LoveTruyen.Me

Slug




Giọng nói của Hạ Tuấn Lâm cứ như đang làm nũng. Nghiêm Hạo Tường cũng không ngốc, nhận ra quan hệ của hai người này không được tốt đẹp. Huống chi câu nói vừa rồi của Đặng Nguyệt rất vô duyên, nếu Hạ Tuấn Lâm là người dễ nóng giận chắc cũng sẽ bị dắt mũi. Cũng may đã nói rõ với nhau từ trước, người yêu cũ của Nghiêm Hạo Tường là người ngoài ngành, quen nhau hồi cấp ba, lúc ấy ngây ngô đến mức còn không biết đánh dấu là gì, mấy tháng sau đã chia tay.

Hạ Tuấn Lâm rất cảm kích chuyện này. Hai người không quá để ý quá khứ của đối phương, dù có hẹn ước trăm năm cũng chỉ là chuyện đã qua mà thôi, Hạ Tuấn Lâm vốn không phải người sống trong hồi ức, so với việc kì kèo chuyện quá khứ, anh thích hướng tới tương lai sau này hơn.

Đặng Nguyệt bị chặn họng nên cũng không nói nữa, bầu không khí bỗng dưng trở nên ngượng ngùng. Hạ Tuấn Lâm thấy cậu ta không nhắm vào mình nữa thì định buông tay ra, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại cứ nắm chặt lấy. Anh thử giằng co mấy lần, lại thu hút ánh mắt của Đặng Nguyệt.

"Tôi không có ý gì đâu nhé Tuấn Lâm, nhưng chẳng lẽ cậu lại không biết đùa vậy sao?"

Hạ Tuấn Lâm vừa nghe thấy giọng cậu ta đã đau đầu, Hoà Tiêu cũng tự động bị điếc, yên lặng lật tạp chí. Nghiêm Hạo Tường liếc Đặng Nguyệt, ánh mắt không mấy thân thiện, nhưng cậu ta cứ như không hiểu vẫn cười giả lả. Tâm trạng Hạ Tuấn Lâm bị Đặng Nguyệt làm cho hỏng bét, bèn nhíu mày. Nghiêm Hạo Tường thấy anh định buông tay mình, nhanh chóng nâng mặt anh lại, sau đó cúi xuống thì thầm bên tai —

"Anh cũng không muốn để cậu ta biết được mình đã chia tay đâu nhỉ?"

Lần đầu tiên nghe được hay từ chia tay thốt ra từ miệng Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm hơi hoảng hốt. Lòng bàn tay vừa rộng vừa ấm, hệt như nhiệt độ cơ thể của chính mình. Người ngoài nhìn vào chẳng khác gì Nghiêm Hạo Tường đang hôn Hạ Tuấn Lâm để trấn an anh, điều này khiến Đặng Nguyệt khó chịu ra mặt. Người mình ghét khó chịu, lòng Hạ Tuấn Lâm tức khắc hân hoan, quay đầu lại nói với Đặng Nguyệt —

"Đương nhiên là không rồi, chỉ là đêm qua em ấy không khống chế được chính mình, cắn tôi đau muốn chết."

Câu nói của Hạ Tuấn Lâm đầy hàm ý, Hoà Tiêu ngồi bên cạnh cũng không nhịn nổi mà cúi đầu cười. Người biết chuyện liền hiểu ngay anh đang nói về chuyện đánh dấu trong kỳ dịch cảm hôm qua của Nghiêm Hạo Tường, không biết chuyện thì lại nghĩ anh đang khoe khoang mấy thứ ngọt ngào bí ẩn, vành tai cũng đỏ hồng. Lúc Đặng Nguyệt mới tới, thấy hai người ngồi cách xa nhau thì tưởng cả hai đang gặp trục trặc, chưa kịp dò la đã bị Hạ Tuấn Lâm đánh trả, không vui vẻ nổi.

Nửa tiếng sau đó, Đặng Nguyệt không nói gì, Hạ Tuấn Lâm cũng không buông tay Nghiêm Hạo Tường ra nữa. Cho đến khi bên quay phim giục đi kiểm phiếu, hắn mới buông tay anh ra. Hai bàn tay nắm chặt đến nỗi rịn mồ hôi, lúc buông ra đến cả hoa tay cũng đang lấp lánh. Bỗng dưng rời đi hơi ấm, Hạ Tuấn Lâm có chút không quen, không biết có phải do điều hoà ở sân bay hay không mà anh cứ thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Nghiêm Hạo Tường, thấy hơi se lạnh.

Chiếc nhẫn ấy là Hạ Tuấn Lâm tặng. Trước đây, hầu hết những dịp kỉ niệm đều là do Nghiêm Hạo Tường muốn tổ chức, Hạ Tuấn Lâm không có nhiều tế bào lãng mạn, bản thân cũng không khăng khăng phải qua lễ này lễ nọ, nhưng tròn một năm yêu nhau, anh vẫn dành ra hẳn một tháng để chuẩn bị quà. Từ lúc bắt đầu lên ý tưởng đến lúc quyết định là một khoảng thời gian dài, lúc ấy Hạ Tuấn Lâm còn phải đóng phim, bận đến mức vắt chân lên cổ chạy, nhưng vẫn tranh thủ nói chuyện với em cún dính người ở nhà.

Sau khi trưng cầu ý kiến khắp mọi nơi, anh bèn quyết định đi định chế một chiếc nhẫn. Từ trước đến nay, Hạ Tuấn Lâm luôn rất tự tin, chỉ có lúc cùng các thợ thủ công làm nhẫn, anh mới thấy chân tay mình quá ư vụng về. Vốn muốn khắc cho Nghiêm Hạo Tường một đoá hoa hồng, cuối cùng vất vả lắm khắc ra một đoá hoa chẳng ra hoa. Chưa nói đến chuyện ấy, tự làm nhẫn đã gian nan gập ghềnh, ai ngờ lúc tặng Nghiêm Hạo Tường còn gặp chuyện ngoài ý muốn.

Hôm đó Nghiêm Hạo Tường mới đi công tác về, tính toán thời gian để về nhà vừa kịp kỉ niệm một năm. Hạ Tuấn Lâm muốn tặng hắn một bất ngờ, bèn ra sân bay đón hắn, nào nghĩ tới chuyện Nghiêm Hạo Tường đã mua một tấm vé máy bay sớm hơn để trở về. Hai người đều muốn người kia bất ngờ, cố giấu không nói cho nhau, trời xui đất khiến suýt chút nữa đã bỏ lỡ nhau.

Lúc Hạ Tuấn Lâm biết hắn đã về nhà bèn dở khóc dở cười nói anh đợi em ở sân bay cơ mà. Nghiêm Hạo Tường cũng không tốt hơn là bao, vừa nghe anh nói vậy bèn quay xe trở lại sân bay. Hạ Tuấn Lâm đợi chừng 40 phút, cuối cùng cũng gặp được người yêu ở cổng lớn.

Gió đêm se lạnh, Hạ Tuấn Lâm được Nghiêm Hạo Tường ôm vào lòng, hương rượu gạo nhàn nhạt dần bao trọn hương anh đào ngọt ngào. Hai người được vây quanh bởi hương rượu gạo hoà quyện cùng anh đào, gió lạnh thổi qua cứ như đẩy cả hai rơi vào hũ men ngọt, mãi chẳng muốn buông ra.

Giọng nói Nghiêm Hạo Tường hơi rầu rĩ, khàn khàn lẫn vào trong gió.

"Anh à, anh có biết như tụi mình thế này được gọi là gì không?"

Tóc hắn cọ vào da Hạ Tuấn Lâm ngứa ngáy, anh nhịn không được bật cười. Từ trước tới giờ, anh luôn không trả lời nổi mấy câu hỏi bâng quơ thế này của Nghiêm Hạo Tường, chỉ có thể hỏi lại —

"Gọi là gì thế?"

"Người từng bỏ lỡ, cuối cùng cũng sẽ gặp lại."

Không biết vì sao trái tim mềm mại của cún con lại bị kích động, tự dưng thốt ra lời dịu dàng nhường này, Hạ Tuấn Lâm bèn xoa đầu hắn an ủi.

Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau trong chốc lát. Chốc chốc có người qua đường nhìn thấy, nhận ra hai người cũng to nhỏ vài câu. Cả hai không định ở đây, dù sao sân bay cũng là nơi công cộng, giờ không bị chú ý nhưng chưa chắc một lát nữa sẽ không bị vây kín.

Vì thế hai người dẫn nhau lên xe, Hạ Tuấn Lâm đeo chiếc nhẫn mình tự làm lên ngón giữa của Nghiêm Hạo Tường. Hắn còn đùa, hỏi sao anh không đeo lên ngón áp út thế. Hạ Tuấn Lâm trêu hắn thảo mai thảo mỏ, mấy phút sau lại bỗng nghiêm túc hẳn lên —

"Ngón áp út đợi lúc kết hôn để đeo nhẫn cho em."

Nghiêm Hạo Tường cứ như cún con vừa được thưởng đồ ăn vặt, Hạ Tuấn Lâm còn tưởng mình nhìn thấy cái đuôi đang vểnh lên sau lưng hắn.

"Một lời đã định."

Nhớ lại lời hẹn ước năm đó khiến trái tim ngũ vị tạp trần, Hạ Tuấn Lâm không nén được thở dài. Nghiêm Hạo Tường đứng phía trước quay đầu lại nhìn anh, Hạ Tuấn Lâm sợ bị hắn hỏi bèn xua tay nói không có gì. Hắn bán tín bán nghi quay đi, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ len lén toả ra một chút pheromones. Pheromones của bạn đời có tác dụng tiêu trừ những cảm xúc tiêu cực. Chỉ là tâm tình vẫn hơi ê ẩm, nhưng camera bên cạnh không biết từ lúc nào đã bắt đầu quay, Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể gượng gạo nở một nụ cười.

Lúc lên máy bay, họ mới phát hiện ra chỗ ngồi bị sắp xếp loạn cả lên. Đặng Nguyệt và Hạ Tuấn Lâm ngồi cách nhau ba bốn hàng ghế, lúc Nghiêm Hạo Tường tìm chỗ ngồi mới thấy vé mình bị để trống. Tổ đạo diễn báo cho hắn, đây chính là quyền lợi mà Lưu Diệu Văn dành cho hắn, có thể tự do lựa chọn chỗ ngồi. Có kịch hay để xem, Hoà Tiêu ngồi một bên hồ hởi chờ đợi.

Nghiêm Hạo Tường rơi vào thế khó xử. Một bên là người yêu cũ đang buồn bực, bên kia là tiền bối thích giở trò, còn một người là Hoà Tiêu, nhưng ban nãy trước khi lựa chọn, gã đã hoa tay múa chân ý bảo Nghiêm Hạo Tường đừng có mà chọn mình.

Nghiêm Hạo Tường không có sở thích làm khó người khác. Hắn đứng yên suy nghĩ một lát, trong lòng lại muốn bày trò. Trước kia Hạ Tuấn Lâm không thích ghen tuông, trong trí nhớ của Nghiêm Hạo Tường, anh rất ít lần ghen ra mặt, thậm chí còn chẳng nổi giận là mấy. Thế mà hôm nay lại bị Đặng Nguyệt chọc giận tận hai lần, từ lúc Hạ Tuấn Lâm chủ động nắm lấy tay mình, hắn đã nhận ra mình lần này đã nắm đằng chuôi.

Chuyện đã vậy, sao hắn có thể không thử một phen. Nghiêm Hạo Tường nhìn thoáng qua Hạ Tuấn Lâm, anh dửng dưng. Hạ Tuấn Lâm còn đang nghĩ Nghiêm Hạo Tường chắc chắn sẽ chọn giữa mình và Hoà Tiêu, Đặng Nguyệt loại từ vòng gửi xe. Nhưng anh đâu có ngờ Nghiêm Hạo Tường lại bỏ qua luôn mình, thẳng một đường bước về phía trước, mà phía đó chỉ có Đặng Nguyệt.

Hạ Tuấn Lâm không hiểu nổi, nháy mắt ấy không biết là do cơn đau nơi tuyến thể hay sự tức giận trong lòng, anh lần đầu tiên ở trước ống kính níu lấy cổ tay Nghiêm Hạo Tường —

'Em dám?"

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười giả lả, vươn tay lấy một tấm thẻ nhiệm vụ, sau đó ngoan ngoãn quay lại nhìn Hạ Tuấn Lâm.

"Lấy thẻ nhiệm vụ thôi mà, anh đừng căng thẳng thế."

Hắn cúi người xuống, che lại mic trên cổ áo.

"Sao em có thể không chọn anh cho được?"

Nhìn thấy tấm thẻ nhiệm vụ kia, Hạ Tuấn Lâm mới vỡ lẽ mình đã mắc bẫy của Nghiêm Hạo Tường, tức đến nghiến răng, cũng không biết là đang tức giận bản thân ban nãy nhất thời hồ đồ hay tức trò mèo của Nghiêm Hạo Tường. Hai người cuối cùng cũng ngồi cạnh nhau, Hạ Tuấn Lâm vẫn ôm một bụng tức không thèm đoái hoài tới người bên cạnh, kẻ kia thì lại vui như mở cờ trong bụng, lật qua lật lại thẻ nhiệm vụ xem nửa ngày.

Máy bay cất cánh, tổ đạo diễn cũng ngừng quay. Lần này chương trình đã bao cả máy bay, vậy nên chuyến bay này toàn nhân viên công tác. Đêm hôm qua thức trắng, Nghiêm Hạo Tường chẳng mấy chốc đã thấy thấm mệt, ghé vào vai Hạ Tuấn Lâm ngủ, nhưng người kia hình như vẫn đang giận dỗi nên vùng vằng không chịu. Nghiêm Hạo Tường bèn khàn giọng làm nũng với anh.

"Anh ơi, cho em mượn vai chút đi mà."

Y hệt ngày xưa. Hạ Tuấn Lâm ngây ngẩn, định thần lại thì Nghiêm Hạo Tường đã ngủ say trên vai anh, không biết có phải đang làm bộ không, nhưng hơi thở cũng dần trở nên chậm rãi.

Hạ Tuấn Lâm chẳng mấy chốc cũng buồn ngủ, cố gắng không muốn tựa đầu vào Nghiêm Hạo Tường, nhưng cơn đau trên tuyến thể âm ỉ không dứt. Hết cách, anh chỉ có thể dựa vào Nghiêm Hạo Tường mà ngủ thiếp đi. Chờ tới khi Hạ Tuấn Lâm chìm vào mộng đẹp, Nghiêm Hạo Tường mới từ từ mở mắt ra.

Không biết ai kéo tấm chắn cửa sổ lên, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài rọi vào trong, khoang máy bay vốn tối tăm bỗng sáng sủa hẳn.

Hệt như được rạng đông soi chiếu.

— TBC.

【Thế giới động vật: Mèo và Cún】

Lần thứ hai Nghiêm Hạo Tường gửi Mã Gia Kỳ trông Lùn mấy ngày, anh đứng trước chậu cát mèo, cam chịu dọn phân cho boss, không để ý Sài Lục Cân từ phía sau húc vào mông ba nó một phát.

Con nhà người ta thì không dám mắng, con mình thì mắng cho to đầu. Mã Gia Kỳ vừa đứng dậy vừa xoa mông, mắng Sài Lục Cân --

"Sài Lục Cân, con bị ngáo hả?"

Bé Lùn non nớt meo meo hai tiếng, đáng thương ngẩng đầu nhìn Mã Gia Kỳ. Trái tim anh bỗng nhiên mềm xèo, lập tức bế bé lên dỗ dành như bảo bối. Sài Lục Cân đứng bên cạnh nhìn một lát rồi quay mông bỏ đi.

Một lát sau, Mã Gia Kỳ phát hiện chậu cát mèo đã bị Sài Lục Cân lật ngược lại.

- Từ khoá chương kế tiếp [Về nhà với anh]

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me