Shortfic Ti Hoanh Co Hay Khong Con Ton Tai Tinh Yeu
Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành mỗi sáng đều đi làm sớm, Vũ Văn cùng mẹ về quê thăm mộ cha ruột của nhóc, chỉ còn có mình Trí Hách mỗi buổi sáng cuốc bộ đi học, chẳng có ai kia kề bên nói chuyện khiến cho lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, vừa vào lớp là khiến cho các bạn khác lạnh cả sống lưng, đến tên lớp trưởng hằng ngày liên thuyên Mã Tư Viễn mấy ngày nay cũng làm học sinh chăm ngoanDịch Dương Thiên Tỉ cũng không khá hơn là mấy. Lúc trước công ty của Nhất Lân chịu nhận anh vào làm, thế nào cậu không chịu mà lại đá qua quán nước của Vương Nguyên đối diện, ngày nào cũng gặp cái mặt bánh trôi đến nổi ngán ngẫm, còn có nhờ anh nên quán mới được nhiều khách đến thế, vậy mà một chút tăng lương cũng không thấy, cái này gọi là ép người quá đáng, bốc lột sức lao động. Còn chưa kể từ ngày vào làm ở quán của Vương Thị Trôi thì Thiên Tỉ anh còn phát hiện mình có tiềm năng đặc biệt khác, mà chẳng muốn ai biết, đó là nhiều chuyện bậc thầy, chẳng thua gì tên kia" Thiên Tỉ... Thiên Tỉ... Có chuyện lớn rồi!!!" – Vương Nguyên hớt hãi chạy tới chỗ Thiên Tỉ, không ngừng khoa chân múa tay đủ kiểu" Chuyện gì?" – Thiên Tỉ đang pha chế thức uống cho khách, ghét nhất trong thời khắc trọng đại này mà có người làm phiền, nhưng mà nếu người chạy vào là Chí Hoành thì không phiền đâu ( Cái gì vậy trời?)" Cậu biết tin gì chưa, chú tư hay cung cấp đồ ăn trưa cho quán mình ấy... Con của chú ấy vừa mất... Buồn quá đi" – Thấy Thiên Tỉ vừa bưng ly nước ra cho khách xong, Vương Nguyên liền kéo anh ngồi lại bàn, vừa kể mà đôi mắt vừa long lanh nước, thật khiến nhiều người ở đó nhìn thấy mà đau lòng, nhưng đối với Thiên Tỉ, tuyệt chiêu này chỉ có thể dụ được tên Vương Tuấn Khải mặt than kia thôi" Thôi đi... Con ông ta chết thì cứ mua thêm đứa con khác về nuôi là được" - Thật ra Thiên Tỉ không quan tâm gì lắm. Con thôi mà? Làm gì ghê thế? Chết đứa này thì bỏ tiền ra mua đứa khác, chuyện thường tình" Cậu đúng là máu lạnh mà...Cậu có biết con chuột đó chú tư thương lắm không? Gắn bỏ rất nhiều kỉ niệm với chú ấy" – Tên Dịch Dương Thiên Tỉ thật quá đáng ghét mà! Thế nào một con vật bé xíu, dễ thương, còn gắn bó với người chủ suốt từng ấy, được người chủ xem như đứa con của mình. Nó chết rồi, chú ấy sẽ rất đau buồn, còn có vì quá đau buồn mà không chịu cung cấp thức ăn miễn phí cho quán mình, như vậy sẽ chết đói mất!!!Thiên Tỉ vốn hiểu trong đầu Vương Nguyên đang nghĩ cái gì, dù sao cũng chỉ là bữa ăn trưa thôi, có bao nhiêu tiền đâu mà cứ lằng nhằng, nếu không ăn trong tiệm thì anh và Chí Hoành cũng có thể ra ngoài ăn, như thế còn có không gian riêng hơnVương Tuấn Khải vừa mới đứng ngoài cửa quán đã thấy một màn chướng mắt của Vương Nguyên và Thiên Tỉ, thế nào lại cụng đầu vào nhau sát như thế? Tên Thiên Tỉ đáng chết, dám ăn đậu hủ của lão tử!!Tuấn Khải một thân phát ra lửa, hừng hực bước đến, hai người kia vẫn chẳng thèm để ý, đến khi Vương Nguyên cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng mới bất giác quay lại, nhưng mà muộn màng rồi" Vương Nguyên à... Chúng ta có phải nên về nhà nói chuyện?" - Lời nói của Vương Tuấn Khải khiến Vương Nguyên đổ cả mồ hôi hột, về nhà thế nào cũng nát hết cho xem, chỉ còn biết quay sang cầu cứu Thiên Tỉ, thế nào tên kia lại một mặt làm lơ, chẳn thèm để ý cậu? Phải dựa vào bản thân thôi"Tiểu Khải... Em... Em còn việc... Ở quán... Không... Á! Anh làm gì vậy?" – Vương Nguyên chưa nói xong thì đã bị vác lên đem đi, mặc cho mọi người trong quán đều ngạc nhiên. Thế này xác định nát cúc rồi!Đến trưa khi Lưu Chí Hoành đến quán thì chỉ thấy mỗi Thiên Tỉ và mấy nhân viên khác, chủ quán Vương Nguyên lại chẳng thấy đâu. Thiên Tỉ vừa thấy cậu thì hai mắt phát sáng, cả người phóng đến chỗ cậu, chưa gì đã thấy cậu bị nhất bổng lên" Anh làm gì thế? Người khác nhìn vào không hay đâu!" - Giọng nói của Chí Hoành trầm lại nhỏ, mỗi lời nói đối với Thiên Tỉ đều rất ấm áp, còn có người này từ lúc được anh nuôi thì mập mạp ra không ít, đến hai má cũng phấn nộm, kì thực khả ái chẳng thua bánh trôi "Anh mặc kệ, ai bảo em khả ái đến thế? Dù sao đây cũng là giờ ăn trưa, quán không có khách, em không thể lấy cái lí do đó ra đâu" – Thiên Tỉ mặc cậu nói gì, vẫn một mực ôm lấy, nhìn cứ như là lâu ngày xa cách, có ai biết ngày nào cũng như ngày nào, cứ thấy cậu là quấn lấy không rời một giây"..."" A... Chắc em đói rồi, chúng ta đi ăn nhé? " – Chí Hoành còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã bị tống lên xe, dẫn đến quán cơm cách đó không xa" Thế nào hôm nay lại không ăn trong quán?" – Chí Hoành thắc mắc nhìn Thiên Tỉ. Trưa nào cũng đến quán Vương Nguyên ăn cơm, nhắc Vương Nguyên mới nhớ, khi nãy vào quán không thấy đâu, không biết đã bỏ quán đi nhiều chuyện ở phương trời nào rồi" Haizzz... Chuyện kể ra dài dòng lắm... Nói tóm lại là con chú tư cung cấp cơm cho quán mình vừa mất nên chú ấy đau lòng, không có tâm trạng đi làm" – Dù sao cũng chỉ là con chuột thôi mà? Thế nào lại bỏ đói cả một lũ như thế này? Chú tư làm việc chẳng công chính liêm minh gì cả, làm Chí Hoànhcủa anh không có cơm để ăn liền ( Ai mới không công tư phân minh đây? :v)" Con chú ấy mất sao? Chắc chú buồn lắm" - Tội nhất là Lưu Chí Hoành, chẳng biết con ở đây là gì, còn đau lòng dùm ông chú kia, hù Thiên Tỉ một trận" Em làm sao vậy? Vẻ mặt em không tốt chút nào" - Vừa nói anh vừa đưa tay sờ trán cậu, vẻ mặt có chút lo lắng" Dù sao cũng là con mình mà... Bây giờ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh... Làm sao chịu cho được '' - Đến bây giờ thì Thiên Tỉ là nhận biết được Lưu Chí Hoành đang nghĩ gì trong đầu, cũng thật không ngờ cậu ngốc đến thế. Người này nếu giữ không kỹ sẽ có người đến đem đi lúc nào không hay mất'' Con ở đây là con chuột của bác ấy... Em có thôi nghĩ viễn vông hay không ? Đúng là nhị mà ''''...''Thiên Tỉ đi làm đến tới mới về, vừa về thì bàn ăn đã có sẫn cơm ngon canh ngọt. Chí Hoành chỉ làm đến chiều là tan ca, thời gian còn lại là về nhà chuẩn bị cơm đợi Trí Hách và Thiên Tỉ. Trong nhà chỉ có ba người ăn nhưng không khí lại rất vui vẻ, chuyện của Vũ Văn cũng không cần quá lo lắng, đến lúc nhóc cũng phải về với mẹ rồi. Có điều bây giờ, Chí Hoành không cho Vũ Văn gọi mình là baba nữa, cái này cũng chỉ là lo cho tương lai Vũ Văn thôiNgồi trên bàn cơm mà không khí thật sự náo nhiệt, hai anh em nhà họ Dịch cứ hết lần này đến lần khác giành đồ ăn của nhau, còn có kể rất nhiều chuyện trên trời dưới đất khiến Chí Hoành nhiều lúc phải cười bò ra đất'' Anh dâu biết không, tên lớp trưởng Mã rất thích con nuôi của chú Tuấn Khải, lúc nào cũng sát bên Hách Hách hỏi thăm... Há há'' – Trí Hách vừa kể vừa liên tục gấp thịt bỏ vào chén mình khiến cho Thiên Tỉ đen mặt'' Chuyện đó có gì vui ? Chuyện của Vương Thị Trôi mới là vui '' – Thiên Tỉ thấy Chí Hoành ngồi nghe Trí Hách kể chăm chú liền ghen tị, tìm chủ đề để làm mất sự tập trung của Chí Hoành vào Trí Hách'' Chuyện gì a ? Hồi trưa em cũng không thấy Vương Nguyên đâu, cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?" - Thật may Chí Hoành luôn dễ bị dụ bởi mấy cái này, nhất là chuyện về tên bạn thân Vương Nguyên" Hồi sáng cậu ta để Tuấn Khải hiểu lầm, thế là bị vác đem về nhà luôn. Anh cam đoan với em, một tuần nữa em mới có thể gặp lại cậu ấy" – Chí Hoành nghe vậy liền xanh mặt, không ngờ lão Vương nhìn thế mà ghen kinh khủng thật, khổ cho Nguyên Nguyên rồi" Vậy tối nay học trưởng Karry khổ rồi... Hay chúng ta bảo anh ấy qua đây ở một vài hôm?" – Trí Hách cũng lanh miệng góp vui, hai vợ chồng kia có chuyện cần làm, Karry ở đấy không tiện, không thì bảo Karry qua nhà Mã Tư Viễn, như vậy cậu ta chắc rất biết ơn mình"Đừng có ở đó lo chuyện bao đồng" – Thiên Tỉ thật ra đã suy tính từ trước rằng tối nay sẽ làm gì, không thể đem thêm một đứa về gây chuyện, một mình Trí Hách đã đủ đau đầu rồiBuổi cơm tối của một gia đình luôn là như thế, tụ họp lại, kể những chuyện mà từ sáng mình gặp phải, mặc dù đôi lúc không tương đồng ý kiến nhưng vẫn có cảm giác ấm áp lan tỏa" A...a~...ưm... Thiên... Tỉ...nhẹ...nhẹ một chút" - Tiếng Chí Hoành rên nhẹ trong phòng thật khiến nhiều người nghe mà nổi con thú tính, thật sự đến người giỏi kiềm chế như Thiên Tỉ, trong giờ phút cũng phải bất lực kiềm hãm con thú trong ngườiTội nhất vẫn là Trí Hách, giờ phút này đang gọi điện cho học trưởng Karry" Học trưởng...Bên anh sao rồi?"" Ba Nguyên hiện tại không xuống được giường rồi...Cũng chỉ vừa mới nghỉ ngơi giữa hiệp thôi"" Bên em cũng không chẳng tốt hơn mấy... Khẳng định anh dâu ngày mai cũng chẳng thể xuống được giường"" Chúng ta sao lại khổ đến thế chứ? Trí Hách à! Chúng ta nên làm gì đây ? '''' Em không biết nữa nhưng em nhớ Văn Văn rồi. Em cảm nhận được mình như người vô hình trong căn nhà này '''' Anh cũng chẳng thua gì em đâu... A ! Mã Tư Viễn gọi anh... Chúng ta nói chuyện sau nhé! Tạm biệt"" Nè... Khoan..."" Thế nào vì tên kia mà nỡ bỏ rơi mình chứ? Bây giờ biết làm sao đây?" – Trí Hách hậm hực quăng luôn cái điện thoại qua một bên, vò đầu bức tóc. Bây giờ cũng không còn sớm, không nên gọi cho Vũ Văn, không làm phiền cậu ấy, để cậu ấy ngủ cho ngon giấc" Văn Văn... Cậu ở đâu? Tớ nhớ cậu"Và theo như lời nói của Trí Hách và Karry, Vương Nguyên lẫn Chí Hoành ngày hôm đó đều không có đi làm, điều này khiến Lưu Nhất Lân có phần thắc mắc nhưng La Đình Tín thì miệng cười đến tận mang tai.----------------------------Thật ra vẫn cảm thấy có cái gì nhảm thì phải? Thế nào vẫn không viết được cái nào hường cho ra hồn hết T^T
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me