Sieu Sao C1 Den C95 Phien Ngoai
Đây là nguyên nhân Charles kiên trì muốn đóng vai lão đại ma quỷ trong 《mùa đông lạnh giá 》, anh mới mặc kệ lúc quay có phải dùng phương thức số nhớ hay không, Charles không thể dễ dàng tha thứ cho người khác đánh mặt Đường Phong, nếu như phải quay một màn này, vậy để anh làm. "Nói thật, điều này khiến tôi có một loại cảm giác đặc biệt, dù sao trong cuộc sống hiện thực tôi căn bản luyến tiếc đi đánh Đường thân ái của tôi, tôi nghĩ có lẽ đây là sức hấp dẫn của điện ảnh." Sau khi kết thúc quay chụp, Charles và Đường Phong cùng với Albert cùng ngâm mình trong quán bar, Charles lần đầu thử đóng phim hiển nhiên còn chưa từ trong tình tự kích động bình phục lại, từ lúc ngồi xuống đã bắt đầu huyên thuyên nói không ngừng. Đường Phong cười uống ngụm rượu whisky: "Có phải cảm giác vừa ngược vừa sướng không?" Charles bị Đường Phong nói trúng nhún vai vẻ mặt phức tạp, tự mình diễn chung với Đường Phong mang đến cho Charles chấn động cực lớn, loại cảm giác này vừa mới mẻ lại kích thích, khi nhìn thấy trong mắt Đường Phong hiển lộ ra mê man và giãy dụa giấu ở sâu trong đáy mắt, chớp mắt Charles đã bị kéo vào trong điện ảnh. Có thể thuận lợi quay chụp lần đầu tiên, Charles phải thừa nhận Đường Phong giúp anh giúp rất lớn. Trước đây chỉ biết Đường Phong diễn rất tốt, lúc chân chính diễn chung mới biết được diễn xuất của người kia tốt ở chỗ nào, dù chỉ là một ánh mắt, cũng đều tràn đầy ý diễn. Tuy trong kịch bản chưa bao giờ viết rõ lão đại ác ma có bất cứ tâm tư đặc biệt gì với Đường, nhưng nếu quả thực là Charles nhận vai, thì dù không có tâm tư cũng có thể bị anh diễn thành một phen thâm tình, đây là sau khi Đường Phong và đạo diễn cùng nhau xem đoạn ngắn đã quay thì phát hiện. Charles trước đây không có bất cứ kinh nghiệm biểu diễn gì, điều này vừa vặn có thể khiến Charles thoát khỏi ràng buộc khuôn mẫu, dùng cách nhìn đặc biệt của chính anh đi diễn vai kia, Đường Phong cảm thấy điều này rất tốt, bộ điện ảnh không phải dùng để công khai chiếu phim, đây là điện ảnh của chính bọn họ, cậu thích tình cảm giấu ở trong điện ảnh tự nhiên bộc lộ. Huống chi lão đại ma quỷ gì gì đó, kỳ thực rất hợp với phong cách Charles. 《mùa đông lạnh giá 》 cảnh thứ ba Albert lần thứ ba gặp được Đường, chỉ là không quá giống lần trước, lần trước là Đường tìm ra anh, mà lần này, Albert một mình một người xông vào địa ngục. Anh muốn phá hủy địa ngục thương tổn người anh yêu này, anh nhất định phải tìm được Đường của anh, anh sẽ không lần nữa cho Đường rời xa anh. Trong đôi mắt đen sáng sủa lãnh khốc kia nhìn không thấy một chút tâm tình, nhìn không thấy một chút do dự, cũng nhìn không thấy một chút quen thuộc với Albert, ngoại trừ giết chóc lạnh lẽo thì chẳng còn gì. Albert nghĩ tới lời Alice và John nói, người này rốt cuộc có phải là Đường đã từng của anh không, hay chỉ là một thứ thay thế ma quỷ dùng để lừa dối và mê hoặc anh? Loại nghi hoặc nhàn nhạt này vào lúc thấy Đường một lần nữa thì biến mất sạch sẽ, người đàn ông này chính là người dẫn đường của anh, Đường của anh, người anh quý trọng! "Em vẫn nhớ tôi, Đường! Nhìn khuôn mặt tôi, nghe thanh âm của tôi, tôi biết em vĩnh viễn sẽ không quên tôi!" Albert càng không ngừng lùi về phía sau, ma quỷ có đôi cánh kim loại ở trước mặt anh dường như bị Albert một lần lại một lần kêu gọi mà nổi giận, đôi mắt duy nhất lộ ra dưới mặt nạ hầu như muốn tràn ra giãy dụa và phẫn nộ. 【Giết Albert, mục tiêu của em, giết thiên sứ tên Albert kia! 】 【Nghe cho rõ Đường, không được nghe lời hắn nói, tất cả lời hắn nói đều là dối trá, hắn muốn nhiễu loạn nội tâm của em, hắn là kẻ địch của em! 】 "Không —— Ta không biết ngươi! Ta muốn giết ngươi!" Phẫn nộ kêu gào từ chỗ sâu trong yết hầu hô lên, Đường nắm chặt nắm tay, một quyền lại một quyền đánh về phía thiên sứ trước mặt, nắm tay xẹt qua gió đêm mang đến trận trận tiếng vang rạn nứt, người đàn ông bị công kích từ đầu đến cuối không hề phản kích. Ngoại trừ phòng thủ, chính là phòng thủ. "Tôi sẽ không đánh với em, tôi vĩnh viễn sẽ không rời xa em nữa, Đường, tôi đã nhịn đủ 700 năm địa ngục rồi." Một ngụm máu tươi tanh ngọt tràn ra ở sâu trong yết hầu, Albert từng ngụm từng ngụm thở phì phò, anh nhìn ma quỷ mở ra đôi cánh kim loại trước mặt anh rồi đột nhiên vung lên khóe miệng, chậm rãi buông lỏng nắm tay nắm chặt. Albert mở hai tay, đem vị trí trái tim yếu đuối của mình hoàn toàn mở ra về phía Đường, tư thế giống như kính dâng khiến Đường ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, đây không phải lần đầu tiên Đường chấp hành nhiệm vụ, nhưng là lần đầu có người ở sát biên giới sống chết còn la lên tên cậu, một lần lại một lần, thậm chí dùng tư thế tử vong mở hai tay cố gắng ôm cậu. Trí nhớ bị một lần một lần xóa đi dường như sắp bùng nổ, Đường gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng trước mặt, vô số thanh âm va chạm hô quát trong đầu cậu, cậu cảm giác màng nhĩ của cậu đều phải nứt ra. Trong địa ngục, Charles càng không ngừng ghé vào tai cậu một lần một lần lặp lại: 【Giết hắn! Giết hắn, mục tiêu của em liền hoàn thành! Đừng tin người đàn ông kia, tất cả hắn làm đều là vì mê hoặc em! 】 Trong trí nhớ hỗn loạn, dường như có một người đàn ông tóc vàng kim nhạt ngồi bên cậu dịu dàng nhìn cậu: 【Đường, chờ chúng ta từ trên chiến trường trở về chúng ta liền cử hành hôn lễ được không? Dù rằng chúng ta đã là duy nhất của nhau, nhưng tôi muốn cho em một lễ cưới, xin nhất định phải đồng ý với tôi 】 Trong thế giới tăm tối tràn ngập máu tươi và hỗn loạn, là ai xoay quanh bên cậu: 【Chúng ta tìm được một tên thiên sứ, cải tạo hắn thành một ma quỷ, thực sự rất tốt không phải sao? Để anh hùng thần giới kiêu ngạo biến thành cỗ máy giết chóc của chúng ta, hắn sẽ thay chúng ta giết chết đồng bạn trước đây của hắn 】 【Thứ lông vũ màu trắng chết tiệt, nhổ sạch chúng nó đi! 】 Không, đừng đụng vào lông vũ của cậu, rất đau, Albert, Albert anh ở đâu? Albert, không phải anh nói vĩnh viễn sẽ không rời xa em sao? Anh ở đâu, cứu em, xin anh cứu em. . . Chất lỏng không biết tên tràn ngập viền mắt ma quỷ, cậu gào thét xông lên đẩy Albert ngã trên mặt đất, mở ra đôi cánh đen giống như hai thanh kiếm sắc bén đặt ở trên cổ Albert, chỉ cần một chút, một chút nữa, là có thể đơn giản cắt cổ Albert, khiến thiên sứ trưởng hùng mạnh này đầu lìa khỏi xác. Thế nhưng cậu, không xuống tay được. Có chất lỏng ấm áp gì đó từ trong mắt cậu càng không ngừng rơi xuống, cậu không khống chế được, cậu ghét loại cảm giác tệ hại giống như trái tim đều phải bị bóp nát này. Albert vươn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Đường, anh lau đi nước mắt trên gương mặt người đàn ông kia, đôi mắt tràn ngập giãy dụa, mê man và thống khổ khiến Albert không thể hô hấp. Anh nhẹ nhàng lấy xuống mặt nạ bảo hộ trên khuôn mặt Đường, đã không có mặt nạ bảo hộ cách ly, pheromone lính gác rất nhanh dung hợp cùng pheromone người dẫn đường, mặc dù đã từng bị mạnh mẽ cắt đứt kết nối, nhưng mùi vị quen thuộc trên người hai bên vẫn làm cho Đường thân là người dẫn đường cảm thấy chấn động mạnh mẽ. "Tôi yêu em." Anh ôm cậu, nhẹ nhàng nói. Alice và John rất nhanh mang theo đội cứu viện chạy tới, khi bọn họ chạy tới nhìn thấy, Albert cả người là máu ôm lấy ác ma mùa đông lạnh giá trong lòng. Địa ngục vĩnh viễn không có khả năng bị triệt để tiêu diệt, thế nhưng Albert phẫn nộ dùng một thân đau xót của anh đổi lấy thiệt hại cực lớn cho địa ngục, cùng với ác ma mùa đông lạnh giá. Alice và John sau đó phát hiện Albert dĩ nhiên là thiên sứ trưởng thần giới, bọn họ còn nghe nói Albert vì không cho thần giới nghiêm phạt ác ma mùa đông lạnh giá mà ầm ĩ với thần giới ba ngày ba đêm. Sau đó, dựa trên danh nghĩa tu dưỡng, Albert từ chức thiên sứ trưởng. Sau đó, Albert mang theo người đàn ông giống như ma quỷ có cánh kim loại đen quy ẩn tu dưỡng tại nhân giới. Alice đã từng hỏi Albert, nếu Đường không khôi phục ký ức, anh có thể không chịu nổi hay không? Albert trả lời là, mặc kệ Đường có khôi phục ký ức hay không, anh đều sẽ vĩnh viễn ở bên Đường, vĩnh viễn cũng không buông tay. . . . Ma quỷ mùa đông lạnh giá đã từng uy danh hiển hách lúc này đang ngồi trên sô pha phòng khách, không nói một lời nhìn chằm chằm TV đang chiếu phim hoạt hình, thỉnh thoảng từ bên cạnh xé mở túi bóng lấy ra một miếng khoai tây nhét vào trong miệng. Charles không chỉ thay đổi thuộc tính của Đường, thậm chí còn lần lượt lợi dụng ma pháp trận tiến hành phá hủy và sửa chữa cực lớn đối với ký ức của Đường, người đàn ông trước kia rộng rãi, lạc quan lại trầm ổn, hôm nay đã thành người đàn ông đặc biệt cần Albert che chở và chăm sóc. Ngoài cửa vang lên một trận âm hưởng, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, trong tay Albert mang theo một túi mua sắm chứa đầy đồ ăn vặt và nước trái cây đi vào gian phòng, từ khi anh và Đường ở bên nhau, Đường rất ít đi ra ngoài, cũng chưa bao giờ nói một câu với anh. Duy nhất khiến Albert cảm thấy vui mừng chính là, Đường đã thả lỏng hơn lúc đầu nhiều, anh còn nhớ rõ khi Đường lần đầu tiên đến đây liền giống như đang đánh trận nhìn quét một lần toàn bộ phòng ốc, dù là buổi tối đi ngủ cũng đều thường xuyên gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, gần đây số lần Đường gặp ác mộng càng ngày càng ít. "Xem, tôi mua cho em nước trái cây em thích, Đường, ăn ít khoai tây chiên một chút, thứ đó không tốt cho thân thể của em." Albert một bên sắp xếp túi mua sắm, một bên như bình thường nói chuyện với người đàn ông hoàn toàn sẽ không đáp lại anh. "Hôm nay người đi siêu thị rất nhiều, may là em không đi, tôi nghĩ em sẽ không thích chỗ chen chúc." "Lần sau, tôi cũng đi." Albert nhất thời ngừng động tác trong tay, anh vừa rồi, có phải là nghe được thanh âm của Đường không? Albert quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông ngồi ở trên sô pha, người sau vẫn đang là mặt không chút thay đổi xem TV, ăn khoai chiên, không biết có phải Albert nhìn chăm chú quá lâu hay không, vành tai Đường có chút đỏ hồng. "Ừ, " Albert vung lên khóe môi, "Sau cơm tối cùng đi công viên tản bộ được không?" ". . . Ừ." Đường lại đem một miếng khoai nhét vào trong miệng, vành tai càng đỏ. Albert nghĩ, đây là một khởi đầu tốt. ——
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me