Shortfic Bat Dau Hay Ket Thuc Moonsun Wheebyul
Đã quá nửa đêm, hành lang bệnh viện lúc này ngoài tiếng bước chân của Wheein đang vang vọng lại trong bóng tối đang bao trùm lấy thì chẳng còn gì. Ánh đèn vàng hiu hắt từ bên ngoài cố gắng len lỏi vào khuôn mặt nhuốm đầy mệt mỏi nhưng không thể. Cái bóng đen dài ngoằn trải dài trên hành lang trông đơn độc làm sao. Tiếng thở dài trượt khỏi cánh mũi, Wheein từng bước hướng về phía phòng bệnh của Moonbyul. Chợt, cảm nhận được phía sau ngoài tiếng bước chân của mình thì còn lẫn tiếng bước chân một người nữa. Không nhanh không chậm nhưng rõ ràng đang hướng về phía Wheein, bất giác trong lòng cô vấy lên một nỗi sợ. Thao tác nhanh gọn, con dao găm nhỏ được lôi từ trong túi áo đã nằm gọn trong tay Wheein. Cô bất ngờ quay người lại nhưng người bóng đen phía sau đã nhanh hơn mà chạy vụt qua. Con dao nhỏ sáng lóe nhanh chóng được nằm về vị trí cũ cùng cái xoay người và đôi mắt sắc lạnh của Jung Wheein. Đôi chân dừng trước phòng bệnh của Moonbyul, tim Wheein gần như ngừng đập khi bên trong chỉ có bác gái và em gái khi nãy ngủ gật trên ghế còn giường thì trống không. Vì tránh để hai người tỉnh giấc, cô đã nhẹ nhàng rời khỏi mà chạy đi tìm chị ấy dù không biết phải bắt đầu từ đâu trong cái bệnh viện rộng lớn này. Đến quầy trực chỉ có mỗi một cô y tá đang chăm chú vào màn hình.- Cho hỏi nãy giờ có bệnh nhân nào đi qua không? - Không đâu, chỉ có mỗi mình tôi ở đây này giờ thôi. Wheein không đáp mà vụt chạy trước sự khó hiểu từ cô ta. Cho đến khi thân ảnh đứng bất động trước máy bán nước tự động mới khiến Wheein thở phào nhẹ nhõm được, lý trí không cho phép được dừng lại lâu hơn nữa vì người đó không hề mặc áo ấm hay bất cứ thứ gì có thể sưởi ấm được. Cái ôm chầm từ phía sau như khiến Moonbyul tỉnh hẳn, không cần quay lại cô cũng có thể biết được đó là ai. - Trời lạnh rồi chị nên mặc ấm một chút.Wheein vội cởi áo khoác và choàng ngay lên người cô ngay khi dứt lời, con bé một mạch kéo cô ngồi xuống hàng ghế cạnh bên. Đôi mắt ngơ ngẩn của Moonbyul dán chặt vào thân ảnh nhỏ nhắn đang lựa chọn đồ uống kia, nhìn như không cảm thấy lạnh gì hết nhưng cơn gió vừa thổi nhẹ một cái liền rùng mình suýt thì rơi cả hai lon nước trên tay. Bắt gặp người mình yêu phì cười trước biểu cảm ngốc nghếch đó, Wheein cũng chẳng thèm giấu nữa mà chạy đến đưa cho Moonbyul rồi rúc ké vào chiếc áo. Cảm giác nóng trên mặt Byul Yi thoáng qua nhanh chóng, tim cô có chút hẫng khi Wheein chạm vào người mình. - Chị uống chút sữa đi cho ấm người, có đói không em mua chút gì cho chị ăn nhé?Wheein vừa nói vừa cắn răng mở lon sữa cho Moonbyul mặc cho tay đã lạnh cóng, gần như sắp mất cảm giác đến nơi rồi.- Tại sao lại không hỏi? Ánh mắt con bé dừng lại một chút rồi nụ cười mau chóng lấy lại trên đôi môi nứt nẻ kia. Lon sữa được đặt gọn trong tay, còn Wheein mới nhấm môi một ngụm cafe đen không vội trả lời câu hỏi. Jung Wheein không ngốc đến nỗi không hiểu được câu hỏi kia, chỉ là không biết phải trả lời thế nào. Đối với cặp đôi bình thường đi, thể nào cũng sẽ hỏi dồn dập những câu như 'tỉnh lại lúc nào đấy?', 'sao lại ra đây'...vân vân và mây mây. Nhưng đối với Wheein, những câu hỏi đó không cần thiết cho dù nó có thể hiện sự quan tâm đi chăng nữa. Một người như Moon Byul Yi đương nhiên cũng sẽ rất khó chịu với những câu hỏi đó thôi huống hồ chi Wheein.- Vì em biết chị không thích hỏi như vậy, nếu có hỏi chưa chắc chị sẽ trả lời. - Ừm tốt, vẫn là em hiểu ý.Không gian lại chìm vào im lặng, cô cũng như con bé đều rơi vào những suy nghĩ vẩn vơ mặc gió vẫn rít ầm bên ngoài. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng Jung Wheein quyết định sẽ lên tiếng chấm dứt bầu không khí này. - Chị à trả lời em thật lòng nhé! Sau hôm nay em sẽ không bao giờ nhắc về nó nữa. Dù không có tiếng đáp lại nhưng ánh mắt của cô đã ngầm thừa nhận Wheein có thể hỏi dù trong lòng đã đoán được phần nào câu hỏi. Thật sự vừa qua Moon Byul Yi cô đã nợ Jung Wheein quá nhiều rồi, không chỉ về tình yêu mà còn cả sự quan tâm lẫn nhẫn nại em đã dành cho cô cũng như Eunbi. - Đã bao giờ..trong lòng chị có em chưa?Đôi mắt đầy chờ mong thoáng chút bất lực vẫn hướng về cô để tìm một câu trả lời thích đáng. Nếu có thì sẽ tiếp tục đoạn tình này, còn không thì vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cho đến khi chị ấy có người xứng đáng thì thôi. - Không có..vì vốn dĩ từ đầu em đã ở đây rồi. Nụ cười nhẹ được bật ra Moonbyul khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác kia. Cô chủ động đặt lên một nụ hôn nhẹ lên đôi môi khô khốc rớm rớm vài giọt máu rồi cùng em trở về phòng bệnh. - Wheein à... Mong em hiểu cho chị, thật ra từ tận đáy lòng chị vẫn còn lưu luyến với Yong Sun. - Không sao, em sẽ đợi đến lúc chị buông được chị ấy....Vài ngày sau Moonbyul được xuất viện theo ý muốn sau khi đấu tranh tư tưởng với bà Moon. Cô một mực than rằng ở đây ngột ngạt quá, buồn chán quá không có gì làm cũng như tốn tiền quá. Ngày nào cũng nghe đứa con gái già đầu này than vãn, đừng nói là Eunbi hay Seulgi đến cả bà Moon còn không chịu nổi nên đành phải chấp nhận nhưng với điều kiện phải ở nhà nghỉ ngơi vài hôm nữa mới được đi làm trở lại. Chiều hôm nay, tuyết đã rơi trên diện rộng nên cả Seoul cũng như nhiều tuyến đường đã khoác một chiếc áo màu trắng. Moonbyul mặc áo khoác đầy đủ, khăn quàng cùng điện thoại lén lút ra khỏi nhà vì có cuộc hẹn với Wheein. Cũng không có gì to tát chỉ là em muốn đưa cho cô bức tranh đã vẽ tặng cho Eunbi vì lời hứa lúc ở triển lãm. Khuôn mặt được chiếc khăn quàng đỏ che bớt một nửa, từng đợt khói mỏng vẫn cứ đều đều xuyên qua rồi biến mất. Bàn tay được nhét sâu vào túi áo vì lạnh, Moonbyul thầm hừ lạnh vì ban đầu đã không chịu chọn đi taxi cho nhanh mà lại muốn đi xe bus để được ngắm tuyết. Quyết định này thật sai lầm mà, có khi về đến nhà lại lăn đùng ra cảm thì lại khổ.Ngã tư ở đại lộ Seoul vắng hơn thường ngày, chỉ lác đác vài người trên đường chứ không nhiều. Cũng phải thôi, trời lạnh thế này ai lại muốn ra đường ngoại trừ cô chứ. - Đã lâu không gặp!Giọng nói cất lên, chẳng hiểu sao cả người Moonbyul như đóng băng vậy. Hai tai cứ lùng bùng vì câu nói khi nãy, không vì ý nghĩa mà xuất phát từ một người cô đã không cho phép mình được nghĩ đến từ lâu và chính xác là từ thời điểm đó. Nhiều năm không gặp nhưng không có nghĩa Moonbyul sẽ quên được giọng nói ấy. Dẫu sao cũng đã gắn bó với nhau suốt cả 4 năm đại học cơ mà, đâu phải nói muốn quên là quên được? Người đó nhận ra Byul Yi không hề có ý định sẽ quay lại nên chậm rãi đi đến trước mặt cô. Nụ cười từ cô ta, đôi môi đỏ giữa màn tuyết trắng xóa này trở nên quỷ dị làm sao. - Không ngờ chị vẫn như vậy, vẫn rất đẹp, vẫn sắc sảo và sắc mặt rất tốt. Chắc có lẽ được Yong Sun lẫn Wheein chăm sóc nên mới tốt như vậy nhỉ?Moonbyul thầm cười lạnh, từ bao giờ mà cô ta lại có tài ăn nói đến thế chứ? Đúng là không biết xấu hổ mà.- Phải, cũng đã lâu rồi mới gặp và bây giờ tôi mới nhận ra cô có tài ăn nói đến vậy đấy Ahn Hye Jin. Trông cô cũng khác gì mấy nhỉ, nhất là sau khi lên giường với chồng cũ của tôi?Ahn Hye Jin không ngờ cũng có ngày bị Moonbyul bật lại một cú đau đến vậy. Vốn dĩ cô đã sai khi nghĩ nếu mình xuất hiện sẽ khiến chị ấy sẽ sợ (?) hay sẽ thua vì trước giờ Moonbyul là một người vô cùng điềm tĩnh cũng như hiền lành. Không ngờ thật mà. -Ha..Vẻ bình tĩnh không còn trên khuôn mặt kia nữa mà thay vào đó là sự hoảng loạn cũng như tức giận. Đôi mắt đỏ ngầu không ngừng nhìn chòng chọc vào Byul Yi và cái siết tay thật chặt, có thể bật máu một lúc nào đó.- Tại sao...? Tại sao chị lại có thể khiến cả hai yêu điên cuồng đến vậy? Chị yêu Yong Sun nhưng chị ta không hề yêu chị mà vẫn chấp nhận lấy chị? Tại sao Yong Sun lại ruồng bỏ tôi sau khi lên giường chứ???? Tại sao Wheein lại yêu chị sau nhiều năm biến mất?? TẠI SAO HẢ MOON BYUL YI!!!Moonbyul bị cho sự tức giận đó dọa nhưng vẫn cố gắng chống chế lại. Gì chứ, đã cướp mất chồng của cô mà còn đòi được người khác yêu!? Cô ta có liêm sỉ không vậy?- Cô cướp chồng tôi, từ đầu đến cuối tôi không hề nói đến. Thậm chí tôi còn ly hôn để nhường Yong Sun cho cô vậy mà giờ cô trách ngược lại tôi!!? Còn chuyện Jung Wheein không yêu cô, đã bao giờ cô nhận ra mình đã thảm hại đến mức nào chưa??? Cô còn xứng đáng để em ấy yêu sao??Ahn Hye Jin nhất thời không biết phải nói gì, vì mọi thứ Moonbyul đều nói đúng hết cả. Bàn tay thôi không còn siết nữa mà thay vào đó là tràng cười như điên dại, bước chân lùi dần về phía sau trước sự ngỡ ngàng của Byul Yi. Đến khi nhận thức được chuyện gì xảy ra thì Hwasa đã dừng lại ở giữa đường, Moonbyul dù cố gắng đưa tay ra kéo vào nhưng đã muộn rồi. Cô chỉ biết trơ mắt nhìn Hye Jin bị chiếc xe tải hất tung lên khoảng không. Máu....Lại một lần nữa cảnh tượng này diễn ra trước mắt Moonbyul, cô ngây ngốc nhìn Hwasa yếu ớt duỗi tay về phía mình rồi mới giật mình choàng tỉnh khỏi cảnh tượng năm đó mà chạy đến. Cô lao đến, gỡ khăn choàng ra mà kê đầu cho trong khi nước mắt không ngừng tuôn.Hận thì hận nhưng dẫu sao Ahn Hye Jin cũng đã sát cánh với cô suốt 4 năm cơ mà nên đâu thể bỏ mặc em ấy được chứ. Chẳng mấy mà chất lỏng tanh nồng kia đã thấm ướt một vùng chiếc áo khoác của cô rồi chảy xuống đường dù cho Byul Yi đã cố gắng bịt vết thương lại. - Không không không....đáng lẽ chị không nên nói những lời đó...xin em..cố lên...một chút nữa thôi xe cứu thương sẽ đến mà...Ánh mắt đờ đẫn, hơi thở gấp gáp kia gần như không thể trụ lại được lâu hơn nữa. Hwasa cố gắng thì thào nhưng không thành tiếng, Byul Yi vội ghé sát để nghe những lời cuối. - X...in...l..lỗi...Chỉ có thể đôi mắt kia đã nhắm nghiền, Moonbyul gào khóc ôm lấy cả người kia vào lòng. Vừa lúc đó xe cứu thương đến, họ mau chóng kiểm soát tình hình rồi di chuyển đến bệnh viện. Đến nơi, Moonbyul cùng nhân viên cứu hộ đẩy vào khu vực cấp cứu rồi cô bất lực đứng ngoài khi bị ngăn lại. Hoảng loạn cũng như mất bình tĩnh một lúc, đến khi tỉnh táo một chút thì cô mới vội lôi điện thoại ra bấm dãy số mặc cho màn hình lấm lem máu từ đôi tay.- Có chuyện gì sao Byul??- Đến bệnh viện mau...gọi cả Wheein nữa...- Em sao vậy?? Chuyện gì vậy Byul!!?- ĐẾN BỆNH VIỆN MAU ĐI!!! HWASA... HWASA SẮP CHẾT RỒI....Điện thoại từ trên tay cô rơi thẳng xuống sàn, đôi chân cô cũng mềm nhũn rồi cả người đổ ập xuống trước phòng cấp cứu mặc cho điện thoại vẫn dồn dập tiếng của Yong Sun.
End chap
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me