LoveTruyen.Me

Shintake Mang Cho Em Chut Binh Yen

"Hể!? Tới nhà anh nấu ăn tối nay sao?", đôi mắt xanh mở to đầy ngạc nhiên nhìn người đối diện bàn ăn trong tiệm bánh Hana. Đối phương nén nhịn cười trước dáng vẻ đáng yêu của em, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn Takemichi.
"Ừm! Thật ra là sau buổi trưa vừa rồi, ngày nào anh về là Mikey và Emma cũng gào lên đòi gặp em. Nói là muốn được ăn món em làm nữa. Có vẻ hai đứa nó rất thích Takemichi đó!"
"Nhưng mà nhà anh còn có ông nội mà", em không lo về Mikey và Emma nhưng ông Sano thì khác, sợ rằng khẩu vị có phần khác mà ăn không được. Shinichiro cũng thấy được điều đó, hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng nói.
"Ông anh dễ tính lắm, không sao đâu. Với lại hai đứa nhóc kia đã kể cho ông về em trước khi anh kịp nói rồi. Yên tâm là toàn lời khen dành cho em thôi. Ông anh cũng muốn gặp em nên đã kêu anh dẫn Takemichi tới... Chỉ là sợ làm phiền em thôi", đoạn cuối anh có chút căng thẳng. Nói là dẫn em về nhà ăn tối nhưng người nấu chính ra lại là Takemichi. Để mở được lời này, Mikey và Emma đã đứng ra khuyên nhủ, động viên anh cả tiếng. Mà chắc hai đứa chịu làm vậy là vì muốn gặp Takemichi lần nữa thôi. Hướng ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đôi mắt xanh không còn vẻ giao động mà sáng bừng quyết tâm. Trông thật xinh đẹp...
"Không có chuyện em cảm thấy phiền phức đâu! Ngược lại thì có, em luôn muốn được nấu ăn cho nhiều người nên giờ có cơ hội thì phải vui mới đúng", chốt hạ câu bằng nụ cười rạng rỡ, nào đâu còn vẻ dè dặt, lo lắng. Đôi mắt rực rỡ tràn đầy niềm vui, giọng nói ngọt ngào đồng ý lời đề nghị của anh. Tim Shinichiro như đập lệch một nhịp, hơi thờ dần gấp gáp, khuôn mặt đỏ ửng.
"Ể!? Shinichiro-san sao vậy? Mặt ăn đỏ hết lên rồi này!", Takemichi lo lắng rướn hẳn người qua bàn phía trước, nhìn anh. Shinichiro giật mình, đang không biết nên lấy lí do gì để thoát khỏi tình huống này thì...
"Hừm...cũng không nóng lắm. Anh có khó chịu đâu trong người không?", Takemichi đang chạm nhẹ lên trán Shinichiro kiểm tra nhiệt độ. Tim anh suýt thì văng ra khỏi lòng ngực, trên trán cảm nhận được sự mềm mại cùng nhiệt độ ấm áp truyền sang mà bối rối. Takemichi thấy nhiệt độ không nóng, không phải là bị sốt mà khuôn mặt vẫn đỏ bừng càng không biết phải làm sao mà bỏ tay khỏi trán Shinichiro. Mất đi cảm giác mềm mại nơi đầu trán, trong lingf không giấu nổi hụt hẫng. Anh ngồi thẳng dậy, lấy lại vẻ bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra khiến Takemichi tròn mắt nhìn cũng phải ngồi xuống. Bầu không khí liền trở nên im lặng. Một lúc sau khi bình ổn trở lại, Shinichiro mới lắp bắp lên tiếng trước.
"V-vậy thì chiều này anh sẽ qua đón em nhé! Được chứ!?", thấy anh có vẻ đã bình thường lại, Takemichi cũng thầm thở phào, vui vẻ đồng ý.
"Ừm! Em hiểu rồi. Vậy hẹn anh chiều nay nhé!"

"Tới nơi rồi đây", dừng xe trước một võ đường có tên Sano. Takemichi ồ nhỏ một tiếng cảm thán, xuống xe rồi cùng Shinichiro tiến về phía cổng nhà. Càng tới gần, tự dưng có chút lo lắng mà hơi mím đôi môi nhỏ nhìn Shinichiro mở cửa vào.
"Anh về rồi đây!", vừa bước vào anh đã chào lớn, tiếp đến là vô số tiếng bịch bịch bịch của hai người. Mikey và Emma chạy ra, bốn mắt sáng lên khi thấy bóng dáng nhỏ bé của người phía sau lưng anh trai mình. Một mạch lao đến ôm chầm lấy Takemichi, trực tiếp bỏ qua Shinichiro.
"Chị Takemichi! Cuối cùng chị cũng đến rồi"
"Takemicchi! Sao giờ chị mới thực hiện lời hứa chứ?", ngơ ngác trước cái ôm đây bất ngờ ủa hai anh em tóc vàng, bỗng cảm thấy giống hai chú gà con nhỏ, nỗi lo lắng đã chẳng còn mà bật cười tươi.
"Ừm! Xin lỗi nhé! Giờ chị đến rồi đây Mikey, Emma", vòng hai tay ôm lại hai đứa trẻ. Shinichiro cũng để ý mà cầm túi đồ ăn mà cả hai vừa cùng đi mua dùm em. Bỗng trong nhà, ông Sano từ tốn bước ra, hai tay chắp sau lưng, tiến về phía cửa.
"Ah! Con chào ông. Đây là Takemichi mà con kể đó ạ!", phát hiện ra ông đầu tiên, Shinichiro liền lên tiếng chào rồi giới thiệu về cô gái đằng sau anh. Em cũng nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
"Con chào ông Sano! Hôm nay con xin phép làm phiền gia đình ạ!", nói rồi liền cúi đầu chào ông, thâm tâm có chút lo lắng. Ông Sano nhìn đứa trẻ tầm tuổi Shinichiro trước mặt, dáng vẻ ngoan ngoãn, hiền lành lại lễ phép, cơ mặt liền giãn ra, cười vui vẻ nói.
"Chào cháu! Ra cháu là Takemichi mà ba đứa cháu nhà ông hay kể. Không cần khách sáo đâu. Lần đầu tiên gặp đã làm phiền cháu nấu ăn rồi. Có gì thì cháu cứ nhờ, lão già này sẽ giúp cháu hết sức", Takemichi nghe xong liền ngơ ngác, lúc đầu nhìn ông vốn tưởng là người nghiêm túc. Hoá ra lại không phải vậy, em thầm thở nhẹ một hơi.
"Dạ, cháu không cảm thấy phiền gì đâu ạ. Được ông và mọi người mời đến nhà chơi thôi là cháu đã thấy vui rồi"
"Vậy sao? Thế thì tốt rồi. Nào mấy đứa cùng vào nhà thôi. Shinichiro mau mang đồ vào bếp đi",thấy rằng em thực sự nói thật lòng, ông Sano liền nhanh chóng mời vào nhà. Mikey và Emma mỗi đứa một tay dẫn Takemichi tiến về phòng khách khiến em cũng chỉ biết cười trừ. Shinichiro nhìn em không còn quá lo lắng, cười nhẹ nhõm trong lòng mà mang đồ để vào bếp. Lúc nãy khi cùng nhau mua đồ, Takemichi đã hỏi chi tiết tính cách, thói quen ăn uống của từng người trong nhà. Cất đồ bước ra ngoài phòng khách. Dù anh đã bảo mọi người không quá kén chọn đâu nhưng có vẻ Takemichi vẫn còn khá băn khoăn.

"Vậy ra cháu là chủ tiệm bánh Hana sao?", ông Sano điềm đạm ngồi ghế đơn quay người hỏi thăm Takemichi. Từ lúc vào nhà đến giờ, thấy em cư xử, nói năng chuẩn mực, bị Manjiro với Emma kéo qua lại cũng không cáu giận mà vui vẻ đáp ứng nó khiến ông vô cùng hài lòng, đã sớm coi em như cháu gái của mình rồi.
"Vâng ạ! Quán cháu cũng chỉ mới mở thôi. À! Để mai cháu mang chút bánh sang cho ông ăn thử nhé", Takemichi ngồi kẹp giữa hai anh em gà bông màu vàng trên ghế sôpha lớn trò chuyện cùng ông Sano.
"Em nữa! Em cũng muốn được ăn bánh Takemicchi làm nữa!", Mikey liền giơ hai tay hô to. Ông Sano nghe vậy, hai đầu mày hơi nhíu lại quở trách "Manjiro! Ai cho con vô lễ với người hơn tuổi như vậy"
"Dạ không sao đâu ông. Mikey không có ý xấu đâu mà. Với lại cháu cũng thích Mikey gọi như vậy", vừa nói bàn tay vừa xoa đầu Mikey khiến thằng bé còn đang sợ ông giờ liền tự hào ưỡn ngực hướng về phía ông nội nó với dòng chữ trên mặt "ông thấy gì chưa!?" to đùng. Ông Sano thấy em có vẻ thành thật mà nói nên đành bỏ qua cho Mikey. Emma bên cạnh nhìn ông anh mình như vậy liền mắng đồ ngốc khiến em cũng chỉ biết cười trừ. Bỗng em quay đầu nhận ra Shinichiro đang đứng ở phía cửa, liền nhanh chóng đứng dậy.
"Shinichiro-san, làm phiền anh cất đồ rồi ạ", Shinichiro liền xua tay nói không phiền gì hết đâu. Em nghe vậy chỉ gật đầu rồi quay qua phía ông Sano xin phép xuống bếp để chuẩn bị luôn cho kịp.
"Nếu vậy để ta xuống giúp cháu cho", đứng dậy khỏi ghế, tay chắp sau lưng nói.
"Không cần đâu ông. Thật ra cháu muốn tự mình nấu bữa hôm nay để chinh phục khẩu vị của gia đình mình đó ạ!", chất giọng có chút cao mang theo sự kiên quyết, ánh mắt xanh sáng bừng ý chí chiến thắng, quyết tâm thể hiện tài năng nấu nương của mình khiến ông Sano bất ngờ. Sau đó liền nhắm tít mắt cười khà khà.
"Được, được rồi. Ta rất thích khí thế của cháu, theo ý cháu vậy. Emma vào giúp Takemichi vị trí đồ đạc với mấy việc nhỏ nhé!", nhận được lời khen của ông, khuôn mặt không giấu nổi vui vẻ, cười tươi cảm ơn ông. Emma nghe lời ông nói liền nhanh nhẹn nắm lấy tay Takemichi dẫn em vào phòng bếp. Mikey cũng tò mò dáng vẻ nấu ăn của em, định tiến vào phòng bếp thì bị Shinichiro ngăn lại, ngước mặt khó hiểu lên nhìn anh chỉ thấy Shinichiro nhe răng cười nói "Takemichi đã nói là muốn tạo bất ngờ nên đợi đến giờ ăn thì mới được vào nhé!"
"Nhưng còn Emma thì sao!?"
"Emma là ngoại lệ!", nghe được câu trả lời liền bĩu môi ra mặt. Nãy đi chợ cùng nhau, chắc Shinichiro cũng đã biết trước món ăn rồi nên chỉ có mình nó với ông nội là không biết thôi. Thôi vậy, nếu Takemicchi đã vói vậy thì nó sẽ cố chờ đợi vậy.

"Oa! Chị cắt nhanh thật đó! Emma hoàn toàn không làm được đâu", nhìn cách dùng dao của Takemichi mà cảm thán, cách dùng dao gọn gàng, đẹp mắt cắt từng miếng đều tăm tắp.
"Emma cũng giỏi lắm đó. Mới 8 tuổi mà đã biết vào bếp phụ ông rồi", Cười nhẹ trước ánh nhìn long lanh của Emma, không quên lên tiếng khen ngợi cô bé.
"Tại vì em là cô gái duy nhất trong nhà mà. Ông cũng có tuổi rồi, Mikey với Shinichiro thì chẳng biết nấu nướng gì cả nên em phải làm thôi", dù câu từ có vẻ bất mãn nhưng dễ nhận thấy điệu bộ vui vê của cô bé khi nói về trách nghiệm cao cả của mình trong nhà.
"Hì...vậy sao? Nhưng Emma quả nhiên rất giỏi chăm lo cho gia đình nhỉ", bất ngờ nhận được lời khen của em khiến Emma có chút bối rối quay qua nhìn em rồi lại nhìn củ cải trắng đang gọt dở, mặt hơi đỏ lắp bắp hỏi lại "Chị nghĩ vậy về Emma thật sao?", hơi liếc mắt sang nhìn, chỉ thấy ánh mắt ôn nhu, gật đầu chắc nịch một cái khiến Emma hơi ngơ người rồi thầm mỉm cười nhẹ. Quả nhiên con bé nghĩ đúng, Takemichi thật dịu dàng và tinh tế. Trước giờ con bé chỉ có anh trai, dù các anh đều luôn quan tâm, không bao giờ để thiệt thòi nhưng đôi lúc cũng khó mà chia sẻ được nên được tiếp xúc với Takemichi liền khiến con bé vui mừng, cảm giác giống như có chị gái vậy. Takemichi thấy Emma bỗng dưng vui vẻ cũng khó hiểu vui lây, miệng bất giác theo thói quen ngân nga một điệu nhạc vừa nấu ăn, tạo nên khung cảnh bình yên đẹp đẽ. Shinichiro đứng sau vô tình thu lại hết thảy trong đầu, thầm mong muốn mỗi khi về nhà lại được nhìn thấy dáng vẻ này thì mệt mỏi cũng tức khắc bay hết sạch.

"Xong rồi! Nhờ Emma kêu mọi người vào ăn giúp chị nhé!", sắp xong đồ ăn ra từng phần, chỉ còn việc bưng ra bàn là được, em liền nhờ Emma gọi mọi người vào. Con bé liền vui vẻ nhanh chóng chạy đi gọi ba người vào. Bỗng chẳng biết Shinichiro từ đâu xuất hiện khiến em giật mình, tay cầm hai đĩa thức ăn bê ra giùm em. Một lúc sau, ông và Mikey cũng tiến về phòng bếp, ngồi vào bàn ăn. Cả 5 người cùng chắp tay cảm ơn vì bữa ăn rồi gắp một miếng cho vào miệng. Takemichi lần này cũng không quá lo lắng nữa vì đã có ba người từng ăn đồ em nấu nên có thể căn vào đó mà mường tượng ra khẩu vị của gia đình nhà Sano rồi. Quả nhiên mọi người đều thốt lên chữ ngon trong câu nói. Ông Sano ăn miếng thứ hai liền quay qua khen ngợi, công nhận khả năng nấu nướng của em. Mikey và Emma cũng vậy, cả hai đều rất thích những món em nấu mà ăn ngon lành. Takemichi biết mình thành công liền cười rạng rỡ, quay qua nhìn Shinichiro, anh cũng quay lại nhìn em, đôi mắt đen láy dịu dàng, là ánh nhìn dịu dàng nhất anh từng làm nhìn thẳng vào đôi mắt như chứa cả bầu trời xanh mùa hạ. Có vẻ là muốn chúc mừng em khiến Takemichi ngớ người, khuôn mặt hơi đỏ, cười hạnh phúc đáp lại anh.
___còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me