Snarry Toi Khong Muon Bi Kich Xay Ra
Đã hơn bốn tháng kể từ khi mọi việc diễn ra, người ta nhìn thấy giáo sư Snape thường xuyên lui đến quảng trường Grimmauld nhiều hơn và không ngại thể hiện sự quan tâm của bản thân đến Harry Potter khi không ở trường.Quan hệ của Sirius Black và Severus Snape cũng có chuyển biến đôi chút, theo hướng tích cực. Ít nhất thì giờ họ đã có thể cùng ngồi vào bàn ăn một bữa cơm mà không mở miệng châm chọc lẫn nhau rồi. Đối với việc này thì người vui nhất không ai khác ngoài Harry.Lại nói đến vài vấn đề khác, như điểm số của Gryffindor năm nay ít gặp giông bão hơn dự tính của nhiều người, tuy nhiên theo lời nói của anh em nhà Weasley thì họ vẫn đầy sợ hãi khi đối diện với ông thầy độc dược của mình.Mọi việc nhìn có vẻ đều tốt đẹp cả, nhưng không thể khiến người ta hoàn toàn quên mất thế cuộc bây giờ có nhiều biến động như thế nào. Và người chịu nhiều ảnh hưởng nhất phải kể đến Draco Malfoy.Không phải chỉ một mình Harry để ý đến từ khi nhập học đến nay, Draco dường như trầm mặt ít nói hơn hẳn.Nên thành ra Harry phải dùng trò cũ - đem bia bơ đi tâm tình với cậu nhóc tóc bạch kim này. Không, tên nhóc này suốt ngày chê bia bơ kém sang, uống quá thô lỗ nên Harry chỉ có thể chọn một chai rượu ngon với nồng độ cồn thấp để đi gặp thằng bạn.Sau đó thì chính là cảnh Draco mang theo sách vở đi ra từ ký túc xá nhà Slytherin thì bắt gặp đứa bạn chí cốt của mình thập thò lấp ló ngoài cửa còn giấu giấu diếm diếm như ăn trộm - rồi mang theo đầu dấu chấm hỏi bị nó lôi đi một xó xa lắc của toà lâu đài."Harry, bồ làm cái quái gì thế này? Còn có bồ đang giấu cái gì vậy?" Draco vừa chỉnh trang lại quần áo vừa nói, bụi bặm bám hết lên áo choàng rồi, thiệt là khó chịu mà.Harry cười hề hề đem rượu và ly lôi ra:"Đem đồ ngon đến cho bồ đấy, cảm ơn mình đi."Draco ngó chai rượu một cái, hơi lung lay. Đây quả thật là rượu ngon lâu năm, ở nhà ba má cậu lâu lắm mới cho nhấp một ngụm nhỏ, giờ nguyên một chai bày ra trước mặt như thế không khỏi quá cám dỗ rồi."Bồ lấy cái này ở đâu ra vậy?" Draco hỏi, rượu này ngay cả nó còn khó có thì cái tên Harry này làm sao có được chứ?Harry mỉm cười càng tươi hơn, mười phần là đang khoe khoang mà trả lời:"Lấy từ chỗ cha đỡ đầu của bồ đấy, tuyệt không?"Draco nuốt nước bọt, hơi chần chừ. Rượu ngon thật đấy, nhưng lỡ bị phát hiện uống trộm rượu của cha đỡ đầu thì hậu quả khó lường. Với đôi mắt tinh tường của bản thân, chàng công tử nhà Malfoy đã bỏ qua việc làm sao mà Harry có thể lấy được rượu từ chỗ giáo sư Snape? Đừng đùa, tên đó sớm đã đem hầm làm thành tài sản cá nhân rồi, muốn lấy gì mà không được.Harry như nhìn được nỗi lo toan của Draco, đắc ý nói:"Yên tâm đi, giáo sư Snape sẽ không làm gì bồ đâu. Nếu có gì thì còn mình gánh nữa mà. Rượu ngon lắm đấy, thử đi." Harry dụ dỗ.Draco lập tức bỏ mấy suy tính ra sau đầu, thuần phục mở nắp rót cho bản thân một ly đầy. Sau đó dựa vào gốc cây phía sau thưởng thức đồ ngon.Harry cũng làm vậy, nhưng cậu khống chế lượng đồ uống có cồn nạp vào cơ thể rất tốt. Đợi thời cơ chín mùi, Harry quay sang hỏi Draco:"Nhà của bồ gần đây sao rồi?""Cũng ổn." Draco trả lời."Ba má bồ có nói gì với bồ chưa?" Harry tiếp tục hỏi.Draco nhíu mày, nhưng vẫn trả lời:"Về cái gì?""Bồ hiểu mình muốn ám chỉ đến cái gì."Draco khẽ thở dài:"Đừng giả vờ nữa, Harry. Người mấy lần đi theo cha đỡ đầu đến trang viên Malfoy là bồ, dù chỉ nhìn từ xa thì mình cũng có thể nhận ra được."Harry cũng ngả bài:"Tinh mắt thật đấy, Draco."Draco cười trừ:"Nếu nói tinh mắt thì làm sao so được với bồ nha, Harry. Hôm nay bồ đến là muốn thăm dò mình sao?"Harry lắc đầu:"Không phải.""Thế là vì cái gì?""Mình muốn đem Draco vui vẻ kiêu ngạo của ngày xưa quay về."Draco bỗng có chút nói không nên lời, hồi lâu mới đáp lại:"Kẻ- mà -ai -cũng- biết- là -ai đã bất mãn với gia đình mình. Tiền bạc không đủ để thoả mãn hắn ta nữa rồi, mình sợ.... ""Bồ có thể không tin mình, không tin Severus, nhưng bồ tin quyết định của ba má mình chứ? Họ đã suy tính rất lâu rồi, vì bản thân, gia tộc và quan trọng nhất là vì bồ nữa. Nên Draco ..." Harry kiên định nói "Đừng sợ hãi, mình cam đoan cả gia đình bồ sẽ bình an."Draco sững sờ trước khí thế của Harry, ngây ngốc."Bồ khiến mình thật kinh ngạc đấy, Harry. Được rồi, mình tin bồ." cậu giơ ly ra. Harry cũng đưa ly chạm nhẹ vào thành ly của cậu. " Phải vậy chứ. "
------------------------------------------
Lễ Giáng Sinh đang đến gần, nhưng thật khó để tìm lại được niềm vui của nhữn năm trước. Khi mà giờ đây, ngoài Hogwarts ra chẳng còn nơi nào an toàn cả. Sự hỗn loạn của giới Muggle - việc vốn dĩ chẳng thu hút được bao nhiêu sự quan tâm của các phù thuỷ nay lại được chú ý cao độ. Giống như chỉ một ít thời gian nữa thôi, giới phù thuỷ cũng sẽ phải đối mặt với những điều tương tự một cách hiện hữu - chứ không phải chỉ hoảng loạn trên tinh thần hay vài vụ nhỏ lẻ.Những người có quyền năng to lớn thì sao? Có lẽ họ không sợ hãi, nhưng thời cuộc này khiến cho chẳng ai có thể không lo âu.Và tận cùng của nỗi lo lắng trong Harry hiện ra vào một đêm trời mưa tầm tã, khi cái mặt dây chuyền lấy hai màu chủ đạo là đỏ và xanh trên cổ cậu nóng rang lên - nóng đến mức Harry cảm thấy da của mình đã phỏng một lớp. Nhưng lúc ấy cái cậu quan tâm chẳng còn đặt vào những nỗi đau thể xác đó nữa, mà là vào người đang ở nơi xa - Severus.Harry vội vàng lao xuống giường với tấm áo choàng tàng hình, chẳng quan tâm động tĩnh của bản thân có đánh thức những người bạn cùng phòng hay không. Cậu vừa phóng đi vừa để dòng suy nghĩ chạy dọc trong đại não với tốc độ nhanh nhất. Nơi cậu đến là ký tức xá nhà Slytherin.Chẳng khó khăn gì khi cậu luôn biết được mật khẩu nơi đây, Harry chạy nhanh đến phòng của Draco theo trí nhớ của bản thân. Cho những đứa cùng phòng với Draco bùa mê rồi lay thằng bạn của mình dậy."Draco!Draco!Draco!" Harry hét lên."Có chuyện gì vậy Harry?" Draco dụi dụi mắt, khó hiểu nhìn bạn mình."Lấy đũa phép của bồ, mau lên! Có chuyện xảy ra rồi." Harry nói nhanh, lại quay người chạy đi.Draco không đủ thời gian để suy nghĩ, lấy vội đũa phép rồi chạy theo Harry."Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bồ nói cho mình biết đi, Harry!"Draco vừa chạy vừa nói, nỗi bất an cũng bao trọn lấy cậu bé mười lăm tuổi."Mình đoán..." Harry hơi dè chừng, không dám nói ra suy đoán của bản thân "Tối nay Tử thần thực tử có một cuộc họp." Đó là lý do mà cậu đã thao thức suốt đêm nay.Chỉ một câu đơn giản đã đủ để Draco hiểu được tình hình, khuôn mặt cậu bé trắng bệch đi- khó mà nói giữa Draco và Harry mặt ai trắng hơn.Bỗng, tiếng Phượng hoàng vỗ cánh vang lên. Harry nắm lấy tay Draco rồi bám theo chân con phượng hoàng để nó bay về phía đích đến của tụi nó nãy giờ - văn phòng thầy Dumbledore. Sự xuất hiện của Fawkes tuy là đã giảm thiểu thời gian di chuyển nhưng nó cũng chứng minh tình hình hiện nay vô cùng tồi tệ.Khi đến nơi, cửa phòng lập tức được mở ra. Cụ Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, vẻ mặt đăm chiêu. Trên bàn là một cái khoá cảng."Sev anh ấy sao rồi cụ?" Harry lo lắng hỏi.Cụ trấn an:"Bình tĩnh nào Harry. Giờ thì chúng ta về số 12 đường Grimmauld trước đã, mọi người đang chờ." rồi cụ quay sang Draco "Cả trò nữa, Malfoy."Khi ba người họ đến nơi, thì đại bản doanh của Hội Phượng Hoàng đã tập trung được kha khá. Bọn họ trố mắt nhìn bộ dạng ướt nhẹp nước mưa xuất hiện bắt ngờ cùng cụ Dumbledore."Harry? Sao con lại ở đây? Chuyện này là thế nào?" Chú Sirius lo lắng hỏi.Nhưng Harry không còn tâm trạng nhìn chú ấy - hay là đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho những ánh mắt lo lắng hoài nghi của những người khác. Cậu đi thẳng và dán chặt sự tập trung của bản thân vào nơi được mọi người bu quanh trước lúc cậu đến, nơi mà vợ chồng nhà Malfoy rõ ràng đã trải qua một cuộc chiến ngồi thẫn thờ ở giữa. Những thành viên Hội Phượng Hoàng - trừ bác Weasley và chú Kingsley đều dùng ánh mắt miệt thị và cẩn trọng nhìn họ. Khác với Harry, Draco khi vừa nhìn thấy ba má đã vội chạy nhanh về phía họ.Chú Kingsley là người đầu tiên phát hiện ra cậu:"Cậu Potter, đừng quá kích động." Harry cười trừ, nhưng phát hiện ra khoé môi cậu chẳng tài nào kéo lên nỗi."Tôi không sao, chú Kingsley."Hai câu chào ngắn ngủi thành công thu hút sự chú ý của mọi người - đặc biệt là của Lucius và Narcissa Malfoy. Họ buông Draco ra, đứng dậy, khá căng thằng:"Xin lỗi, Severus thì cứu chúng tôi nên mới không về kịp khoá cảng."Voldemort không hiểu sao bỗng nhiên muốn kiểm tra lại những Trường Sinh Linh Giá của bản thân, và khi đó thì những việc bí mật của họ khó mà giữ kín được. Cuốn nhật ký và chiếc cúp là những thứ được kiểm tra đầu tiên- và tất nhiên là đồ giả không thể qua mắt được Voldemort. Vậy thì khi mà Voldemort trốn chui trốn nhủi trong rừng rậm mười mấy năm, Bellatrix thì bị nhốt ở Azkaban, thì ai có khả năng làm những điều đó?Mũi nhọn nhanh chóng chỉa vào Lucius Malfoy- một trong những người được giao nhiệm vụ quan trọng này.Mà lúc này thì chẳng có lời lẽ khuyên ngăn nào có thể cản lại ý định thực hiện lời nguyền chết chóc của Voldemort. Snape chỉ có thể mặc kệ thân phận gián điệp của mình bị lộ để bảo vệ vợ chồng nhà Malfoy rời khỏi đó.Nhưng vì không thể sự dụng hết sức mạnh, nên Snape đã chậm trễ thời gian khoá cảng dịch chuyển. Đến nay khó biết sống chết.Harry lắc đầu:"Đây là thoả thuận từ đầu. Chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ tính mạng của các người. Severus chỉ làm những điều anh ấy cần làm mà thôi."Cụ Dumbledore khẽ khụ một tiếng:"Tôi nghĩ việc cần làm nhất bây giờ là bảo vệ an toàn cho nhà Malfoy và tìm ra anh Severus."Có người nào đó lên tiếng:"Tại sao chúng ta lại phải bảo vệ an toàn cho họ? Tử Thần Thực Tử bị Kẻ mà ai cũng biết là ai truy sát thì liên quan gì đến chúng ta?"Khuôn mặt Lucius hơi thay đổi một chút."Họ đã thay đổi từ rất lâu, và trong cuộc chiến này họ đã cung cấp rất nhiều tiền bạc và thông tin cho chúng ta." Cụ giải thích."Nhưng mà..." tiếng phản đối vẫn tiếp diễn. Bảo vệ những người bị Kẻ mà ai cũng biết là ai ấy truy đuổi gắt gao là một việc vô cùng nguy hiểm. Đương nhiên là có người không muốn mạo hiểm vì những chuyện như vậy.Harry thoáng nhìn qua phía cha đỡ đầu, khẽ thở dài an tâm. Chú ấy không hề tỏ thái độ phản đối- mặc dù cũng không tỏ ra ủng hộ."Không cần." Harry lạnh lùng quét mắt một lượt "Họ đã có nơi an toàn để đi."Không khí bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường. Cuối cùng là chú Kingsley lên tiếng trước:"Tôi tình nguyện chấp hành nhiệm vụ này.""Hừ, tôi cũng đồng ý." Bất ngờ thay, lần này là của chú Sirius."Tôi tán thành." - Chú Remus."Tôi không phản đối." là bác Weasley......Dần dần, càng có nhiều tiếng ủng hộ vang lên. Họ tin vào cụ Dumbledore-vị phù thuỷ vĩ đại nhất thế kỹ hai mươi, cũng tin vào Harry Potter- Cậu bé sống sót đã làm được bao nhiêu chuyện phi thường.---------------------------------------------------------
Chương này cập nhật hơi trễ một chút, thành thật xin lỗi mọi người nha. Tại tui vừa đi chơi hai ba ngày về ấy ( vừa về tới luôn nên mấy người khen tui đi ⊂(•‿•⊂ )*.✧ ).Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me