LoveTruyen.Me

Snarry Hpss So Tay Chinh Phuc Severus

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 86

Kết quả là ngoại trừ cặp song sinh cùng Sirius, tất cả những người còn lại, dù ít dù nhiều đều bị ăn thêm một chút món hầm.

"Cũng tạm được." Lupin không dễ phát hiện chép chép miệng, đánh giá đúng trọng tâm, "Nếu muốn ta nói, thì vẫn còn dễ ăn hơn nhiều so với thuốc Bả Sói..."

Khuôn mặt Sirius trầm xuống không nói một lời, mắt thấy Tonks lặng lẽ đặt một đĩa bánh ngọt nhỏ vào trong tầm tay Lupin.

Ông Weasley không rõ vì sao mình lại đang ăn thứ này, nhưng khi ông phát hiện thấy tâm tình của vợ mình rất tốt, thì cũng liền không truy cứu kỹ nữa.

Harry cùng Ron đang ở dưới cái bàn, xoa xoa miệng vết thương trên tay, đó là phần thưởng của bọn họ khi có ý định mạnh mẽ ấn mặt Crookshanks vào trong bát, sau đó bị nó chống cự. "Các cậu đáng chịu như vậy!" Hermione tức giận ôm Crookshanks, đồng thời cũng có ý định khuyên bảo dụ dỗ thú cưng, muốn nó ăn hết phần món ăn của cô.

Sau đó cuối cùng Snape cũng mở miệng.

"Có lẽ còn có ai ăn nữa?" Ông trưng cầu ý kiến, nhìn quét qua cái bàn một vòng, không đợi trả lời đã điều khiển làm phần món hầm dư lại bay đến trước mặt mình, "Rất tốt. Một phần bảy..."

"Gì vậy?" Bà Weasley rất hài lòng nhìn mọi người.

Snape chậm rãi giơ nĩa lên, bình đạm trả lời: "Cảm ơn đã chiêu đãi."

*

Đáp án công bố, người thắng cuối cùng là Lupin, Bill cùng Snape.

*

"Dù sao chị cũng phải học được luôn lưu ý động tĩnh của các giáo viên chứ? Moody Mắt-điên nói như chuyện đương nhiên, 'Lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác'." dưới bàn ăn George nhẹ vẫy đũa phép, lặng lẽ nhét một nắm thảo dược vào cái bánh mì Bill đang ăn được một nửa, "Giống như vậy. Khi làm chuyện xấu luôn cần chú ý — không xong rồi!"

Anh nhỏ giọng mắng một câu, vội vàng nhét đũa phép trở lại túi. Cách bàn dài Bill đã chuẩn xác thoáng nhìn phía bên này, trên mặt mang theo mỉm cười không chút nào để ý.

"Trò xiếc của trẻ con, phải không?" khuôn mặt George trầm xuống tổng kết nói, "Chúng ta còn có chuẩn bị ở sau đây."

Fred lại bắt đầu lén lút làm gì đó, nhưng Harry không để ý nữa. Khiến cho cậu cảm thấy không thoải mái chính là, trò chơi mấy anh ấy đang làm làm cậu liên tưởng đến thái độ Snape đối đãi cậu. Cho dù cậu tặng quà hay là viết thư, thậm chí động tay động chân gây chuyện, hoặc dứt khoát nổi giận la hét khắp nơi, trong đánh giá của Snape đại khái chắc đều là thủ đoạn nhỏ của đám học sinh.

Cho nên Snape cũng dùng phương pháp đối phó học sinh để tới đối phó với cậu, đó chính là trừ điểm.

*

Đợt sóng ngầm mãnh liệt của bữa cơm chiều đã gần đến lúc kết thúc. Harry không nhớ mình thật ra đã ăn bao nhiêu nữa, cậu có lý do để tin tưởng mấy thứ hầm nhừ đó đã ít nhiều phá hủy một phần vị giác của cậu. Nhưng dù không nhớ, cậu cũng biết bản thân mình đang no căng bụng muốn chết đây.

"Lại ăn một chút đi?" Bà Weasley hòa ái thân thiết nhìn Harry, không cần câu trả lời đã đặt một miếng bánh thịt có nhân vào đĩa của cậu, "Hôm nay ta đã biết con vừa đối mặt với cái gì, nhất định con còn chưa được ăn no..."

Harry xoa bụng lẩm bẩm một câu "Cảm ơn".

Snape phát ra một tiếng hừ lạnh không nhẹ không nặng, giống ông vẫn thường yêu thích làm như vậy, bắt lấy thời cơ chuẩn xác tấn công: "Đúng vậy, chúng ta đều biết Potter còn chưa lớn lên, dù sao cũng phải có người nói phải cho cậu ta ăn thật nhiều thì mới có thể cao lớn được."

Sirius gác nĩa thật mạnh lên bàn, sắc mặt không tốt chuẩn bị nói —

"Severus, cậu cũng ăn một miếng, thế nào?" cái đĩa đựng đầy bánh nhân thịt bay hết đến trước mặt Snape, bà Weasley dùng thái độ không thể nghi ngờ hạ kết luận, "Cậu ăn quá ít."

Sirius sắc mặt thân thiện nói: "Ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười của ông đột nhiên im bặt, bởi vì kế tiếp cái đĩa đã bay đến trước mặt ông.

Ba người đều yên lặng ăn hết chỗ bánh.

*

Harry tin tưởng Snape cũng đã ăn no, bởi vì ông đang ăn vô cùng chậm rãi. Nhưng vẻ mặt của ông dường như có chút cổ quái.

"Thật đáng nhắc tới," Snape đột nhiên nói, "Có người nào đó từng cảm thấy tiếc nuối cho tôi, bởi vì tôi không thể may mắn tự mình nếm bánh nhân thịt nhà Weasley làm."

Câu này nghe qua rất giống một câu chế nhạo. Mà cho dù là khách sáo khen tặng hay là thật lòng khen ngợi, thì qua miệng Snape nói ra sẽ đều giống như lời châm chọc nào đó. Ông Weasley kịp thời cứu vớt tình huống: "À, vậy bây giờ cậu sẽ không cần vì thế tiếc nuối nữa... Ừm, đúng như thế chứ, Molly?" Ông rất cẩn thận nhìn thoáng qua vợ mình.

"Cảm ơn cậu, Severus." Hình như bà Weasley không nghe ra được bất cứ hàm ý gì.

Trên thực tế đây thật sự chỉ là một câu trần thuật khách quan, bởi vì cái gọi là "Người nào đó" này là ai, quả thực không thể rõ ràng hơn được nữa. Trong một thoáng ấy, Harry như về tới nghỉ hè năm trước, cậu ngồi bên cửa sổ Hang Sóc viết thư cho Snape, hạt mưa gõ lên cửa sổ, Ron nói với cậu là thư của cậu vừa đến trên tay Snape liền sẽ bị ném vào lò sưởi...

Bây giờ cậu đã biết kết quả của những lá thư ấy rồi đây.

Hết chương 86

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me