Slug
Buổi tối, trước khi mọi người nghỉ ngơi, theo thông lệ thì một người sẽ canh gác chính, hai người canh gác ngầm, cứ ba giờ đổi một nhóm.Không chờ Tôn Ngạn sắp xếp, Trì Tiểu Trì đã nói: "11 giờ đến 2h sáng Lan Lan sẽ canh gác chính, trạm gác ngầm là tôi và Cốc đội phó."Đang thu dọn vĩ nướng, Cốc Tâm Chí nghe như vậy liền dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng thu dọn, ôm các loại dụng cụ bước nhanh ra ngoài.Các đội viên nhìn nhau.Bọn họ căn bản không bắt được mạch não của Cốc Tâm Chí.Đã quen thuộc với bọn họ lâu như vậy nhưng Cốc Tâm Chí vẫn không gần gũi với bọn họ, trong mắt và trong lòng cậu ấy chỉ vừa vặn có một mình Đinh Thu Vân.Lâu dần các đội viên mặc dù cũng đã quen nhưng khi nghe thấy Cốc Tâm Chí dùng thái độ bình thản nói đến việc đánh giết nhân loại mới thì vẫn không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.Cốc Tâm Chí lại không thể hiểu rõ tâm tình của các đội viên.Nói đúng ra, sự thiếu khuyết trong lòng khiến cậu căn bản không cảm giác được bầu không khí đình trệ trong nháy mắt kia.Theo quan điểm của cậu, đề nghị kia chỉ có tính khả thi nhất định, cung cấp cho Đinh Thu Vân để tham khảo mà thôi, nếu Đinh Thu Vân không thích thì coi như chưa từng nói.Siêu thị chỉ có hai tầng lầu, Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí ngồi trên nóc nhà để trông coi.Tối nay đặc biệt lạnh, Trì Tiểu Trì quấn khăn quàng cổ dài, Ông Chủ nằm nhoài dưới chân cậu để sưởi ấm chân cho cậu, bộ lông mềm mịn dán vào mắt cá chân, quả thật là dụng cụ sưởi ấm thiên nhiên.Cậu cầm một củ khoai nướng, chia cho Ông Chủ ăn cùng.Cậu gần một nửa, Ông Chủ hơn một nửa.Con mèo to này dường như đang cọ mắt cá chân cậu, dịu dàng gọi: "Ngao."Trì Tiểu Trì nhỏ nhẹ giao lưu với nó, giống như có thể thật sự nghe hiểu lời nó: "Ăn ngon không, ngọt đúng không?'Khoai lang rất ngọt, thịt bên trong bị nướng chín tiết ra mật, khi cắn vào phải cẩn thận một chút, vừa tránh bị bỏng vừa tránh bị tràn mật ra ngoài, cho nên Trì Tiểu Trì ăn rất tinh tế.Ông Chủ không có nỗi lo lắng này, thừa dịp khoai lang nguội một chút liền nuốt cái ực, thời gian còn lại thì ngồi ngắm Trì Tiểu Trì ăn, cũng thay cậu liếm sạch phần khoai lanh còn dính trên ngón tay.Trì Tiểu Trì động động mắt cá chân, khoe khoang với 061: "Thầy Lục xem kìa, túi giữ ấm tự động của tôi đấy."Cậu lại duỗi tay ra, để Ông Chủ khẽ liếm tay cho mình: "...Máy tự động rửa tay."Dứt lời, cậu lại đưa tay lau chùi lên lông báo: "Máy tự động sấy khô."...Trong lời nói tràn đầy niềm tự hào đối với Ông Chủ đa chức năng nhà mình.061 nở nụ cười, cẩn thận mà quấn lấy bàn tay có chút lạnh của Trì Tiểu Trì, tiếng cười nhẹ trong đêm có vẻ yên tĩnh lại trầm thấp: "Ừm, thật tốt."Ông Chủ Mỏ Than và Đinh Thu Vân rất quấn quýt nhau, Cốc Tâm Chí đã sớm biết điều này.Lúc đầu cậu vô cùng chán ghét con báo kia, nhưng cậu không dám quá lộ cảm xúc "Chán ghét" và "Ghen tuông" với nó.Bởi vì câu không dám mạo hiểm mất đi Đinh Thu Vân dù chỉ là một chút.Đinh Thu Vân cưng chiều nó như vậy, vì để cho tâm trạng mình được thoải mái thì bản thân Cốc Tâm Chí cũng chỉ có thể thử thưởng thức nó.Trải qua thời gian dài tự thôi miên bản thân, Cốc Tâm Chí miễn cưỡng thích con báo này.Ít nhất nó có thể bảo vệ Thu Vân, trở thành một tấm khiên cho Thu Vân.Nhưng mình thì khác, mình là khẩu súng của Thu Vân, là độc nhất vô nhị.Tất cả mọi người đi ngủ.Trạm canh gác chính được thiết lập ngay cửa lớn của siêu thị, tiếng thiêu đốt cành cây của lửa trại vang lên tanh tách, Nhan Lan Lan ngồi bên đống lửa đem tảng đá ở bốn góc ép lại, tiếng chuông bạc kêu leng keng leng keng theo động tác của cô.Cốc Tâm Chí nhẹ giọng hỏi Trì Tiểu Trì: "Gọi tôi tới là có chuyện?"Đinh Thu Vân cố ý điểm danh cậu, cùng cậu ấy trông coi trạm gác ngầm, theo suy đoán của cậu thì Đinh Thu Vân có chuyện muốn nói với cậu.Đúng như dự đoán, Trì Tiểu Trì đang lôi kéo hai chân trước của Ông Chủ để chơi đùa, vẫn đưa lưng về phía Cốc Tâm Chí, lên tiếng: "Ừm, là chuyện vũ khí cấp quốc gia mới nãy."Cốc Tâm Chí không đáp lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ngón tay có chút khẩn trương mà siết chặt góc áo.Cậu trầm mặc chờ đợi sự chất vấn và khiển trách của đối phương.Cậu đã quen với giọng điệu lãnh đạm của đối phương: "Lúc đó tôi không cho cậu tiếp tục nói là vì tôi biết cậu sẽ tiếp tục nói điều gì. Cậu chán ghét nhân loại mới như vậy sao?"Cốc Tâm Chí không hiểu nên cau mày lại: "Nhân loại mới khác với chúng ta. Bọn họ là một chủng loại khác chúng ta."Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: "Nếu có một ngày tôi cũng mắc bệnh ung thư thì sao?"Cốc Tâm Chí sửng sốt vài giây, sau đó cau chặt lông mày, giọng điệu càng lạnh lẽo cứng rắn: "Cậu sẽ không.""Nếu như.""Không có nếu như."Trì Tiểu Trì làm lơ thái độ cố chấp phản bác của Cốc Tâm Chí, lầm bẩm nói: "Vậy tôi cũng sẽ trở thành nhân loại mới, trở thành 'một chủng loại khác' như cậu đã nói."Nếu Cốc Tâm Chí không hiểu cái gọi là đồng cảm thì để Trì Tiểu Trì giải thích thay cậu ấy, cũng chỉ có thể lấy mối liên hệ duy nhất có liên quan đến tình cảm của Đinh Thu Vân và cậu ấy để nêu ví dụ.Quả nhiên Cốc Tâm Chí không tiếp tục phản bác nữa.Cậu đang nghĩ Đinh Thu Vân trở thành nhân loại mới thì sẽ có bộ dáng thế nào, cuối cùng bất ngờ phát hiện, chỉ cần người kia là Đinh Thu Vân thì cũng không khó tiếp nhận như vậy.Sự phát hiện này khiến Cốc Tâm Chí hơi cảm thấy kinh ngạc.Trì Tiểu Trì dường như rất biết nắm bắt tinh thần của Cốc Tâm Chí, chớp mắt: "Thời điểm đó, cậu sẽ giết tôi vì tôi là nhân loại mới chứ?"Điều mà Cốc Tâm Chí không thể chấp nhận chính là câu này: "Sẽ không!"...Một đòn liền tan nát.Trì Tiểu Trì lại thay đổi giọng điệu, lúc này dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng từng chữ vẫn mang lại cảm giác vô cùng ngột ngạt: "Nhân loại cũ như chúng ta nói không chừng một ngày kia sẽ biến thành nhân loại mới. Một quả bom của cậu nổ xuống, nói không chừng người chết cũng có tôi trong đó."Tâm tư của Cốc Tâm Chí đã rối bời."Nhưng mà" Trì Tiểu Trì nói, "Đề nghị kia của cậu cũng không tính là xấu."Đời trước Đinh Thu Vân ngoại trừ sập hố bởi cái tên khốn kiếp Cốc Tâm Chí này thì còn bị thiệt thòi vì thiếu vũ khí và thiết bị lạc hậu.Trì Tiểu Trì biết khuyết điểm trong lòng của Đinh Thu Vân cho nên vẫn luôn để ý thay cậu ấy bù đắp.Ban đầu Trì Tiểu Trì chiếm đoạt kho quân sự, sau đó lại lần lượt tiến vào không ít trụ sở quân sự để lấy đi rất nhiều vũ khí, tạo nên một bức tường hỏa lực cứng rắn không thể phá vỡ cho thị trấn của cậu.Nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn.Cho dù là Đinh Thu Vân hay là Trì Tiểu Trì thì đều biết muốn sinh tồn ở tận thế phải tiêu hao vật phẩm để đổi lấy an bình ngắn ngủi, tuyệt đối không thể xưng là an bình chân chính.Bởi vậy từ rất lâu trước kia Trì Tiểu Trì đã nhìn chằm chằm kho vũ khí cấp quốc gia.Trước khi biến cố xảy ra, khi các ban ngành liên quan nhận ra tình huống không đúng, đều không hẹn mà cùng phá hủy tất cả hệ thống mạng bao gồm cả hệ thống mạng quân sự.Đây không thể không nói là hành động sáng suốt. Một khi bị hủy thì tất cả vũ khí tối tân đều trở thành cục sắt gỉ sét nằm trong kho.Nhưng dù sao chúng nó vẫn là những thứ vũ khí quan trọng và quý giá, nhất định phải giành lấy.Đa số nhân loại cũ chỉ lo thoát thân và tìm kiếm thức ăn nước uống để sinh tồn, còn phải đề phòng đám thực vật tiến hóa tập kích, sống sót đã là rất miễn cưỡng. Nhân loại mới dù sao cũng có gia đình của mình, một bộ phận không muốn tiếp tục nương nhờ vào trí tuệ nhân tạo nên lựa chọn trốn đi, một bộ phận vì muốn bảo vệ gia đình mình mà lựa chọn phục vụ cho trí tuệ nhân tạo.Đương nhiên trí tuệ nhân tạo muốn cướp đoạt kho vũ khí quốc gia, chân chính nắm giữ vận mạng loài người, nhưng lần nào cũng bị đánh đuổi bởi hệ thống thiết lập bảo vệ kho vũ khí.Những binh sĩ này vừa là người có trách nhiệm vừa là những người muốn ở lại canh giữ kho vũ khí, cũng coi như có thứ chống đỡ để dựa vào, đương nhiên là cúc cung tận tụy.Khi chưa gặp được Cốc Tâm Chí, Trì Tiểu Trì từng có tiếp xúc với những người trấn giữ kho vũ khí.Bọn họ toàn bộ đều là nhân loại cũ, cần thiết duy trì sinh hoạt cơ bản nhất, bởi vậy cũng tổ chức đội chuyên sưu tầm vật tư, ra ngoài thu thập thức ăn.Trí tuệ nhân tạo lại muốn tiệt đi nguồn cung cấp vật tư của bọn họ để bọn họ đói bụng mà chết, không chiến mà thắng, bởi vậy xe vật tư của bọn họ thường trở thành mục tiêu công kích chủ yếu của đám nhân loại mới dưới trướng trí tuệ nhân tạo, mỗi lần ra ngoài đều phải đánh một trận ác liệt.Có lần Trì Tiểu Trì mang theo vài đội viên với thân thể cường tráng, tiến hành một chuyến sưu tầm vật tư gần nửa tháng, tiến về hướng gần nhất với khu căn cứ quân sự.Cậu ngồi canh giữ bên đường, giả vờ một màn "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng", đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, giúp các binh sĩ đánh lui nhân loại mới đột kích bọn họ, đoạt lấy vũ khí của nhân loại mới, cũng cung cấp miễn phí một chút vật tư cho các binh sĩ.Trì Tiểu Trì làm như vậy ít nhất ba lần, tất cả đều lấy lý do là "Đi ngang qua", cũng thu hoạch được khá nhiều từ đám nhân loại mới.061 từng chế nhạo cậu, bảo là cậu không chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết mà còn mò đi hai cục than từ trong chậu.Nói là nói như thế, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết dù sao vẫn khiến người khác khắc sâu ấn tượng hơn dệt hoa trên gấm.Trì Tiểu Trì dám bảo đảm, trải qua ba lần đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thế này thì thanh danh của mình cũng đã lan truyền đến tai người chỉ huy căn cứ, ấn tượng tất nhiên là tốt, đáng giá tin tưởng.Qua lâu như vậy, người canh gác kho vũ khí cũng bị đói bụng, giá rét, tổn thất do chiến đấu và bệnh tật mà chết cũng khá nhiều, vì vậy sẽ muốn mưu cầu con đường hợp tác với người khác.Mà Trì Tiểu Trì đang chờ chính là cơ hội như vậy.Việc thành lập và củng cố thị trấn thật sự tiêu hao quá nhiều năng lượng của cậu, cậu cũng không muốn quá sớm làm lộ rõ ý đồ của mình, vì vậy vẫn luôn ẩn giấu, không ngờ Cốc Tâm Chí chó ngáp phải ruồi, cùng chung suy nghĩ với cậu.Nhưng mà điều này cũng không có gì kỳ lạ.Lúc trước Đinh Thu Vân thích Cốc Tâm Chí, làm sao không phải là ý hợp tâm đầu, mưu đồ hợp ý.Chẳng qua lúc đó Đinh Thu Vân quá mức tin tưởng Cốc Tâm Chí, không phát hiện giữa cậu và Cốc Tâm Chí đã xuất hiện kẽ nứt không thể nối liền về quan niệm.Cốc Tâm Chí sửng sốt rất lâu mới hiểu được ý của người trước mắt: "Cậu...cảm thấy tôi nói đúng?""Nửa phần trước vẫn là tiếng người." Trì Tiểu Trì nhún vai, "Nửa phần sau tôi dùng gót chân để nghĩ cũng biết cậu phun không ra ngà voi gì đâu."Cốc Tâm Chí mím môi nở nụ cười.Trên người Cốc Tâm Chí có loại cảm giác lãnh đạm trí mạng của một thiếu niên, khi cười rộ lên thậm chí còn mang theo một sự hồn nhiên khiến tim người ta trật nhịp, chẳng qua Trì Tiểu Trì vẫn không đặt ánh mắt lên người Cốc Tâm Chí, lấy ra một bình rượu nhỏ ở trong lòng, mở nắp uống một hớp để làm ấm người.Trì Tiểu Trì nói rõ: "Tôi có người quan trọng phải bảo vệ, không thể để cho bọn họ bị nguy hiểm. Nhưng tôi biết rõ có thể chân chính bảo vệ hòa bình không phải là dựa vào thiện lương hay tình người, mà là sự sợ hãi. Cho nên tôi muốn vũ khí, muốn có sức mạnh mang tính áp đảo, muốn tất cả. Chúng ta không chủ động tàn sát nhưng chúng ta nhất định phải là người mạnh nhất.Cốc Tâm Chí bình tĩnh nhìn chăm chú Trì Tiểu Trì, một chữ không nói, trong mắt đều là si mê lưu luyến.Mặc dù cậu không hiểu rõ đó là chí hướng to lớn thế nào, nhưng nếu đây là tâm nguyện của Đinh Thu Vân vậy thì nhất định rất quan trọng.Cốc Tâm Chí đương nhiên chủ động tiên phong: "Chuyện này giao cho tôi làm, có được không?"Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn Cốc Tâm Chí: "Để sau đi. Tôi cần suy nghĩ thêm."Bầu không khí giữa hai người hiếm khi hài hòa như vậy, một người hút thuốc một người uống rượu, mặc dù vẫn lặng im nhưng không có tranh chấp, không có đối lập, điều này làm cho Cốc Tâm Chí tràn đầy vui mừng, lén lút nhìn Trì Tiểu Trì.Trì Tiểu Trì dường như nhận thấy ánh mắt của Cốc Tâm Chí, cậu nghiêng đầu nhìn đối phương, Cốc Tâm Chí lại cực nhanh rời đi tầm mắt, hơi sốt sắng mà vuốt đường viền tay áo, mặt không biến sắc nhưng tim thì loạn nhịp.Cốc Tâm Chí muốn nói gì đó nhưng lại sợ bản thân nói ra lời không thích hợp sẽ phá hủy bầu không khí tốt đẹp này.Qua hồi lâu, cậu mới lấy hết dũng khí nói: "Đinh đội, cậu ngủ đi."Trì Tiểu Trì hít một luồng không khí lạnh lẽo của đêm khuya, giọng nói đã trở về làn điệu trêu chọc không lạnh không nhạt: "Cốc đội phó, chúng ta là trạm gác ngầm. Nào có đạo lý lính gác đi ngủ?"Cốc Tâm Chí yêu thích Đinh Thu Vân gọi mình như vậy: "Đinh đội-"Lời còn chưa dứt, báo đen vốn vẫn luôn bình yên chiếm giữ dưới chân Trì Tiểu Trì đột nhiên sáng lên đối mắt màu xám xanh, phát ra một tiếng gầm nhẹ nặng nề, trực tiếp từ bên cạnh Trì Tiểu Trì chạy đi, thuận theo cầu thang chạy xuống, vài giây sau đã mất bóng.Cùng lúc đó, 061 im lặng nãy giờ đột nhiên nói: "Tiểu Trì, có chuyện rồi."Cốc Tâm Chí với hai năm kinh nghiệm chiến đấu độc lập, vốn đã rất nhạy cảm chẳng khác gì thú hoang, trước khi Ông Chủ phát ra báo động thì cậu đã lập tức vươn mình lộ đầu ra từ nơi kín đáo, chỉ liếc mắt một cái thì sắc mặt đã hoàn toàn biến đổi--Mười mấy con màu huỳnh quang lặng lẽ di chuyển bao vây lửa trại.... Linh cẩu.Là đám linh cẩu kết bè kết lũ.Càng trí mạng là Nhan Lan Lan làm trạm canh gác chính, nhưng có lẽ vì lửa trại quá ấm áp, cộng thêm nghĩ đến trạm gác ngầm có hai người đáng tin cậy có thể ỷ lại, cho nên cô cúi đầu ngủ thiếp đi.Trì Tiểu Trì cũng nhìn thấy màn này, tinh thần nháy mắt căng thẳng, trong lúc mò lấy súng thì cũng tính toán vô số khả năng, trong nháy mắt tâm tình càng lạnh hơn vài phần.Đám linh cẩu vô cùng đói bụng, nếu không sẽ không chọn nơi có báo đen dừng chân để mạo hiểm săn mồi.Khoảng cách chúng nó đến Nhan Lan Lan đã quá gần, nếu như Trì Tiểu Trì nổ súng thì khó bảo đảm sẽ không đả thương trúng Lan Lan, càng khó bảo đảm chúng nó có thể bị tiếng súng đè ép mà cấp tốc tấn công cắn đứt yếu hầu của Nhan Lan Lan.Linh cẩu hành động theo bầy, không thể khinh thường tính đoàn kết của chúng nó.Càng hỏng bét chính là đám linh cẩu này gợi lên hồi ức cực đoan ác liệt trong đầu Đinh Thu Vân.....Một bàn tay đeo chuông bạc loang lổ vết máu duỗi ra trong tiếng hét tuyệt vọng giữa bầy linh cẩu cắn xé, giống như muốn nắm lấy gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nắm lấy thứ gì.Trong lúc sốt sắng cực độ dẫn đến chứng đau nửa đầu nghiêm trọng, Trì Tiểu Trì cắn răng cố nén, đem họng súng nhắm ngay xuống dưới: "Thầy Lục, giúp tôi ngắm bắn..."Nhưng còn chưa đợi 061 trả lời thì người bên cạnh cậu đã yên lặng dùng tay chống lan can ban công, thả người nhảy xuống!Luồng khí bên cạnh lướt qua mặt Trì Tiểu Trì khiến cậu nháy mắt bất động, ngón tay hoàn toàn cứng ngắc trên cò súng, thân thể cũng nhịn không được mà bắt đầu run rẩy.061: "... Tiểu Trì?"Kế hoạch đánh lén của đám linh cẩu bị Cốc Tâm Chí từ trên trời giáng xuống hoàn toàn phá vỡ.Cốc Tâm Chí không hề có ý định lên tiếng đe dọa, lặng lẽ rút dao găm từ bên hông, nâng cổ tay phóng một phát xuyên qua đầu một con linh cẩu!Tiếng xé gió chói tai và máu tươi bắn tung tóe khiến Nhan Lan Lan tỉnh táo trở lại, cô mơ màng nhìn thấy trước mặt có nhiều màu huỳnh quang đang lượn lờ, tâm trạng dâng lên tiếng báo động mạnh liệt, không hề hoài nghi và do dự, lập tức quơ lấy hai thanh củi từ trong đống lửa rồi vung vẩy xung quanh, ý định đánh đuổi chúng nó, cũng cấp tốc phán đoán nên chọn đường nào để phá vòng vây.Đám linh cẩu làm sao cam tâm buông tha cho con mồi đã đến miệng, trong đó có hai con thừa dịp Nhan Lan Lan xoay vai, chúng nó từ hai hướng khác nhau phi thân nhảy lên, cắn về phía cuống họng và cánh tay của Nhan Lan Lan!Trong đó có một con vừa mới nhảy lấy đà liền bị một phát bắn lén từ lầu hai miễn cưỡng bắn nát đầu. ||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi |||||Nhưng Trì Tiểu Trì không còn cách nào khác để ngăn cản con còn lại.Răng nanh trắng như tuyết, chảy xuống một ngụm nước miếng của linh cẩu mạnh mẽ nhắm vào cánh tay nhỏ của Nhan Lan Lan mà cắn xuống!Nhưng cái cắn này lại rơi vào một ống sắt.Tiếng răng hàm gãy vỡ khiến người ta tê cả da đầu vang lên, Cốc Tâm Chí vung ống sắt trong tay, giữa không trung tạo thành một nửa đường cong đẹp đẽ hất mạnh thân thể của linh cẩu xuống sàn nhà.Bởi vì dùng sức quá mạnh mà ống sắt bị gãy làm đôi.Cốc Tâm Chí tay mắt lanh lẹ cầm lấy một nửa ống sắt còn lại, dùng phần bị đứt gãy đâm thẳng xuống bụng của linh cẩu, một tay bóp chặt cổ linh cẩu, kéo ống sắt xuống thẳng một đường, trực tiếp mổ bụng nó.Máu tươi văng đến khóe môi của cậu.Trên lầu lại bắn hai phát súng, bắn chết một con và đả thương một con, trong lúc con linh cẩu bị mổ bụng gào thét kịch liệt, thành công đem vài con linh cẩu may mắn còn sống sót đều chạy trối chết.Cốc Tâm Chí đứng dậy, dùng mu bàn tay xóa đi vết máu nơi khóe môi, lại dùng quần áo lau ống sắt nhuốm máu, không thèm quan tâm Nhan Lan Lan vẫn còn đang kinh ngạc sững sờ, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất.Nơi đó không còn thấy bóng dáng của Trì Tiểu Trì đâu nữa.Tiếng súng làm thức tỉnh các đội viên đang ngủ yên bình trong siêu thị, khi mọi người lao ra thì Nhan Lan Lan đang cầm khúc củi vẫn còn thiêu đốt, không biết tại sao lại đứng im tại chỗ.Trì Tiểu Trì xách ngược súng bước ra từ trong siêu thị: "Nhan Lan Lan, anh hỏi em, 'Trạm canh gác chính' là gì?"Nhan Lan Lan tái mặt: "Em..."Trì Tiểu Trì đem súng ném vào lòng Nhan Lan Lan, quát to: "Ai cho em ngủ?! Em không muốn sống nữa hả?!"Nhan Lan Lan vừa trải qua ranh giới sinh tử, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa sau lưng, lại bị gió lạnh thổi qua, nổi da gà từng trận: "Đinh đội, xin lỗi...""Xin lỗi cái gì? Em xin lỗi ai?" Trì Tiểu Trì đá một phát lên thanh củi khiến tia lửa bắn khắp nơi, "Em nên xin lỗi chính là bản thân mình kìa!"Nhan Lan Lan bị Trì Tiểu Trì nổi trận lôi đình dọa hoảng sợ, nhưng cũng tự biết mình phạm sai lầm quá lớn, chỉ có thể cúi đầu nghe răn dạy.Đám người Tôn Ngạn cũng chưa từng thấy Trì Tiểu Trì nổi trận lôi đình như vậy, dồn dập hòa giải: "Đinh đội, Đinh đội, xin bớt giận.""Lan Lan còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, anh đừng giận nữa.""Lan Lan, mau tới đây, nói vài lời hay với Đinh đội đi."Cốc Tâm Chí có chút đau lòng cho Đinh Thu Vân, chủ động đến gần: "Thu Vân..."Trì Tiểu Trì không nói hai lời, hất tay cho cậu ấy một cái tát.Cốc Tâm Chí bị đánh đến hoang mang, giương mắt nhìn Trì Tiểu Trì một cách kinh ngạc."Nhìn cái gì?! Đang đánh cậu đấy!" Cốc Tâm Chí nghe thấy giọng nói của Trì Tiểu Trì có chút run rẩy, "Thích nhảy lầu lắm hả? Cậu cũng không muốn sống nữa phải không? Cậu cũng còn nhỏ tuổi hả? Muốn thể hiện mình có năng lực có bản lĩnh sao?"Dứt lời, Trì Tiểu Trì đẩy ra mọi người đang ngăn cản, quay đầu trở về siêu thị, bước lên lầu, đem cửa phòng trên tầng thượng khóa chặt.Tất cả mọi người nhìn ra lần này Đinh đội thật sự nổi giận.Một trận ầm ĩ khiến mọi người tỉnh cả ngủ.Khi Nhan Lan Lan bị linh cẩu vây công thì không khóc, vậy mà bây giờ lại bị dọa khóc, cô sụt sùi đến trước cửa tầng thượng gõ cửa nhận sai, cầu xin cả buổi nhưng vẫn tay trắng trở về.Cô lả chả nước mắt quay lại tầng trệt, khóc càng thảm hại hơn.Tôn Bân đi dỗ cô, chú La thì lưu loát thu thập thịt linh cẩu dự trữ làm lương thực tồn kho. Tôn Ngạn châm củi vào đống lửa, nói với Cốc Tâm Chí: "Cốc đội phó, Đinh đội cũng chỉ giận chó đánh mèo anh mà thôi, anh đừng để trong lòng."Cốc Tâm Chí không nói.Nghĩ đến Đinh Thu Vân mới nãy, vẻ mặt rõ ràng là căng thẳng và lo lắng, trong lòng Cốc Tâm Chí liền ngọt ngào, làm gì còn rảnh tính toánh chuyện nhỏ nhặt này.Trong khi đó, Trì Tiểu Trì cách biệt với mọi người, đang ngồi dựa vào hàng rào trên lầu, đem mặt chôn vào giữa hai gối, bàn tay mới đánh Cốc Tâm Chí vừa rồi vẫn còn hơi run rẩy.061 nhẹ giọng gọi cậu: "Tiểu Trì?"Trì Tiểu Trì sửa lại tóc tai một chút: "Xin lỗi, nhập diễn quá sâu."061 nói: "Ừm, tôi biết."Anh đoán được Trì Tiểu Trì đang nghĩ đến chuyện gì.Ở thế giới của bọn trẻ trong viện mồ côi, đối mặt với cảnh tượng tương tự thì Trì Tiểu Trì cũng xuất hiện phản ứng tương đối nghiêm trọng giống vậy....Cậu ấy không nhìn nổi chuyện "Có người rơi xuống từ trên lầu."061 cũng biết Trì Tiểu Trì thật sự nổi giận với Nhan Lan Lan.Nhưng việc cậu nổi nóng với Cốc Tâm Chí hoàn toàn là cố ý.Trì Tiểu Trì biết Cốc Tâm Chí sẽ hiểu lầm, hiểu lầm hàm nghĩa đại biểu cho cái tát kia, cho rằng "Đinh Thu Vân" đang quan tâm mình, thậm chí sẽ vì điều này mà vui vẻ chịu đựng.Vì vậy Trì Tiểu Trì dứt khoát lợi dụng điểm này.Bởi vì Trì Tiểu Trì biết rất rõ đối tượng phục vụ của Cốc Tâm Chí chỉ có một mình Đinh Thu Vân.Bị giới hạn bởi tính cách của Cốc Tâm Chí, vì để đảm bảo không có bất kỳ sơ suất nào, trước khi rời đi Trì Tiểu Trì phải giao cho Đinh Thu Vân một Cốc Tâm Chí trung thành tuyệt đối.Nói trắng ra là cho dù sau khi Đinh Thu Vân được trả lại thân thể, chuyện thứ nhất chính là muốn giết chết Cốc Tâm Chí thì Trì Tiểu Trì cũng phải bảo đảm khi đó Cốc Tâm Chí hoàn toàn nguyện ý tin tưởng mà giao sau lưng cho Đinh Thu Vân.Nhưng mà cái tát kia cũng là cậu thật sự muốn bộc phát tâm tình của mình.Khi nhìn thấy Cốc Tâm Chí nhảy lầu, cậu thật sự rất sợ.Trì Tiểu Trì bị sự hồi hộp kích thích chứng đau nửa đầu làm cho mồ hôi lạnh ứa ra giàn giụa.Cậu che kín áo khoác và khăn quàng cổ, thấp giọng gọi: "Thầy Lục."061: "Ừm, tôi đây."Từ trong cổ họng của cậu cất lên tiếng cười khẽ mơ hồ: "May mà Lâu ca không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của tôi."Vừa nãy Cốc Tâm Chí từ trên lầu nhảy xuống khiến Trì Tiểu Trì nghĩ đến sự kiện tương tự từng xảy ra với mình.Khi đó cậu gào khóc, hoảng loạn, quỳ xuống đất khẩn cầu Lâu Ảnh đừng chết, đừng rời bọ mình, hiện tại đã biến thành bộ dáng này, ngay cả cảm xúc bộc phát nhất thời cũng có thể nhân tiện đem ra để lợi dụng tính kế người khác.Trì Tiểu Trì hiếm khi bị cảm xúc chán ghét bản thân chi phối như vậy, chính là khi hai tay cậu phát run, bỗng nhiên có một bóng đen mạnh mẽ từ trên không lặng lẽ nhảy đến trước người cậu.Cùng lúc đó, 061 nói: "Không, tôi nghĩ...anh ấy sẽ rất yêu thích."Một Trì Tiểu Trì xảo quyệt, thông minh, đầu đầy ý xấu, nhưng anh thật sự rất yêu thích.Thừa dịp Trì Tiểu Trì hơi run run, hai bàn chân ấm áp khoát lên đầu gối của Trì Tiểu Trì.Trì Tiểu Trì ngẩng đầu, phát hiện Ông Chủ đã xử lý bản thân sạch sẽ.Vừa nãy đám linh cẩu đánh lèn không thành, bỏ chạy thục mạng, nhưng hiện tại thi thể của bọn chúng đã bị xếp thành hàng ngang, đặt trên nóc nhà, bị phơi khô đóng băng.Báo đen nhẹ nhàng dùng trán khẽ cọ lên trán cậu.Giọng của 061 cũng ấm áp vang lên đúng lúc bên tai: "Được rồi. Đừng nghĩ nhiều như thế, nếu sợ thì ôm nó nhiều một chút."Trong lúc ngẩn ngơ, Trì Tiểu Trì cảm thấy câu này "Được rồi" dường như là Ông Chủ đang nói với mình.Cậu im lặng ôm lấy Ông Chủ, đem mặt chôn vào bả vai của nó, thả lỏng chính mình trong phút chốc, lập tức sẽ tốt ngay thôi.Cậu lẳng lặng dựa vào đó, cũng không rơi lệ, chỉ thả lỏng toàn bộ cơ thể, dựa vào con vật ấm áp này, để cho tinh thần uể oải đã lâu của mình được thả lỏng.Báo đen cũng để cậu thoải mái dựa vào, lẳng lặng làm bệ đỡ cho cậu.Ngay lúc này, ngón tay đeo nhẫn đang ôm lấy eo báo đen của Trì Tiểu Trì truyền đến cảm giác tê tê nhỏ bé như bị điện giật.Ngay sau đó là một luồng tín hiệu truyền đến từ trong chiếc nhẫn: "Anh Trì?...Anh Trì? Anh có ở đó không--"Tính hiệu chỉ liên thông trong chớp mắt, ngay khi Trì Tiểu Trì phục hồi lại tinh thần thì âm thanh và cảm giác tê dại đầu ngón tay cũng biến mất.....Đây là gì? Ảo giác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me