Sion
Lảo đảo bước qua cái vòm cổng to cũ, nó há mồm, ngáp một cái rõ to. Khu tập thể. Y như cái tên của mình, nơi này là chỗ duy nhất mà nó có thể nhìn thấy người khác thường xuyên nhất.Nhưng nó cũng khá hỗn loạn.Không có quy định nào được đặt ra nơi đây, chỉ toàn những luật rừng hoặc đám quy tắc ngầm mà bọn chúng sẽ luôn tự hiểu sau vài lần 'giao lưu' với nhau. Hoặc là ăn hành, hoặc là trở nên mạnh hơn; nếu chúng không muốn chết.Tổ chức không cho phép bọn nó tự giết lẫn nhau trong khuôn viên này. Nhưng bọn họ cũng không đề cập đến việc cấm giết nhau ngoài kia, miễn là đừng ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Cho nên, để tồn tại được lâu hơn trên cái thế giới mục rỗng thối rữa này, bọn họ phải không ngừng cố gắng. Tìm cách đạp lên thân thể của những kẻ khác để bước lên cao hơn, không ngừng tìm cách để nổi lên khỏi cái vũng bùn nhớp nháp này. Hay ít nhất, chúng có thể trước tiên thở ra được một hơi, trước khi con sóng thần tiếp theo sẽ thộp tới sau gáy bản thân chúng.Sống, là phải tiến tới. Nếu không, sẽ có một vài thành phần không biết sống chết nhảy lên đầu lên cổ mình mà cười đắc chí.Nó nhìn cái hộp giấy bị móc banh dưới đất, thầm nghĩ như vậy.Khu tập thể khá rộng, kiến trúc của nó gần giống như một giáo đường của đạo Cơ Đốc, với những đường vân cổ kính cùng những chiếc kính màu to lớn. Hùng vĩ mà lại nguy nga như những tòa lâu đài thời trung cổ của Anh quốc. Có những dãy bàn lớn, dài thường thượt từ đầu này đến đầu kia. Chẳng biết để cho đẹp hay để cho hợp tông với tòa nhà. Nó chả biết.Đồ vật của bọn họ thường được đặt ở đây, tư liệu, phần thưởng, vật dụng hay vũ khí. Sẽ không có người nào rãnh rỗi đem đến tận răng, giữ gìn hay trông cất cho chúng. Ngược lại, như Tamo đã nói, sẽ có một vài thành phần, chuyên đi lục tung đám đồ ấy lên. Lũ người mới.Phách lối và xấc xược. Hỗn loạn và ngang bướng. Cái thể loại dễ bị giết nhất khi sống trong khu này.Chúng non nớt nhưng hoang dại, hệt như đám sói hoang chưa được thuần hóa. Gan góc, chai lì. Chúng là những tảng đá vừa bị bẻ khỏi núi, đầy những góc ngọn hoắc đâm về tứ phía, tự cho mình là nhất trong khi kinh nghiệm để sống là bằng 0. Nó chắc cũng từng như lũ đó, nhưng có lẽ trầm hơn; hoặc ít nhất lúc đó, nó vẫn biết lợi hại."Oápppp"Nó ngồi bệt xuống ngay cái ghế gần đó nhất, chân bắt chéo trên bàn. Những ngón tay gầy gòm gõ cồm cộp trên bàn một cách đầy khó chịu, nó gác gáy trên lưng ghế, khuôn mặt tái nhợt nghiêng nghiêng. Để lộ ra con mắt trái nhắm nghiền mà bình thường hay bị che mất bởi tóc mái."Vểnh cái lỗ tai chó của chúng mày lên và chú ý một chút, tao chỉ nói một lần. Đứa. Nào. Chạm. Vào. Đồ. Của. Tao?"Đám người từ nãy giờ vẫn chú ý đến những hành động của nó, có một vài khuôn mặt quen thuộc, số khác thì mang máng như mặt ảnh, hoặc là lạ hoắc. Nó lại ngáp.Không ai phát ra tiếng, nhưng tầm mắt của họ vô tình hoặc cố ý đều hướng về phía một góc. Nó bật người, cái ghế ghỗ xoay bằng một chân một vòng rồi bất chợt kít lại. Siết lấy buồng tim của một vài đứa xung quanh."Tao vẫn đang chờ đấy?" Nó chẹp miệng, mũi chân đá chiếc hộp rách dưới chân.".....""......""......."Đám nhút nhát. Nó nghĩ. Con người đấy, chính là loại sinh vật như thế. Nó chán nản với thế giới này, nó tuyệt vọng với đồng loại của nó, nó hận tất cả. Nhiều lúc nó tự nhẩm; vì sao nó tồn tại trên đời này? Vì sao lại phải tiếp tục sống? Vì sao cuộc đời lại bất công với nó như thế?Nó đã từng muốn được giải thoát, đã từng cố chống chọi lại số mệnh. Nhưng vô dụng, đều là giả dối cả. Khi học tâm lý, nó đã đọc qua vô số Súp Gà, Quà Tặng Cuộc Sống hay mấy câu danh ngôn triết lí nghe có vẻ khá có lí. Nhưng biết gì không? Đều là giả hết. Không có cuộc sống nào đẹp như những câu truyện trên sách, hay những con người sẽ sẵn lòng đưa tay khi bạn cần. Cũng sẽ không có ai; giữa cuộc sống ngắn ngủi của họ, dừng lại chỉ để ngắm nhìn một đóa hoa hay một khóm mây nho nhỏ nào đó để nhận ra lẽ sống của mình.Định nghĩa cuộc sống. Là chạy, là cướp giật, là thủ đoạn. Nếu bạn không có đầu óc, không có quyền thế, không có tiền, không có năng lực hay sự nhanh nhạy. Bạn sẽ chả là cái gì cả. Trong cuộc sống của bạn đấy.Nó bất công và xảo quyệt. Và bạn cũng chỉ là miếng thịt ngon cho xã hội cấu xé mà thôi.Sion cũng thế, để không trở thành một con cừu đần độn. Nó phải là một con sói. Một con sói chưa đủ. Nó cần phải trải qua hàng trăm cuộc cắn xé, sống sót qua hàng nghìn thử thách thâm độc, phải trở nên khôn ngoan và vững chắc. Nó phải trở thành một cỗ máy, bỏ cái xác thịt tầm thường và những cái suy nghĩ vẫn vơ của cảm xúc. Đó là nó. Một con người không giống người. Nó không dung thứ một ai, kể cả bản thân nó. Và để làm được một điều gì đó, nó phải càng phải tàn nhẫn hơn nữa..."Hummmmm, tao hiện đang rất mệt" nó mở mắt."Vậy nên....""......""......!!!!!!!""Wgaaaaaaa!!!!!!!"Một giọng hét thảm thiết vang lên. Cái ghễ gỗ khẽ lập cập vài tiếng rồi ngừng lại. Trong phút chốc, những dòng chất lỏng màu đỏ len lỏi theo đường vân của những thớ đá tản ra. Như một đóa mạn đà la tuyệt đẹp nở rộ trên vách núi, hòa trong tiếng gầm rú và thảm thiết của con người.Nó, thích những trận cuồng hoang điên dại trong máu, thích những khi cơ thể mất kiểm soát, thích cảm nhận độ ấm của máu người tung tóe trên cơ thể nó.Nó là Sion. Con quái vật điên cuồng nhất trong dãy. Nổi tiếng với trò hoan hỉ trong địa ngục. Nó không thích dùng vũ khí, nó chỉ sử dụng tay. Nó chưa từng ngủ từ những ngày đó, nó chỉ nhắm mắt, sau khi nó được thõa mãn, nó không ngủ. Đó gọi là kiệt sức.Tiếng kèn báo động vang lên cũng là lúc người cuối cùng ngã xuống, đám người chỉ dám đứng từ xa, nhìn những dòng máu đỏ chói chảy xuôi theo ống thoát nước. Một đám người bịt kín mít từ đâu xuất hiện, bao vây lấy Khu tập thể."Xong rồi..."Ai đó lẩm bẩm.Một người phụ nữ, hoàn toàn nổi bật giữa đám người với chiếc áo blouse trắng muốt giẫm nát mặt đất bằng đôi cao gót nhọn hoắt đều đều bước đến."Aaaa......"Nó thở dài một cách đầy thõa mãn, máu tươi theo nếp tóc của nó từng giọt nhỏ xuống trên mặt, thấm ướt những mảng máu mỏng sắp khô trên đó. Nó nhìn người phụ nữ nọ. Trong ánh mắt kinh dị của đám người cùng những họng súng lạnh ngắt chĩa vào người mình, nó thong thả bước đến cạnh bà ta."Con mệt quá...." nó lẩm bẩm, con mắt phải mất đi tiêu cự."Con mệt lắm...rồi......" nó chùi bàn tay muốn đỏ của nó vào trên quần áo, cố lau đi chúng nhưng vô dụng. Máu thấm trong đồ nhiều đến mức chúng vẫn còn đang chảy dần ra ngoài. Nó chẹp miệng, quỳ xuống đất, trước mặt người phụ nữ."Con mệt vô cùng luôn đấy, nhưng không ai chết cả...." nó ngước đầu, dựa vào đùi của người phụ nữ. Cánh tay ướt nhẹp dinh dính đầy nhớp nháp quấn quanh lấy đôi chân dài của bà, hèn mọn như một con chó muốn lấy lòng chủ mà khẽ dụi vào lớp tất đùi màu đen."Giỏi lắm Sion. Giờ thì ngủ đi" người phụ nữ xoa đầu nó, giọng nói nhẹ nhàng. Cánh tay còn lại thì móc ra một ống chích rồi đâm vào sau gáy của nó. Nó bốc lên một nụ cười ngây thơ, từ từ tuột xuống dưới nền đất dơ dáy rồi lịm mất.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me