LoveTruyen.Me

Shortfic Vkook Hyungie Em Rat Hanh Phuc

Từng ngọn gió nhỏ thổi qua trêu đùa với những sợi tóc của cậu. Trên sân thượng cậu lặng lẽ nhìn vào chiếc thoại mong chờ nó sáng lên.

" Hyungie hôm nay anh có về sớm được không?"

Cậu muốn hỏi anh nhưng lại sợ. Anh bận lắm. Giờ đã là giám đốc của Kim thị mọi việc bộn bề cậu không muốn làm phiền tới anh thêm nữa :

" Hyungie chắc Kookie không đợi anh được gần 12h rồi" cậu nhắm mắt lại ước " Chỉ mong con được gần anh ấy một chút..à không chỉ cần nhìn thấy anh ấy vui vẻ như vậy đã quá tốt rồi".

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, từ bao giờ trở nên như vậy, từ bao giờ mà cậu muốn gần anh lại khó thế.
Ngày sinh nhật cậu đã ghét nó kể từ khi....

Flashback

" Hyungie...em ở đây!"

Cậu cười toe toét đứng đợi anh trên hành lang trước cửa lớp anh. Anh bước ra khoác vai với Hoseok và Yoongi. Đưa mắt về phía cậu anh nhíu mày :

" Em đến đây có việc gì?"

" Hôm nay anh có bận không? Chúng ta.."

" Jungkook cậu ấy có lịch đi bar với bọn anh rồi. Nhóc có chuyện gì về nhà nói nhé!" Hoseok chen vào rồi quay sang anh

" hai người ở cùng nhau mà đâu thiếu thời gian chứ! Haha"

" Ơ nhưng..nhưng Hyungie anh ấy hứa với em rồi mà" cậu lí nhí

" Quào..Hyungie nữa cơ, này Taehyung giữ lời hứa với vợ nhỏ đi kìa, hôm nay tao với Yoongi đi vậy!" Hoseok huých vào tay anh rồi quàng vai Yoongi bước đi.

" Ơ..ơ anh nói gì kì như vậy chứ!"

Cậu ngại ngại mỉm cười ngước lên nhìn anh. Nhưng lúc này mắt anh chỉ toàn lửa giận :

" EM ĐẾN ĐÂY LÀM CÁI GÌ HẢ! SAO LẠI PHIỀN PHỨC THẾ!"

" Ơ Hyungie..em.."

cậu chưa nói xong anh đã bước đi :

" Chúng mày đừng có ăn nói linh tinh! Vợ cái quái gì chứ! Đi ai bảo tao không đi" Anh cứ bước đi mặc kệ cậu đứng chôn chân ở đó nước mắt rơi tí tách.
23h30 - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

" Cạch"

" Hyungie, anh về rồi!" Cậu đứng bật dậy bước về phía anh

" Giờ này em còn ngồi đây làm gì"

" Em đợi anh, sao anh về muộn vậy!"

" Anh có nói cần em đợi à! Em có quyền gì ngăn cấm anh"

" Anh sao vậy Hyungie! Hôm nay sinh nhật Kookie mà! Anh nói sẽ cùng em..."

" EM BAO NHIÊU TUỔI RỒI ĐỪNG CÓ PHIỀN PHỨC NHƯ VẬY NỮA! EM CŨNG ĐỪNG CHỐC CHỐC LẠI ĐẾN TÌM ANH"
Anh gắt lên

" Hyungie hức hức..anh đừng như vậy mà..Kookie sai rồi..anh đừng cáu..em sợ..!"

Cậu bước tới cầm tay anh nức nở.

" Xoạt..bịch..aaaa" anh hất tay cậu ra nhưng vì có chút men rượu trong người mà không kiềm chế được bản thân khiến cậu va vào cạnh bàn chảy máu tay. Anh vội bước tới nâng cậu lên.

" Có sao không?"

" lắc lắc" " Em không sao..Hyungie anh đừng tức giận.."

Anh chỉ im lặng băng bó tay cho cậu. Khi xong anh chuẩn bị bước đi thì cậu ôm chầm lấy anh :

" Hyungie anh vẫn quan tâm em. Kookie thương anh nhất" cậu còn chưa kịp cười anh đã gỡ bàn tay ra : " Em đừng trẻ con nữa! Nghỉ sớm đi!"

" Hyungie.." anh bước lên tới phòng đứng lại buông cho cậu một câu : " Cái tên đó..đừng gọi anh như vậy nữa. Chúng ta không còn như trước". Cậu lặng đi.

Anh không còn quan tâm cậu như trước
" không sao, Kookie có thể tự lo mà"
Anh lạnh nhạt với cậu
" không sao anh ấy vẫn thương kookie mà"
Anh nổi giận với cậu
" chắc anh đang mệt mỏi"
Nhưng đây là lần đầu anh bảo cậu phiền phức là lần đầu anh giận như vậy, anh không còn nói anh thương em, không lau nước mắt cho cậu. Cậu vẫn cắn chặt môi nghĩ không sao cho đến khi anh nói không còn như trước. Trái tim cậu có thể nghe tiếng nó vỡ ra nước mắt thi nhau chảy xuống.
End flashback

" Jungkook, muộn rồi sao cháu còn trên này! Lạnh đấy" bác quản gia bước tới vỗ vai cậu

" Bác Han, bác có muốn ăn chút bánh kem không ạ" cậu tươi cười. Đưa một miếng bánh và miệng cậu lắc đầu : " umm..có lẽ cháu nên cho thêm đường..đắng rồi"

Bác Han quay sang nhìn cậu : " Không cần thêm nữa Jungkook à, bởi vì vị ngọt cháu muốn chỉ có thể đến từ con tim".

Cậu im lặng lau nhanh giọt nước nơi khoé mắt : " Bác đi nghỉ sớm nhé cháu về phòng đây!"

Cậu giờ không còn không còn luôn cười vui vẻ như trước nữa chỉ cắm đầu cặm cụi học. Cả tháng mà số lần gặp Taehyung chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai người gặp nhau cũng chỉ

" Mọi chuyện dạo này tốt không?"

" Em vẫn ổn"

" Ừ"

...Cậu tốt nghiệp xong và đã thi đỗ vào Đại học Soeul. Tuy không xuất sắc như anh nhưng điểm của cậu cũng nằm trong top10 của trường. Thời gian được nghỉ khá nhiều cậu quyết định gọi cho Jimin để cùng đi làm thêm:

" Alo.." giọng ngái ngủ vang lên ở đầu dây bên kia

" Minmin chúng ta đi làm thêm đi"

" Làm thêm á"

" Umm, được nghỉ nhiều mà, ở nhà cũng không làm gì, cậu có muốn đi kiếm chút tiền không"

" Có chứ! Vậy đi làm gì đây?"

" Cậu chuẩn bị đi tớ đến nhà cậu chúng ta cũng đi tìm việc"

" Ok"

Cả ngày chạy ngoài đường từ chỗ này đến chỗ khác hai người cũng kiếm được việc là phát tờ rơi ở trung tâm thương mại.
Thời tiết cũng đã dịu đi rồi nhưng mặc đồ thú chạy đi chạy lại phát cả chồng tờ rơi cũng khiến cậu vã mồ hôi.
" Minmin còn có 2 tờ thôi tớ phát nốt rồi chúng ta về nhé. Cũng tối rồi"

" Umm" Jimin lau đi mồ hôi trên trán gật đầu với cậu.

Cậu xông xáo chạy đến chỗ một cặp đôi vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại. " Ớ..ớ ấy..' đang ngồi mà vụt dậy khiến cậu hoa mắt mà đâm xầm vào cô gái.

" ĐI ĐỨNG CÁI KIỂU GÌ VẬY!"

' giọng nói này..chắc mình nghĩ nhiều quá cậu cười nhẹ ngước lên..anh ấy..là Taehyung' cậu ngẩn ra

" KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG XIN LỖI À" anh gắt lên

" Taehyung, anh đừng tức giận chắc em ấy mệt quá" cô vuốt nhẹ bàn tay anh rồi quay sang nhìn cậu " thỏ bông em có không?"

" A..em không sao! Em xin lỗi! Xin lỗi chị" cậu cúi đầu

" Chị không sao đâu! Em phát tờ rơi hả! Chị cầm nhé" Cô cầm lầy tờ giấy từ tay cậu

" Taehyung chúng ta đi ăn tối nhé! Em đói rồi"

" Ừ"

" Chào em nhé" cô ấy mỉm cười với cậu rồi khoác tay anh đi.

10' thỏ bông vẫn đứng im lặng. Đằng sau vỏ bọc ấy cậu đang khóc đến nấc lên.

" Kookie, sao vậy xong chưa" Jimin chạy đến lay người cậu

" A..xong..xong rồi" cậu sụt sịt

" Giọng cậu sao thế" Jimin vội lột đầu thỏ bông ra thấy cậu mặt đẫm lệ " Kookie.."

Cậu lau nước mắt cười nhẹ :

" Minmin đi uống rượu nhé"
________________________________
#Yun
Mấy thím à nói gì cho tui biết mấy thím đang đọc truyện của tui đi. Trời ơi tui buồn quá!!
Cho tui xin ít động lực với!
                                                     _ iu thương💜_

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me