Chap 7: Park Ji Yeon
Sau khi vào nhà Jimin phóng ngay lên giường trong lòng cậu lúc này là 1 mớ hỗn độn. Jimin chả hiểu sao cứ mỗi lần gặp hắn, cảm giác rất lạ. Có ghét hắn đấy, gặp hắn là muốn đánh hắn tơi bời nhưng sâu thẳm đâu đó có 1 chút gì đó là....Jimin chả biết đó là gì nữa 1 cảm giác rất lạ mà ngay chính cậu cũng chẳng nhận ra. Nằm suy nghĩ rồi bất chợt Jimin nhớ lại chuyện hắn trả tiền, tự suy nghĩ tự cười: "hắn cũng dễ thương đấy nhỉ, không đến nỗi đáng ghét như lúc đầu gặp".Rồi nhớ lại giọng nói ấm khi hắn chúc cậu ngủ ngon, Jimin nằm cười ngốc nghếch. Sau đó, não như hoạt động lại Jimin tự cốc vào đầu mình: "đang nghĩ gì vậy Jimin sao lại nghĩ đến cái tên hâm ấy, không được rồi chắc tại do đói nên mình mới như thế". Tự trấn an xong, Jimin chạy vội xuống nhà bếp lục tìm đồ ăn đúng với bản chất của 1 con Mều.Trong lúc ấy, thì Tae Hyung vẫn đang đi dạo cậu chả muốn về nhà chút nào. Cái không khí ngột ngạt, lạnh lẽo ấy khiến cậu khó thở vô cùng. Lang thang trên con đường dần thưa người do đã về khuya. Tae Hyung thấy mình cô đơn trơ trọi, thấy bộ dạng của bản thân của mình lúc này thật đáng thương. Mùa đông năm trước, hương vị vẫn còn ấm vậy mà giờ...FlashbackTrong cái se lạnh của mùa đông, trên con đường tràn ngập hoa anh đào là hình ảnh của 1 chàng trai chạy theo 1 cô gái. Giọng cô gái vẫn vang vọng:- Tae Hyung à thách anh bắt được em đấy.- Haha Yeonie, em sai lầm rồi đấy xem anh bắt được em rồi xử em như thế nào, tội dám khinh thường bạn trai của em.Sau câu nói ấy là cuộc rượt đuổi giữa đường phố tấp nập. Phút chốc Ji Yeon thấm mệt nên đành chịu thua Tae Hyung. Tae Hyung ôm Ji Yeon vào lòng thủ thỉ:- Mùa đông có lạnh đến mấy nhưng có em bên cạnh trái tim anh cũng ấm áp vô cùng.- Tae Hyung à từ bao giờ anh lại học cách nói những lời đường mật như vậy.- Anh nói thật Yeonie à, anh yêu em. Em chính là hạnh phúc của anh, chúng ta sẽ mãi như thế này em nhé.End flashbackNhững mảng kí ức bất chờ ùa về càng khiến trái tim Tae Hyung lạnh lẽo hơn. Hắn thật sự rất nhớ Ji Yeon nhưng cảm giác hắn dành cho Jimin là gì chính hắn cũng không biết. Bên Ji Yeon hắn hạnh phúc nhưng bên Jimin hắn cảm thấy bình yên và có chút gì đó ấm áp. Tae Hyung vò tóc rối bời lúc này thật sự Tae Hyung đang gục ngã. Tae Hyung thật sự mệt mỏi đi từng bước về nhà, ngã ra giường ngăn lại dòng suy nghĩ ấy ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau, Tae Hyung thức dậy mớ hỗn độn vẫn không buông tha cậu, cảm giác nhức đầu kéo đến, rồi bước vội vào phòng sửa soạn. Vừa bước xuống lầu, Tae Hyung đã nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của quản gia chìa ra trước mặt. Tae Hyung thấy lạ, trực giác cho hắn biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Hắn vội hỏi:- Ông quản gia có chuyện gì mà vừa sáng sớm mặt ông căng thẳng vậy?Ông quản gia bước lại rồi chìa ra trước cậu 1 tấm thiệp giọng từ tốn:- Thưa cậu chủ, vừa hôm qua có người bên Park gia mang đến cho cậu nhưng do hôm qua cậu chủ về khuya nên tôi chưa đưa cho cậu chủ được.Khi nhìn vào tấm thiệp trước mắt Tae Hyung lấy vội rồi mở ra xem. Mắt trợn tròn cậu thật sự không thể nào tin được, đây là cái tin quái quỷ gì đây. "Park Ji Yeon tại sao em lại kết hôn cơ chứ, 1 tháng đủ để em phủ bỏ hết tình cảm của chúng ta sao? Đủ để em tuyệt tình đem tấm thiệp này đến đây để khẳng định với anh rằng chúng ta thật sự kết thúc, em đã thuộc về người khác rồi sao? Tại sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy. Tại sao? Tại sao vậy chứ? Tại sao em lại làm anh đau như vậy?".Những giọt nước mắt của Tae Hyung khẽ rơi, có lẽ tim Tae Hyung đã quá đau, trái tim ấy ngày càng lạnh lẽo hơn. Chả ai có thể hiểu cảm giác của Tae Hyung lúc này, hắn chạy đi khỏi nhà trong vô thức. Ông quản gia với theo kêu: "Cậu chủ, cậu chủ....". Nhưng lời kêu ấy chỉ trong vô vọng.Chạy mãi, chạy mãi chẳng tìm được nơi nào bình yên. Mây đen kéo đến mưa, mưa, những hạt mưa đang rơi ngày càng nặng hạt. Mọi người đang cố tìm nơi trú mưa, còn hắn vẫn lê lếch dưới cơn mưa ấy. Toàn bộ thân người ướt sũng nước mưa hòa lẫn vào nước mắt. Mọi người xung quanh đang nhìn hắn đồng cảm có, kinh tởm có. Trong nhận thức suy nghĩ của hắn, 1 động lực thôi thúc hắn, chẳng biết từ bao giờ hắn đã đứng trước cổng nhà Park gia. Trong sâu thẳm hắn muốn tìm 1 câu trả lời cho chính hắn. Đứng trước cửa cơn mưa vẫn chưa tắt, cái lạnh run đang bủa vây hắn, tay hắn run run ấn chuông cửa. Tiếng chuông kéo dài, hắn trông chờ để gặp lại Ji Yeon để níu kéo lại đoạn tình cảm này. Người làm nhà họ Park cầm ô chạy ra hỏi:- Xin hỏi cậu Kim đến đây có việc gì không?Chính người làm nhà họ Park cũng xém chút không nhận ra Kim Tae Hyung. Trông bộ dạng lúc này ướt sũng, môi trắng bệch, mắt lờ đờ. Khác hẳn với hình ảnh Kim Tae Hyung vài tháng trước đẹp trai lịch lãm, oai phong. Tae Hyung ngước nhìn người làm nhà họ Park rồi quát:- Tôi muốn gặp Ji Yeon, mau kêu cô ấy ra đây, nếu không gặp cô ấy tôi sẽ không đi, nói với cô ấy như thế.Nghe Tae Hyung quát thế giọng run run:- Cậu Kim đợi tôi vào nói với cô chủ. Tên người làm chạy vội vào nhà thấy cô chủ đang ngồi bên cửa sổ bẽn lẽn lại gần.- Thưa cô chủ, có cậu Kim nói muốn gặp cô chủ.Ji Yeon mắt đượm buồn nhìn ra cửa sổ rồi quay sang nói:- Mau kêu anh ấy đi đi tôi không muốn gặp.- Nhưng thưa cô chủ cậu Kim nói không gặp được cô chủ sẽ không chịu đi đâu ạ, vả lại cậu Kim lúc này đang dầm mưa ngoài đó.- Ngươi đi làm việc đi chút ta sẽ ra.- Dạ cô chủ.- Mà này ngươi lấy cho ta 1 cây dù cứ để ở đó.- Dạ cô chủ.Nói xong Ji Yeon quay ra cửa sổ mắt nhìn xa xăm." Tae Hyung à tại sao anh lại hành hạ bản thân mình như thế anh có biết em đau lắm không? Em cũng chẳng hạnh phúc gì khi xa anh. Nhưng vì sự nghiệp của gia đình, vì chữ hiếu mà em đành phụ tình anh xem như kiếp này em nợ anh kiếp sau em sẽ trả. Nhưng em muốn thấy anh hạnh phúc, đừng tự hành hạ bản thân mình như thế em sẽ thấy có lỗi với anh nhiều hơn".Nước mắt Ji Yeon khẽ rơi cô chịu đựng quá nhiều rồi, suốt 1 tháng nay cô cứ nhốt mình trong phòng không đi đâu cả. Ji Yeon đau khổ nỗi nhớ anh vẫn chưa nguôi ngoai, tình cảm ấy vẫn còn le lói. Ji Yeon muốn Tae Hyung cắt đứt đoạn tình cảm này, nên đành nhẫn tâm mang tấm thiệp ấy đến, để Tae Hyung hận cô, quên đi cô. Nhưng tại sao hôm nay, anh lại đến đây lại còn dầm mưa nữa. Ji Yeon lau những giọt nước mắt, rồi mang dù bước ra cổng. Khi nhìn thấy con người ấy đang gục mặt xuống, Ji Yeon đau thắt tim khẽ bước lại gần hơn tay cầm dù che cho hắn, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, giọng nói lạnh lùng:- Anh đến đây làm gì, chúng ta đã chia tay rồi, anh không thấy phiền nhưng tôi thì phiền lắm. Hôn phu mà thấy tôi với anh như vậy, anh ấy lại hiểu lầm tôi nữa. Chúng ta chia tay rồi mà anh cũng muốn tôi không hạnh phúc như vậy mới vừa lòng à.Tae Hyung ngước mắt lên nhìn, đôi mắt Ji Yeon sau nhẫn tâm quá. Những lời nói cay nghiệt ấy cứa vào tim anh đau nhói. Anh giọng nhẹ nhàng:- Ji Yeon à, anh biết em còn yêu anh mà đúng không? Em đừng giận anh, đừng đối xử với anh như vậy nữa. Chúng ta làm lại từ đầu nhe Yeonie cho anh thêm 1 cơ hội đi, anh xin em đấy.Ji Yeon nhìn anh tại sao anh lại dày vò bản thân mình như thế. Tae Hyung mặt cắt không còn 1 giọt máu vẫn ngồi ở đó nhìn cô cầu khẩn. " Em yêu anh nhưng em không thể ". Ji Yeon chìa tay ra có ý nắm anh đứng dậy, cô muốn anh mạnh mẽ hơn buông bỏ tình cảm này.- Anh mau đứng dậy đi đừng hèn mọn mà xin tình cảm của tôi như thế.Tae Hung nắm lấy tay Ji Yeon bàn tay ấy vẫn ấm áp như xưa nhưng sao trái tim Ji Yeon bây giờ lạnh quá. Tae Hyung đứng dậy rồi bất chợt ôm Ji Yeon vào lòng. Ji Yeon cố vùng ra, Tae Hyung khẽ nói:- Anh xin em Yeonie cho anh ôm em 1 lát thôi, chỉ 1 lát thôi anh xin em đấy.Ji Yeon lặng người trước câu nói ấy, nước mắt cô tuôn rơi đọng lại trên vai áo anh. Cả 2 người đều khóc nhưng Ji Yeon chỉ thút thít. Ji Yeon có thể cảm nhận được những giọt nước mắt không ngừng rơi trên vai áo của cô. Tae Hyung cứ thế ôm lấy Ji Yeon 1 lúc rồi buông tay ra, mắt đượm buồn nhìn Ji Yeon.- Yeonie anh yêu em, chúc em hạnh phúc bên tình yêu mới, xin em đừng quên Kim Tae Hyung này, người từng xuất hiện trong cuộc đời của em.Nói xong Tae Hyung chạy thật nhanh rồi khuất dần sau màn mưa. Ji Yeon thẫn thờ đứng đó, cô khuỵu xuống bây giờ Tae Hyung đã đi, cô có thể khóc, có thể đối diện với bản thân mình được rồi và cô biết Tae Hyung đã xa cô mãi mãi "Tạm biệt anh, Tae Hyung em yêu anh".
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me