Silent Nd Ver
"Hoàng Nam là ai vậy?"Tay cầm muỗng của Thanh Duy có chút buông lỏng, không nghĩ đến Đại Nhân lại hỏi câu này. Hơn nữa, câu hỏi này còn chạm đến mấy vết thương còn đang mưng mủ trong tim cậu.Đêm qua, Đại Nhân vì khát nước mà thức dậy, lúc đi ngang phòng Thanh Duy nghe thấy tiếng rên rất yếu ớt. Bước vào mới thấy cậu cuộn tròn trong chăn, trán phủ một tầng mồ hôi, sau đó là một trận ho không điểm dừng. Đại Nhân lúc đó vội vội vàng vàng thấm một chiếc khăn ướt chườm cho cậu và giúp cậu uống thuốc hạ sốt. Cứ ngồi mãi cạnh giường như vậy mà canh chừng, rốt cuộc lại nghe thấy người kia trong cơn mộng mị đã gọi một người tên Hoàng Nam.Thanh Duy lúc đó có chút mơ hồ, trong lòng khẽ xẹt qua một tia đau thương."Người yêu cũ của tôi!" Thanh Duy nhàn nhạt trả lời.Đại Nhân nghĩ đó là tất cả những gì anh nên biết, không hơn không kém. Và ít ra anh cũng hiểu được lí do của một Thanh Duy quá bất đồng mà anh đã thấy khoảng thời gian qua. Con người ta khi bị tổn thương sẽ dần trở nên đề phòng tất cả mọi thứ, hoặc là để bản thân trở nên gai góc hơn, hoặc là đem trầm mặc làm áo giáp để bảo vệ chính mình.Thanh Duy đã bị thương tổn đến mức nào mới có thể biến thành kiểu người có hai mặt khác nhau như vậy?"Nếu có thể, tôi rất muốn cậu nói ra tất cả để nhẹ lòng!" Đại Nhân thật sự rất hi vọng trong mắt Thanh Duy có chỗ nào đó dành cho anh, nhìn về phía anh đang đứng và nói cho anh nghe những khúc mắc ngược xuôi trong cõi lòng ngổn ngang của cậu."Đại Nhân!""Hửm?""Anh đối tốt với tôi như vậy là vì cái gì?"Đại Nhân giật mình, cả thân người có chút rệu rã. Dường như, anh đã chạy đến một nơi thật xa, đôi bàn chân đã mỏi nhừ cả và trái tim đã thấy mệt nhoài. Vì cái gì, anh cũng không rõ ràng lắm.Tình nguyện pha cho cậu một cốc sữa nóng, tự tay nấu cho cậu những món ăn đầy đủ dinh dưỡng, tự tay sơ cứu vết thương cho cậu, cũng tận tình đắp cho cậu một chiếc khăn ướt lúc cả người nóng ran.Đại Nhân đương nhiên chẳng có ý đồ gì cả. Chỉ một lòng muốn chăm sóc cho người này mãi, mặc kệ cảm giác mông lung của bản thân, mặc kệ người ta tiếp nhận hay cự tuyệt. Anh nheo mắt, tay chống cằm nhìn cậu cười cười, "Nhà của cậu!"Nói làm gì khi bản thân còn chẳng rõ thứ cảm xúc quái lại đang len lỏi trong tim. Thế nên dùng vật chất đối chất với nhau là ổn nhất, ít ra vẫn thấy được trắng đen thật rõ ràng. Cậu cho tôi ở nhờ, tôi trả ơn bằng cách để ý đến cậu từng li từng tí.Ánh mắt Thanh Duy vẫn phức tạp như thường, hi vọng có, thất vọng có, ngạo kiều băng lãnh cũng có luôn. Cậu im lặng lâu thật lâu, đủ để cả hai cảm thấy bầu không khí kì dị hẳn đi, rồi mới lên tiếng, "Sau này đủ tiền sẽ mua biệt thự cho anh!"Đại Nhân lắc lắc đầu cười, "Nhà này của cậu là đủ rồi!"Đủ để con người ta cảm nhận được đâu là chốn bình yên, đủ để con người ta đi xa thật muốn quay trở về, đủ để anh lẫn cậu đều có thể thoải mái mà gọi một tiếng "nhà" thật thân thương.---
"Cặp táp của cậu đâu?""Bàn làm việc! Chi vậy?" Một tay nâng li sữa đưa lên miệng, một tay bấm điện thoại nên Thanh Duy giơ chân chỉ về phía phòng ngủ của mình.Đại Nhân không nhiều lời đi đến bàn làm việc trong góc phòng của cậu, nhẹ nhàng đặt vào đó một bịch thuốc đã được phân chia theo thời gian và một chai nước ấm chứa trong bình giữ nhiệt."Nhớ uống thuốc đúng giờ! Uống thuốc xong phải uống thêm nhiều nước vào mới không bị kháng sinh làm cho viêm dạ dày!""Tôi hỏi thật đó, sao anh không đi làm bác sĩ?" Thanh Duy thật sự bất mãn hộ cho ngành y tế nước nhà rất rất nhiều."Nếu làm bác sĩ sẽ phải chữa cho rất nhiều người! Nhưng tôi muốn chăm một mình cậu thôi!" Bất quá vế phía sau Đại Nhân chỉ thì thầm với lòng mình.Cứ thế, Đại Nhân lại chở Thanh Duy đến công ty. Việc cả hai ở chung đã từng là chủ đề bàn tán sôi nổi của nhân viên công ty, Đại Nhân chỉ đơn giản bảo rằng tôi trọ ở nhà cậu ấy trong thời gian em trai đi du lịch. Vốn dĩ hòa nhã niềm nở với nhân viên nên Đại Nhân rất nhanh chóng nhận được lòng tin, mọi chuyện cũng mau chóng không còn quá nóng hổi nữa.Giờ ăn trưa, Thanh Duy cứ ngồi lì trong phòng làm việc, hai bàn tay bao chặt lấy bình giữ nhiệt mà ban sáng Đại Nhân đã bỏ vào. Chuyện cũng không có gì nếu cậu không vì quá khát nước mà lục tìm thứ nào trong cặp táp của mình. Nước vẫn còn rất ấm, hệt như tính cách của Đại Nhân vậy, ấm áp, ôn hòa, luôn khiến cậu có cảm giác muốn dựa dẫm thật lâu.Thanh Duy cẩn thận lục tìm trong đống kí ức vụn vặt một chút, Ngô Hoàng Nam chưa từng đối xử với cậu như thế này. Hắn chưa từng mảy may quan tâm đến cảm nhận của cậu, cũng chưa từng vì cậu mà làm những cử chỉ chu đáo như thế này. Đại Nhân người này, qua từng phút giây đều dần dà khiến cậu cởi bỏ lớp phòng bị.Thế nhưng, hoài nghi mà cậu dành cho thế gian này, vẫn còn nhiều lắm."Này, cơm trưa của cậu!" Đại Nhân đưa hộp cơm đến trước mặt Thanh Duy, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.Vì không muốn bị lời ra tiếng vào, Thanh Duy đề nghị cả hai cùng dùng cơm ở khuôn viên phía sau công ty.Đại Nhân khẽ cười, rõ là cậu ấy đã động tâm rồi."Mấy chai nước nhỏ nhỏ trong bịch thuốc ấy, chúng là gì vậy?""Vitamin bổ sung năng lượng! Hồi phục sức khỏe rất nhanh!"Thanh Duy trầm mặc mất một lúc.
"Ừm."Dường như, mọi cuộc gặp gỡ trên thế gian này, đều mang theo một hương vị riêng biệt.Phải chi, Đại Nhân bá đạo một chút và Thanh Duy bớt cố chấp đi một chút thì mọi chuyện đã chẳng ở lưng chừng dốc như vậy.---Đại Nhân không ngủ được. Anh bắt đầu có nhiều nỗi trăn trở hơn cuộc sống trước đây. Khi anh chỉ chung sống với cậu vỏn vẹn hai tuần. Phải rồi, thời hạn ngắn ngủi đó rốt cuộc cũng sắp hết. Đối với anh, Thanh Duy dường như đã chiếm lấy vài phần sâu nặng. Không phải nhất kiến chung tình, càng chẳng phải tìm được cảm giác khác biệt, nếu không phải năm lần bảy lượt nhìn thấy dáng vẻ cô độc của cậu ấy, anh cũng sẽ không cố gắng nhiều như vậy.Đó là loại đấu tranh vô hình, đứng giữa một bờ vực mong manh mà anh chẳng thể gọi tên. Tâm tư của cậu ấy, là một đáy vực sâu hun hút mà anh chẳng thể hiểu tường tận. Chỉ biết rằng thời hạn của mình quá ngắn. Nhưng nếu vội vàng, kẻ thất bại cũng chỉ có mỗi anh.Thanh Duy vốn dĩ luôn ở ngay trước mắt, thế nhưng mỗi lần vươn tay Đại Nhân lại thấy thật xa vời. Những khoảng lặng ngồi cạnh bên nhau, anh mong biết mấy cậu sẽ một lần trải lòng, sẽ một lần nói cho anh nghe những khúc mắc, những hoang mang mà cậu luôn chịu đựng. Rốt cuộc, vọng lại trong không gian chỉ còn tiếng thở thật đều, câu chuyện luôn kết thúc chẳng hề có tiếng vang, cứ thế như tảng đá khổng lồ mỗi lúc một đè nặng tâm tình của anh.Hóa ra, con người ta có thể che giấu mọi cảm xúc bằng một khoảng cách thật xa xôi. Cũng hóa ra, để khiến một người lựa chọn tin tưởng mình lại không hề dễ như anh vẫn tưởng tượng.Cứ tưởng rằng những con người xa lạ rất dễ tìm đến nhau, cùng nhau uống cạn ly rượu, cùng nhau lắng nghe nước mắt nụ cười, rồi lại lướt qua nhau. Nhưng Đại Nhân lại lựa chọn im lặng, để rồi khi đã trở nên quen thuộc với nhau, thời gian lại lấy đi những vô tâm vô phế, lại lấp vào khoảng trống đó những đề phòng, những hoài nghi dài tận chân trời.Im lặng, chính là con sâu bệnh ăn mòn tâm can, cũng mài mòn đi những xúc cảm chân thật chẳng thể nói thành lời. Đại Nhân đã không biết, sự im lặng của mình lại đổi lấy những dằn vặt bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me