Snh48 Tam Tieu Trong Doi Mat
"Học tỷ, em thích chị!! Rất thích chị!!!""Xin lỗi Tôn Nhuế, chị chỉ xem em như hậu bối thôi."Tôn Nhuế vội vàng bừng tỉnh sau giấc mơ không mấy đẹp đẽ kia, ánh mắt hoang mang nhìn lên trần, trong đầu âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại rất tuyệt tình của Khổng Tiếu Ngâm vang lên.Cô mơ thấy chính mình lấy hết can đảm bày tỏ tình cảm với nàng, nhưng Khổng Tiếu Ngâm cũng rất dứt khoát chối từ nó. Ánh mắt nàng khi đó nhìn cô, không ấm áp như mọi ngày, không ôn nhu, không gần gũi, chính là loại xa cách ám ảnh tâm trí của cô.Uể oải chống tay ngồi dậy, Tôn Nhuế nhìn thấy Đới Manh vẫn đang ngủ say bên giường đối diện, ở bên ngoài có một ít ánh sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào, chắc hẳn cũng đã gần sáng. Lúc này biết rõ bản thân không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, cô đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt. Hiện tại cũng chỉ có thể ra sân tập chạy bộ một chút, không nên nghĩ đến mấy thứ tiêu cực đó nữa....Sau khi chạy vài vòng sân, mồ hôi cũng dần thấm khắp người, Tôn Nhuế cũng không biết mệt, lại đi đến ghế nằm gập bụng. Nói rằng cô là sinh viên ngành y, nhưng cơ thể lại chẳng thua kém Đới Manh ngày ngày ở khoa cảnh sát không ngừng được huấn luyện.Thân hình càng lớn càng cao, còn nhỉnh hơn Đới Manh một chút, cơ bụng hay cơ tay đều hiện ra rất rõ. Sức khỏe từ nhỏ đến lớn đều là dạng tốt nhất, thậm chí còn có vài môn võ trong người để phòng thân. Nếu không phải tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của ba mẹ, cô chính là thừa khả năng cùng Đới Manh xông pha ở ngành cảnh sát."Bệnh đã hết chưa mà lại ra đây tập thể dục rồi?"Còn tưởng mình tập quá nhiều đến hoa mắt nhìn nhầm, Tôn Nhuế dừng lại động tác của mình, nằm sải trên ghế mà lầm bầm:"Có phải điên rồi không? Ngay cả tập thể dục cũng nhìn ra chị ấy?""Nhìn ra ai?"Khổng Tiếu Ngâm nhướn mày, cả người đang đứng cúi người để gương mặt đối diện với Tôn Nhuế đang nằm bên dưới. Ánh mặt trời lúc này vừa lên, đầu của nàng lại vừa khớp che đi, khiến Tôn Nhuế thật tưởng mình đang bị ảo giác.Nhưng Khổng Tiếu Ngâm lúc này vẫn đang chớp mắt nhìn cô chờ đợi câu trả lời. Nàng buộc cao mái tóc của mình, trên người còn là bộ đồ thể dục thoải mái, trên mặt lấm tấm mồ hôi không khác gì cô. Tôn Nhuế lúc này nhận ra mình không phải tưởng tượng, thật sự là học tỷ.Kinh ngạc trợn mắt, Tôn Nhuế vội vàng bật dậy, giữ một khoảng cách nhất định với nàng."Học tỷ, là chị??"Khổng Tiếu Ngâm không biết Tôn Nhuế vừa nhìn thấy cái gì chấn động lại giật mình như thế. Nàng quay quắt nhìn khắp sân thể dục cũng chỉ có nàng và Tôn Nhuế, quay lại nhìn cô ngô nghê hỏi:"Ngoài chị với em còn ai khác sao?""Không có..."Tôn Nhuế lắc lắc đầu, đối với sự xuất hiện bất ngờ của Khổng Tiếu Ngâm vẫn chưa thích ứng kịp. Bởi vì hầu như cô khi tập thể dục chỉ chạy vòng vòng sân ở khu ký túc xá, không nghĩ đến đây cũng có thể gặp nàng. Hơn nữa mới vừa đây cô còn bị ám ảnh bởi lời từ chối của nàng trong giấc mơ kia. Có một chút hoang mang khi nàng xuất hiện trước mặt mình."Em làm sao vậy? Bệnh còn chưa khỏi lại đi làm mấy việc mất sức này?!"Nhìn sắc mặt Tôn Nhuế đột ngột tái đi, Khổng Tiếu Ngâm còn lo sợ cô lại phát bệnh, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay áp lên trán kiểm tra thử nhiệt độ.
Vốn dĩ còn chưa kịp bình tĩnh, lại bị nàng bất ngờ đến gần, cùng nhiệt độ ở bàn tay của nàng tiếp xúc, Tôn Nhuế sắp khỏi bệnh cũng có cảm giác bị bệnh trở lại, hơn nữa còn muốn nặng hơn.
Vội vàng bắt lấy bàn tay của nàng kéo xuống, lắp ba lắp bắp như đứa trẻ tập nói:
"Em không sao... đã đỡ nhiều rồi..."
"Thật không? Sao trông em không ổn lắm?"
Học tỷ, người ta không ổn cũng vì chị đấy.
Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng Tôn Nhuế tất nhiên không thể nói thẳng ra trước mặt Khổng Tiếu Ngâm như thế.
Tôn Nhuế gật gật đầu thay cho lời xác nhận bản thân vẫn ổn. Lúc này tầm mắt lại rơi trúng bàn tay của bản thân vẫn đang giữ lấy tay của nàng. Lại một phen e ngại buông ra, Tôn Nhuế lúc này chỉ muốn chạy đi trốn, nhưng làm như vậy không phải rất kỳ quái hay sao?
Cô chụp lấy chai nước mình mang theo nhưng vẫn chưa uống, mở nắp đưa cho Khổng Tiếu Ngâm, chủ yếu cũng là muốn chữa ngượng cho chính mình.
"Chị thường ra đây tập thể dục sao?"
"Phải, mỗi buổi sáng đều đến đây chạy bộ một chút. Còn em sao có hứng tập thể dục buổi sáng vậy?"
Khổng Tiếu Ngâm nhận lấy chai nước của Tôn Nhuế uống một hơi, rồi lại đưa cho cô. Nàng cũng hơi bất ngờ khi hôm nay có thể nhìn thấy học muội ở đây, nàng có chút nghĩ cô không có thói quen vận động buổi sáng này.
"Ờ... thật ra em bình thường chỉ chạy ở sân ký túc xá thôi..."
Tôn Nhuế cúi đầu nhìn chai nước Khổng Tiếu Ngâm vừa uống đưa lại cho cô, nhìn lên miệng chai nơi nàng vừa đặt đôi môi lên đó. Đột nhiên lại có mấy cái suy nghĩ khiến bản thân giật mình, giống như mấy tên biến thái tâm lý không bình thường vậy. Lắc đầu xua tan đi mấy cái suy nghĩ kì lạ ấy, cô đưa chai nước lên uống một chút.
Nhưng mà có phải nên công nhận, cô và nàng hôn nhau gián tiếp hay không?
Tôn Nhuế không nói ra, nhưng vẫn là bị suy nghĩ của mình làm cho nóng mặt.
"Không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về chuẩn bị lên lớp nữa!"
Cũng thật may là Khổng Tiếu Ngâm lúc đó không quá để tâm đến gương mặt của Tôn Nhuế, nếu để nàng biết được suy nghĩ của mình, cô không chắc là mình còn mặt mũi để nhìn mặt học tỷ đâu.
"Được, mau đi thôi!"
Đối với tình huống có chút ngượng ngùng này, Tôn Nhuế cũng không muốn ở lâu nữa. Ngay lập tức thu dọn một ít đồ sau đó lẽo đẽo theo sau lưng của Khổng Tiếu Ngâm quay về ký túc xá.
Cô vốn đang nghĩ sau này mình sẽ đổi địa điểm tập thể dục, để mỗi sáng đều có thể gặp được chị ấy.
...
Xác suất để sinh viên ngành luật và ngành cảnh sát gặp được nhau trong cái trường cũng xem là khá rộng này là bao nhiêu?
Đới Manh không biết, nhưng cô hy vọng nó là bằng không.
Bởi vì chạm mặt với Mạc Hàn vào buổi trưa ở căn tin thế này thật khiến cho cô cả thời gian còn lại ngày hôm đó thật không vui nổi.
Hôm nay lão sư huấn luyện cho lớp của cô ra trễ, hại đến khi chạy đến căn tin thì chỗ đã bị lắp kín gần hết. Tôn Nhuế bởi vì hôm trước không đến lớp hiện tại vẫn đang bù lại kiến thức không thể giữ chỗ giúp cô. Bây giờ Đới Manh phải loay hoay tìm chỗ.
Và lúc đó thì cô vô tình nhìn thấy Mạc Hàn cũng đang ngồi ăn một mình. Cũng phải, Khổng Tiếu Ngâm nghe nói chuẩn bị thi cuối kỳ để bước qua năm cuối, chắc là cũng không có thời gian ăn cơm.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng đâu, Đới Manh đi đến chiếc bàn trước mặt Mạc Hàn mà ngồi xuống, quay lưng về phía nàng. Thật may còn lại chiếc bàn này, nếu không thà cô chịu nhịn ăn cũng không muốn ngồi cùng nàng.
Có lẽ bữa trưa diễn ra khá suôn sẻ nếu như không có kẻ đi đến kiếm chuyện.
"Nè họ Mạc kia, ngày hôm qua chính cô khiến cho tôi bị lão sư đuổi ra ngoài, không thể hoàn thành bài kiểm tra!!!"
Một nữ sinh vẻ mặt hung hăng bất ngờ đi đến bàn ăn của Mạc Hàn, đã lớn tiếng còn mạnh tay đập xuống bàn, khiến mọi người xung quanh hầu như dừng lại mọi hoạt động mà hóng chuyện.
Bọn họ nhìn thấy cả người nữ sinh kia đều là phẫn nộ, còn Mạc Hàn thì lại rất điềm tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nửa điểm cũng không run sợ.
"Là cô gian lận trong giờ kiểm tra bị lão sư bắt được, liên quan gì đến tôi?"
Mạc Hàn nhìn lên cô ta, lại không biết bản thân chọc giận cô ta cái gì?
Mà nhắc đến chuyện khiến cô ta nổi điên đến tìm nàng gây sự, thì phải kể đến ngày hôm qua, lớp của nàng có tiết kiểm tra. Đến một nửa thời gian làm bài, bút của Mạc Hàn đúng lúc hết mực, nàng liền đổi cây bút khác, không cẩn thận làm rơi . Nàng cúi người xuống nhặt, và thật trùng hợp là nữ sinh đang gây chuyện với nàng đây lại ngồi gần nàng.
Lúc đó Mạc Hàn chỉ vô tình phát hiện ra cô ta đang quay bài, vốn dĩ nàng cũng không quan tâm đến hay muốn vạch trần cô ta. Nhưng cái người kia lại nhìn thấy nàng đang nhìn cô ta, chỉ là lúc đó Mạc Hàn chưa kịp quay đi, mà cô ta lại nghĩ nàng đang muốn tố cáo cô ta, liền bày ra vẻ mặt đe dọa, giơ tay múa chân ra hiệu cho nàng không được lẻo mép.
Mà cũng bởi vì cô ta có tật giật mình, trong lúc không cảnh giác lại bị lão sư từ phía trên đi xuống mà bắt được. Đánh dấu bài cô ta và đuổi cô ta ra khỏi lớp.
Sự tình chính là như vậy. Bây giờ lại muốn tìm đến nàng gây sự, một chút lý lẽ cũng không có.
"Còn không liên quan đến cô?! Nếu cô không tò mò nhìn tôi thì tôi cũng không bị lão sư bắt được!!"
Nữ sinh kia vẫn là không muốn nói lý lẽ, chỉ một lòng muốn đòi lại công đạo cho chính mình. Cũng không quản bản thân mình sai ở đâu.
"Nếu cô có ý kiến thì tìm lão sư mà khiếu nại. Tôi không có thời gian tốn hơi với kẻ không biết suy nghĩ."
Những người xung quanh hóng chuyện cũng thật khâm phục sự nhẫn nhịn và bình tĩnh của Mạc Hàn. Nếu là người khác có khi lại tức giận cãi nhau với nữ sinh kia rồi, nhưng nàng lại mặc nhiên có thể bình tĩnh tiếp tục ăn cơm như thế.
Nhìn xem, nữ sinh đó bị lời nói của nàng thật sự chọc cho tức điên lên rồi.
"Cô nói gì hả??? Cô nói ai không biết suy nghĩ???"
Nữ sinh đó điên tiết hất tung khay cơm của Mạc Hàn, khiến thức ăn văng ra còn dính lên quần áo của nàng. Mạc Hàn vốn dĩ không kịp phản ứng, cô ta lại đưa tay muốn đánh nàng.
"Cô quậy đủ chưa vậy?"
Bàn tay vừa đưa lên đã bị giữ lại, nữ sinh kia nhíu mày nhìn qua kẻ đang cản mình, lớn tiếng quát:
"Liên quan đến cô sao?? Buông ra!!"
"Chuyện của các người không liên quan đến tôi! Nhưng cô đang quấy rầy giờ nghỉ trưa của tôi và những người khác!!"
Đới Manh phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn cái nữ nhân điên khùng đang làm loạn này. Vốn dĩ gặp Mạc Hàn đã khiến tâm trạng tệ đi, lại gặp thêm tình huống đinh tai nhức óc này. Đới Manh thật sự không muốn xen vào, nhưng thật sự bị làm ồn không chịu được.
Ánh mắt liếc qua Mạc Hàn vẫn đang ngồi yên không phản ứng, Đới Manh không hiểu con người này suy nghĩ gì trong đầu, có thể nhẫn nhịn chịu đựng như thế. Rồi lại quay qua trừng mắt với nữ sinh kia, gằng giọng:
"Nếu cô còn muốn làm loạn, vậy thì cùng tôi lên gặp ban giám hiệu. Còn không thì an phận rời khỏi đây, Đới Manh tôi không có quá nhiều sức chịu đựng đâu."
Nữ sinh kia vốn dĩ muốn cho Mạc Hàn một bài học, nhưng lại bị ánh mắt của Đới Manh dọa ngược lại. Cô ta có hơi kinh sợ mà rụt tay lại, quay người nhanh chóng rời khỏi đó. Xem như hôm nay cô ta xui xẻo không trả đũa được vậy.
Chuyện cũng không còn gì để xem, mọi người cũng ai về chỗ người nấy tiếp tục dùng bữa. Đới Manh chán nản thở dài, liếc qua cái người vẫn ngồi yên như tượng kia.
"Không cần phải cảm ơn tôi, tôi là đang không muốn bị làm phiền bữa trưa chứ không phải là giúp chị đâu."
Nói xong còn đặt bịt khăn giấy trên bàn cho Mạc Hàn, sau đó quay người rời khỏi căn tin. Dù sao vừa nãy làm ầm ĩ như thế, thật sự là không còn tâm trạng ăn trưa nữa.
Mạc Hàn nhìn bịt khăn giấy trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng rời đi, trên mặt hiện lên tiếu ý.
"Tự cao như thế, mình có nói cảm ơn sao?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me