Soogyu Khoang Cach 20cm
Chỉ có tôi, anh và bóng tối trong phòng ngủ của tôi vào ban đêm.
Như Gin và Tonic.
Màu đỏ thẫm và cỏ ba lá.
Dao và đĩa.
Tôi đã ngồi vào giữa hai chân anh, lưng của tôi áp vào ngực của anh.
Anh vòng qua eo tôi, xoa bụng nhẹ nhàng cho tôi.
Lịch sử đã lặp lại chính nó.
Và nó khiến trái tim tôi chìm xuống.
Bởi vì tôi biết anh không hôn tôi trong thực tế.
Bởi vì anh đã yêu thích nước hoa trái cây và váy hoa.
"Anh sẽ nói gì với họ vào ngày mai". Anh đã hỏi.
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi không muốn nghĩ về chúng.
Tôi không muốn tưởng tượng khuôn mặt của họ.
Những khuôn mặt giận dữ.
Những khuôn mặt buồn bã.
Những khuôn mặt thấy vọng.
Tay anh di chuyển bên trong túi trước áo hoodie của tôi. Tôi lại nuốt nước bọt.
Bất cứ khi nào anh chạm vào tôi, cảm giác như lần đầu tiên.
"Không nói gì. Họ không muốn em nói chuyện với họ nên em sẽ đợi cho đến khi họ sẵn sàng để nói chuyện với em". Cuối cùng tôi cũng nói.
"Đó có lẽ là điều tốt nhất nên làm". Anh ậm ừ.
Tay của anh đã rời khỏi túi của tôi.
Tôi trong nội tâm cau mày.
Nhưng tôi không thể kìm được tiếng cười khúc khích của mình khi anh bắt đầu véo vào bên hông của tôi.
"Em đúng là một đứa trẻ". Anh cười khúc khích.
Và tôi đỏ mặt.
Đỏ bừng và đã đẩy anh.
"Không! Không phải!".
"Đúng vậy! Em bé đáng yêu nhất thế giới". Anh chọc vào má tôi.
"Dừng lại đi". Tôi rên rỉ.
"Em bé của anh". Anh trêu chọc.
"Em ... bé... của anh". Tôi lắp bắp.
Đỏ mặt.
"Đúng vậy, luôn luôn là như thế". Anh hôn vào gáy tôi. Và cơ thể tôi đông cứng. Trái tim nảy sinh, ớn lạnh chạy xuống đầu ngón chân.
Nhưng lần này tôi không đỏ mặt hay ửng hồng.
Thay vào đó, tôi tời khỏi vòng tay ấm áp của anh, và trốn dưới vỏ bọc của tôi, lẩm bẩm điều gì đó về sự mệt mỏi.
Bởi vì trong tích tắc, tôi đã quên nước hoa trái cây và váy hoa.
Bởi vì trong tích tắc, tôi đã quên mấy tất cả các bình luận của anh đều là người độc ác.
Bởi vì tròn tích tắc, tôi cảm thấy như thể anh đang tán tỉnh tôi.
Và điều đó chỉ khiến tôi rơi nhiều hơn.
Như Gin và Tonic.
Màu đỏ thẫm và cỏ ba lá.
Dao và đĩa.
Tôi đã ngồi vào giữa hai chân anh, lưng của tôi áp vào ngực của anh.
Anh vòng qua eo tôi, xoa bụng nhẹ nhàng cho tôi.
Lịch sử đã lặp lại chính nó.
Và nó khiến trái tim tôi chìm xuống.
Bởi vì tôi biết anh không hôn tôi trong thực tế.
Bởi vì anh đã yêu thích nước hoa trái cây và váy hoa.
"Anh sẽ nói gì với họ vào ngày mai". Anh đã hỏi.
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi không muốn nghĩ về chúng.
Tôi không muốn tưởng tượng khuôn mặt của họ.
Những khuôn mặt giận dữ.
Những khuôn mặt buồn bã.
Những khuôn mặt thấy vọng.
Tay anh di chuyển bên trong túi trước áo hoodie của tôi. Tôi lại nuốt nước bọt.
Bất cứ khi nào anh chạm vào tôi, cảm giác như lần đầu tiên.
"Không nói gì. Họ không muốn em nói chuyện với họ nên em sẽ đợi cho đến khi họ sẵn sàng để nói chuyện với em". Cuối cùng tôi cũng nói.
"Đó có lẽ là điều tốt nhất nên làm". Anh ậm ừ.
Tay của anh đã rời khỏi túi của tôi.
Tôi trong nội tâm cau mày.
Nhưng tôi không thể kìm được tiếng cười khúc khích của mình khi anh bắt đầu véo vào bên hông của tôi.
"Em đúng là một đứa trẻ". Anh cười khúc khích.
Và tôi đỏ mặt.
Đỏ bừng và đã đẩy anh.
"Không! Không phải!".
"Đúng vậy! Em bé đáng yêu nhất thế giới". Anh chọc vào má tôi.
"Dừng lại đi". Tôi rên rỉ.
"Em bé của anh". Anh trêu chọc.
"Em ... bé... của anh". Tôi lắp bắp.
Đỏ mặt.
"Đúng vậy, luôn luôn là như thế". Anh hôn vào gáy tôi. Và cơ thể tôi đông cứng. Trái tim nảy sinh, ớn lạnh chạy xuống đầu ngón chân.
Nhưng lần này tôi không đỏ mặt hay ửng hồng.
Thay vào đó, tôi tời khỏi vòng tay ấm áp của anh, và trốn dưới vỏ bọc của tôi, lẩm bẩm điều gì đó về sự mệt mỏi.
Bởi vì trong tích tắc, tôi đã quên nước hoa trái cây và váy hoa.
Bởi vì trong tích tắc, tôi đã quên mấy tất cả các bình luận của anh đều là người độc ác.
Bởi vì tròn tích tắc, tôi cảm thấy như thể anh đang tán tỉnh tôi.
Và điều đó chỉ khiến tôi rơi nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me