LoveTruyen.Me

Slug


"cục cưng, em còn chạy nữa là daddy không nể em nữa đâu"

em bé cong đuôi vẫn đang núp sau bức tường ngăn cách bếp ăn với phòng khách, thật tình là em cũng không có muốn chạy mà...

"nào há miệng ăn giỏi daddy thương nha"

hắn cật lực cố đưa cái thìa đến chào mời em là lần thứ bao nhiêu cũng chẳng nhớ nổi nữa. hắn chỉ biết là giờ nhơi cơm của em lại tới nữa rồi. đừng nói em chạy mệt, hắn cũng đổ hết mồ hôi ra tha thiết khẩn cầu em bé ăn cơm đó.

"daddy hong ăn cà rốt"

"ừ daddy có ăn cà rốt đâu em, đây là em ăn mà"

"hông..."

cục cưng dẩu môi ra cả thước chê bai, em không thích cà rốt, thật ra là cà gì cũng không thích. cái em thích là cái mà daddy chẳng chịu đút cho em kia kìa.

"ăn uống mà hông ngoan là xíu nữa ăn đau nha em bé ơi?"

em biết daddy chưa nói giỡn với em bao giờ, em cũng biết daddy không thích chuyện em chạy lung tung trong lúc cơm nước, mà em cũng biết mình dở chứng kén ăn nên kéo dài giờ cơm ra tận gần tiếng đồng hồ.

đây là lần thứ bao nhiêu bị phạt sưng mông xinh vì em ăn chưa ngoan rồi nữa, cả em với daddy đều không đếm hết được.

như bao lần, ai rồi cũng sẽ tưởng tượng được cảnh em bé một thân cun cút đứng góc mếu máo, với cái mông phớt hồng còn in lên mấy bàn tay to to. hoặc khi thì em bận bịu khóc oà trong lòng daddy em, hoặc khi thì cục cưng nằm trên giường rồi trốn vào chăn giận dỗi...

là cảnh tượng nào thì vẫn là em bé ăn đau.

"em! bé!"

hai mắt em to tròn ngước lên, óng ánh lấp lánh nước, miệng em mếu xệch rồi mấy tiếng nỉ non xin xỏ muộn màng vang lên,

"daddy ơi hức--"

________________________

hắn thở dài nhìn em đứng giữa hai chân mình, chán cảnh phải phạt em bé quá đi, hắn có cảm tưởng như em lợi dụng chuyện kì kèo ăn uống này để "được" hắn phạt hay sao ấy...

chứ không thể nào mà có đúng một chuyện này lặp đi lặp lại hoài được!

coi kìa, học ở đâu mà tới cái mếu cũng dễ thương ghê. em bé này còn biết rưng rưng mắt ướt nữa chứ, quá trời em rồi.

"sao em lại phải khoanh tay nữa đây?"

trời đất, hôm nay là lần thứ ba trong vòng bảy ngày em chuẩn bị ăn đau nữa, cùng một lý do.

"hông ăn cơm ạ hức"

"không ăn vạ cục cưng"

em bé bặm môi rồi rũ mái tóc siêu mềm siêu thơm của em xuống, daddy của em chỉ muốn nói là hắn si mê em đến cả lúc em chỉ cần thở thôi hắn cũng thích, em bé của hắn lúc nào cũng đáng yêu, mặc dù em chả làm gì cả.

có lẽ do em đáng yêu quá nên hắn mới nhầm tưởng em bé đang ăn vạ thôi nhỉ?

"em hức ăn bông cải ạ"

"ừ ăn bông cải cũng ngon, nhưng mà cà rốt daddy hầm mềm lắm rồi, em bé cũng phải ăn nữa chứ?"

hắn nhẹ tay vuốt gọn hai bên tóc em, cục cưng dễ cưng non mềm như suối, đến lúc em hư ra để hắn phải phạt thì hắn cũng không cưỡng lại nổi mà không khỏi nựng em.

hắn nhớ về những ngày đầu tiên, cục cưng này ngoan đến mức độ chính hắn còn phải lãng quên em mất.

____________________

thời gian đầu em bé chưa ở hẳn nhà hắn như vậy, em chỉ đến chơi với hắn vài hôm, mà hầu như hôm nào cũng rất ngoan, tĩnh lặng đến độ trong nhà như chẳng có ai khác ngoài hắn.

em bé không đòi hỏi hắn phải chiều em, không đòi ôm hôn, cũng không đòi hắn phải nựng nịu em. cục cưng đến nhà hắn nhất cử nhất động đều xin phép trước, còn đợi daddy đồng ý rồi mới dám làm. cho nên hắn cũng hơi áp lực với em bé vì em khách sáo quá quá đi.

"daddy.. em.. em ngồi làm bài chút được không ạ?"

"em bé thoải mái nha"

"em cảm ơn daddy"

phải, một câu cảm ơn, nửa câu xin phép. hắn hận không thể suốt ngày khen em ngoan chứ chẳng hận gì nổi tính tình ngoan ngoãn quá mức của em.

cục cưng yên ắng đến độ lắm lúc hắn ham chơi nô đùa, hắn thậm chí đã quên mất rằng hắn đã có em trong đời. vậy mà cục cưng cũng chưa từng muốn thán oan hắn, em vẫn yên tĩnh và dịu ngoan biết mấy...

hắn từng là gã trai đa tình, dăm bữa nửa tháng không bia ôm cũng là gái gú, cờ bạc, trai bao, miễn là hắn cảm thấy vui. hắn cũng chẳng hiểu được bằng cách thần kì nào đó mà lòng hắn chỉ nhỏ lại chứa đủ mỗi mình em, vì tinh tú bé con sáng toả.

hắn quen qua nhiều cô nàng, và chẳng cô nào có nhu cầu muốn hắn trở lại đời mình nữa, hắn lêu lổng và chơi bời đến mức sau chia tay chỉ toàn là những chửi rủa mắng nhiếc, chẳng đâu nổi một câu cảm ơn.

hắn đến với em ban đầu là công việc, giữa là chơi bời, sau lại dính lấy em buông ra không nổi.

em bé xíu, tinh khôi,

--------

"tối nay daddy có rảnh không ạ?"

"tối nay daddy có hẹn với bạn rồi"

"dạa"

hắn không biết được cái "dạ" ngoan ngoãn của em là buồn bã, hắn cũng chưa từng đủ bao dung để suy nghĩ cho người khác nhiều hơn thế.

---------

"daddy nói chuyện với em một chút được không ạ.."

"chút nữa được không em? daddy đang ở ngoài rồi"

"dạ"

hắn không biết được câu nhắn xin nói chuyện của em là lúc em một thân ngồi rưng rức nức nở trong góc tối công viên.

và cái "chút nữa" của hắn không xảy ra, hắn không tìm em để giúp em giải toả, mà em, em bé cũng không dám phiền hà.

---------

"em qua nhà daddy được không ạ.. em không muốn về nhà"

"tối daddy mới về được em"

"thế tối em qua ạ.."

"mà bạn daddy hẹn đi ăn á"

"dạ"

hắn không biết khi em muốn qua nhà mình là do nhà em hỗn loạn, ngổn ngang, em đã về nhà rồi co rúm lại một chỗ chỉ yên lặng.

---------

tất thảy những lần hắn từ chối em bé để ùa vào những cuộc vui chơi, là tất thảy những khi hắn bỏ quên rằng hắn còn có em.

em không tìm hắn vì em cho rằng hắn bận rộn đủ nhiều, nên khi hắn rảnh ra muốn đi chơi thì em càng không muốn tìm đến hắn. em bé này chỉ nghĩ rằng daddy của em cần được nghỉ ngơi.

nếu hắn không nhận ra biết bao lần tủi thân em giấu kín, cũng không kịp nhận ra biết bao lần mình chơi bời gái gú bên ngoài mà em ngoan ngoãn không đòi hỏi, chắc là giờ này hắn đã hối hận đến nhường nào.

nỗi sợ của hắn từ sợ bị ràng buộc yêu đương chuyển thành sợ em bé tổn thương.

em bé này vì hắn mà im lặng nhịn nhường tới bao nhiêu là chuyện, hắn cũng phụ tình em không biết là bao nhiêu, phải mất tới hơn hai ba tháng trời, mối quan hệ này mới ổn định như nó đáng lẽ phải vậy từ đầu.

và đó cũng là lúc hắn tính ngày mình đã ở cạnh em.

em có lẽ chẳng nổi bật để lung linh hẳn lên, cũng chẳng phải quá ưu tú để hắn lo sợ em biến mất. em chỉ là người hắn biết mình phải trân trọng và gìn giữ.

thời gian mà hắn nhận ra mình thương tổn lòng em, hắn còn nhận ra thêm một điều nữa là em bé này quá ngoan, ngoan đến mức không đòi hỏi phải âu yếm em, nhưng đáng thương đến mức em sợ rằng sẽ không ai muốn ở cạnh mình.

____________________

nên từ ban đầu lúc em nói em mong rằng những khi em không ngoan thì daddy có thể đánh đòn em một chút để em ngoan hơn,

hắn lúc đó chỉ biết cười khổ,

em bé ngoan như vậy, kiếm được chỗ nào hư mà phạt đây chứ.

em chỉ có đúng một chỗ hư là chuyện ăn uống vô tội vạ, nên bây giờ vẫn như mấy lần trước, cục cưng vẫn đứng giữa hai chân hắn khoanh tay.

dạo này biết nhõng nhẽo hơn rồi, phạt cục cưng có xíu mà nước mắt nặng mi mắt luôn.

"ôm cổ daddy"

hắn kéo em lại sát người mình rồi nhẹ tay kéo quần em xuống, xoa xoa vài cái an ủi em rồi đánh mạnh xuống mấy cái liền.

ba! ba! ba!

ba phát tay đánh xong chính hắn còn thấy ngứa rát lòng bàn tay, cục cưng bị doạ cho mếu máo bấu chặt cổ người tình, em bé biết mỗi lần em tái phạm sẽ bị đánh càng lúc càng đau, nhưng biết sao được, em cũng không đủ ngoan để không phạm lỗi đâu mà.

"giờ phạt thước nha em, mỗi lần đánh xong em bé phải lặp lại lời daddy nói, rồi nhớ phải làm theo nữa, biết chưa?"

em bé nghẹn họng nói không được chỉ đành gật đầu trong cổ daddy, hắn khom lưng xuống chút để cục cưng bám vào mình dễ hơn, rồi đưa thước nhắm xuống một roi thật mạnh.

chát!

"a hức hức đ-đau a-ạ..."

hai chân em bé run run nhón lên, mông bị đánh đau hằn rõ lên một vệt ngang sậm màu, bản thân em cũng thấy nóng rát không tự chủ được khóc nấc.

"em bé ngoan ngoan, nói em sẽ không bỏ thừa thức ăn nào"

"hức hức hong bỏ hư-ức thừa hức ăn ạ"

chát!

"hức daddy ơ-ơi ạ hức em hức em bé không hức không dám nữa ạ..."

tay chân em lạnh toát, cả lưng cũng đổ đầy mồ hôi bám chặt vào người daddy, thước quật xuống làm em đau như nứt da, tâm tình vừa tủi thân vừa dỗi hờn làm em bé khóc càng thêm tợn. hai cánh mông ẩn mấy bàn tay còn đo đỏ, in thêm hai vệt vừa sưng vừa sậm vắt ngang, em bé ơi ngoan, daddy cũng xót ran dạ cả rồi.

"em bé làm sai rồi phải bị trách phạt mà phải chưa em? cục cưng ngoan, nói em sẽ ăn cà rốt nào"

hắn hôn em vài cái an ủi, rồi vuốt trên lưng em mềm mại đẫm mồ hôi.

"hức hong, hức em hong ăn cà rốt đâu oa..."

"nào em, em bé ăn cà rốt chứ, ăn ít cũng được nào, không phải bỏ hẳn không ăn hoặc là không ăn mà chọc đồ ăn thế"

"hức không mà... daddy hức"

cục cưng đưa tay xuống muốn đẩy người hắn ra, hắn biết cả. nên hắn đã nhanh chóng ghì lưng em lại sát vào ngực mình để tránh việc em giận dỗi trốn đi.

"em bé, em đang bị phạt, không giận dỗi hư nhé?"

cục cưng tủi thân núp vào vai daddy em khóc oà, em trốn không được, cũng không bỏ ăn cà rốt được nữa.

"cục cưng ngoan, cà rốt không cay mà em, daddy hầm nhừ ra hơn nữa cho em bé được không? hay là lần sau xay ra cho em bé nhé?"

thấy em ư ử trong lòng mình không muốn trả lời, hắn cũng chưa vội với em tới vậy, trước mắt hắn chỉ muốn dỗ em nín trước để dễ nói chuyện với em hơn thôi.

"nào, nói em sẽ ăn cà rốt, ăn ít cũng được em bé"

"hức hức ăn cà rốt hức"

"ơ nào cục cưng nói chuyện với ai hư thế"

"hức em bé hức ăn cà rốt a-ạ"

chát!

"oaaa... hức bỏ, hức ư-a daddy hư-ức đau ạ..."

cục cưng xụi lơ nức nở trong lòng daddy em, chân em muốn đứng cũng không vững nổi nữa. hắn bỏ thước qua một bên rồi ôm cả hai chân em nhấc lên để vòng qua bên hông mình, hai tay ôm gọn em để cục cưng dựa hẳn vào người, lằn thước cuối cùng để lại một vệt tím bầm trên đỉnh mông mềm, cục cưng khóc là phải.

"daddy nấu ăn cho em bé là để em bé ăn chứ hong có chọc đồ ăn rồi bỏ dở, em bé ngoan nói gì với daddy nào"

"hức đau ạ hức daddy đánh oa...đau hức em bé lắm a-ạ..."

"ừ ừ thương thương cục cưng đây mà, sợ đau rồi thì cục cưng nói gì đã nào em"

"hức xin hức em bé xin lỗi hức...daddy ạ"

hắn thơm lên hai bầu má phụng phịu dỗi hờn của em, luôn tay vỗ về hai phiến mông đau đớn, lần nào đánh đòn em bé xong cũng thấy cục cưng này rất đáng yêu, toàn lựa lúc bị phạt mới giở trò bướng bỉnh ương ngạnh với daddy em thôi.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me