LoveTruyen.Me

Slug

SECOND DAY

Jeno: Cậu khỏe không Jaemin, thầy giáo bảo cậu xin vắng tận một tuần? Cậu bận việc gì vậy? giờ cậu ở đâu? Sao cậu không mở máy? Khi nào đọc được tin nhắn nhớ goi lại cho tớ nhé! - 9:30 A.M

Jeno: Này, cậu có ở đó không? Có thấy tin nhắn của tớ không? Trả lời tớ đi... - 8:15 P.M

THIRD DAY

Jeno: Không gặp cậu chỉ mới hai ngày mà tớ thấy nhớ cậu quá, thật đấy, cậu có thể quay về sớm hơn được không. Mẹ tớ cũng hỏi cậu...- 6:00 A.M

Jeno: Jaemin à cậu mở máy đi...- 10:00 P.M

FOURTH DAY

Jeno: Hôm nay trời mưa to lắm Jaemin, vì không có cậu mang theo ô nên tớ bị ướt hết rồi. Mẹ lại mắng tớ. Mà chỗ cậu ở có mưa không?- 11:10 A.M

Jeno: Tớ sốt rồi... Cậu đến thăm tớ đi. Jaemin...- 7:45 P.M

Jeno: Cậu ngủ chưa Jaemin, tớ khó ngủ quá, nói chuyện với tớ một chút đi. Ngày nào cậu cũng im lặng, cậu giận tớ à? Tớ xin lỗi mà,...- 11:55 P.M

FIFTH DAY

Những tin nhắn đều đặn gởi đi mỗi ngày, vẫn không có hồi âm. Ngày thứ năm kể từ lúc Jaemin rời đi, Jeno bệnh nặng, sau cơn sốt cao đêm hôm trước, cậu buộc phải xin phép nghỉ bệnh ở lớp. Bây giờ là 8 giờ sáng Jeno nằm trên giường với tấm chăn dày quấn quanh cơ thể, trên trán vẫn còn dán miếng hạ sốt.

- Con thấy khỏe hơn chưa? - Bà Lee mở cửa bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt chén cháo còn nghi ngút khói lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Bà đưa tay áp lên má Jeno.

- Vẫn còn sốt đây này- Bà Lee thở dài lo lắng, bàn tay mát lạnh của mẹ chạm vào cơ thể đang nóng bừng khiến Jeno khó chịu cựa mình .

- Đã bảo con rồi, phải mang theo ô, rốt cuộc lại để đội mưa từ trường về.

- Con quên, con nghĩ Jaemin sẽ mang,... Jeno thều thào giải thích, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu dừng lại.

Tiếng của cậu nhỏ dần. Nếu có Jaemin bên cạnh, cậu sẽ không bao giờ bị ướt, cậu ấy chu đáo và cẩn trọng. Cậu ấy nhắc cậu phải ăn sáng, nhắc cậu phải làm bài tập, nhắc cậu tập trung trong giờ học,... Jeno đã dần quen với điều đó, suốt những năm nay vẫn vậy, cậu đâu nghĩ rằng có một ngày chỉ còn lại một mình cậu, phải tự ghi nhớ và tự quan tâm bản thân mình. Tuy Jaemin ít nói, không hay lãi nhãi suốt ngày như những cô bạn mà Jeno từng quen, nhưng những gì cậu ấy nói ra đều chứa đựng sự thành tâm và chân thật. Những gì cậu ấy làm đều là để tốt cho người khác, mà điển hình là cho cậu.

Bà Lee lấy ra từng viên thuốc rồi đặt vào đĩa trên bàn. Vừa làm, bà lại thở dài, trách móc.

- Còn thằng bé Jaemin cũng thật là, đi đâu không báo với bác gái này một tiếng, khi nó về mẹ phải mắng nó một trận nên thân. Mấy đứa nhỏ này chỉ giỏi làm người khác lo lắng.

Viên thuốc cuối cùng đã được đặt vào đĩa, bà Lee đưa mắt nhìn về phía Jeno đang nhắm tịt mắt, nằm co ro trong chiếc chăn bông. Bà thấy Jeno buồn mà trong lòng cũng chẳng vui hơn được, đứa con trai này có phải quá ngốc nghếch. Bà biết rõ con trai mình, hiểu nó đến từng hành động, suy nghĩ. Và đương nhiên bà cũng biết với Jaemin, tình cảm mà Jeno dành cho, không chỉ đơn thuần là tình bạn. Bà vẫn còn nhớ ngày đầu hai đứa quen nhau, Jeno đã vui mừng như thế nào khi khoe với bà một người bạn mới xinh xắn với mái tóc đen, đôi mắt tròn đen láy và hai má phúng phính hồng hồng.

- Mẹ biết không, bạn mới của con là Nana đấy.

- thế à.

- Cậu ta trắng lắm, cao bằng con mà còn dễ thương nữa.

Jeno từ ngày đó, hôm nào cũng kể bà nghe về người bạn dễ thương ấy. Dưới cái nhìn của một người trưởng thành, bà có thể nhận ra Jaemin quan trọng với Jeno đến dường nào. Bà cũng không phản đối, nếu có gì vượt qua mức tình bạn giữa hai đứa trẻ này. Dẫu sao bà cũng không phải một người phụ nữ cổ hũ, và hơn hết, là chỉ cần con bà được hạnh phúc. Bà Lee dõi theo Jeno với ánh mắt quan tâm, đầy lo lắng, sau đó bà đứng dậy, sữa lại tấm chăn., rồi bước ra khỏi phòng.

- Jeno, nhớ ăn cháo, uống thuốc rồi hãy ngủ nhé.- Bà Lee dặn dò trước khi khép lại cửa.

Jeno nằm im trong chăn, suy nghĩ ngổn ngang như một đống tơ vò. Bất chợt, cậu nghĩ ra điều gì, Jeno chậm rãi với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, vội mở messenger lên. Nhưng có tin nhắn nào đâu, ngoài những tin hỏi thăm từ Haechan và RenJun. Lại một ngày nữa cậu ấy không online. Jaemin, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì vậy?

*********

- Em thật sự muốn phẫu thuật sao?- Jaehyun nghiêm túc hỏi.

- Dạ vâng.

Jaemin trả lời không một chút dô dự, Jaehyun nhìn chằm chằm cậu, hơi lo lắng và có chút ngạc nhiên. Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi tiếp.

- Em sẽ không hối hận chứ. Vì khi cắt bỏ nó đi, anh không chắc là em sẽ lại có cảm giác đó thêm lần nữa. Anh nghĩ em nên suy nghĩ kĩ chuyện này.

- Em đã suy nghĩ rồi ạ.

- Và em vẫn kiên quyết làm phẫu thuật?

Jaemin gập đầu, bác sĩ Jae không nói gì, đảo mắt nhìn vào tờ khai bệnh. Hanahaki, không ngờ trên đời thật sự có người mắc bệnh này, lại là một người quen của anh. Có lẽ thằng bé đã không chịu đựng nỗi, nên mới tìm đến cách giải quyết này. Anh cũng không nỡ nhìn thấy Jaemin đau đớn.

- Ừm... thôi, được rồi, anh sẽ phẫu thuật cho em, giờ anh sẽ sắp xếp lịch.

- Anh giúp em càng sớm càng tốt, tốt nhất là trong tuần này đi ạ.

- Sao phải vội như vậy?- Jaehyun ngạc nhiên hỏi.

- Em chỉ xin nghỉ có một tuần thôi.- Jaemin vẫn với thái độ hết sức bình tĩnh trả lời.

- Một tuần? Nhưng sau phẫu thuật em còn phải ở lại bệnh viện để được săn sóc và theo dõi các thnữa chứ, ít nhất cũng phải một tuần nữa mới khỏe hẳn.

- Vì vậy em mới nhờ anh phẫu thuật sớm giúp em. Làm ơn, em chỉ nhờ anh lần này thôi.- Jaemin cuối đầu, từng câu từng chữ như chứa đựng nước mắt và những đau đớn cậu từng phải gánh chịu.

Jaemin đề nghị bằng tất cả kiên quyết và chân thành. Cái dáng nhỏ bé, gầy gò của cậu, khiến cho Jaehyun vốn là một người yếu lòng không thể nói lời từ chối. Bác sĩ Jae bất đắc dĩ mà thở dài chấp nhận.

Cuối cùng lịch mổ được chọn là sáng ngày thứ bảy. Rốt cuộc cậu cũng sắp được giải thoát khỏi căn bệnh quái quỷ này, cậu sẽ không đau thêm lần nào nữa, sẽ không phải nhìn thấy những cánh hoa dập nát dần úa tàn trong vũng máu của chính mình. Và cậu, Jeno, lại có thể sống những ngày tháng bình thường như trước đây đã có, sẽ lại là bạn thân, sẽ chẳng còn ngại ngùng, hay suy nghĩ. Sẽ chẳng còn gì nữa, tất cả sẽ lại về đúng quỹ đạo của nó thôi...

Jaemin đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng, cậu đã sẳn sàng cho một sự thay đổi lớn sắp tới, tất cả những gì Jaehyun căn dặn cậu đã ghi nhớ kĩ cả rồi.

- Jaemin, thế rốt cuộc là em có nói cho cậu ấy biết tình cảm của em chưa?- Jaehyun đột ngột hỏi.

Jaemin bất giác không bước nữa, cậu ngây ngẩn nhìn vào khoảng không trước mt, im lặng một hồi lâu, tay cậu bất động trên thanh nắm.

- Em... chưa. Nhưng... cậu ấy không cần biết chuyện này đâu! Em về nhé. Tạm biệt.

Nói rồi Jaemin khép cửa, đi thẳng, không một lần nhìn lại.

p/s: rốt cuộc cũng viết xong chap này rồi, có lẽ truyện này sẽ sớm end thôi, cám ơn vì đã đọc truyện của mình nhé. Nhớ cmt và vote nhe! Thank you!!!
=((( Vì một số trục trặc nên phải xoá và đăng lại =(((

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me