LoveTruyen.Me

Slug

Rồi sẽ có một ngày ta quên đi tất cả yêu thương mà mình đã từng dành cho ai khác, vẫn nhớ mặt, vẫn gọi tên, nhưng trái tim sẽ không còn loạn nhịp...

Rồi sẽ có một ngày, ta không cần né tránh, không cần trốn chạy, vì mọi thứ bất thường, cùng vạn điều muốn che giấu khi ấy đều bị đã được xóa sạch.

Nhưng... vứt bỏ rồi, có thật sự nhẹ nhàng hơn? Vì rằng trái tim không giống như bộ não, và đương nhiên một trái tim mà ở đó đã từng có một hốc cây tồn tại, hằng ngày lớn lên cùng với những thứ tình cảm kì lạ, thì chẳng bao giờ lại có thể vẹn nguyên hệt một trái tim bình thường. Người ta có thể dán lại một chiếc ly vỡ, lấp lại một cái hố, khâu lại một tấm áo, nhưng điều họ không thể, là biến mọi thứ trở lại giống như ban đầu...

Jaemin lặng lẽ bước ra khỏi nhà, hôm nay cậu mặc áo thun màu trắng, khoác bên ngoài là chiếc hoodie màu hồng, cái mà Jeno đã tặng cậu vào ngày sinh nhật. Cảm giác không như lần đầu cậu mặc nó, không thấy nôn nao hay tò mò, không thấy hai gò má hồng lên nong nóng, cũng không thấy trái tim tự dưng đập nhanh dồn dập...Dường như mọi thứ đang thay đổi. Jaemin khóa lại cánh cổng, sải bước chậm rãi trên con đường ngập tràn mùi của biển, không lo lắng cũng chẳng mấy chờ đợi, Jaemin lướt qua những cột đá, bóng cậu trải dài trên con đường nhựa. Con đường vắng lặng như chính Jaemin lúc này. Thật sự rất khác biệt với nơi mà cậu và Jeno, như một thói quen ngày ngày đợi nhau đến lớp, cũng là nơi chứng kiến những lần "hẹn hò" của hai đứa. Jaemin nhìn thẳng về phía trước, hay tay rút sâu trong chiếc túi áo rộng phình để tránh những cơn gió tràn ngập hơi nước. Cậu bước đi chậm chạp, đôi mắt mơ hồ về một nơi xa xăm, thân thuộc. Trong con ngươi đen láy ấy bỗng ánh lên hình ảnh một cậu thiếu niên quen thuộc với mái tóc màu đen gọn gàng, cậu ta chạy phía trước cậu, rồi chợt dừng, ngoảnh đầu lại nhìn cậu, cậu ấy vẫy cả hai tay, đôi mắt cười khẽ cong cong, vui vẻ và chói chang như ánh mặt trời. " Nana, tới nhà tớ đi, hôm nay mẹ nấu nhiều đồ ngon lắm", "Nana chủ nhật này mình cùng đi xem phim nhé, nghe nói phim mới ra hay lắm", "Nana, cậu biết bài này giải thế nào không?", "Nana..." Jaemin mỉm cười trong vô thức, cảm giác hạnh phúc khi có một người luôn sẵn sàng gọi tên mình, sẵn sàng huyên thuyên dù mình cứ im lặng, trên đời này chắc có lẽ mỗi mình Jeno là đủ kiên nhẫn để quan tâm cậu... Chợt cơn gió thổi qua làm tóc Jaemin bay rối, cũng vô tình cuốn mất chàng thiếu niên khỏi tầm nhìn của cậu. Mắt Jaemin đã nhòe đi từ bao giờ, có lẽ vài hạt bụi làm mắt cậu cay. Jaemin nhẹ lắc đầu, tay quệt đi những giọt nước long lanh không báo trước đã tràn ra nơi mi mắt, đôi môi cậu mấp máy. Jaemin hạnh phúc về khoảng thời gian vui vẻ trong quá khứ, về những may mắn khi có một người bạn sẵn sàng làm tất cả để cậu vui, luôn bên cậu dù cậu có là một con người kì dị. Đến lúc nào rồi, cậu vẫn cứng đầu tự lừa dối bản thân mình rằng mình đủ mạnh mẻ để từ bỏ mọi thứ tình cảm khi mà nó ăn sâu vào tâm khảm. Nhưng ngay bây giờ, cậu còn lựa chọn nào khác? Không dám mạo hiểm, không muốn dày vò, không muốn mất nhưng lại sợ phải nắm lấy. Jaemin, cậu tham lam lắm, lại cũng ngốc nghếch lắm...

Jaemin đứng một hồi lâu trên vệ đường, mặt trời đã lên cao khỏi mặt biển, sóng vỗ vào bãi cát từng đợt rì rào. Cậu nhìn xa xăm về phía biển, một lần mong mình có thể hóa thành những cơn sóng, tự do, và mạnh mẽ, tràn trề năng lượng. Cậu hít một hơi thật sâu, nơi lồng ngực căn tràn sau hôm nay sẽ chẳng đau thêm nữa. Jaemin lại tiếp tục sải bước hướng về phía bệnh viện, mọi việc đã quyết, cậu không muốn day dưa thêm. Dẫu đúng hay sai, đây cũng là biện pháp mà cậu đã lựa chọn.

Jaemin đến phòng của bác sĩ Jae, anh ấy bảo cậu đợt một lát sau đó dẫn cậu đến một phòng bệnh đã chuẩn bị sẵn.

- Em vào đợi ở đây một lúc, lát nữa sẽ có y tá đến đưa em đến phòng phẩu thuật- bác sĩ Jae căn dặn.

- Vâng- Jaemin trả lời nhẹ nhàng với một nụ cười nhợt nhạt nở trên môi.

Jaemin nhìn quanh căn phòng với bốn bức tường trắng lạnh lẽo, một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh đã được đặt trên giường. Jaemin chậm rãi đi đến bên cửa sổ, vén tấm rèm sang hai bên, ngoài kia ánh nắng ấm áp ngập tràn, mọi thứ thật bình yên. Jaemin trở về ngồi bên cạnh giường, cậu lấy trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại mà gần tuần nay chưa hề một lần chạm đến. Jaemin nhấn nút mở nguồn, ánh sáng của màn hình hắt vào mặt cậu, rồi chiếc điện thoại rung lên liên hồi, những thông báo liên tục được gửi đến. Những số máy quen thuộc, Jaemin cười một cái nhẹ tênh, đồng thời cũng cảm thấy một chút có lỗi vì đi mà không báo với mọi người một lời. Nhưng phải báo thế nào được? E là chỉ cần Jeno biết chuyện, cậu ấy sẽ bám lấy cậu mà hỏi lí do, e là cậu không thể nào giữ vững kiên quyết làm phẫu thuật nữa. Jaemin mở messenger, cả trăm tin nhắn gởi đến tạo ra một tràng ting ting kéo dài.

XX/09/2018

Jeno:  Cậu khỏe không Jaemin, thầy giáo bảo cậu xin vắng tận một tuần? Cậu bận việc gì vậy? giờ cậu ở đâu? Sao cậu không mở máy? Khi nào đọc được tin nhắn nhớ goi lại cho tớ nhé! - 9:30 A.M

Jeno:  Này, cậu có ở đó không? Có thấy tin nhắn của tớ không? Trả lời tớ đi... - 8:15 P.M

...

XX/09/2018

Jeno: Không gặp cậu chỉ mới hai ngày mà tớ thấy nhớ cậu quá, thật đấy, cậu có thể quay về sớm hơn được không. Mẹ tớ cũng hỏi cậu...- 6:00 A.M

Jeno: Jaemin à cậu mở máy đi...- 10:00 P.M

...

Hôm qua, 8:30 A.M

Jeno: Jaemin, cậu về chưa? Đến thăm tớ đi, tớ bệnh rồi này, sốt những 39 độ. Nhớ cậu lắm rồi đấy, gọi điện cho tớ thôi cũng được...

Tay Jaemin run run, mắt lại nhòe đi bởi một màn nước. Jeno luôn quan tâm cậu như vậy, dù bệnh đến nghỉ học vẫn một mực lo lắng cho cậu, còn cậu thì sao? Cậu chỉ giỏi làm người khác thêm mệt mỏi, cậu thật sự là một gánh nặng. Với cha mẹ, có lẽ vì cậu nên họ mới li hôn. Với bác gái, một người xa lạ cũng phải chăm sóc cậu như ruột thịt trong gia đình. Với bạn bè, luôn làm họ bận lòng. Với bác sĩ Jae, với nhiều và nhiều người khác nữa. Những dòng tin nhắn như một nhát dao đâm sâu vào trái tim Jaemin, khơi dậy trong cậu những ái náy những tự ti cùng bi quan, thứ đã bị cậu cố chôn vùi vào nơi sâu nhất trong tiềm thức của mình. Jaemin gục khóc nức nở, hai tay kiềm chặt chiếc điện thoại ướt đẫm bởi nước mắt. Lại có thông báo tin nhắn đến.

Jeno: Jaemin...??

Jeno: JAEMIN. CẬU CÓ Ở ĐÓ ĐÚNG KHÔNG, CẬU THẤY TIN NHẮN CỦA TỚ ĐÚNG KHÔNG? LẠY TRỜI, CUỐI CÙNG CẬU CŨNG CHỊU ĐỌC TIN NHẮN RỒI.

Jeno: JAEMIN, JAEMIN TRẢ LỜI TỚ ĐI, LÀ CẬU ĐÚNG KHÔNG? JAEMIN!!!!!

Jeno: JAEMIN, NGHE THẤY TỚ KHÔNG? CẬU ĐANG Ở ĐÂU VẬY?

Ting ting ting ting...

Tin nhắn gởi đến liên hồi, nhưng Jaemin chẳng đọc thêm được tin nào nữa, đôi mắt cậu giờ chỉ toàn là nước với nước, giống như một đứa trẻ khóc lóc vì mất đi món đồ chơi mà nó yêu quý nhất, Jaemin nhận ra mình sắp mất đi một thứ đặc biệt quan trọng. Jaemin khóc nhiều hơn, cảm giác bây giờ rất giống với lúc cha mẹ cậu quyết định li dị. Một cảm giác không thể nào quên và là vết thương không bao giờ có thể lành lặn. Jaemin cố gắng giữ bình tĩnh, cậu lau đi dòng nước mắt lũ lượt tràn ra từ khóe mắt. Cố gắng soạn một tin nhắn để trả lời. Nhưng cậu không thể nữa, đột nhiên cậu thấy lòng ngực mình đau nhói, cơn đau mạnh mẽ như muốn bóp nát quả tim cậu. Cơn buồn nôn đẩy Jaemin ngã người về phía trước, một tay Jaemin chống lên sàn, cậu bắt đầu ho sặc sục, máu úa ra đỏ ngầu và lấm lem lên cổ tay chiếc hoodie cậu đang mặc. Jaemin cố dùng bàn tay che lại bờ môi thấm đỏ, nhưng vô ích thôi, theo những cơn ho quằn quại, máu cứ thế làm ướt đẫm mặt sàn. Những cánh hoa thưa thớt và úa tàn. Không còn như những ngày đầu cậu phát hiện, Jaemin không còn đủ sức để chống chịu nữa, cậu đau quá, đau hơn gấp vạn lần những lần trước, trận ho cứ thế không có dấu hiệu chấm dứt. Mồ hồi giàn giụa trên trán cậu, tay chân cậu run rẫy, cậu bất giác ngã quật lên vũng máu. Màu đỏ thấm vào vải, dính lên người cậu nhớp nháp. Chiếc điện thoại trước mặt vẫn kêu vang lên những tiếng ting ting, cậu gắng với lấy, nhưng tay cậu chẳng thể di chuyển thêm được một centimet nào nữa. Cậu mệt rồi. Cậu kiệt sức, đầu óc cậu lúc này trống rỗng, mắt cậu mờ dần mờ dần rồi chợt tối đen hẳn lại...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me