LoveTruyen.Me

Slug

Mùa hè  lên một giọng nói thánh thót. Hắn bực bội dừng lại, người phía sau có mang theo dù nhanh chóng chạy lại chỗ hắn cười ngốc "Ngại quá! Anh có biết phố S ở đâu không? "

jimin lười biếng liếc mắt nhìn cậu nhóc ngớ ngẩn trước mặt "Tại sao hỏi tôi?"

"Hề hề ~ Xin lỗi! Vì lúc nãy tôi có hỏi một người, hắn ta rất hung hãn, còn muốn hành hung tôi, nên tôi thấy tốt nhất tìm người ăn mặc lịch sự một chút như anh chẳng hạn, ít nhất cũng là người tử tế, sẽ không đánh người!"

Hắc tuyến trên mặt hắn xuất hiện "Mặc kệ cậu! Đừng phiền tôi!" Hắn tiếp tục bước đi, cậu lì lợm chạy theo sau, hắn chân dài mỗi bước đi đều rất xa rất đều đặn, còn cậu chiều cao khiêm tốn chạy theo hắn muốn trật chân. Tới trước cửa park thị, hắn mặc kệ cậu lẽo đẽo theo sau bình thản bước vào trong.
YoonGi trợn mắt kinh hỉ, đúng là nơi cậu cần tới, có phải hay không hắn có thể đọc suy nghĩ của người khác.Cậu bị bảo vệ chặn lại bên ngoài, phải giải thích mỏi cả miệng mới được bước vào trong, cầm theo cây dù màu cầu vồng vào, đến quầy lễ tân.

"Xin chào! Không biết cậu cần gì?" Cô gái xinh đẹp ngồi trong bàn lễ tân cười thật tươi với cậu.

Cậu nhóc gãi gãi đầu cười ngây ngô "Xin hỏi, tôi có thể gặp chị Ellin được không ạ?". Cô gái lịch sự hỏi lại "Xin hỏi, cậu có thể cho biết họ tên thật của người mình cần tìm không ạ?"

YoonGi lại tiếp tục cười như thằng ngốc "Là chị Min Ellin!"

"Vậy cậu vui lòng chờ một chút!" cô loay hoay nhấn phím trên điện thoại, rất nhanh sau đó quay ra dắt cậu đến một căn phòng lớn, bảo cậu ngồi chờ một chút.

Từ nhỏ yoongi cậu đã được thương chiều quá mực, cha mẹ cậu luôn bắt cậu ở trong nhà, sợ để cậu ra đường nhiều sẽ nhiễm thói hư tật xấu của xã hội, còn sợ cậu gặp nguy hiểm.

Lần này do cha mẹ cậu đi nghỉ mát vài ngày, cậu mới lén xuất môn "thám hiểm", do không biết đi đâu cậu liền tìm tới chỗ làm của chị mình. Ngồi nhìn trời nhìn đất một hồi chị cậu cũng tới "tongue, tới đây tìm chị có việc gì?"

Cậu mừng rỡ chạy đến chỗ chị mình quàng lấy cổ cô "Chị hai! Chị thấy em giỏi không? Tìm được tới đây!"

Ellin đẩy cậu ra "Nơi đông người, đừng làm bậy. Em tới đây làm gì?"

Cậu chu chu đôi môi nhỏ làm nũng "Chị cũng biết hôm nay cha mẹ đi vắng, em cũng lâu lắm rồi mới lẻn ra ngoài được!" cô nhìn bộ dáng em trai mình làm nũng vô cùng đáng yêu, nhéo cái mũi nhỏ của cậu, giả vờ nói "Chị bận rồi!" Ngay lập tức mặt cậu xệ xuống ủ rũ "Làm phiền chị rồi, em về đây!"

Vừa định bước đi, cậu liền bị chị mình kéo lại "Này này! Chị đùa thôi, ở đây chờ chị chút!" Ellin cười cười bước đi.

Một lúc sau cô xách theo túi xách bước ra "Chúng ta đi thôi!"

YoonGi tung tăng cùng chị bước tới thang máy đi xuống. Vô tình gặp được Yoongi bước ra từ thang máy dành cho nhân viên cấp cao. Hắn liếc sơ qua cậu và chị của cậu, trong lòng liền có chút bất ngờ, hắn nhìn như vậy khiến hai người họ dừng lại một chút. Phát hiện không có gì, Ellin nắm tay Yoongi kéo đi thì bị hắn gọi lại "Trưởng Phòng min, đã xử lý xong văn kiện tôi giao chưa?"

"Thưa park tổng! Đã xử lý xong!" Ellin buông tay em trai mình ra "Xin hỏi ngài có muốn xem qua không?"

Hắn khẽ gật đầu, cô nhanh chóng giao túi xách cho cậu cầm giúp, bước vào văn phòng lấy văn kiện.

"Không ngờ anh lại là tổng giám đốc ở đây! Nhìn anh thật ngầu quá đi mất!" Cậu tiến lại gần anh, tiếp tục cười nham nhở như ban nãy.

Hắn chán ghét bộ dáng này của cậu, liên tục tạo khoảng cách "Đừng nói như kiểu chúng ta thân nhau lắm vậy!"

"Ơ...Nhưng tôi là đang khen anh mà!"

"Mặc kệ cậu! Lắm lời!" Hắn quay đi, bước vào trong văn phòng. Bộ vest thẳng tắp màu đen sang trọng, mặc lên người hắn quả nhiên rất đẹp, rất tinh xảo. Cậu nhìn ngắm mà trong lòng vô cùng ngưỡng mộ mắt không rời một giây. Trong lòng bỗng một cảm giác yêu thích khó tả bắt đầu xuất hiện.
Hoàn thành công việc xong, cậu và chị gái cùng nhau vui vẻ đi mua sắm, sau đó đến một tiệm thức ăn nhanh bỏ đại cái gì đó vào bụng rồi đi taxi về nhà. Trên đường về, cậu cứ cười tủm tỉm cười khiến Ellin cảm thấy vô cùng kỳ lạ, lát sau cậu mới nhỏ giọng nói "Chị hai.... em.... " Cậu ngập ngừng không dám mở miệng.
Cô vô cùng tò mò, rốt cục chuyện gì làm em mình bối rối như thế, liền hỏi lại "Có chuyện gì sao? Nếu có thì mau nói, chị hai giúp em giải quyết!"

YoonGi lại tiếp tục cười mỉm, trong bóng tối không thể nhìn thấy hai má cậu ửng hồng nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ, phải lắng nghe mới nghe được cậu nói "Từ... Từ ngày mai có thể mỗi ngày đều đến công ty đón chị đi làm về không?"

Ellin té ngửa, chỉ có chút chuyện này đã khiến cậu khó mở miệng như vậy rồi sao?

"Như thế cũng được nhưng em phải xin phép ba mẹ!" Suy nghĩ một lát cô nở nụ cười kỳ quái, đẩy đẩy tay cậu "Đã để mắt tới cô nào chỗ chị rồi phải không?"

Cậu im lặng, tay vò vò vạt áo, vừa may xe dừng lại kịp lúc "A! Tới nhà rồi! Chúng ta vào thôi!" Cậu mở cửa chạy vào nhà trước để lại nàng ở lại thanh toán tiền taxi rồi vào sau. Trong mắt cô hiện lên ý cười.

Cùng đêm đó Park jimin cùng bạn gái đi ăn tối, qua cửa kính hắn thấy lướt qua là một cậu bé cầm dù nhỏ bảy sắc, hắn chợt nhớ đến một bóng người có chút quen mắt nhưng không quan tâm nhiều, liền bỏ qua bước vào trong nhà hàng sang trọng.

Bạn gái hắn là một vị tiểu thư nhà gia giáo, được mai mối kỹ lưỡng, còn là đối tác lớn nhất của park thị. Xinh đẹp, tài năng, đi cùng hắn hoàn toàn tương xứng.

Tối đó yoongi ôm gối nằm lăn qua lăn lại mãi không thể ngủ được, cậu nhớ đến cách hắn kiêu ngạo đối mặt với cậu. Ấn tượng bởi đôi mắt màu hổ phách đầy khí chất kia. Nghĩ đến gương mặt hắn, tim cậu bỗng đập loạn cả lên, Yoongi đem mặt chôn vào trong chăn khoảng một lúc sau ngủ thiếp đi...

Trong giấc mơ cậu mơ thấy gì đó, môi vô thức kéo lên thành một đường cong ngọt ngào, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me