LoveTruyen.Me

Snarry Hpss So Tay Chinh Phuc Severus

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 13

Nhưng kết quả tốt hơn nhiều so với hai người dự đoán. Bọn họ không những không bị đuổi học, mà hơn nữa còn không hại Gryffindor bị trừ điểm. Tiếc nuối duy nhất là hai người họ đành phải tiếp tục đợi ở trong văn phòng của Snape, cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Đối với Harry thì chuyện này thậm chí không gọi là trừng phạt, cậu cực kỳ hứng thú đi tới đi lui trong hầm, muốn từ trong đó nhìn thấy một ít đoạn ngắn trong sinh hoạt của Snape. Nhưng điều làm cậu thất vọng là, văn phòng này cũng y như chủ nhân của nó, chỉ bày ra sự đơn điệu, âm trầm cùng lạnh băng với người đang quan sát mình, còn chuyện có thể có bí mật nào đó ẩn sâu trong đó hay không, thì người ngoài không thể dễ dàng biết được.

Khi đã may mắn tránh được tai họa, vừa thả lỏng vừa vui sướng, thì khẩu vị của Ron rất tốt, miệng vẫn ăn không ngừng. Trong miệng cậu nhét đầy thịt gà cùng chân giò hun khói, vừa nhai vừa nói: "Cậu làm gì mà lúc ẩn lúc hiện vậy?"

"À, mình muốn tìm xem có thứ gì thú vị không." Harry dừng lại trước cái giá bày vô số bình thủy tinh, chán muốn chết nhìn những tiêu bản kỳ quái chìm nổi trong chất lỏng sền sệt, "Thật kỳ quái thế nào ấy! Ông ấy dường như căn bản không có cuộc sống riêng."

"Cuộc sống của ông ta chính là ma dược." Ron ra vẻ thâm trầm kết luận, "Là một loại ma dược đắng nhất trên đời."

*

Thời gian chậm rãi trôi qua. Dưới ánh sáng lò sưởi, gần như không cảm giác thấy bóng đêm đã trở nên sâu hơn trong hầm, Ron ăn uống no đủ, cảm thấy đã đến lúc về ký túc xá.

"Vâng, thưa thầy! Ngủ ngon!"

Harry tông cửa xông ra. Cậu một đường chạy như bay về tòa nhà hình tháp, sau đó khi ở trước bức tranh Bà Béo, cậu mới nhớ ra mình còn chưa biết khẩu lệnh. May mắn thay, Ron đã kịp thời xuất hiện: "Mình biết mà! Nhanh vào đi thôi, mình đã buồn ngủ không chịu được rồi..."

Lúc này Harry cũng đã không có cảm giác buồn ngủ nữa. Ron vừa ngáp vừa nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của bạn mình, đã thành thói quen, lắc lắc đầu chịu thua với cậu ta, chẳng muốn nói thêm câu nào nữa.

*

Tuần thứ nhất sau khi khai giảng nói chung thì rất thú vị — ngoại trừ Gilderoy Lockhart và buổi học môn Phòng chống cực kỳ tệ hại của ông ta. Ba người Harry dùng hết sức lực mới có thể thành công nhét tất cả tiểu tinh linh vào lại trong lồng sắt, khi đi ra khỏi phòng học, Harry lại bắt đầu giọng điệu cũ, nhai đi nhai lại: "Nói thật, nên để cho Snape dạy môn này, thực hiện tâm nguyện của ông ấy mới đúng..."

Lần này Ron cũng tỏ ra đồng ý: "Mình tình nguyện cho Lockhart đi dạy môn Độc dược, như vậy ông ta sẽ không cần phải làm gì cả."

Hermione có vẻ không vui vẻ chút nào: "Sao các cậu khắc nghiệt với ông ấy vậy?"

"Đúng vậy, nói như vậy đúng là không tốt lắm." Ron gật gật đầu, "Dù sao thì làm giáo sư Độc dược, Snape cũng làm được rất tốt mà!"

*

Thứ bảy là buổi huấn luyện Quidditch.

Khi đội Slytherin xuất hiện ở đây, Wood vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ: "Tao đã đặt trước sân bóng hôm nay!"

Nhưng đối phương giơ ra tờ giấy Snape đặc biệt ký tên. Harry lập tức có vẻ còn giận hơn cả Wood, cậu xông lên giật tờ giấy, nhìn kỹ nó, giống như muốn nuốt nó vào trong bụng: " 'Cho phép đội Slytherin hôm nay được sử dụng sân bóng Quidditch, để huấn luyện cho Tầm thủ mới của bọn họ'... Đó là ai?"

Malfoy đứng dậy, trên mặt treo tươi cười đắc ý: "Thế nào, Potter, có phải mày —"

"Ông ta lại bất công!"

Harry phẫn nộ kêu to một tiếng, không muốn nghe thêm một chữ nào Malfoy nói nữa.

*

Thời tiết dần trở nên lạnh hơn. Halloween lần thứ hai tiến đến, nhưng ba người Harry không thể tham gia buổi tiệc náo nhiệt ấy, vì họ đã đồng ý lời mời đi dự tiệc Tử Nhật của hồn ma Nick. Trên đường trở về, bọn họ đi theo âm thanh kỳ lạ chỉ có Harry có thể nghe được, chạy tới tầng 3, kết quả thấy dòng chữ bằng máu về mật thất mở ra cùng bà Norris đã bị hóa đá.

Filch và các giáo viên đã chạy tới hiện trường, thảo luận việc này ở văn phòng Lockhart gần đó.

Điều làm Harry phẫn nộ là, Filch quả nhiên một mực chắc chắn tất cả chuyện xấu đều là cậu làm, chỉ vì cậu đã vô tình phát hiện ra rằng Filch là một Squib*.

*Người mang dòng máu phù thủy thuần chủng nhưng bẩm sinh không có phép thuật.

Tạm thời trong lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn Harry. Cậu bất an nhìn quét qua mọi người, phát hiện thấy Snape đang đứng ở phía sau, nửa thân ông đều giấu trong bóng tối. Có lẽ vì nhận thấy tầm mắt của cậu, nên Snape ngước mắt lên, mở miệng lạnh như băng.

"Xin cho phép tôi nói một câu, hiệu trưởng."

Harry thấp thỏm bất an chờ đợi câu kế tiếp.

"Có lẽ, Potter và các bạn cậu ta chỉ vô tình xuất hiện ở đó vào khoảng thời gian đó. Nhưng chúng ta thật sự có thể thấy một số điều đáng ngờ. Ví dụ như nếu Potter nói bọn họ đã đi tham gia tiệc tối Tử Nhật, thì tại sao sau đó lại không đi tham gia yến tiệc ở nơi khác?" trong đôi mắt đen sâu không lường được của Snape lóe lên ánh sáng của nghi ngờ và tìm tòi nghiên cứu, "Vì sao lại đi trên hành lang đó?"

Ron và Hermione đều nhìn sang Harry.

"Bởi vì — bởi vì —" Trái tim Harry đập thình thịch kinh hoàng. Thực ra cậu không ngại nói ra sự thật với Snape, cùng lắm là sẽ bị ông ấy trào phúng một hai câu thôi. Nhưng cậu mơ hồ cảm thấy, nếu cậu nói cho mọi người, rằng cậu đã bị một thanh âm chỉ duy nhất cậu có thể nghe thấy, thanh âm từ một thứ không có hình dạng gì, dụ đi tới chỗ đó, thì nhất định sẽ không tốt chút nào.

Cậu như xin giúp đỡ nhìn Snape, chính cậu không nghĩ ra được lý do biện hộ thích hợp. Snape mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, ông mím môi, thong thả ung dung nói: "Như vậy ý kiến của tôi là, hiệu trưởng, Potter nhất định đang che giấu gì đó. Nhưng trước khi vì thế mà trừ nhà Gryffindor 50 điểm, thì sợ rằng trước đó chúng ta phải chứng minh được cậu ta có tội đã —"

"Mèo của tôi bị hóa đá!" Filch thét lên chói tai, tròng mắt như muốn trợn ra ngoài, "Tôi muốn thấy có người phải chịu trừng phạt!"

"Chúng ta có thể chữa khỏi cho nó, Filch." Dumbledore kiên nhẫn nói, "Gần đây bà Sprout có được một ít Nhân Sâm. Khi chúng trưởng thành, chúng ta có thể chế tạo một loại thuốc để giúp bà Norris bình phục."

"Để tôi chế thuốc cho." Lockhart xen vào nói, "Thuốc tôi chế nhất định hiệu quả gấp trăm lần, tôi có thể —"

"Cái gì, ai phụ trách chế thuốc đấy?" Harry dường như cho rằng mình đã nghe nhầm, cậu mang vẻ kinh ngạc ngắt lời Lockhart, "Em cho rằng trong trường học này đã có một vị giáo sư môn Độc dược rồi."

Tiếp đó là một hồi im lặng làm người xấu hổ. Snape khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Dumbledore vẻ mặt ôn hoà mở miệng.

"Nói như vậy, Severus, cậu thật sự đã có một học sinh rất tốt."

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me