LoveTruyen.Me

Soobin X Yeonjun Writer And Him

Hắn hít một hơi, tay nắm chắc nắm cửa gỗ rồi đẩy vào. Mắt theo phản xạ nhắm chặt lại khi vô tình nhìn thấy những tấc da thịt trắng bóc nõn nà của người kia, nhanh chóng quay phắt người đưa lưng về phía anh, miệng không ngừng xin lỗi. Cảm nhận rõ rệt vành tai và gáy ngày một nóng tựa bốc cháy, không phải hắn chưa từng thấy cơ thể của người cùng giới, nhưng hiện tại thì khác, đây là Yeonjun và anh khác biệt hẳn với bất cứ người nào hắn từng gặp. Vả lại, anh là người hắn thích, cảm giác hiển nhiên không thể dễ dàng đem ra so sánh.

Chợt một vòng tay gầy gầy ôm lấy Soobin từ phía sau khi cả phút đã trôi qua, hắn còn cảm nhận được những giọt nước hẵng còn đọng trên cơ thể người đó dần thấm vào quần áo của mình. Gáy được vùng trán của anh tì lên và chất giọng nũng nịu thỏ thẻ lên tấm lưng rộng. "Sao chẳng nhìn tôi?" Sau câu nói hắn còn có thể cảm nhận lực siết qua eo mình, "Có phải tôi không vừa mắt nhà văn?"

- Gì mà không?! À! Ý tôi là... - Hắn cuống quýt, mím chặt môi rồi bất lực gục mặt xuống đôi bàn tay to lớn.

Dù tự thừa nhận sẽ thật bỗ bã nhưng chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi trước khi quay đi, hắn đã vội lưu lại trong đầu những hình ảnh 'được cho' là cần thiết. Như là đường lưng cong cong thoải xuống vòng ba tròn trịa vừa vặn. Vì hướng nhìn từ góc nghiêng nên dễ dàng để ý tới vòng eo thật mảnh cùng với đôi chân mịn màng dài thẳng, rồi không thể quên kể đến làn da thật đáng ao ước của tất cả những người con gái trên thành phố nơi hắn. Tuy cơ thể tương đối gầy nhưng mọi thứ điều trên đó đều hoàn hảo, ít nhất trong mắt gã nhà văn si tình.

Lấy lại một chút tinh thần đang rơi vụn, hắn chậm rãi quay lại trước ánh mắt khó đoán của Yeonjun, hắn đơn giản chỉ ôm lấy vai anh kéo sát vào lồng ngực, cho anh nghe để biết nhịp đập thổn thức này duy nhất là vì anh. Các đầu ngón hắn miết khẽ lên da thịt còn ẩm mềm hơi nước, thơm tho mùi oải hương thoảng nhẹ.

Anh trong giây phút đó còn không muốn nghĩ ngợi, vòng tay lên cổ người cao hơn, không siết không thả mà tựa như gác lên, đầu mũi chôn vào hõm cổ ấm áp rồi buông hết trọng lượng cơ thể cho hắn đỡ lấy. "Nhà văn ơi, nhà văn yêu tôi thật không? Sau khi trở về thành phố rồi, nhà văn sẽ nhớ tôi chứ?"

Hắn khẽ đưa mặt sang trao lên vành tai của anh một chiếc hôn nhẹ, chẳng vội vàng mà trả lời. "Cảm nhận đi Yeonjun." Rồi chuyển môi đến bờ vai trần, dùng răng day nhẹ lên đó, "Rời khỏi đây, quên anh mới khó, chứ nhớ thì lại đơn giản quá rồi."

- Không cho quên! - Yeonjun nhíu mày khẽ gắt lên trong ngực hắn.

- Được rồi, được rồi - Soobin bật cười vỗ nhẹ lên lưng eo người thấp hơn. Ngực hắn cảm nhận môi anh chuyển động rủ rỉ điều gì đó, nhưng âm lượng quá nhỏ đến nỗi hắn chẳng thể nghe rõ, "Sao cơ, mèo con?"

Mất một lúc, Yeonjun mới ngước lên nhìn hắn, đôi mắt như đứa trẻ chờ đợi được nuông chiều, "Thì... muốn hôn hôn."

Hắn cười đắc ý, giật chiếc khăn tắm dài trên móc treo quàng lên người Yeonjun, một giây bồng ngang người kia lên, nhanh chóng trở về phòng anh. Vừa vặn thả anh xuống giường rồi ngay lập tức ném chiếc khăn đi, còn bản thân thì cầm mép chiếc chăn từ cuối giường trùm kín cả hai trong lúc giam anh ở dưới thân.

- Như này thì tốt hơn - Hắn mỉm cười nhìn gương mặt của anh không quá căng thẳng so với lần thân mật sáng nay, thay vào lại là biểu cảm hào hứng mong đợi.

Dần rút ngắn khoảng cách giữa môi của cả hai, hắn khẽ khàng mút lấy đôi môi đầy đặn, cả chiếc lưỡi hồng nộn. Cảm giác thật khác với trước đó, khi Yeonjun chẳng còn thái độ đề phòng khi hắn chủ động âu yếm, anh nhiệt tình đáp lại nhiều nhất có thể, bằng hành động, bằng biểu cảm. Mọi thứ đều khiến Soobin có can đảm 'đi xa' hơn một chút. Nụ hôn hắn trượt xuống cằm, xuống xương quai xanh mà gặm nhấm, anh ôm lấy đầu người phía trên, bàn tay xoa nhẹ tóc gáy của hắn.

Tiếng rên vụn nhỏ rơi vào tai Soobin khi hắn chuyển môi xuống tới đầu ngực hồng nhạt đã sớm cứng lên, móng tay gảy nhẹ lên bên còn lại rồi lại chuyển qua dùng đầu ngón tay cái xoa tròn. "Ah! Soobin ơi..." Anh khẽ thốt khi hắn bắt đầu 'tra tấn' đầu ngực của anh bằng răng, lưng cong lên đường cung cùng tiếng thở hẫng, cơ thể nấc lên rồi run rẩy khe khẽ.

Lần gọi tên hắn đầu tiên của anh cuối cùng lại xảy ra vào trường hợp này, nhưng chẳng còn quan trọng nữa. Hắn miết tay xuống vùng bụng phẳng lì, tới xương hông thì dừng lại, hướng ánh nhìn lên người đang dần mất lí trí với những khoái cảm kì lạ lần đầu trải nghiệm. Khoé môi vén lên đường cung xinh xắn đáp lại người phía trên, như rằng: anh tin hắn.

Khi bàn tay hắn định đưa xuống một chút nữa, một chút nữa. Ding dong, "Các chàng trai, ta về rồi!". Tiếng chuông cùng giọng nói cửa vọng lên từ dưới nhà như xé toạc mọi hưng phấn của cả hai, hắn chán nản gục trán lên cằm Yeonjun và cơ thể vì thế mà buông lỏng đè sấp lên anh. Người lớn hơn khúc khích xoa cổ hắn, như đang an ủi mặc dù bản thân cũng không ngăn nổi tiếc nuối.

Soobin chậm rãi vén chăn và bước xuống giường, tằng hắng, "Tôi sẽ đi xuống giúp bà Hwan chuẩn bị bữa tối. Còn Yeonjun, mau mặc quần áo vào đi, cảm đấy." Rồi hắn miết lại quần áo bản thân, xoa mái đầu hơi lộ ra từ chăn của anh rồi mới bước ra khỏi phòng.

————————
| Khía cạnh nhà văn |

Tôi bước xuống từng bậc cầu thang với tâm trạng vẫn còn ngổn ngang, tôi vui mừng xen chút ngạc nhiên và hụt hẫng. Tôi ghét phải nói dối bản thân rằng mình đã không ước bà Hwan đừng về quá sớm như hiện giờ, nếu vậy có lẽ giữa chúng tôi sẽ có một 'thứ gì đó' khác. Rồi cũng chẳng phải ngại ngùng để thừa nhận, Yeonjun đánh thức ham muốn của tôi, cả ngày hôm nay dù anh ấy chỉ vô tình hay cố ý cũng dễ dàng khiến tôi nghĩ đến chuyện đó.

Trước đây chính tôi nghĩ rằng, Yeonjun thật sự có nhiều điều để tìm hiểu, anh hẳn đã có vết thương trong quá khứ và nó dần hình thành những nỗi sợ ám ảnh anh đến tận bây giờ. Dù miệng nói rằng anh có cảm giác với tôi vậy tại sao khi mỗi lần tôi bất chợt ôm lấy anh, cơ thể anh bắt đầu gồng cứng co rúm lại và ánh mắt nhìn tôi hoảng sợ?

Nhưng dù sao tới hôm nay tôi nhận thấy những cảm xúc lo lắng trong Yeonjun đã vơi đi rất nhiều khi tôi chạm vào anh dù với cách đột ngột, tôi cảm thấy mình được tin tưởng nhiều hơn. Anh giao tình cảm cho tôi và làm tôi buộc phải trân trọng nó.

- Chào cậu, ngày hôm nay thế nào? - Bà Hwan hỏi tôi khi tôi đỡ giúp bà chiếc giỏ đan đựng đồ dành cho bữa tối.

- Đẹp xinh lắm bà Hwan à - Tôi cười đáp, ánh mắt vô thức hướng về cầu thang. "Chúng ta có gì cho bữa tối ạ?"

Bà Hwan lấy từ trong giỏ ra những thứ mình đã mua được, bà nói tôi giúp bà rửa sạch chúng và tôi có thể nấu ăn cùng bà nếu không phiền. Tất nhiên là tôi muốn mặc dù bản thân cũng không thuộc dạng người 'hay ở trong bếp' cho lắm. Trước khi lên phòng vì bà muốn "cơ thể phải thật sạch sẽ thoải mái khi nấu ăn", bà dặn tôi chờ bà xuống rồi cùng làm bữa tối nếu như tôi đã rửa xong hết mọi thứ trong lúc bà đi tắm.

Vậy nên hiện tại tôi đang ở trong bếp một mình, tôi bắt đầu cầm lấy thứ gọi là bắp cải và xả nước vào chúng, miết rồi lại xoa và đặt vào trong giỏ lọc nước. Tôi với đến mấy quả cà chua, tiếp tục miết nhẹ nhàng nếu không nó sẽ dập hết với bàn tay hậu đậu của tôi mất. Miết. Cảm giác trơn mịn này. Không không không. Sao có thể liên tưởng vô lý tới vậy chứ?!

Tôi lắc mạnh đầu, cố chuyên tâm vào việc mình đang làm. Tôi dần cảm nhận bề ngoài của quả cà chua bằng đầu ngón tay, dòng nước xả vào tay tôi nhưng tôi không bận tâm mấy. Đem mắt khép lại, xoay thứ trong tay đủ mọi hướng và dừng lại tới khi ngón cái tôi chạm đến đáy của quả cà chua, phần lún xuống một chút so với tổng thể. Trán tôi tựa lên kệ bát và tôi ngưng lại nhịp thở, bấm móng tay vào sâu phần lún xuống đó. Nước trào ra rồi chảy xuống ngón tay tôi.

Bên tay còn lại vẫn xoa đều bề ngoài của quả cà chua và ngón tay ở phía trong cảm giác rất...

Cạch.

Tôi bừng tỉnh, vội vàng rút ngón tay ra thả quả cà chua xuống bồn rửa rồi lật người lại, hay thật, lý do làm tôi vầy nát quả cà chua lại ung dung ngồi ở bàn ăn mà chống má nhìn tôi. "Sao nào?" Ánh nhìn khiến tôi chột dạ, một chút.

- Tối nay tôi qua phòng cậu được không? - Yeonjun hỏi.

- Sao phải hỏi ý kiến trong khi anh vẫn thản nhiên ra vào như không có tôi ở đó mỗi ngày chứ hả? - Tôi nhún vai, chống tay lên thành bếp phía sau khi anh đứng dậy và tiến về phía tôi.

Yeonjun áp sát cơ thể vào tôi, hai tay với ra sau lưng tôi, vì phải đỡ trọng lượng cơ thể của anh dù không quá nặng nhưng vẫn khiến tôi ngả ra sau một chút. Tay quờ quạng phía sau tôi và nhìn lên tôi với ánh mắt của mèo nhỏ tinh nghịch, "Hỏi để biết ai đó cần tôi tối nay không thôi." Rồi áp má lên hõm cổ tôi dụi dụi, "Ghét cà chua quá, đó là phần của tao mà."

- Sao?

- Không có gì đâu này, tiếp tục đi, bà Hwan sắp xuống rồi đó - Anh mỉm cười hôn lên cằm tôi rồi rời đi theo hướng phòng khách.

Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, cho tới khi xoay người lại phía bồn rửa, quả cà chua đã bị bóp nát bấy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me