Slug
Hwayoung mỉm cười khi thấy nhóm của Samuel gần như nằm liệt dưới đất, không thể đứng dậy nổi nữa. Ả bước đến chỗ bọn kia ra lệnh cho chúng dừng lại. - Thôi được rồi! Đánh vậy là đủ rồi! Sao hả Kim Samuel, thua rồi chứ gì? Vậy thì căn phòng đó sẽ được kích hoạt! - Hwayoung hướng mắt đến căn phòng đang đóng chặt. - Không được! Tôi xin cô, đừng làm như vậy! - Samuel cố gắng thốt lên. - Haizzz! Làm sao đây? Cậu lại làm tôi mềm lòng nữa rồi. Thôi được, tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa. Chìa khoá tôi để ở đây, nếu cậu có thể lết đến lấy nó thì cậu sẽ cứu được Park Jihoon! - Hwayoung đặt chiếc chìa khoá xuống đất cách chỗ của Samuel khoảng 3m. Vẫn còn tia hi vọng cuối cùng, Samuel cố gắng ngồi dậy, quên đi cơn đau của mình, khó khăn bò đến chỗ chìa khoá. 3m... 2m... 1m... 30cm... 1cm... Và rồi hắn cũng lấy được chìa khoá, hắn khó nhọc đứng dậy, loạng choạng đi đến căn phòng. Samuel tra chìa khoá vào ổ, hắn mở cửa ra và bước vào bên trong. Hwayoung thấy Samuel bước vào liền nhếch môi cười, ả làm sao có thể tha cho hắn một cách dễ dàng như vậy. Màn chính bây giờ mới bắt đầu, Hwayoung ra hiệu cho đám thuộc hạ, chúng liền lấy một cọng dây xích to đi về phía căn phòng ấy. Baejin lờ mờ nhận ra sự việc, anh hét to:- Mau ra ngoài đi Samuel... A!- Anh vừa hét xong thì bị một tên đá vào bụng một cú đau điếng.Samuel nghe thấy liền quay lại nhìn nhưng không kịp hành động, bọn chúng đã đóng cửa lại và khoá cọng dây xích lại. Bây giờ dù có mọc cánh cũng không thể thoát ra được, hắn nhanh chóng mò tìm công tắc đèn. Bên ngoài Hwayoung đã kích hoạt chế độ làm lạnh cho căn phòng, bắt đầu từ bây giờ nhiệt độ trong đó sẽ ngày càng giảm, cho đến khi chỉ còn 0°C. Samuel mò mẫm tìm công tắc đèn để bật lên vì trong này rất tối. Cuối cùng thì hắn cũng tìm được công tắc, đèn bật lên và căn phòng cũng sáng hơn. Vừa sáng đèn, đập vào mắt Samuel là hình ảnh Jihoon đang nằm ở góc phòng, tay chân cậu đều bị trói chặt và cậu đã ngất xỉu. Samuel nhanh chóng lao đến đó. - Jihoon à! Em có sao không? - Samuel lay người Jihoon, sau đó cởi trói cho cậu. Jihoon từ từ tỉnh dậy, cậu nheo mắt nhìn hắn thì đột nhiên hốt hoảng bật dậy. - Anh bị sao vậy? - Jihoon với tay chạm vào những vết thương trên mặt Samuel. - Anh không sao! Em có sao không? Bọn họ có làm gì em không? - Samuel chính là vẫn lo lắng cho Jihoon hơn. - Em không sao! Nhưng còn anh thì... - Jihoon. - Thật may quá! - Samuel ôm chầm lấy Jihoon, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Hắn như muốn bao bọc cả cơ thể người hắn yêu, muốn bảo vệ, che chở cho người đó. Jihoon không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu chỉ nhớ mình bị một nhóm người lạ mặt chụp thuốc mê, khi tỉnh lại thì cậu đã ở đây. Nhưng hiện giờ điều duy nhất cậu cảm nhận được là Samuel đang rất lo lắng cho cậu đến nhường nào, cái ôm ấm áp của hắn khiến cậu cảm thấy rất bình yên. Jihoon vòng tay qua ôm chặt lấy Samuel, đầu rút sâu vào trong lồng ngực ấm áp ấy, tay cậu khẽ vỗ vai Samuel để an ủi, như muốn nói rằng: " Em không sao rồi, anh đừng lo lắng nữa!"Một lúc lâu sau họ mới buông nhau ra, Jihoon nhìn Samuel lo lắng hỏi:- Thật sự thì đã có chuyện gì xảy ra vậy? Những vết thương của anh là ai gây ra hả? - Jihoon. - Em bị bắt đến đây cũng là do anh. Ryu Hwayoung là chủ mưu vụ này. Những vết thương này là do anh đánh nhau với bọn đàn em của ả ta! - Samuel. - Vì cứu em sao? - Jihoon. Samuel khẽ gật đầu. - Đồ ngốc! Anh đến cứu em làm gì chứ? Sao lại để bản thân ra thế này hả? Sao lúc nào cũng hi sinh bản thân để cứu em chứ? - Cậu vừa nói vừa khóc, cậu rất đau lòng, đau lòng khi nhìn thấy những vết thương của hắn. - Nín đi mà! Vì anh yêu em nên anh mới dũng cảm dấn thân vào nguy hiểm để cứu em, được chưa? - Samuel giơ tay lên định kí vào trán Jihoon nhưng đột nhiên vết thương ở vai nhói lên làm hắn nhăn mặt. - Anh không sao chứ? Đừng cử động nữa tên ngốc này! - Cậu nhăn mặt nói. - Anh nằm xuống đây đi! - Jihoon chỉ xuống khoảng trống bên cạnh mình, cậu biết bây giờ nên để hắn nghỉ ngơi là tốt nhất. Samuel từ từ nằm xuống, cậu cũng nằm xuống ngay bên cạnh. Không khí bắt đầu lạnh hơn khiến Jihoon co người lại. - Em lạnh sao? - Samuel xoay người sang đối mặt với Jihoon. - Không lạnh lắm! - Cậu cũng xoay người sang hướng của Samuel. - Ngốc quá! Lạnh thì cứ bảo lạnh đi, sao cứ khoái che giấu suy nghĩ của mình hoài vậy? Như vậy sẽ ấm hơn nè. - Nói rồi Samuel kéo Jihoon lại gần, hắn ôm chặt cậu để cả hai cùng thấy ấm. Nhưng khoảng 10 phút sau, nhiệt độ trong phòng chỉ còn 5°C, cảm giác lạnh buốt bắt đầu kéo đến. Samuel lúc này chỉ biết ôm chầm lấy Jihoon, cố gắng truyền hơi ấm cho cậu, vì hắn biết căn phòng này vốn dĩ chỉ có một lối ra, chỉ cầu mong sao Hwayoung nương tay mà tha cho họ. Nhưng thực tế ngoài kia, Hwayoung không hề có ý định tha cho hai người. - Ta đi thôi oppa! - Ả nói với tên cầm đầu. - Rút! - Tên đó ra lệnh cho bọn đàn em. Nhưng bỗng từ đâu cảnh sát bất ngờ xông vào, đám người của Hwayoung đứng hình, chúng đã hành động rất lặng lẽ mà, làm sao cảnh sát có thể mò ra chỗ này chứ? - Đưa tất cả về đồn, mau! - Cảnh sát trưởng ra lệnh. Sau đó đám người của Hwayoung bị giải đi, ả la hét đòi cảnh sát mau buông ả ra. Baejin đang mê man thì nhìn thấy bóng dáng của Daehwi. - Không phải chứ, sắp chết nên sinh ra ảo giác ư, là Daehwi sao? - Baejin lầm bầm rồi ngất đi. ---Bệnh việnBaejin tỉnh dậy, anh nheo mắt nhìn xung quanh, sao trông giống bệnh viện thế này. - Baejin! Anh tỉnh lại rồi. Có còn đau ở đâu nữa không? - Daehwi lo lắng hỏi. - Daehwi à! Sao anh lại ở đây vậy? Chẳng phải là... - Baejin thắc mắc. -Cậu còn dám nhắc hả? Các cậu đó, đi cứu Jihoon mà không cho bọn tớ biết gì hết! Nếu như tớ không thấy Daehwi có biểu hiện lạ, ép cậu ấy khai ra chuyện này thì có lẽ bọn tớ đã không còn gặp các cậu nữa rồi! - Hyungseob tức giận nói. FlashbackDaehwi ngồi trong quán kem mà lòng lo lắng thấp thỏm không yên. Nhóc sợ nhóm của Samuel sẽ gặp nguy hiểm. Hyungseob thấy Daehwi cứ ngồi mãi mà không đụng đến ly kem nên hỏi. - Cậu ổn chứ Daehwi? Sao tớ thấy cậu không ăn miếng kem nào hết vậy? - Hyungseob. - À... À... Tớ không sao! - Daehwi lắp bắp trả lời. - Mà sao tự nhiên trên trường lại kêu năm người kia quay lại nhỉ? - Seongwoo lên tiếng. - Em cũng không biết nữa! Hyung có biết không Daehwi, hồi nãy em thấy hyung đứng chung với bọn họ mà. - Seonho. - Hyung... Hyung cũng...không biết! - Daehwi. - Daehwi! Cậu có chuyện gì vậy? Sao nhìn cậu kì lạ lắm? - Hyungseob. - Có gì đâu! - Daehwi. - Trả lời thật lòng đi Daehwi! Đã có chuyện gì xảy ra hả? Nhóm của Samuel thì nói là đi lên trường, còn Jihoon nữa, tớ không thấy cậu ấy tới! - Seongwoo. - ...Được rồi! Tớ sẽ nói, các cậu đừng kích động nha! Mọi chuyện là như thế này... - Daehwi đành nói ra hết tất cả.
- Đúng đó! - Nhóm của Daehwi đồng thanh lên tiếng, Jihoon cũng hùa theo cả nhóm mà bắt nạt nhóm của Samuel. - Thôi mà, các cậu đừng giận nữa! - Woojin cầu hoà. - Là tại tớ hết, đừng trách các cậu ấy nữa! - Samuel can ngăn. - Samuel à! Hyung đừng bao che cho bọn họ nữa, chẳng phải có người nói cần về trường có chuyện gấp sao? - Seonho liếc xéo Guanlin. - Seonho à, anh xin lỗi mà! - Guanlin làm mặt cún con. Cả nhóm đồng loạt ói tập thể khi thấy hành động làm mặt cún con của Guanlin. ---
- Đúng đó! - Nhóm của Daehwi đồng thanh lên tiếng, Jihoon cũng hùa theo cả nhóm mà bắt nạt nhóm của Samuel. - Thôi mà, các cậu đừng giận nữa! - Woojin cầu hoà. - Là tại tớ hết, đừng trách các cậu ấy nữa! - Samuel can ngăn. - Samuel à! Hyung đừng bao che cho bọn họ nữa, chẳng phải có người nói cần về trường có chuyện gấp sao? - Seonho liếc xéo Guanlin. - Seonho à, anh xin lỗi mà! - Guanlin làm mặt cún con. Cả nhóm đồng loạt ói tập thể khi thấy hành động làm mặt cún con của Guanlin. ---
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me