LoveTruyen.Me

SƠ TÌNH TA KHÔNG PHỤ NỖI TƯƠNG TƯ (Đã Hoàn)

[ 3 7 ] CẢM ƠN NÀNG

HunhNh750

Tương Liễu đứng dậy chậm rãi tự mình cởi bỏ y phục, lộ ra khuôn ngực rộng rãi với những đường cơ bắp săn chắc, nhưng Tiểu Yêu lại không có tâm trạng nhìn, trên ngực rải rác những vết sẹo lớn nhỏ mờ nhạt, còn có một vết đao mới trực tiếp từ phía bên trái đâm vào bụng.

Tiểu Yêu ngón tay run rẩy, nàng không dám chạm vào những vết thương đó, càng nghĩ đến nàng lại càng thấy đau đớn.

“Đau không?” Tiểu Yêu run giọng hỏi.

“Không đau.” Tương Liễu nhẹ giọng nói.

Tiểu Yêu giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, che đậy cảm xúc của mình: “em đi lấy thuốc, chàng đừng cử động.”

Nhìn bóng lưng Tiểu Yêu vội vã rời đi, Tương Liễu trong lòng mềm nhũn, nàng là người đầu tiên hỏi hắn có đau hay không. Tương Liễu cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ lạ, vết thương vốn dĩ trước đó không đau, dường như bây giờ bắt đầu đau.

Tiểu Yêu lấy tất cả các thuốc cầm máu tốt nhất và ngọc tuỷ vạn năm từ y viện của nàng đến cầm máu cho vết thương của Tương Liễu. Sau đó thật nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh bằng khăn.

Vẻ mặt cực kỳ cẩn thận của Tiểu Yêu in vào trong mắt Tương Liễu, yết hầu của Tương Liễu động đậy, tiến tới hôn nhẹ lên trán Tiểu Yêu

Tiểu Yêu đưa mắt nhìn người nam nhân trước mặt, hắn đột nhiên duỗi đôi bàn tay to lớn kéo nàng lên giường, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Yêu. Nàng cảm thấy bất lực không thể phản kháng, Thân thể mềm nhũn, nàng muốn vùng vẫy, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của Tương Liễu nên chỉ có thể để Tương Liễu tùy ý hôn nàng.

Vết thương đã được băng bó vào đêm khuya, mặt Tiểu Yêu đỏ bừng, nàng tức giận khiển trách Tương Liễu: “Chàng bị thương còn có suy nghĩ đó”

Tương Liễu cười nhạt, kéo Tiểu Yêu đến bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ đang tức giận.

Tiểu Yêu nhất thời mất bình tĩnh, nhìn vết thương lớn nhỏ đã lành từ lâu nhưng vẫn để lại những dấu vết mờ nhạt trên người Tương Liễu, lòng nàng lại đau nhói.

Tiểu Yêu dùng ngón tay sờ nhẹ vết thương, hỏi Tương Liễu làm sao lại có những vết thương này, tại sao lại nhiều như vậy.

Tương Liễu ôm Tiểu Yêu vào lòng, cảm nhận được thiếu nữ trong lòng lo lắng chăm sóc mình, trong lòng cảm thấy mãn nguyện.

"Cái này để lại ở đấu trường nô lệ"

"Cái này ở cực bắc"

"Cái này ở xoáy biển sâu, những cái này đều là ở Thần Vinh quân đoàn lưu lại."

Tương Liễu lần lượt chỉ cho Tiểu Yêu, Tiểu Yêu càng cảm thấy đau khổ hơn khi nhìn thấy nam nhân trước mặt nhẹ nhàng giải thích nguồn gốc của từng vết sẹo.

Nàng lấy ra một bình thuốc nhỏ, từ trong bình rót ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ sẫm đặt trước mặt Tương Liễu: “Uống thuốc này đi.”

Tương Liễu bất đắc dĩ nói: “Những thứ thuốc trị vết thương này đối với ta đều vô dụng.”

Tiểu Yêu bất mãn nói: “Chàng uống thử đi, nhất định sẽ có tác dụng.”

Tương Liễu đành phải cho vào miệng, sau đó đột nhiên ngước mắt nhìn Tiểu Yêu.

"Em trước khi đi Ngọc Sơn đã chuẩn bị cái này, mặc dù bây giờ em có thể sử dụng linh lực, nhưng máu của em đối với chàng đã không có tác dụng chữa lành, nhưng em sợ chàng sẽ bị thương, cho nên em đã chuẩn bị trước một ít viên thuốc giống như vậy."

"Em đã điều chế nó cùng những loại dược liệu tốt nhất, dùng gỗ Phù Tang làm vật dẫn lửa để chế ra những viên thuốc này. Em gọi nó là Thuốc Bổ Đặc Biệt Dành Cho Tương Liễu. Chàng thấy em đặt tên hay chứ?

Tương Liễu nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiểu Yêu, muốn tức giận nhưng lại không thể tức giận, nghĩ tới thiếu nữ ngốc nghếch này lén lấy máu chế thuốc cho mình, trong lòng mềm nhũn. Nhưng hắn vẫn thẳng thừng phàn nàn: “Cái tên nghe thật trần tục”.

Tiểu Yêu tức giận cầm lấy bình thuốc, quay người định rời đi, nhưng lại bị Tương Liễu giữ lại, Tiểu Yêu quay đầu lại nhìn Tương Liễu có vẻ chán nản.

Tương Liễu đưa tay kéo nàng ngồi ở mép giường. Nàng mỉm cười nhìn nam nhân bướng bỉnh này.

Nàng có thể làm gì khác với người nam nhân mà nàng chọn, nàng chỉ có thể chiều theo ý muốn của hắn mà thôi, nhưng đáng tiếc thay, nam nhân này đầu thì hắn có rất nhiều nhưng lại không có miệng.

Tiểu Yêu nhẹ nhàng nằm ở mép giường, sợ chạm vào vết thương của Tương Liễu. Người nam nhân từ phía sau từ từ ôm lấy nàng và để nàng dựa sát vào hắn. Sợ đụng phải vết thương của Tương Liễu, Tiểu Yêu chậm rãi di chuyển xích ra ngoài “Đừng gây sự, chàng đang bị thương.”

"Ừm" Người phía sau đột nhiên lên tiếng, Tiểu Yêu ngừng cử động trong giây lát: "Em có chạm vào vết thương không? Để em xem."

“Đừng cử động, ta đau.” Tiểu Yêu nghe giọng nói lười biếng của người nam nhân phía sau, chớp chớp mắt, nàng thật không ngờ người nam nhân này lại hành động như một đứa trẻ. quay đầu nhìn lại, thấy Tương Liễu đã nhắm mắt ngủ say, nàng không còn cách nào khác chính là quay đầu yên tĩnh đi ngủ. Tương Liễu mở mắt ra nhìn mái tóc của Tiểu Yêu, khoảnh khắc này lộ ra tình yêu nóng bỏng không hề nao núng

Khi Tiểu Yêu tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tương Liễu vẫn đang ngủ, Tiểu Yêu lặng lẽ vén y phục hắn ra, nhìn vết thương gần như đã lành, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Yêu lặng yên dùng tay chống cằm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tương Liễu, âu yếm nhìn hắn một hồi lâu mới đứng dậy đi vào phòng bếp nấu chút cháo nhẹ cho Tương Liễu.

Miêu Phủ nhìn Tiểu Yêu dậy sớm, không thể tin được nói với San Hô "Sao hôm nay Vương Cơ dậy sớm thế, còn có tâm trạng làm bữa sáng nữa."

San Hô lắc đầu nói rằng cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hai người vẫn vào bếp phụ giúp Tiểu Yêu, vì Tiểu Yêu thỉnh thoảng sẽ nấu ăn nên không gây ra nghi ngờ.

Tiểu Yêu để bữa sáng của San Hô và Miêu Phủ trong bếp, còn nàng thì mang về phòng, Tương Liễu đã tỉnh, lười biếng dựa vào giường, y phục buông lỏng trên người, lộ ra khuôn ngực rắn chắc và vòng eo đang quấn băng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Yêu cảm nhận được nam nhân này cũng sẽ có lúc nhìn vào không đứng đắn như vậy.

"Chàng không sợ San Hô cùng Miêu Phủ đột nhiên tiến vào nhìn thấy chàng như thế này sao?"

Tiểu Yêu đặt bữa sáng lên bàn và nói đùa.

Tương Liễu từ trên giường đứng dậy, cười nói: "Chỉ cần nàng không sợ bọn họ nhìn thấy, ta không quan tâm."

"Đồ vô lại! Chàng chỉ biết ức hiếp ta thôi!" Tiểu Yêu tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Nàng bưng cháo đã chuẩn bị sẵn ra đặt trước mặt Tương Liễu: “Chàng vừa bị thương, ăn chút gì đó nhẹ nhàng đi.”

Tương Liễu nhẹ nhàng bưng cháo trước mặt lên, dùng thìa khuấy đều, hắn không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa có cảm giác được người khác quan tâm như thế này, tựa như chưa từng có.

Tương Liễu ngây ngất nhìn bát cháo trước mặt, Tiểu Yêu nhìn thấy Tương Liễu ăn một miếng liền ngừng ăn, tự hỏi phải chăng món cháo nàng nấu quá khó ăn

"Sao chàng không ăn..." Tiểu Yêu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tương Liễu, trầm giọng nói.

Khó ăn quá phải không? Vừa ăn vừa khóc, Tiểu Yêu bưng bát tới, cắn một miếng để nếm thử mùi vị.

“Mùi vị không tệ, chàng…”

Tiểu Yêu còn chưa nói xong, Tương Liễu đã bưng bát cháo đi, đưa lên miệng chậm rãi uống bát cháo: "Thật ngon, cảm ơn nàng Tiểu Yêu."

Tương Liễu không biết hắn đang cảm ơn Tiểu Yêu cái gì, có lẽ hắn đang cảm ơn nàng vì đã chịu rửa tay nấu cháo cho hắn, hoặc có lẽ hắn đang cảm ơn nàng đã sẵn lòng cho hắn một tia sáng, và nhiều khả năng là hắn đang cảm ơn nàng vì đã chọn ở bên hắn.

Tiểu Yêu mỉm cười nhìn người nam nhân trước mặt, sau đó cẩn thận nói: "Chúng ta có nên thương lượng làm ăn với nhà Đồ Sơn không?"

Tương Liễu ngẩng đầu nhìn nàng.

"Chúng ta có thể trả tiền cho Đồ Sơn để vận chuyển ngũ cốc và cỏ đến trấn Thanh Thủy không? Chàng không thể cứ cướp mãi được."

Tiểu Yêu thăm dò hỏi Tương Liễu.

Tương Liễu gõ ngón tay lên bàn, im lặng

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me