau khiến Sonoko mất đà va vào cánh cửa. Sonoko tức điên lên tính đuổi theo thì đã bị Ran ngăn lại.

"Thôi mà Sonoko, mình về nào !"

"À-Ờ..." - Sonoko đành miễn cưỡng cho qua rồi cùng Ran ra về.

...

Shiho đang đi bộ một cách thẫn thờ như 1 cái xác không hồn, từng bước nặng nề lần theo con đường về nhà tiến sĩ Agasa. Hôm này là 1 ngày tệ hại đối với cô, Shiho luôn hi vọng rằng cậu sẽ nhớ ra hôm nay và nhìn cô cười nói "Sinh nhật vui vẻ nhé Shiho !". Với Shiho thì chỉ nhiêu đó là đủ, không cần quà cáp sang trọng, chỉ cần 1 lời chúc chân thành mà cô luôn muốn nghe. Nhưng cậu lại không nhớ ra, thậm chí còn bơ cô cả ngày hôm nay, giờ chỉ còn lại 1 hi vọng duy nhất để có thể cứu rỗi cả ngày hôm nay của Shiho - tiến sĩ Agasa.

Vì đi bộ một cách chậm chạp nên Shiho về trễ tận 15 phút, đã gần 5 giờ chiều. Cô hướng mắt về phía ngôi nhà của tiến sĩ...và nó tối om ở bên trong. Shiho lấy làm lạ, bèn nhanh chóng đi vào kiểm tra. Cô đưa tay bật hết đèn trong nhà lên, cất tiếng gọi to :

"Bác tiến sĩ !"

"...."

"Bác tiến sĩ, bác có ở nhà không ?"

Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng, cô đi tìm quanh nhà, và bắt gặp được 1 mảnh giấy nhỏ ở sofa. Trên đó viết đúng 1 dòng chữ :

📃 Hôm nay ta có việc bận nên đã ra ngoài, cháu không cần đợi ta đâu Shiho-kun.

Shiho cúi gầm mặt, vô thức vò nát mảnh giấy trong tay. Hai mắt cô bắt đầu ướt, và 2 hàng nước mắt chảy dài xuống gò má của cô. Shiho bắt đầu cười, cười liên tục, cười 1 cách đau đớn.

'Hóa ra...chẳng ai nhớ đến mình...'

Cô ném cặp của mình lên ghế, đi lên phòng của mình và bắt đầu nghe cuộn băng chúc mừng sinh nhật của mẹ cô để lại.

📻 "Chúc mừng Shiho của mẹ sinh nhật lần thứ 19..."

Shiho vừa nghe vừa khóc nức nở, khóc cho số phận trớ trêu của mình. Những điều ngày hôm nay đáng ra phải làm cho cô vui thì lại phản bội cô, làm cho Shiho tổn thương sâu sắc. Cô luôn mong rằng sau khi mọi thứ kết thúc và sống 1 cuộc đời mới của Miyano Shiho thì ngày sinh nhật sẽ là 1 cái gì đó đặc biệt, nhưng có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều...

Đúng là những thứ tồi tệ sẽ không đến vào ngày xấu nhất, nó đến vào ngày bạn kì vọng nhất.

Do mãi chìm đắm trong những suy tư của mình nên Shiho đã không để ý tới âm thanh cửa phòng mình mở ra cùng những tiếng bước chân ở phía sau.

*Bụp bụp bụp* Tiếng pháo giấy vang lên, rơi tung tóe khắp phòng khiến Shiho giật mình quay đầu lại.

Sốc, sốc và sốc. Đó là từ thích hợp nhất để miêu tả khuôn mặt cô lúc này. Trước mặt cô là tiến sĩ Agasa, ba đứa trẻ thám tử nhí với những món quà trên tay và nhân vật cô mong chờ nhất - Kudo Shinichi đang đội mũ sinh nhật, trên tay là cái bánh kem khổng lồ.

"Yooo, sinh nhật vui vẻ nhé Shiho !"

"Chúc chị Shiho sinh nhật vui vẻ !"

"Chúc mừng sinh nhật cháu, Shiho-kun."

Shiho tròn mắt, ngơ người ra 1 lúc. Cô tự nhéo đùi rồi lại nhéo má, cảm thấy rất đau. Điều đó chứng tỏ cô không hề nằm mơ, đây là hiện thực.

Cô bắt đầu úp mặt vào hai lòng bàn tay mà khóc, Shinichi đi đến bên cô, đặt cái bánh kem sang 1 bên rồi ân cần an ủi :

"Nào, sao lại khóc rồi ? Phải vui lên chứ !"

Shiho không quan tâm gì nữa, cô ôm chầm lấy cậu mà khóc nấc lên - "K-Kudo-kun...tớ còn tưởng cậu sẽ quên chứ..."

Shinichi cười nhẹ nhàng, siết chặt cô vào lòng - "Ngốc ! Làm gì có chuyện đó !"

Shiho đã bình tĩnh lại, cô đẩy cậu ra rồi đưa tay lau nước mắt - "Vậy tại sao cả ngày hôm nay cậu cứ lơ tớ rồi tỏ ra không biết gì vậy hả ?!"

Shinichi biết mình đã hơi quá đà, cúi thấp người xuống xoa đầu cô - "Tớ xin lỗi, tại tớ muốn làm cho cậu bất ngờ thôi."

"Vậy cậu đi đâu suốt cả buổi chiều ?"

"À, tớ đi tìm chỗ đặt bánh kem với chuẩn bị vài thứ ấy mà ! Sáng nay tớ có nhờ Ran giúp tìm chỗ đặt bánh ngon vì cô ấy khá rành chuyện này."

'Ra là vậy...' - Shiho mỉm cười thầm nghĩ.

"Nào, thay đồ ra rồi xuống ăn bánh ! Tớ và mọi người sẽ chờ cậu ở dưới nhà nhé !" - Nói rồi cậu cầm cái bánh kem lên đi ra cửa.

"Đi nào mấy đứa."

"Nhanh lên nhé chị Shiho ! Em thèm lắm rồi !" - Nhóc Genta cười nói, tay xoa bụng.

Shiho cười tươi vẫy tay chào mọi người, sau khi cánh cửa đã đóng lại, mắt cô lại bắt đầu ướt. Nhưng khác với những giọt nước mắt đau khổ khi nãy, lần này là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Shiho cười gạt đi nước mắt, nhanh chóng thay đồ rồi xuống nhà nhập cuộc cùng mọi người.

...

Sau một hồi đắn đo thì Shiho quyết định khoác lên mình bộ váy màu xám nhạt. Cô hít thở thật sâu, vỗ mặt cho tỉnh táo rồi mở cửa phòng đi xuống nhà.

Vừa đi tới chỗ cầu thang là Shinichi đã phi như tên lửa tới chỗ cô - "Cuối cùng cũng xong rồi à ?"

"Đây, đeo cái này vào !" - Shinichi lấy ra 1 cái mũ sinh nhật và đội nó lên đầu cô.

Shiho mỉm cười đưa tay chỉnh lại cái mũ trên đầu mình, nhưng Shinichi lại nhận ra rằng mắt cô hơi đỏ, cậu nhẹ giọng hỏi - "Lại khóc à ?"

Shiho lắc đầu - "Không có, tại bụi bay vào mắt."

Shinichi bật cười - "Ừ ừ, vậy ta đi xuống dưới thôi !" - Cậu nắm lấy tay cô kéo đi.

Ở dưới này tiến sĩ và bọn trẻ đã xong việc thắp nến, Shinichi nắm tay Shiho đi đến ngồi xuống sofa.

Trước mặt Shiho là cái bánh kem to tướng cùng dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật, cô bạn cứng đầu của tôi'. Cô khẽ liếc sang Shinichi, cậu thì nhìn cô cười đần.

"Nào Shiho-kun, tới giờ cầu nguyện rồi !"

Shiho mỉm cười gật đầu rồi nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện. Mọi người cũng bắt đầu vỗ tay, hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you

Sau khi mọi người đã hát xong, Shiho mở mắt ra, cúi người thổi nến. Thằng nhóc Genta lại là người hào hứng nhất.

"Yeaaa, chúng ta ăn bánh thôi !"

Mọi người bật cười trước sự háo ăn của Genta, Shinichi đi vào bếp lấy dao và dĩa ra, Shiho thì cắt bánh cho từng người. Tiến sĩ Agasa cũng háo hức không kém, đưa tay giành lấy dĩa bánh to nhất.

"Bác tiến sĩ..." - Shiho liếc ông.

"A-Shiho-kun...hahaha..." - Ông gãi đầu.

Shiho thở dài rồi cười - "Vì hôm nay là ngày đặc biệt của cháu, nên có lẽ cháu sẽ để bác buông xõa 1 bữa vậy..."

"Yee, yêu cháu nhất !" - Ông nhảy lên vì vui sướng, lấy muỗng múc bánh ăn ngon lành.

"Oaaa, bánh kem việt quất ! Ngon quá anh Shinichi !" - Genta tấm tắc khen.

Shinichi khịt mũi đầy tự hào - "Tất nhiên rồi ! Anh đã rất cật lực mới tìm được 1 nơi làm bánh ngon đấy !"

Shiho đang ăn bánh nghe cậu nói thế liền ngước lên nhìn cậu, khẽ nở 1 nụ cười. Shinichi thấy cô cứ nhìn mình, buộc miệng hỏi :

"Nè, mặt tớ dính gì à ?"

"Ừm."

Shinichi giật mình, đưa tay sờ khắp mặt - "Ủa...có dính gì đâ-"

Cậu chưa nói hết thì đã bị Shiho làm cho đứng hình, cô chồm tới, đưa tay quẹt lên mặt cậu 1 đường kem rồi cười tinh nghịch - "Giờ thì dính rồi đấy."

Shinichi tròn mắt nhìn cô, nuốt nước bọt ừng ực. Cậu thấy gương mặt mình đang dần nóng lên khi lần đầu tiên chứng kiến sự trẻ con của Shiho. Thấy được sự dịu dàng của cô đã như truyện cổ tích, giờ đây còn thêm sự trẻ con của cô nữa khiến Shinichi cảm thấy như đang nằm mơ.

Cậu chớp lấy thời cơ, đưa tay lên kéo hai má Shiho ra hai bên khiến khuôn mặt cô trông vô cùng buồn cười.

"Ái chà ? Hôm nay cậu quậy quá nhỉ ?" - Shinichi kéo ra kéo vô hai gò má của cô.

"Nào...thả ra...tớ...đau..Shinichi.."

"Tạm tha cho cậu lần nàyyyyy...HẢẢẢẢẢ ??!!" - Shinichi bỗng dưng hét toáng lên khiến mọi người đều giật mình.

"Shiho...c-cậu vừa... cậu vừa..." - Miệng cậu lắp bắp.

"Tớ vừa làm sao Kudo-kun ?"

Shinichi tính nói gì đó, nhưng lại thôi - "À..bỏ đi, không có gì."

Cậu tiếp tục ăn phần bánh của mình, còn Shiho thì cười thầm trong lòng.

'Tên ngốc...'

"Oaaa, nhìn hai anh chị cứ như người yêu của nhau ấy !"

Shinichi đỏ mặt, Shiho cũng thế.

"N-Nè Ayumi-chan ! Em nói bậy bạ gì thế !" - Shiho cười khổ nhìn Ayumi.

Shinichi sau vài giây đơ người, cậu cười nhẹ - "Hể ? Trông bọn anh giống tới vậy à ?"

"Chứ gì nữa ! Anh lúc nào cũng thân thiết và quan tâm chị ấy hết ! Anh còn biết rõ sở thích của chị ấy nữa !"

"Em thấy hai người cũng đẹp đôi đấy !" - Mitsuhiko phấn khởi lên tiếng.

Shiho bất lực - "Th-Thôi nào mấy đứ-"

"Vậy sao ?"

Shinichi ngắt lời Shiho, chỉ nhìn bọn trẻ rồi lắc đầu cười, sau đó tiếp tục với công việc ăn uống, không để ý tới sắc mặt cô đang nhìn cậu bối rối vô cùng.

'Ku-Kudo-kun...tại sao cậu ấy...lại không phản bác lại điều đó...'

---

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me