LoveTruyen.Me

Snarry Sshp Ngoi Xe Lan Ve Nguoi Toi Yeu

Chương 9

Phương pháp điều trị tối hôm đó là uống hai lọ thuốc liên tiếp và kiểm tra mắt cậu để xem có phản ứng tiêu cực nào không, sau đó là mười phút chờ đợi một chiếc cốc lớn chứa chất lỏng màu tím đang bốc khói mà Snape đã cảnh báo cậu rằng phải uống càng nhanh càng tốt vì nó có thể sẽ làm cho cậu trở nên rất mơ màng.

Cậu thức dậy vào sáng hôm sau trên chiếc giường của chính mình, vẫn trong bộ quần áo mà cậu đã mặc tối qua và chắc chắn là cậu đã tè dầm trong đêm. Đó không phải là mùi hương dễ chịu nhất khi thức dậy, nhưng ít nhất cậu không có cảm giác nào về nó ở dưới chân mình. Các miếng đệm ướt át một cách khó chịu, mặc dù chúng được miêu tả là có thể hấp thụ và tạo gel cho một lượng lớn chất lỏng.

May mắn làm sao, cậu đã nghĩ ra một giải pháp thay thế cho việc phải chết đuối trong bồn tắm, bằng cách dùng một cái bình cầm tay và một tấm vải dạ. Cậu vẫn cần phải ngồi trong bồn tắm lạnh lẽo, nhưng có thể giữ cho nước ấm chảy qua chân trong lúc đổ đầy bình để nước tràn ra chỗ khác. Nó không quá tệ, khi mà cậu đã thực sự thành công trong việc tắm bồn.

Cái giường lại là một vấn đề khác. Cậu đã có sẵn một tấm nệm bảo vệ dưới ga trải giường nên riêng chiếc nệm thì vẫn ổn, nhưng việc tự tháo giường ra khỏi xe lăn bằng tay là một cơn đau nhức nhối đối với chiếc mông. Cậu thấy mừng vì đã chọn được một chiếc đi-văng, hẹp hơn giường đơn một chút, thay vì chiếc giường đôi khổng lồ mà cậu dự định ban đầu. Cậu thu dọn những tấm khăn trải giường bẩn và giấu chúng sau vài tấm bảng gỗ trong gara, sau đó thay chúng thành cái sạch. Cậu chỉ còn hai tấm vải sạch nữa trong tủ vải lanh.

Cuối cùng khi cậu đến được nhà bếp, Snape đang đợi cậu, mặc dù ông ta đã cố gắng lơ đãng nhìn qua như thể chính ông ta chỉ vừa mới đến. Bây giờ là muộn hơn một tiếng đồng hồ so với giờ Harry thường đến ăn sáng.

"Cậu ngủ ngon chứ?" Snape hỏi.

Harry lăn xe đến chiếc bàn, nơi mà cậu chắc hẳn Snape đã đặt cuốn phác thảo của cậu sau khi điều trị cho cậu xong. Cậu mở trang mới nhất ra và nhớ lại những bản vẽ đáng thất vọng của đêm hôm trước. Cậu cố gắng nhớ những gì có thể về khoảnh khắc mà Snape đã cười nửa miệng, và bắt đầu một bản phác thảo sơ bộ.

"Harry? Cậu ngủ ngon chứ?"

Ồ đúng rồi. Snape đang nói chuyện với cậu. "Vâng, tôi ổn. Không có tác dụng phụ hay bị đau gì cả," cậu đáp lại. Đôi mắt giống như thế này... Hay chúng đã nhắm hờ nhỉ? Trí nhớ của cậu mờ mịt. Cậu nhìn lên để tham khảo hình dạng đôi mắt của Snape, nhưng ông ấy lại vừa quay sang chỗ khác. Mái tóc sạch sẽ của ông xõa qua một bên vai.

Có một sự khác biệt rõ rệt về kết cấu giữa chiếc áo choàng đen và mái tóc của ông ấy, mặc dù màu sắc gần như giống hệt nhau.

"Không bị mất trí nhớ, đau đầu, mất thị lực hay run rẩy?" Snape liệt kê ra.

Cậu có nên kể cho ông ấy về chiếc giường ướt át không nhỉ? Mặc dù vậy, một chút rò rỉ nước tiểu chỉ là trong dự kiến, gần như không liên quan. Và sự run rẩy là do cậu bị lạnh và mệt mỏi, một tình trạng đã có trước khi dùng thuốc. "Tôi khá mơ hồ về các chi tiết của đêm qua, không có gì quá quan trọng cả. Ông đã nghĩ tôi có thể bị mất đi thị lực à?" Đó quả là một suy nghĩ đáng sợ.

Snape đặt một cái đĩa lên trên bàn trước mặt cậu. "Ta không mong đợi bất cứ điều gì. Đây là một lĩnh vực chưa được tìm hiểu, do đó, các tác động có thể biểu hiện theo bất kỳ cách nào và sẽ rất dại dột nếu cho rằng chúng ta đã có tất cả thông tin mà mình cần. Cậu có nhớ chúng ta đã nói về những gì không?"

Harry nhìn vào cái đĩa, nhưng ngay cả suy nghĩ về việc ăn bánh mì nướng cũng làm cậu buồn nôn. Cậu gặm lấy một góc bánh mì chỉ bởi Snape vẫn đang nhìn. "Uh, quần áo màu đen. Ông đang chuẩn bị cho tôi xem chiếc áo khoác vảy rồng và việc ông đang chế tạo ma dược cho bệnh xá Hogwarts."

"Tốt, ổn rồi. Và, cậu nhớ gì sau khi uống lọ thuốc tím?"

Harry lắc đầu. "Chẳng có gì cho đến khi tôi thức dậy vào sáng nay. Ông có đưa tôi về phòng không?" Cậu muốn cảm ơn ông khi không cởi đồ cậu ra, mặc dù sự cẩn thận ấy không phải là một lựa chọn tốt.

"Ta đã đẩy cậu vào ghế. Cậu liên tục xin thuốc lá và một thứ gọi là 'điếu cày', nhưng ta lo cậu sẽ tự gây chuyện và đốt căn nhà mất."

Nhân tiện nói thêm, thì cậu đã tìm và châm lên một điếu thuốc vào ngay lúc này.

Việc nói chuyện với Snape trở nên khó hơn khi công cuộc trị liệu bắt đầu. Có cảm giác như mọi điều cậu nói sẽ được nghiên cứu, rằng cậu đang bị khám xét vì bệnh tật. Về những cách mà cậu đã phải vật lộn, khi mà bản thân cậu, trước khi trị liệu cũng đã không đủ chuyên nghiệp và không đủ khỏe mạnh. Ngay cả khi biết rằng cảm giác ấy ngớ ngẩn và trẻ con đến mức nào thì cậu vẫn cảm thấy như thế, không thể ngăn mình không lúng túng khi cố gắng nói chuyện. Cậu quay lại với những bức vẽ của mình, buộc mình phải vẽ một thứ gì đó khác ngoài Snape. Ánh sáng cửa sổ phản chiếu trên cái nĩa vẫn chưa chạm vào của cậu.

Khi Snape đứng dậy, ông không dọn đĩa của cậu đi, có lẽ hy vọng rằng Harry sẽ ăn thêm thứ gì đó lâu hơn thời gian đã quy định. "Ta sẽ ở trong phòng thí nghiệm, nếu cậu cần bất cứ điều gì thì cứ nói," ông nói. Một phút dài kéo dài giữa họ khi Harry tiếp tục vẽ cái nĩa, bốn hoặc năm bức phác thảo nhanh chóng xếp cạnh nhau, mỗi bức thu các phía ánh sáng khác nhau. Cậu không nhìn lên cho đến khi cánh cửa khẽ lách cách sau lưng giáo sư. Có phải ông ấy đang chờ xem liệu Harry có đi theo ông hay không?

Cậu đã định đi ngay khi Snape đi khỏi, nhưng cậu quyết định hoàn thành việc vẽ xong một trang này trước. Rồi lại vẽ tiếp một trang rồi lại nhiều trang nữa, và cậu quên sạch mọi thứ bên ngoài tờ giấy dày, mềm mại cho đến khi cậu đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Cậu đóng cuốn sổ phác thảo lại và nhanh chóng với lấy một cái bát lớn mà cậu để trên bậu cửa sổ bên trái. Nó đã từng là một bát trái cây, nhưng cậu đã không ăn đủ trái cây để giữ nó như một cái bát chuyên dụng, và dù sao thì nó cũng trở nên thú vị hơn nhiều khi dùng với tư cách là một vật chứa để đón ánh nắng bình minh.

Cậu chỉ hơi mệt, nên chỉ nôn hai ngụm vào bát và cơn buồn nôn tan biến. Cậu nghiên cứu về chất lỏng, kiểm tra các dấu hiệu cho thấy tình trạng kém của nó. Đó là điều mà cậu học được từ lần cuối cùng cậu được Snape điều trị. Nếu cậu cứ gọi ông ấy mỗi khi cậu bị ốm, thì họ sẽ chẳng bao giờ rời xa được nhau.

Cậu ghi dấu tích cho danh sách kiểm tra trong đầu. Nó có cùng màu với lọ thuốc cuối cùng cậu đã uống không? Không. Liệu nó có chứa bất kỳ loại thức ăn nào mà cậu chắc chắn rằng mình đã không ăn không? Không. Liệu nó có xuất hiện với số lượng lớn không thể kiểm soát không? Không. Liệu nó có kèm theo co thắt dạ dày, cảm giác chua hay nóng rát không? Không. Đó chỉ là một cơn buồn nôn bình thường không để lại gì ngoài mùi vị khó chịu thông thường, và cảm giác tồi tệ đi kèm với nó đã biến mất đột ngột như khi nó đến. Cậu đặt cái bát lên bàn bên cạnh chiếc bánh mì nướng chưa ăn hết và quyết định rời đi.

Trở lại phòng ngủ, cậu tìm thấy chiếc điện thoại di động Muggle của mình trong ngăn kéo và bật nó lên. Nó tạo ra một âm thanh lớn khó chịu cùng dòng chữ "Xin chào Harry" cuộn trên màn hình. Cậu ghét cái cách nó biết tên của mình. Khi nó khởi động, cậu phải đợi một phút thì hàng dãy thông báo tin nhắn mới im lặng. Hermione và Dudley đều cho rằng cậu cầm điện thoại vào mọi lúc cả ngày lẫn đêm, và nhắn tin cho cậu một cách dễ dàng cả trăm lần một tháng mặc dù thực tế là cậu chẳng bao giờ trả lời.

Cậu bỏ qua những tin nhắn hiện có và nhắn tin cho Hermione, hỏi liệu cô ấy có thể ghé qua chiều nay không. Cậu đã không gửi ghi chú của đêm hôm trước, vì hai lý do. Đầu tiên là cậu đã lên kế hoạch gửi nó, nhưng thay vào đó là việc bị buộc phải đi ngủ một cách bất ngờ. Và thứ hai là cậu không biết liệu có ai có thể chặn hoặc xem tin nhắn của Hermione không nếu chúng đến chỗ cô ấy ở Bộ. Ngay cả khi cậu không đọc báo, cậu vẫn muốn thông tin về bản thân tránh khỏi chúng càng xa càng tốt. Cậu đốt một điếu xì gà trong khi chờ đợi câu trả lời. Ngay cả sau rất nhiều năm trong và ngoài thế giới phù thủy, thì những chiếc điện thoại của Muggle dường như giống những điều ma thuật hơn là những con cú.

Vài phút sau, tin nhắn trả lời của cô vang lên. Tự khắc phục điều đó đi, mình không có thời gian để chơi trò ngoại giao giữa hai người trưởng thành đâu.

Cậu gắt gỏng. Cậu có nên khó chịu khi cô ấy tự cho rằng cậu và Snape đang tranh cãi với nhau bây giờ không? Cậu khó có thể đổ lỗi cho cô ấy, dựa trên kinh nghiệm có trong quá khứ, nhưng vẫn...

Nó không phải như cậu đang nghĩ, cậu nhập từ. Mình cần đặt một vài thứ từ Amazon.

Amazon giống như một dịch vụ giao hàng bằng cú, ngoại trừ việc nó chỉ giao các mặt hàng của muggle, và được giao bởi muggle lái xe tải. Tuy nhiên, việc nhận hàng vào ngay ngày hôm sau sẽ thật tuyệt, và cậu sẽ sử dụng nó thường xuyên hơn nếu cậu có thể hiểu tất cả những thứ công nghệ muggle mà Hermione đã tìm ra. Mặc dù cả hai đều xuất thân từ muggle, nhưng khi lớn lên, cô ấy yêu thích sử dụng những món đồ xa xỉ mà Harry sẽ không bao giờ mua. Internet là thứ mà cậu chưa từng trải qua cho đến khi chuyển đến sống ở căn hộ muggle của mình sau khi trốn khỏi Hogwarts, và thậm chí sau đó, cậu cũng chỉ biết đến nó khi ở trong thư viện địa phương, với một tình nguyện viên hỗ trợ đi theo giám sát cậu, đã chu đáo hướng dẫn mọi thứ cho cậu để cậu có thể truy cập vào Tài khoản Cổng thông tin chính phủ của mình.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me