Son Khoa Tro Lai
Note: Phần viết được truyền cảm hứng bởi bài hát Cơn gió lạ (Phương Linh), Để mãi gần bên anh (Bản Uyên Linh hát, bản gốc là của ca sĩ Mỹ Linh hát). "Gửi công chúa của em, Em vừa mới biểu diễn xong ở sự kiện Heineken về. Hôm nay bạn không ở Sài Gòn nên em về nhà với ba mẹ. Đường về khá xa, lại kẹt xe nên em đang ngồi trên ô tô, viết thư cho bạn nè. Em thấy tiếc vì lần đi Đà Lạt lần này em lại không đi cùng với bạn được. Nhưng em biết bạn sẽ không cô đơn đâu. Ngoài các anh em của bạn còn có dì Lệ, còn có má Bảo nữa kia mà. Viết đến đây lại thấy hơi tủi thân. Soobin, bạn biết không, em lớn lên ở Sài Gòn bao nhiêu năm rồi, Sài Gòn là nhà, là quê hương của em. Sài Gòn hoa lệ rộng lớn nhưng chưa bao giờ em thấy chơ vơ lạc lõng ở Sài Gòn cả, suốt 30 năm cuộc đời, chưa một giây phút nào. Khi người em yêu không ở Sài Gòn, em đã lường trước mình sẽ buồn nên cố gắng sắp xếp lịch làm việc dày lên chút chút, để tránh cái cảm giác trống trải ấy đi, em cố tình không qua nhà bạn dù em biết nếu qua em sẽ có thể chìm trong gối chăn sực nức mùi thơm của bạn và hi vọng có thể ngủ ngon giấc. Vậy mà giờ này, đêm muộn Sài Gòn, em ngồi trên xem ngắm nhìn đường phố còn tấp nập rộn rã, em ý thức được rằng chỉ còn riêng mình em, em thấy vô định, không bến bờ, không biết đi đâu về đâu để xoa dịu được cái nỗi nhớ da diết đang dâng lên từng đợt trong lòng mình. Bạn không ở Sài Gòn, em thấy về đâu rồi trái tim cũng trống trải. Bạn có nhớ em chút nào không? Em chẳng dám nhắn hay gọi cho bạn nhiều. Lần này là show quan trọng của dì Lệ, nếu cứ bắt bạn phải để ý điện thoại thì sẽ kì lắm. Em chỉ dám lên mạng, qua các anh và má để được nhìn thấy bạn. Nhìn bạn bế con cho anh Kiên, nhìn bạn hát trên sân khấu với dì Lệ. À này, em vừa mới xem cảnh bạn nhảy với má Bảo rồi đấy nhé. Khiếp, con dâu gì mà nhảy với má chồng mà làm cho má bật hết cả đế giày lên. Kì này về má không gả em cho bạn nữa thì đừng có mà thắc mắc. Lúc xem đến đoạn đấy em không ngừng cười nổi, cả con nhỏ Nhi nữa, hai anh em ngồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, đến lúc kết thúc nó trêu em cười kiểu gì mà chảy cả nước mắt luôn. Em vừa kí đầu nhỏ vừa nghĩ thầm, không phải do cười nên nước mắt em rơi đâu, em khóc vì nhớ bạn đấy. Em nhớ bạn lắm. Đà Lạt giờ này không có em bên cạnh, bạn đã về phòng chưa, bạn có lạnh không, bạn có thấy trống trải giống như em không? Em về đến nhà rồi nè, giờ này đang vùi mình trên giường viết thư cho bạn tiếp. Hôm nay không biết Đà Lạt có lại mất điện như lần trước không ta. Em tự nhiên nhớ cái đêm Đà Lạt ấy quá bạn à. Đêm đó chúc cả thế giới ngủ ngon xong rồi em với bạn đều không ngủ được. Tụi mình kéo nhau ra ngoài, giữa cao nguyên núi đồi Đà Lạt đầy sương, cái lạnh cùng màn đên trùm lên tứ phía, thiên nhiên và mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ hết rồi, có bạn và em, tay nắm tay nhau, chân nhịp theo chân, dancing in the dark. Em nhớ bạn thì thầm vào tai em những lời ca của ca khúc do bạn viết ấy. Cái bài hát mà em đã nghe biết bao nhiêu lần rồi không nhớ nữa, vậy mà giờ đây em chẳng hát nổi được một từ, bạn gọi cho em hát cho em nghe được không? Em thèm được nghe giọng bạn. Thèm nghe bạn nói cảm ơn em vì đã không lung lay. Em nhớ cái cách bạn luôn cọ mũi bạn vào mũi em trước khi chúng mình hôn nhau, em nhớ mùi hương và hơi thở của bạn ôm ấp quanh mặt em rồi lan tận đến tim. Em chưa bao giờ nhảy cùng ai mà bị hai bàn tay ôm lấy tai chặt cứng như vậy đâu Soobin à, chỉ vì bạn sợ em lạnh quá mai lại ốm. Bạn còn cằn nhằn em trẻ con, tự dưng muốn nhảy giữa đêm thế này, nhưng em biết bạn dối lòng thôi, nếu ghét thật thì sao đêm đó môi bạn chẳng rời môi em một giây phút nào. Và bạn cũng không ngừng lặp lại cho em biết rằng khoảnh khắc chúng mình có với nhau là thật, và sẽ còn kéo dài mãi mãi về sau nữa. Em hết bất an kể từ lúc bạn nói yêu em rồi Soobin à, em nói thật đấy. Từ cái giây phút nhìn vào mắt bạn trong màn đêm tối ấy, em tin rằng bạn yêu em. Đọc đến đây không biết bạn có cười em bám bạn quá không. Vì ngày mai là em lại được gặp bạn rồi, tụi mình sẽ lại cùng đứng chung sân khấu. Sài Gòn sẽ hết rộng lớn vì em đã có bến bờ để tìm về là bạn. Bạn về nhé, có em chờ bạn. Yêu bạn. Trần Anh Khoa."***Sơn bước ra khỏi phòng tắm, tìm điện thoại định nhắn cho Kay thì có trợ lí gọi đến để trao đổi qua lịch trình ngày mai. Cuối cuộc gọi, cô bé nhắc:"Em kiểm tra thì thấy email của anh có mail mới ấy ạ, từ anh Kay nhưng thư đề là không liên quan đến công việc nên em không kiểm tra." "Ừ anh biết rồi, cảm ơn em nhé" "Email hả, lạ nhỉ, cả ngày chẳng thấy nhắn cho người yêu xong rồi giờ lại gửi email? Chẳng lẽ có chuyện gì?"Kay đang lăn quan lộn lại, ôm chiếc gối ghiền yêu thích, tìm mãi không ra được một cái tư thế nào thoải mái để vào giấc. Rõ ràng là rất mệt nhưng lại không ngủ được. Đang bực dọc thì chuông điện thoại rung lên, công chúa gọi. "Alo, ủa bạn chưa ngủ à" "Thư thiếc kiểu đó ngủ thế quái nào được" người kia sụt sịt"Ủa bạn ốm hay sao mà khịt mũi thế kia, Đà Lạt lạnh lắm hả" Kay vừa cười vừa hỏi"Vừa mới khóc xong bố ạ, nhưng cũng lạnh, tại anh quên đem chăn" "Sao lại quên, tưởng khách sạn có chăn cho mình chứ, bạn gọi lễ tân xem sao. Tôi hỏi má, má bảo khách sạn ở ổn lắm mà" "Quên cái chăn 37 độ ở Sài Gòn rồi, lễ tân làm gì có chăn đấy, à không biết có chăn kiểu tương tự không, hay để anh thử gọi nhé" "Ừ gọi đi, tôi không phiền nữa, chúc bạn buổi tối vui vẻ" "Ê đừng anh đùa, viết thư kiểu đó rồi anh có chạy đằng trời. Ê mà bạn viết thư tay thật à, chữ xấu thế.""Ngồi trên ô tô chữ như vậy là được rồi bạn. Đừng có đòi hỏi.""Này anh bảo, chữ xấu thế đừng mang ra ngoài không người ta kêu ca sĩ Kay Trần người thì đẹp mà chữ thì xấu. Để anh giữ cho, đảm bảo tuyệt mật, không ai biết."'Uy tín không đấy. Giữ được bao lâu?" "Giữ cả đời còn được. Cả thư lẫn người viết" Khoa không nhịn được, vùi mặt vào chăn cười sung sướng "Mà sao bạn chưa ngủ, không mệt à""Gọi cho bạn nè, anh cũng nhớ với muốn nghe giọng bạn. Có mệt không?" "Mệt mà không ngủ được" "Anh hát cho bạn nghe nhé. Quên lời Dancing in the dark rồi à, mai về phải phạt mới được" "Thôi hát bài khác đi, hát bài đấy tôi khóc mất" "Thế hát Super star nhé, anh mới viết lại lời 1 câu" "Được á, viết lại câu gì ấy" "Viết lại câu "Anh mặc định là ngồi đây" ""Thành như thế nào" "Viết thành "Anh mặc định là chồng Khoa" "...""Nên bạn đừng có mà láo nháo con dâu nhảy với má chồng này nọ nhé. Anh biết hết đấy" "Tôi méc anh Vịnh bạn chế lời" "Mách đi bạn, bạn giỏi lên BC, lên trang cá nhân nói cho mọi người biết Soobin Hoàng Sơn sửa lời thành như thế. Anh hứa anh sẽ xác nhận ngay bên dưới luôn. Đủ tín chưa?""...""Sao, bạn sợ à. Hay để anh làm nhé." "Bạn muốn tôi ôm cục tức đi ngủ đúng không?" "Thôi đừng cọc, để anh hát bài khác, tiếng Anh nhé, được không?""Được" Kay ôm chặt gối ghiền, đặt điện thoại cạnh mình, cảm giác như anh đang ở ngay bên cạnh, giọng anh cất lên giữa không gian tĩnh mịch: "Loving can hurt. Loving can hurt sometimesYêu là dễ đau, có khi yêu thương đớn đau đến lạ lùng But it's the only thing that I knowNhưng tôi chỉ biết vậy, biết yêu và biết đauWhen it gets hard. You know it can get hard sometimesKhi đời quẩn quanh nghiệt ngã, đời mà, đôi lúc cứ hoài thế thôi. It is the only thing that makes us feel aliveYêu nhau ở đấy cho mình được sống được gần bênWe keep this love in a photographTình yêu của hai chúng ta đem cất vào bức ảnhWe made these memories for ourselvesDệt thêu những kí ức cho hai đứa mình thôiWhere our eyes are never closingỞ nơi ấy mắt si tình chẳng bao giờ khép chặtHearts are never brokenTim vẫn đập, vẹn toàn bao yêu thươngTimes forever frozen stillDòng thời gian thôi không còn chảy, mãi mãi có nhau So you can keep meVà em sẽ hoài có tôi Inside the pocket. Of your ripped jeansTrong chiếc túi nhỏ của quần jean xẻ bạc màuHolding me closer. 'Til our eyes meetĐưa tôi đến thật gần để mắt nồng giao nhau ấm ápYou won't ever be aloneVà cô đơn thôi không tìm em nữa.Wait for me to come homeKhi người chờ tôi về tổ ấm yêu thươngLoving can heal. Loving can mend your soulTình yêu sẽ hàn gắn, sẽ vá lành vết cứa tâm hồn em. And it's the only thing that I know (know)Và tôi chỉ biết thế, biết yêu thương thôi. I swear it will get easierHứa với em rồi đớn đau sẽ hết. Remember that with every piece of yaKhắc ghi vào lòng tới tận từng mảnh hồnAnd it's the only thing we take with us when we dieĐể khi ta khuất xa, của cải chôn theo vỏn vẹn chỉ có thế.We keep this love in a photographChuyện tình em và tôi, giữ ở đây trong tấm hình. We made these memories for ourselvesDựng lên miền hồi ức thuộc về hai đứa thôi. Where our eyes are never closingNơi ấy mắt chứa chan chẳng lạnh lẽo khép chặtHearts were never brokenTim yêu nguyên vẹn, không vỡ tan.Times forever frozen stillVà khái niệm thời gian cũng nhạt nhòa không còn nữaSo you can keep meĐể em được giữ tôi ở lạiInside the pocket. Of your ripped jeansTrong túi quần jean xẻ mà người yêu thíchHolding me closer. 'Til our eyes meetNgắm tôi thật gần để mắt chạm nhau chan chứa. You won't ever be aloneEm tôi sẽ không còn cô đơn.And if you hurt me. That's OK, baby, only words bleed. Inside these pages you just hold me. And I won't ever let you goCũng có sao đâu, dẫu người đang tâm làm tôi đau đớn. Chỉ có câu chữ lan tràn những trang chuyện tình mình. Ôm nhau đi, để tôi siết chặt lấy em không buông bỏ. Wait for me to come homeWait for me to come homeWait for me to come homeWait for me to come homeĐợi tôi trở về với mái nhà ấm êm"Từng lời Soobin hát tăng dần nhịp điệu, mỗi lúc một nhanh, và Kay nghe thấy mình nấc lên, nghẹn ngào. "When I'm away. I will remember how you kissed meKhi tôi đi xa, nụ hôn em trao hoài xuyền xao tâm tríUnder the lamppost. Back on 6th streetMôi son ngọt ngào dưới cột đèn phố Sáu thưa người. Hearing you whisper through the phoneLặng nghe tiếng em khẽ thì thầm qua điện thoại"Wait for me to come home""Soobin kết thúc bài hát, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia im lặng. Anh đợi một lát rồi khẽ khàng hỏi "Kay ơi bạn ngủ rồi hả" Kay đưa tay gạt nước mắt đáp: "Soobin ơi""Anh đây" "Em sẵn sàng rồi" "Ừ, đợi anh về nhà nhé" "Được, em đợi bạn về" "Yêu bạn, rất nhiều" ***Trong lúc hai người nào đó đang gọi nhau thì một nhóm chat riêng đã được tạo bởi mấy anh em Spacespeakers tham gia show anh trai: Thiện: Có ai không bất ngờ khi thấy công chúa gửi túi đồ cho Kim Anh không? Em không. Kiên Ứng, Binz đã thả tim. Kiên Ứng: Ông Bảy đang online mà, trả lời đi anh. Cường: À thì anh trả lời rồi đấy.Thiện: Chưa màCường: thì anh có thả tim đâu, anh không bất ngờ nhé. Kiên: ủ ôi vãi anh biết rồi á. Từ khi nào?Cường: Từ hồi Nam thần rực lửa áThiện: Kiên ơi mình có thật là đạo diễn hình ảnh không, sao bảo khả năng quan sát nhạy bén lắm, ông đã bỏ lỡ cái gì rồi????Kiên: Ủa alo, ông Bảy ơi sao có thể như thế được.Binz: Cường biết mà tụi mình không biết. Tất cả đều là looser. Thiện: Ôi có phải là anh Bảy người luôn biết mọi chuyện cuối cùng không. Cường: Ô thế không ai biết à. Ha haThiện: Làm sao anh biết. Cường: Tình hình là anh đang có kế hoạch ra mắt MV cho ca khúc mới. Nên cho anh xin free slot sản xuất âm nhạc, đạo diễn hình ảnh với cả rapper được không ấy nhỉ, các em ơi. Thiện, Kiên Ứng và Binz đã thả icon 😡Cường: Vậy anh chúc các em ngủ ngon nhaThiện, Kiên Ứng, Binz đã đổi icon 😭Thiện: Em....đồng ý Kiên: EM ĐỒNG Ý (ai bị ép tự động capslock) Binz đã like Cường: Kiên không biết cũng phải thôi vì anh với Kay dựng nhảy cho nhóm mà. Mọi người không ai để ý mỗi lần Bin với Kay lên chung sân khấu bao giờ cũng có những động tác chạm vào nhau một cách công khai à.Thiện: Ừ đúng, đập tay nhau nè, rồi em nhớ có đoạn line đầu bài của Kiên em thấy Kay vừa nhảy vừa đưa tay chạm vào lưng Bin. Binz: Ủa anh còn thắc mắc sao hai đứa tụi nó có chạm nhau mà Cường với Kiên thì không? Cường: Chuẩn chuẩn. Kiên: Ôi vãi. Em tưởng đó là 1 phần của tiết mục. Cường: Không. Anh dựng nhảy với Kay làm gì có. Đến lúc anh hỏi Kay thì nó đỏ mặt còn Bin thì cười khoái trá. Thiện : Em cá là công chúa đòi. Cái nết này không phải của Kay. Cường: ChuẩnBinz: Mấy lần Cường dí Kay cũng là công chúa đòi đúng không? Cường: Thề, ông Binz kiểu ỉm ỉm mà đấm chết voi. Đúng rồi, nó không cho em đời nào dám dí. Nó đòi em dí đấy.Kiên: Ôi vãi bạn tôi. Cường: Thế nhé. Anh ngất đây, vợ nhắc rồi. (mình yếu nghề, nhưng muốn thử làm cái nhóm chat nên đánh bạo viết xem sao) ***Nguồn: Bài hát Photograph (Ed Sheeran)Lời dịch: xiaoling308Video từ kênh Youtube Ling Red. Mình có để link trên phần phía đầu của chap này nhé. Đây là bản dịch mình thích nhất của bài hát này và nó khớp với hai anh nên mình trích vào truyện của mình. Người dùng cây chần sẵn sàng rồi nhưng mình thì chưa, mình chưa viết được 1 dòng mặn offical từ đầu đến cuối nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me