Shortfic Edit Hunhan Kaisoo Bao Boi Em La Cua Anh
Bệnh viện Promise- Viện trưởng! Viện trưởng!! - Cô y tá hấp ta hấp tấp chạy đến phòng viện trưởng.- Có chuyện gì? - Người được gọi là viện trưởng hỏi.- Thưa viện trưởng Trương, có bệnh nhân cần phẫu thuật gấp ạ. - Cô ý tá đáp.- Vậy cô đi tìm bác sĩ phẫu thuật đi. - Viện trưởng thoáng nhíu mày đáp.- Nhưng các bác sĩ khác đều bận hết rồi ạ, chỉ còn mình ngài thôi. - Cô y tá nhanh nhẹn trả lời.- Vậy sao? Đưa tôi hồ sơ bệnh lí của bệnh nhân. - Viện trưởng nhanh chóng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa xem hồ sơ bệnh lí của bệnh nhân.- Đúng, đó chính là Trương Nghệ Hưng, viện trưởng bệnh viện Promise - bệnh viện hàng đầu Bắc Kinh. Nơi đây là sự lựa chọn tốt nhất cho các bệnh nhân, thiết bị tân tiến, bác sĩ giỏi nhiều. Đây là một bệnh viện luôn làm theo tiêu chí "lương y như từ mẫu". Đây là một bệnh viện rất nổi tiếng không chỉ về việc có nhiều nhân tài mà còn vì họ luôn có nhiều hoạt động từ thiện. Bệnh viện có thể được như ngày hôm nay thì công lao lớn nhất không chỉ có Nghệ Hưng mà còn cả chồng cậu ấy - Kim Tuấn Miên. Là chủ tịch tập đoàn SL, kiêm chủ nhân thứ hai của bệnh viện Promise.- Cô đã liên lạc với gia đình bệnh nhân chưa? - Anh hỏi.- Dạ chưa ạ, vì tôi không liên lạc được với gia đình cậu ấy. Nhưng theo tôi biết thì cậu ấy tên Lộc Hàm. - Cô đáp."Cái tên này nghe thật quen. Ủa? Không phải là người mà Miên Miên nói là bảo bối nhỏ của Thế Huân à?" - Nghệ Hưng thầm nghĩ. - Viện trưởng ơi... Viện trưởng... - Cô y tá lay lay người Nghệ Hưng.- Huh?! - Nghệ Hưng giật mình.- Viện trưởng mau đến xem bệnh nhân đi ạ. - Cô y tá lo lắng nói.- Mau liên lạc với Ngô Thế Huân. - Anh nói xong lập tức đi thay đồ vào phòng phẫu thuật.- Ngô tổng sao...? Ơ.... Dạ tôi đi ngay. - Cô bỏ qua nghi vấn của mình mà nhanh chóng liên lạc với Thế Huân.- Y Lan, tìm giúp tôi số của Ngô tổng. - Cô bước đến chỗ cô y tá trực và bảo.- Dạ. - Người tên Y Lan nhanh nhẹn trả lời. Mở danh sách tên và số điện thoại, cô nhanh chóng lần theo tên của từng người và dừng lại ở tên của Ngô Thế Huân.- Đây ạ. - Cô đưa cho cô y tá ban nãy bảo.Cô nhanh nhẹn nhấc máy và bấm theo dãy số được ghi trên giấy.Ai? - Giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên.- Thưa Ngô tổng, đây là bệnh viện Promise, ngài có phải người thân của Lộc Hàm không ạ? - Cô cố gắng giữ mình bình tĩnh nói.Thế Huân hốt hoảng nghe lời cô ấy nói, gương mặt trở nên trắng bệch, không chút huyết sắc.- Đúng, có chuyện gì xảy ra với em ấy? - Anh cố gắng giữ bình tĩnh nói.- Dạ, cậu ấy bị tai nanh xe và đang được cấp cứu. Xin ngài hyax đến đây gấp ạ. - Cô không quan tâm được gì nữa, giọng của người đàn ông này quả là đáng sợ.- Được. - Anh nhanh chóng cúp máy rồi lao đến bệnh viện Promise. Anh không thể bình tĩnh được nữa khi biết bảo bối của anh bị tai nạn, là do anh, anh vô dụng không thể đuổi theo cậu ấy, anh đã hại bảo bối của anh. Anh hối hận lắm. Anh nắm lấy vô lăng lao nhanh đến bệnh viện.Anh đỗ xe rồi nhanh chóng chạy vào bệnh viện, chạy đến phóng cấp cứu ở tầng 2. Vừa lúc có một cô y tá bước ra, anh chạy đến hỏi:- Lộc Hàm bây giờ ra sao rồi? - Anh lo lắng hỏi.- Dạ, bệnh nhân bị chấn thương não nhẹ, chân bị trẹo. Đang được xử lí, tình hình rất khả quan. - Cô ý tá nói.- Cảm ơn cô. - Anh cũng an tâm phần nào, cậu chỉ xây xát nhẹ thôi. Anh ngồi xuống ghế chờ.15 phút sau...
Có một cô y tá đẩy băng ca của Lộc Hàm ra, phía sau còn có Nghệ Hưng - chị dâu của anh. Anh bước đến xem cậu rồi lưu luyến rời đi, xoay qua nói với Nghệ Hưng:- Chuyển cậu ấy lên phòng VIP. Thương tích cậu ấy như thế nào? - Anh nói, gương mặt đầy vẻ lo lắng ưu sầu.- Được, thương tích của cậu ấy không có gì đáng lo, cậu ấy chỉ trẹo chân, vài ngày nữa sẽ hồi phục. Không cần bôi thuốc, yên tâm. - Nghệ Hưng nhanh chóng nói cho Thế Huân nghe, dặn dò vài câu rồi gọi y tá đến đưa Thế Huân lên phòng Lộc Hàm.Phòng VIP - 9407Anh bước đến nhìn gương mặt đang ngủ say của cậu, nắm lấy bàn gay thon dài của cậu rồi kéo ghế ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt cậu. Đôi mắt to tròn, cái mũi cao cao, đôi môi đỏ mọng, trông như một thiên thần.Anh đặt lên tráng và môi cậu một nụ hôn, ngồi ngắm nhìn cậu mà không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.Sáng hôm sau...
Cậu thức dậy, đầu đau như búa bổ, từ từ mở mắt nhìn xung quanh xác định mình đang ở bệnh viện, cố gắng cử động tay chân. Thấy chân mình đau chắc là bin trẹo hay gì đó rồi, còn tay thì có vật gì đó nặng nặng đang đè lên. Cậu nhìn xuống thấy người đó là Thế Huân - người đàn ông mà cậu yêu thương, yêu đến khắc cốt ghi tâm, là người mang cho cậu hạnh phúc và cũng là người mang cho cậu đau khổ. Cậu muốn đưa tay chạm đến gương mặt anh nhưng cậu lại rụt tay lại vì cậu sợ, cậu sợ mình sẽ không quên được anh. Cậu chìm trong suy nghĩ mà không hề biết anh đã thức dậy từ khi nào. Anh bước đến ôm cậu vào lòng. Cậu giật mình muốn đẩy anh ra nhưng không thể, cậu càng đẩy anh ra thì anh càng siết chặt.- Anh xin lỗi. - Giọng anh khàn khàn, ôn nhu nói.- Anh đâu có sai đâu mà phải xin lỗi. - Cậu nói, gương mặt vẫn lạnh lùng.- Lộc Hàm à, nghe anh giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, không phải sự thật đâu. - Anh nói, càng siết chặt cậu như thể nếu buông lỏng một chút cậu sẽ chạy đi khỏi vòng tay của anh mất.- Hiểu lầm sao? - Cậu cười, nụ cười chua xót và đầy thương tâm.- Hiểu lầm thật sự chỉ là hiểu lầm, cô ấy bị ngã đè lên người anh, mất đà nên anh mới té xuống, thật sự không có gì hết.- Thật? - Đôi mắt đỏ hoe, bao phủ bởi một lớp sương.- Tiểu Lộc à, tin anh, thật sự không có gì, thật mà.- Tôi làm sao có thể tin anh hả? - Cậu hỏi anh, lời nói đầy sự buồn bã.- Anh thật sự chỉ yêu em, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi.- Oa... oa... Anh gạt tôi... Oa.... oa... Rõ ràng là tôi... Thấy anh ôm... hức... cô gái đó... hức... anh rõ ràng là không có yêu tôi... - Cậu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp tựa thiên thần đã đẫm lệ.- Thật sự không có, tiểu Lộc à, đừng khóc. Anh rất yêu em mà. - Anh lau đi những giọt nước mắt cho cậu.- Ô... ô... Anh không có yêu tôi... Hức... - Cậu oà khóc như một đứa trẻ. Cho dù cậu có dùng cái vỏ bọc lạnh lùng ấy nhưng bên cạnh anh cậu vẫn như một đứa trẻ, cần được sự bảo vệ, che chở của anh. Trở thành một tiểu Lộc ngoan ngoãn dễ thương.- Có, anh yêu em mà, tiểu Lộc ngoan, không khóc. - Anh vội vàng lau đi nước mắt cho cậu.- Ô... ô... anh gạt em... Oa... oa... - Cậu càng khóc to hơn.- Anh không gạt em, tiểu Lộc à. Anh yêu em. - Anh chân thành nhìn vào mắt cậu.- Tôi không tin, làm sao có thể tin được? Cậu ngưng khóc, tròn mắt nhìn anh.- Tiểu Lộc à, anh yêu em, mãi yêu em! - Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, rồi hôn lên đôi môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào mà anh dành riêng cho cậu, chỉ mình cậu.- Tiểu Lộc cũng yêu anh!! - Cậu nói rồi nhào vào lòng anh cọ cọ.- Lần sau đừng như vậy nữa được không? Phải tin tưởng anh, anh sẽ mãi mãi yêu em. Còn nữa, không được uống rượu, uống rượu không tốt cho sức khoẻ đâu. - Anh nghiêm túc dặn dò cậu.- Ưm. - Cậu gật gật.- Không được chạy lung tung. - Anh đang rất nghiêm túc.- Ưm. - Cậu lại gật gật.- Hứa với anh, được không? - Anh nhìn cậu rồi nói.- Được a~- Ngoan, tiểu Lộc ngoan. - Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.- Ưm. - Lại cọ cọ rồi ôm anh.- Tiểu Lộc, anh đi mua thức ăn cho em, ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh. - Anh đặt cậu nằm xuống, ấn cậu vào một nụ hôn thật sâu đến khi cậu không thở nổi nữa và đôi môi sưng lên thì anh mới buông tha cậu ra rồi đi vscn. Xong, chạy đi mua đồ ăn cho cậu. Còn cậu tự dưng thấy buồn ngủ nên lăn ra ngủ tiếp, môi cậu nở một nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào.______________________________________
Xong 1 chap nữa rồi nha! Nhớ cmt & vote cho mình. Chap này dài lắm á~~
Có một cô y tá đẩy băng ca của Lộc Hàm ra, phía sau còn có Nghệ Hưng - chị dâu của anh. Anh bước đến xem cậu rồi lưu luyến rời đi, xoay qua nói với Nghệ Hưng:- Chuyển cậu ấy lên phòng VIP. Thương tích cậu ấy như thế nào? - Anh nói, gương mặt đầy vẻ lo lắng ưu sầu.- Được, thương tích của cậu ấy không có gì đáng lo, cậu ấy chỉ trẹo chân, vài ngày nữa sẽ hồi phục. Không cần bôi thuốc, yên tâm. - Nghệ Hưng nhanh chóng nói cho Thế Huân nghe, dặn dò vài câu rồi gọi y tá đến đưa Thế Huân lên phòng Lộc Hàm.Phòng VIP - 9407Anh bước đến nhìn gương mặt đang ngủ say của cậu, nắm lấy bàn gay thon dài của cậu rồi kéo ghế ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt cậu. Đôi mắt to tròn, cái mũi cao cao, đôi môi đỏ mọng, trông như một thiên thần.Anh đặt lên tráng và môi cậu một nụ hôn, ngồi ngắm nhìn cậu mà không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.Sáng hôm sau...
Cậu thức dậy, đầu đau như búa bổ, từ từ mở mắt nhìn xung quanh xác định mình đang ở bệnh viện, cố gắng cử động tay chân. Thấy chân mình đau chắc là bin trẹo hay gì đó rồi, còn tay thì có vật gì đó nặng nặng đang đè lên. Cậu nhìn xuống thấy người đó là Thế Huân - người đàn ông mà cậu yêu thương, yêu đến khắc cốt ghi tâm, là người mang cho cậu hạnh phúc và cũng là người mang cho cậu đau khổ. Cậu muốn đưa tay chạm đến gương mặt anh nhưng cậu lại rụt tay lại vì cậu sợ, cậu sợ mình sẽ không quên được anh. Cậu chìm trong suy nghĩ mà không hề biết anh đã thức dậy từ khi nào. Anh bước đến ôm cậu vào lòng. Cậu giật mình muốn đẩy anh ra nhưng không thể, cậu càng đẩy anh ra thì anh càng siết chặt.- Anh xin lỗi. - Giọng anh khàn khàn, ôn nhu nói.- Anh đâu có sai đâu mà phải xin lỗi. - Cậu nói, gương mặt vẫn lạnh lùng.- Lộc Hàm à, nghe anh giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, không phải sự thật đâu. - Anh nói, càng siết chặt cậu như thể nếu buông lỏng một chút cậu sẽ chạy đi khỏi vòng tay của anh mất.- Hiểu lầm sao? - Cậu cười, nụ cười chua xót và đầy thương tâm.- Hiểu lầm thật sự chỉ là hiểu lầm, cô ấy bị ngã đè lên người anh, mất đà nên anh mới té xuống, thật sự không có gì hết.- Thật? - Đôi mắt đỏ hoe, bao phủ bởi một lớp sương.- Tiểu Lộc à, tin anh, thật sự không có gì, thật mà.- Tôi làm sao có thể tin anh hả? - Cậu hỏi anh, lời nói đầy sự buồn bã.- Anh thật sự chỉ yêu em, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi.- Oa... oa... Anh gạt tôi... Oa.... oa... Rõ ràng là tôi... Thấy anh ôm... hức... cô gái đó... hức... anh rõ ràng là không có yêu tôi... - Cậu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp tựa thiên thần đã đẫm lệ.- Thật sự không có, tiểu Lộc à, đừng khóc. Anh rất yêu em mà. - Anh lau đi những giọt nước mắt cho cậu.- Ô... ô... Anh không có yêu tôi... Hức... - Cậu oà khóc như một đứa trẻ. Cho dù cậu có dùng cái vỏ bọc lạnh lùng ấy nhưng bên cạnh anh cậu vẫn như một đứa trẻ, cần được sự bảo vệ, che chở của anh. Trở thành một tiểu Lộc ngoan ngoãn dễ thương.- Có, anh yêu em mà, tiểu Lộc ngoan, không khóc. - Anh vội vàng lau đi nước mắt cho cậu.- Ô... ô... anh gạt em... Oa... oa... - Cậu càng khóc to hơn.- Anh không gạt em, tiểu Lộc à. Anh yêu em. - Anh chân thành nhìn vào mắt cậu.- Tôi không tin, làm sao có thể tin được? Cậu ngưng khóc, tròn mắt nhìn anh.- Tiểu Lộc à, anh yêu em, mãi yêu em! - Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, rồi hôn lên đôi môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào mà anh dành riêng cho cậu, chỉ mình cậu.- Tiểu Lộc cũng yêu anh!! - Cậu nói rồi nhào vào lòng anh cọ cọ.- Lần sau đừng như vậy nữa được không? Phải tin tưởng anh, anh sẽ mãi mãi yêu em. Còn nữa, không được uống rượu, uống rượu không tốt cho sức khoẻ đâu. - Anh nghiêm túc dặn dò cậu.- Ưm. - Cậu gật gật.- Không được chạy lung tung. - Anh đang rất nghiêm túc.- Ưm. - Cậu lại gật gật.- Hứa với anh, được không? - Anh nhìn cậu rồi nói.- Được a~- Ngoan, tiểu Lộc ngoan. - Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.- Ưm. - Lại cọ cọ rồi ôm anh.- Tiểu Lộc, anh đi mua thức ăn cho em, ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh. - Anh đặt cậu nằm xuống, ấn cậu vào một nụ hôn thật sâu đến khi cậu không thở nổi nữa và đôi môi sưng lên thì anh mới buông tha cậu ra rồi đi vscn. Xong, chạy đi mua đồ ăn cho cậu. Còn cậu tự dưng thấy buồn ngủ nên lăn ra ngủ tiếp, môi cậu nở một nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào.______________________________________
Xong 1 chap nữa rồi nha! Nhớ cmt & vote cho mình. Chap này dài lắm á~~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me