Soojun Thoi Khong Dao Nguoc
Mười chín mươi binh sĩ một mực chờ đợi chủ soái của mình ở bên ngoài, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quân thù cưỡi ngựa kéo đến, họ mới nhận ra đã thất bại, phải mau chóng trở về.Nhưng nào có chuyện dễ dàng đến thế, chỉ mười chín người căn bản không chạy nổi, chẳng mấy chốc đã bị vây hãm.Tướng lĩnh khuyên nhủ họ hãy hàng, đưa ra rất nhiều lợi ích, có vinh hoa, có tiền tài, có nhà cửa, cuộc sống mai sau sung túc chẳng thiếu một thứ gì.Nhưng lí tưởng của bọn họ là thà chết chứ không hàng, giống hệt như những vị chủ soái của họMười chín mươi binh sĩ ngã xuống, họ đều ngẩng cao đầu mãi mãi không hối tiếc.
Bảng đồ nay chỉ mình chàng xem, binh thư yếu lược không có người cùng bàn bạc.Đêm nay lại rất lạnh, tôi ở phía sau, nỗ lực vòng tay ôm lấy chàng. Nhưng mọi thứ tôi chạm vào đều chỉ có thể xuyên qua, chàng không thể nào cảm nhận được. Tôi nhìn chàng ngồi trầm ngâm trước bàn, chàng nhìn vào bảng đồ rất lâu, rất lâu. Tôi không biết chàng đang nghĩ gì, cũng không biết chàng sẽ định làm gì.Chàng suy nghĩ rất lâu, khi nến trên bàn đã cháy tàn, chàng mới gọi người vào thay. Đó là đội trưởng của một tiểu đội, khi y thay nến mới, cũng thay cho chàng một bình trà nóng.Lúc y chuẩn bị rời đi, chàng mới lên tiếng, gọi người lại.Chàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt mình. Mắt to lấp lánh, mũi cao thanh tú, lông mày nhạt màu, môi mỏng hơi mím lại. Ngũ quan anh tuấn, sáng bừng phơi phới của tuổi trẻ.Chàng hỏi, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"Thiếu niên đáp lại, "Dạ...tháng sáu năm nay vừa tròn hai mươi."Y chỉ mới mười chín tuổi.Ở thời đại của tôi, mười chín tuổi, chỉ mới học năm nhất đại học. Chỉ mới đến tuổi trưởng thành, chim non rời tổ, rời sự bao bọc của bố mẹ.Còn ở đây, mười chín tuổi tòng quân ra trận, mãi không trở về.Chàng hỏi tiếp, "Có muốn quay về không?"Thiếu niên gãi má, "Muốn thì muốn thật, nhưng mà tiểu nhân lại không muốn quy phục kẻ thù như vậy đâu." Y cười cười nói tiếp, "Ta tòng quân năm mười sáu tuổi. Ngày đưa tiễn ta lên đường, mẫu thân đã nói, ông trời ban cho ta sinh mạng ở Goguryeo, thì ta chính là người Goguryeo, là con dân trên mảnh đất Goguryeo, nên ta có là anh hùng, thì là anh hùng của Goguryeo, còn là hồn mà, thì cũng phải là hồn ma ở đất Goguryeo."Thiếu niên khịt mũi, "Mẫu thân dặn ta phải là một người lính tốt, mãi mãi kiên trung một lòng với tổ quốc. Vậy nên, ta thà chết ở đây, chứ quyết không làm kẻ phản quốc."Chàng lại rũ mắt rót trà. Trà nóng hổi chảy vào ly sứ trắng, khói bốc lên nghi ngút.Rồi chàng nói, "Ngươi trở về nói với mọi người, ngay bây giờ hãy viết thư để gửi về cho gia đình, ta sẽ sai người mang đi." Chàng cầm ly trà lên, "Nhớ gửi thứ gì đó về, viết cũng nhiều một chút. Đây là lá thư cuối cùng rồi."Thiếu niên hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức cúi đầu, "Rõ!"Tôi nhìn bóng dáng người trẻ tuổi đó rời đi, lục phủ ngũ tạng như đứt ra từng đoạn, đau đớn không tả nổi.Chiến tranh, chính là như thế này.Người mang chí lớn ra biên thùy, người ở nhà nhìn hoàng hôn khuất bóng, mãi chờ đợi một dáng hình quen thuộc quay về từ nơi xa.Chàng lấy ra giấy bút, mọi khi đều là tôi mài mực cho chàng, nhưng đêm nay, là chàng tự mình mài mực.Chàng bắt đầu viết, tôi nghiêng đầu đọc."Gửi Soobin,Ta là Yeonjun đây, bức thư này ta gửi riêng cho em, nhất định không được để ai đọc trộm đâu đó, có biết chưa!Hôm nay tuyết đã tan hết, trời vẫn còn rất lạnh, dường như là cả ngày không thấy mặt trời đâu. Ta nhớ Soobin rất nhiều, mỗi ngày trôi qua đều mong được nhìn thấy Soobin quay về. Nhưng mà buồn thay, Soobin đã đi đến nơi không có khói lửa chiến tranh trước ta rồi, cả mọi người nữa, ai cũng đi hết, bỏ ta lại ở đây một mình, thật là xấu tính chết đi được!"Chàng chớp mắt, một giọt nước long lanh tựa sương sớm rơi xuống từ khóe mắt xanh biếc, thấm ướt mảng giấy ngả màu."Ta không biết mình đã nói điều này bao nhiêu lần, nhưng ta vẫn không thấy chán, vẫn cứ muốn nói lại mãi thôi; ta yêu em rất nhiều, yêu đến mức không thể đợi thêm một thời khắc nào nữa, chỉ muốn ngay lúc này được nhìn thấy em, được ôm em, được ngã mình vào trong vòng tay của em. Muốn được cùng em đánh đàn, muốn được xem vũ khúc của em, muốn được em vấn tóc cho, từng ngón tay của em sẽ chạm vào tóc ta, sau đó sẽ dùng trâm cài lên. Ta muốn được cùng em làm thơ luyện kiếm, muốn được cùng em làm rất nhiều điều, mà ở trong vô số những điều ấy, sẽ là ở bên nhau đã mãi mãi ngàn năm.Em từng nói sẽ trở về, sẽ cùng ta trải qua trận chiến này, sẽ cùng nhau sống sót, cùng nhau quay lại Vương phủ vào ngày vươn cao cờ thắng lợi. Em đã từng hứa ngày sau khi đánh đuổi được kẻ thù, sẽ cùng ta sống bên nhau trọn đời.Soobin em rất xấu tính, cuối cùng lại thất hứa. Ta rất ghét em, em thất hứa với ta."Tay chàng cầm bút run run, nước mắt đã ướt nhòe hết trang giấy."Nhất định phải đợi ta, đợi ta đến bên em, không được bỏ đi nữa có biết không? Em mà còn tiếp tục xấu tính lần nữa, thì ta sẽ giận em thật đó."Chàng khịt mũi, lại đặt bút viết tiếp."Em đợi thêm một chút thôi, không lâu đâu. Nhớ nói với mọi người nữa, đừng quên đấy.Được rồi, vậy nhé, ta chắc chắn sẽ đến gặp em và mọi người. Từ Choi Yeonjun - thương mến của Choi Soobin."Chàng dừng bút, sau đó nhẹ nhàng gấp tờ giấy lại, lau đi nước mắt ướt đẫm trên gò má. Chàng đứng dậy, buộc tóc cao lên, dùng trâm của tôi tặng cài ngang phát quan. Kiếm bỏ lại trong điện, thay giày cao thành giày đơn giản đi thường ngày, sau đó bước ra ngoài. Chàng đi đến phía sau điện, lôi ra một xấp vàng mã được cất kĩ.Chúng tôi thường đốt thứ này cho binh sĩ hy sinh sau mỗi trận chiến. Tôi không nghĩ, có ngày chính tay chàng đốt cho tôi.Lửa bừng lên, chàng thả lá thư vừa viết vào lửa đỏ, rồi đến vàng mã, tro tàn xám xịt bay trong gió.Bàn gỗ bám sương tuyết tan trong mái hiên, tôi như thấy được hình ảnh năm người ngồi đó uống rượu, ngắm tuyết đọng lại trên mái ngói, nhìn hoa nở rộ dưới ánh trăng.Hoa nay đã héo úa, chỉ còn bóng người ngồi trước đốm lửa tàn, lặng nhìn gió cuốn lấy tàn tro.Sau khi xong rồi, chàng dập lửa, lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh cứng rắn. Chàng cho gọi tất cả mọi người tập hợp lại, mọi công việc đều dừng hết.Không phải là xếp thành hàng ngũ ngay ngắn như mọi ngày, chàng cho người đắp củi, đốt một đống lửa to phía dưới chân tường thành, rồi bảo tiểu đội của chàng ngồi vây lại thành một vòng tròn. Những tiểu đội khác cũng tương tự, chẳng mấy chốc, xung quanh đã sáng rực ánh lửa.Rượu ngon đều mang từ trong hầm ra, cả thịt, cá.Chàng mở nắp một vò rượu, ngửa cổ, rót rượu trong vào yết hầu.Chàng mỉn cười, lau đi rượu dính trên khóe môi."Đêm nay phải uống cho thật say, ăn cho thật ngon! Như vậy, mai này mới không cảm thấy hối tiếc!"Binh sĩ rất bất ngờ. Bình thường bọn họ không thường xuyên được uống rượu và ăn thịt. Thịt thì đắt đỏ xa xỉ, rượu thì vì lúc nào cũng sợ bị đánh úp, không dám động đến.Còn hiện tại, khoảng năm ngày nữa thôi, quân Silla sẽ kéo đến. Không lo bị tấn công bất ngờ.Thịt thì chừa lại để làm gì nữa? Chi bằng ăn hết, không còn tiếc nuối.Bọn họ vừa uống rượu sảng khoái, vừa cười to nói chuyện. Tôi ngồi bó ối ở cạnh bên chàng, bất giác, khóe môi cong lên.Khung cảnh này quá đỗi vui vẻ, lại cũng vừa tàn nhẫn bi thương.Sau khi ăn uống no say, mạnh ai người đó lăn ra ngủ. Chàng nằm dài ra đất, lười biếng không muốn đứng dậy.Tôi mỉm cười nhìn chàng, chàng cũng quay sang nhìn tôi, cười."Soobin, đợi ta, vài ngày nữa thôi."Chàng nói ra thành tiếng với tôi. Tôi thì muốn chàng sống sót, còn chàng thì là vì hào khí dân tộc, muốn bỏ mình nơi đây.Sau cùng, tôi gật đầu, "Được, em đợi điện hạ."Hi vọng, ở một thế giới mới, hai chúng tôi sẽ gặp được nhau."Chết tiệt." Chàng dùng một tay che ngang tầm mắt, "Ta say quá, ảo giác nhìn thấy Soobin rồi.""Nhưng mà ảo giác này không có gì là không tốt, ta đắm chìm một chút chắc không sao đâu."Chàng nói nhỏ, sau đó nằm nghiêng người qua nhìn tôi. Ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau, hàng ngàn, hàng vạn lời nằm ở đầu môi đều không có cách nào thốt ra được, cứ nghẹn ứ ở đó, bức người đến khó thở.Tôi chết, nhưng những xúc cảm đau đớn nghẹt thở này, từng chút từng chút tôi dều cảm nhận được rõ mồn một.Chàng nhìn tôi của hư vô một lát, sau đó cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi. Tôi xoa xoa vào hư không bàn tay lạnh cóng của chàng, rồi đứng dậy, leo lên thành lâu.Giang sơn trải dài ở phía dưới, mai này sẽ được lấp dầy bởi nhà cao tầng chọc trời. Rừng cây ngọn cỏ này, rồi sẽ trở thành giao lộ tấp nập, nhộn nhịp phồn hoa. Nhưng tôi có thể chắc chắn, một phần hồn phách nào đó của những ngườ sĩ tử sẽ còn lại ở đây, với quê hương đất mẹ, với nơi mà họ được sinh ra. Tôi nhớ lại cảm xúc chán nản của mình vào những ngày học lịch sử. Lịch sử lúc đó là những con chữ chi chít trên trang giấy mà tôi phải học thuộc, phải cố nhồi nhét thật nhiều vào trong đầu để đối phó với mỗi bài kiểm tra. Còn trước mắt tôi hiện tại, chính là lịch sử chân thật đến tàn khốc, đến mức khiến người khác uất ức nghẹn ngào vì một nỗi niềm yêu nước trong hố sâu tuyệt vọng.Tôi đứng đó thật lâu, thật lâu, từ đêm gió rét trăng tàn cho đến bình minh ló dạng. Tôi nhìn đường chân trời tràn ngập ánh sáng vàng len lỏi, nhìn tia nắng ấm đáp xuống rừng cây cao, nhìn một sơn hà phủ màu sớm mai, nhìn một dòng nước êm đềm thả trôi, phản chiếu lại triêu dương nghìn trùng.Non sông này đã từng được tôi và chàng bảo vệ, cánh rừng kia tôi và chàng đã từng dắt ngựa đi qua, dòng suối đó tôi cùng chàng dừng lại uống nước, nơi này đã từng thuộc về chúng tôi. Dẫu tôi biết rằng về sau, Goguryeo sẽ khởi nghĩa thành công, sẽ giành lại non nước của tổ quốc, nhưng giờ phút này lại cứ thấy hối tiếc trăm lần, không thể can tâm.Mặt trời dần treo cao, tôi leo xuống dưới, nhìn mọi người vẫn còn đang say giấc.Đến gần trưa, họ mới thức dậy, cùng nhau thu dọn mọi thứ. Sau đó lại tiếp tục dựng bao cát, nồi, dầu để thủ thành. Hỏa pháo được đưa lên thành lâu. Chúng tôi có tổng cộng năm hỏa pháo, xếp thành hàng. Ai cũng hì hục ngày đêm không nghỉ ngơi, chàng tổng hợp thư lại trong một cái bao lớn, đưa cho Dongsuk. Nhiệm vụ của Dongsuk là mang thư trở về. Đồng nghĩa với việc, một vạn quân nơi đây đều bỏ mạng, chỉ mình Dongsuk là người duy nhất sống sót. Lúc đưa tiễn Dongsuk đi từ đường tắt bí mật ở cổng sau của thành, Dongsuk khóc đến nghẹn giọng, y quỳ xuống, dập đầu thật sâu trước chủ soái, trước đồng đội, trước huynh đệ đã gắn bó với mình suốt bao năm.Đây là lần gặp cuối cùng.Tất cả mọi người đều mỉm cười vẫy tay với Dongsuk, chút tiếc nối nhen nhóm sâu trong cõi lòng.Đến tối ngày thứ tư, cũng là ngày cuối cùng trước khi quân Silla kéo đến, chàng tập hợp mọi người lại, chuẩn bị mọi thứ để tiến hành kế hoạch vào ngày mai.Tôi mím môi nghe chàng nói."Chúng ta sẽ thủ thành như đã nói, mọi người không có gì phải sợ cả, cứ thong thả uống rượu nướng thịt mà ăn thôi.""Vâng, phải ăn uống thật no say đó nhé, trở thành ma đói thì thê thảm lắm." Bọn họ cười cười, bắt đầu giở giọng cười đùa.Chàng rót rượu, kính tất cả mọi người một chén rượu đầy.Uống xong, chàng cười nói, "Ta sẽ đi trước chờ mọi người. Nhớ mang rượu cho ta đó nhé.""Được được, sẽ đem rượu thịt cho điện hạ."Nói rồi họ ngồi vây lại thành từng vòng tròn theo tiểu đội, bắt đầu đốt lửa sưởi ấm.Chàng bước lên thành lâu, nhìn cờ xí phấp phới bay, nhìn dòng suối long lanh ánh nắng, nhìn núi non trùng điệp trải dài, nhìn rừng xanh bạt ngàn mênh mông.Chàng mỉm cười.Thân ảnh hai chúng tôi như hòa vào làm một, lặng người ngắm quê hương.Chàng ngửa cổ uống rượu, mắt xanh sáng lên lấp lánh, phải chiếu lại mặt trời sáng trong.Tiếng vó ngựa rền trời đã truyền đến, tôi thấy cờ xí đang bay, thấy ánh sáng bóng của đao kiếm, thấy tua rua của thiết thương, thấy tiếng hô hào chém giết phủ đồi gió.Đến rồi.Cung thủ ở thành lâu xếp thành hàng, họ là người của tôi.Bình thường cung thủ đều do tôi chỉ huy, hôm nay chàng thay tôi đứng ở đó, rượu đeo bên hông, tay cầm trường kiếm chĩa thẳng lên trời xanh.Chàng chỉ kiếm về phía trước, giống hệt như điệu bộ lúc chỉ huy cung thủ của tôi, không khác một tí xíu nào."Bắn!"Cung tên đồng loạt bay ra, còn có hỏa pháo, một tiếng nổ rền trời vang lên. Gió thổi bay tóc và vạt áo chàng. Mắt chàng không chớp, điềm tĩnh chỉ kiếm về phía trước, hạ lệnh lần hai."Khai pháo!"Chàng cầm kiếm chỉ huy, không mặc giáp sắt, vạt áo vải mềm mại đung đưa theo gió.Ở phía sau chàng bắt đầu có lửa cháy lên.Không biết là ai bắt nhịp trước, cả tòa thành lúc này, đều là tiếng hát của binh sĩ Goguryeo.Tiếng hát của họ chứa đầy chí khí anh hùng, hào kiệt dũng cảm, lấn át đi cả tiếng hô giết của kẻ thù.Họ hát bài hát được Taehyun sáng tác lúc trước, dùng quê hương làm trung tâm, cổ vũ tính thần của người lính trong những lúc chúng tôi tụ họp vào ngày lễ Tết hay Trung thu. Binh sĩ quây quần bên đống lửa, ăn cơm trắng với rau, cùng nhau hát vang bài ca chứa đầy tinh thần dân tộc.Trong thành lửa cháy càng lớn, tiếng hát của binh sĩ cũng theo đó mà như sóng lớn cuộn trào, vỗ ầm ầm lên bãi cát trắng.Chàng cũng bắt đầu hát, hát thật to, như muốn để trời cao nghe thấy, để cho đất cảm thụ.Đây là kế hoạch "thiêu thành".Tòa thành này là của người Goguryeo xây lên, không thể để cho Silla nắm trong tay.Vận mệnh muốn họ chết ở đây, được, vậy thì họ sẽ chết.Nhưng thà chết trong ánh lửa do mình tự đốt lên, còn hơn là chết dưới tay kẻ thù.Bọn họ là bất bại, không bị kẻ thù đánh bại, không bị kẻ thù giết chết.Bên ngoài quân địch bao vây, ở bên trong thành binh sĩ lại vừa cười vừa hát thật to, vừa rót rượu nướng thịt. Hát rồi lại hát, tràn đầy chí khí oai hùng. Vào những thời khắc cuối cùng, cũng đã không kèm được, đáy mắt trào ra lệ nóng.Tất cả mọi thứ đều chìm trong biển lửa, bọn họ ngẩng đầu nhìn trời xanh trước mắt, nhớ về gia đình, về tuổi trẻ của mình một lần cuối.Có những tuổi mười chín hai mươi đã mãi mãi dừng lại, tựa như hoa tươi đang rộ nở, bị chà đạp tàn nhẫn dưới vó ngựa biên cương.Xung quanh đều là dầu nóng, cổng thành là nơi bắt lửa, lửa lan ra rất nhanh. Đến lúc này, xung quanh thành lâu đều đã là lửa đỏ bao quanh lấy chàng.Chàng đặt kiếm lên cổ, ngẩng đầu nhìn giang sơn một lần cuối.Cổ họng tôi nghẹn lại, không nói nên lời."Vận mệnh muốn ta chết, vậy thì ta sẽ chết dưới lưỡi kiếm của chính mình."Tóc chàng bay trong gió, chàng đứng giữa biển lửa, dáng vẻ vô cùng oai phong lẫm liệt, khiến người ta nhìn vào liền khắc trong tâm can, nhớ cả một đời.Ánh mắt chàng đầy kiên định, chàng xoay cổ tay, dứt khoát cắt ngang cổ mình.Tôi thấy chàng ngã xuống, ngay trước mặt tôi.Tôi ngồi sụp xuống, nhìn mắt chàng dần khép lại, trên môi nở một nụ cười.Tay trái của chàng luôn nắm chặt từ đầu đến cuối, lúc này lại hơi hé mở, để lộ ra một góc của hai tấm ảnh polaroid.Một tấm là ảnh cưới của hai chúng tôi, tấm còn lại, là ước hẹn năm ông lão về sau cùng uống rượu dưới đêm trăng.Tôi thấy máu đỏ chảy ra, thấm ướt tóc chàng. Tôi vươn tay muốn ôm lấy chàng, liều mạng mà gào khóc. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, tôi chỉ có thể chạm vào hư không.Tôi bất lực nhìn hơi thở chàng cạn kiệt, nhìn lửa thiêu cháy mọi thứ thành tro bụi, nhìn khói đen nghi ngút như chọc thủng trời xanh, nhìn tiếng hát cuối cùng cũng bị chôn vùi dưới đống đổ nát.Tôi bần thần ra đó, ngay khoảnh khắc cờ của Goguryeo hoàn toàn cháy rụi thành tro, trời lại đột nhiên đổ mưa.Bầu trời Goguryeo mới trước đó có ươm màu nắng vàng của bình minh, lúc này lại xám xịt mây đen, ào ào xối nước. Giống như là muốn khóc than thật to cho số phận của một vạn tử sĩ oai hùng đã bỏ mạng trong biển lửa vì quê hương.Sấm nổi lên, một tia sét đánh vào người tôi.Một hồn ma như tôi, vậy mà lại ngã xuống, mất đi ý thức.
Năm 551 - 553, Goguryeo để mất thung lũng sông Hàn - nơi đất đai trù phú, dân cư đông đúc vào tay Silla. Quân Silla đã tận dụng thời cơ mở đường đến Hoàng Hải, sau đó liên kiết đồng minh với nhà Đường đánh đổ Goguryeo.Nhà Đường nhận thấy Goguryeo suy yếu sau cuộc chiến chống nhà Tùy vào năm 612 và lục đục nội bộ, đã nhân cơ hội này đem quân sang xâm lược. Năm 666, người nắm quyền tối cao của Goguryeo qua đời. Nhân cơ hội này, các hoàng tử liên tục tranh giành ngôi vương. Từ đó, dẫn đến nạn đói xảy ra, đời sống nhân dân thống khổ, Goguryeo lại càng ngày một suy yếu hơn.Sau nhiều lần tranh chấp, Đại hoàng tử thấy thất thế trước các vị hoàng tử khác, liền đưa ra quyết định đầu hàng quân Đường, dâng nộp nhiều thành trì ở phía Bắc cho kẻ thù. Quân Đường và quân Silla như cá gặp nước, nhanh chóng điều động binh tướng đánh thẳng vào Binh Nhưỡng.Vương quốc Goguryeo mất vào năm 668 sau 705 năm tồn tại. Đây là triều đại tồn tại lâu dài nhất của Triều Tiên, và cũng là một trong những triều đại lâu đời nhất trên thế giới.
Tơ hồng xe duyên theo vạn kiếp,
Tương kiến tương ngộ ắt hữu tình.
Hoàn.29.10.2023.Tuệ Minh.
⁎⁺˳✧༚
Bảng đồ nay chỉ mình chàng xem, binh thư yếu lược không có người cùng bàn bạc.Đêm nay lại rất lạnh, tôi ở phía sau, nỗ lực vòng tay ôm lấy chàng. Nhưng mọi thứ tôi chạm vào đều chỉ có thể xuyên qua, chàng không thể nào cảm nhận được. Tôi nhìn chàng ngồi trầm ngâm trước bàn, chàng nhìn vào bảng đồ rất lâu, rất lâu. Tôi không biết chàng đang nghĩ gì, cũng không biết chàng sẽ định làm gì.Chàng suy nghĩ rất lâu, khi nến trên bàn đã cháy tàn, chàng mới gọi người vào thay. Đó là đội trưởng của một tiểu đội, khi y thay nến mới, cũng thay cho chàng một bình trà nóng.Lúc y chuẩn bị rời đi, chàng mới lên tiếng, gọi người lại.Chàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt mình. Mắt to lấp lánh, mũi cao thanh tú, lông mày nhạt màu, môi mỏng hơi mím lại. Ngũ quan anh tuấn, sáng bừng phơi phới của tuổi trẻ.Chàng hỏi, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"Thiếu niên đáp lại, "Dạ...tháng sáu năm nay vừa tròn hai mươi."Y chỉ mới mười chín tuổi.Ở thời đại của tôi, mười chín tuổi, chỉ mới học năm nhất đại học. Chỉ mới đến tuổi trưởng thành, chim non rời tổ, rời sự bao bọc của bố mẹ.Còn ở đây, mười chín tuổi tòng quân ra trận, mãi không trở về.Chàng hỏi tiếp, "Có muốn quay về không?"Thiếu niên gãi má, "Muốn thì muốn thật, nhưng mà tiểu nhân lại không muốn quy phục kẻ thù như vậy đâu." Y cười cười nói tiếp, "Ta tòng quân năm mười sáu tuổi. Ngày đưa tiễn ta lên đường, mẫu thân đã nói, ông trời ban cho ta sinh mạng ở Goguryeo, thì ta chính là người Goguryeo, là con dân trên mảnh đất Goguryeo, nên ta có là anh hùng, thì là anh hùng của Goguryeo, còn là hồn mà, thì cũng phải là hồn ma ở đất Goguryeo."Thiếu niên khịt mũi, "Mẫu thân dặn ta phải là một người lính tốt, mãi mãi kiên trung một lòng với tổ quốc. Vậy nên, ta thà chết ở đây, chứ quyết không làm kẻ phản quốc."Chàng lại rũ mắt rót trà. Trà nóng hổi chảy vào ly sứ trắng, khói bốc lên nghi ngút.Rồi chàng nói, "Ngươi trở về nói với mọi người, ngay bây giờ hãy viết thư để gửi về cho gia đình, ta sẽ sai người mang đi." Chàng cầm ly trà lên, "Nhớ gửi thứ gì đó về, viết cũng nhiều một chút. Đây là lá thư cuối cùng rồi."Thiếu niên hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức cúi đầu, "Rõ!"Tôi nhìn bóng dáng người trẻ tuổi đó rời đi, lục phủ ngũ tạng như đứt ra từng đoạn, đau đớn không tả nổi.Chiến tranh, chính là như thế này.Người mang chí lớn ra biên thùy, người ở nhà nhìn hoàng hôn khuất bóng, mãi chờ đợi một dáng hình quen thuộc quay về từ nơi xa.Chàng lấy ra giấy bút, mọi khi đều là tôi mài mực cho chàng, nhưng đêm nay, là chàng tự mình mài mực.Chàng bắt đầu viết, tôi nghiêng đầu đọc."Gửi Soobin,Ta là Yeonjun đây, bức thư này ta gửi riêng cho em, nhất định không được để ai đọc trộm đâu đó, có biết chưa!Hôm nay tuyết đã tan hết, trời vẫn còn rất lạnh, dường như là cả ngày không thấy mặt trời đâu. Ta nhớ Soobin rất nhiều, mỗi ngày trôi qua đều mong được nhìn thấy Soobin quay về. Nhưng mà buồn thay, Soobin đã đi đến nơi không có khói lửa chiến tranh trước ta rồi, cả mọi người nữa, ai cũng đi hết, bỏ ta lại ở đây một mình, thật là xấu tính chết đi được!"Chàng chớp mắt, một giọt nước long lanh tựa sương sớm rơi xuống từ khóe mắt xanh biếc, thấm ướt mảng giấy ngả màu."Ta không biết mình đã nói điều này bao nhiêu lần, nhưng ta vẫn không thấy chán, vẫn cứ muốn nói lại mãi thôi; ta yêu em rất nhiều, yêu đến mức không thể đợi thêm một thời khắc nào nữa, chỉ muốn ngay lúc này được nhìn thấy em, được ôm em, được ngã mình vào trong vòng tay của em. Muốn được cùng em đánh đàn, muốn được xem vũ khúc của em, muốn được em vấn tóc cho, từng ngón tay của em sẽ chạm vào tóc ta, sau đó sẽ dùng trâm cài lên. Ta muốn được cùng em làm thơ luyện kiếm, muốn được cùng em làm rất nhiều điều, mà ở trong vô số những điều ấy, sẽ là ở bên nhau đã mãi mãi ngàn năm.Em từng nói sẽ trở về, sẽ cùng ta trải qua trận chiến này, sẽ cùng nhau sống sót, cùng nhau quay lại Vương phủ vào ngày vươn cao cờ thắng lợi. Em đã từng hứa ngày sau khi đánh đuổi được kẻ thù, sẽ cùng ta sống bên nhau trọn đời.Soobin em rất xấu tính, cuối cùng lại thất hứa. Ta rất ghét em, em thất hứa với ta."Tay chàng cầm bút run run, nước mắt đã ướt nhòe hết trang giấy."Nhất định phải đợi ta, đợi ta đến bên em, không được bỏ đi nữa có biết không? Em mà còn tiếp tục xấu tính lần nữa, thì ta sẽ giận em thật đó."Chàng khịt mũi, lại đặt bút viết tiếp."Em đợi thêm một chút thôi, không lâu đâu. Nhớ nói với mọi người nữa, đừng quên đấy.Được rồi, vậy nhé, ta chắc chắn sẽ đến gặp em và mọi người. Từ Choi Yeonjun - thương mến của Choi Soobin."Chàng dừng bút, sau đó nhẹ nhàng gấp tờ giấy lại, lau đi nước mắt ướt đẫm trên gò má. Chàng đứng dậy, buộc tóc cao lên, dùng trâm của tôi tặng cài ngang phát quan. Kiếm bỏ lại trong điện, thay giày cao thành giày đơn giản đi thường ngày, sau đó bước ra ngoài. Chàng đi đến phía sau điện, lôi ra một xấp vàng mã được cất kĩ.Chúng tôi thường đốt thứ này cho binh sĩ hy sinh sau mỗi trận chiến. Tôi không nghĩ, có ngày chính tay chàng đốt cho tôi.Lửa bừng lên, chàng thả lá thư vừa viết vào lửa đỏ, rồi đến vàng mã, tro tàn xám xịt bay trong gió.Bàn gỗ bám sương tuyết tan trong mái hiên, tôi như thấy được hình ảnh năm người ngồi đó uống rượu, ngắm tuyết đọng lại trên mái ngói, nhìn hoa nở rộ dưới ánh trăng.Hoa nay đã héo úa, chỉ còn bóng người ngồi trước đốm lửa tàn, lặng nhìn gió cuốn lấy tàn tro.Sau khi xong rồi, chàng dập lửa, lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh cứng rắn. Chàng cho gọi tất cả mọi người tập hợp lại, mọi công việc đều dừng hết.Không phải là xếp thành hàng ngũ ngay ngắn như mọi ngày, chàng cho người đắp củi, đốt một đống lửa to phía dưới chân tường thành, rồi bảo tiểu đội của chàng ngồi vây lại thành một vòng tròn. Những tiểu đội khác cũng tương tự, chẳng mấy chốc, xung quanh đã sáng rực ánh lửa.Rượu ngon đều mang từ trong hầm ra, cả thịt, cá.Chàng mở nắp một vò rượu, ngửa cổ, rót rượu trong vào yết hầu.Chàng mỉn cười, lau đi rượu dính trên khóe môi."Đêm nay phải uống cho thật say, ăn cho thật ngon! Như vậy, mai này mới không cảm thấy hối tiếc!"Binh sĩ rất bất ngờ. Bình thường bọn họ không thường xuyên được uống rượu và ăn thịt. Thịt thì đắt đỏ xa xỉ, rượu thì vì lúc nào cũng sợ bị đánh úp, không dám động đến.Còn hiện tại, khoảng năm ngày nữa thôi, quân Silla sẽ kéo đến. Không lo bị tấn công bất ngờ.Thịt thì chừa lại để làm gì nữa? Chi bằng ăn hết, không còn tiếc nuối.Bọn họ vừa uống rượu sảng khoái, vừa cười to nói chuyện. Tôi ngồi bó ối ở cạnh bên chàng, bất giác, khóe môi cong lên.Khung cảnh này quá đỗi vui vẻ, lại cũng vừa tàn nhẫn bi thương.Sau khi ăn uống no say, mạnh ai người đó lăn ra ngủ. Chàng nằm dài ra đất, lười biếng không muốn đứng dậy.Tôi mỉm cười nhìn chàng, chàng cũng quay sang nhìn tôi, cười."Soobin, đợi ta, vài ngày nữa thôi."Chàng nói ra thành tiếng với tôi. Tôi thì muốn chàng sống sót, còn chàng thì là vì hào khí dân tộc, muốn bỏ mình nơi đây.Sau cùng, tôi gật đầu, "Được, em đợi điện hạ."Hi vọng, ở một thế giới mới, hai chúng tôi sẽ gặp được nhau."Chết tiệt." Chàng dùng một tay che ngang tầm mắt, "Ta say quá, ảo giác nhìn thấy Soobin rồi.""Nhưng mà ảo giác này không có gì là không tốt, ta đắm chìm một chút chắc không sao đâu."Chàng nói nhỏ, sau đó nằm nghiêng người qua nhìn tôi. Ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau, hàng ngàn, hàng vạn lời nằm ở đầu môi đều không có cách nào thốt ra được, cứ nghẹn ứ ở đó, bức người đến khó thở.Tôi chết, nhưng những xúc cảm đau đớn nghẹt thở này, từng chút từng chút tôi dều cảm nhận được rõ mồn một.Chàng nhìn tôi của hư vô một lát, sau đó cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi. Tôi xoa xoa vào hư không bàn tay lạnh cóng của chàng, rồi đứng dậy, leo lên thành lâu.Giang sơn trải dài ở phía dưới, mai này sẽ được lấp dầy bởi nhà cao tầng chọc trời. Rừng cây ngọn cỏ này, rồi sẽ trở thành giao lộ tấp nập, nhộn nhịp phồn hoa. Nhưng tôi có thể chắc chắn, một phần hồn phách nào đó của những ngườ sĩ tử sẽ còn lại ở đây, với quê hương đất mẹ, với nơi mà họ được sinh ra. Tôi nhớ lại cảm xúc chán nản của mình vào những ngày học lịch sử. Lịch sử lúc đó là những con chữ chi chít trên trang giấy mà tôi phải học thuộc, phải cố nhồi nhét thật nhiều vào trong đầu để đối phó với mỗi bài kiểm tra. Còn trước mắt tôi hiện tại, chính là lịch sử chân thật đến tàn khốc, đến mức khiến người khác uất ức nghẹn ngào vì một nỗi niềm yêu nước trong hố sâu tuyệt vọng.Tôi đứng đó thật lâu, thật lâu, từ đêm gió rét trăng tàn cho đến bình minh ló dạng. Tôi nhìn đường chân trời tràn ngập ánh sáng vàng len lỏi, nhìn tia nắng ấm đáp xuống rừng cây cao, nhìn một sơn hà phủ màu sớm mai, nhìn một dòng nước êm đềm thả trôi, phản chiếu lại triêu dương nghìn trùng.Non sông này đã từng được tôi và chàng bảo vệ, cánh rừng kia tôi và chàng đã từng dắt ngựa đi qua, dòng suối đó tôi cùng chàng dừng lại uống nước, nơi này đã từng thuộc về chúng tôi. Dẫu tôi biết rằng về sau, Goguryeo sẽ khởi nghĩa thành công, sẽ giành lại non nước của tổ quốc, nhưng giờ phút này lại cứ thấy hối tiếc trăm lần, không thể can tâm.Mặt trời dần treo cao, tôi leo xuống dưới, nhìn mọi người vẫn còn đang say giấc.Đến gần trưa, họ mới thức dậy, cùng nhau thu dọn mọi thứ. Sau đó lại tiếp tục dựng bao cát, nồi, dầu để thủ thành. Hỏa pháo được đưa lên thành lâu. Chúng tôi có tổng cộng năm hỏa pháo, xếp thành hàng. Ai cũng hì hục ngày đêm không nghỉ ngơi, chàng tổng hợp thư lại trong một cái bao lớn, đưa cho Dongsuk. Nhiệm vụ của Dongsuk là mang thư trở về. Đồng nghĩa với việc, một vạn quân nơi đây đều bỏ mạng, chỉ mình Dongsuk là người duy nhất sống sót. Lúc đưa tiễn Dongsuk đi từ đường tắt bí mật ở cổng sau của thành, Dongsuk khóc đến nghẹn giọng, y quỳ xuống, dập đầu thật sâu trước chủ soái, trước đồng đội, trước huynh đệ đã gắn bó với mình suốt bao năm.Đây là lần gặp cuối cùng.Tất cả mọi người đều mỉm cười vẫy tay với Dongsuk, chút tiếc nối nhen nhóm sâu trong cõi lòng.Đến tối ngày thứ tư, cũng là ngày cuối cùng trước khi quân Silla kéo đến, chàng tập hợp mọi người lại, chuẩn bị mọi thứ để tiến hành kế hoạch vào ngày mai.Tôi mím môi nghe chàng nói."Chúng ta sẽ thủ thành như đã nói, mọi người không có gì phải sợ cả, cứ thong thả uống rượu nướng thịt mà ăn thôi.""Vâng, phải ăn uống thật no say đó nhé, trở thành ma đói thì thê thảm lắm." Bọn họ cười cười, bắt đầu giở giọng cười đùa.Chàng rót rượu, kính tất cả mọi người một chén rượu đầy.Uống xong, chàng cười nói, "Ta sẽ đi trước chờ mọi người. Nhớ mang rượu cho ta đó nhé.""Được được, sẽ đem rượu thịt cho điện hạ."Nói rồi họ ngồi vây lại thành từng vòng tròn theo tiểu đội, bắt đầu đốt lửa sưởi ấm.Chàng bước lên thành lâu, nhìn cờ xí phấp phới bay, nhìn dòng suối long lanh ánh nắng, nhìn núi non trùng điệp trải dài, nhìn rừng xanh bạt ngàn mênh mông.Chàng mỉm cười.Thân ảnh hai chúng tôi như hòa vào làm một, lặng người ngắm quê hương.Chàng ngửa cổ uống rượu, mắt xanh sáng lên lấp lánh, phải chiếu lại mặt trời sáng trong.Tiếng vó ngựa rền trời đã truyền đến, tôi thấy cờ xí đang bay, thấy ánh sáng bóng của đao kiếm, thấy tua rua của thiết thương, thấy tiếng hô hào chém giết phủ đồi gió.Đến rồi.Cung thủ ở thành lâu xếp thành hàng, họ là người của tôi.Bình thường cung thủ đều do tôi chỉ huy, hôm nay chàng thay tôi đứng ở đó, rượu đeo bên hông, tay cầm trường kiếm chĩa thẳng lên trời xanh.Chàng chỉ kiếm về phía trước, giống hệt như điệu bộ lúc chỉ huy cung thủ của tôi, không khác một tí xíu nào."Bắn!"Cung tên đồng loạt bay ra, còn có hỏa pháo, một tiếng nổ rền trời vang lên. Gió thổi bay tóc và vạt áo chàng. Mắt chàng không chớp, điềm tĩnh chỉ kiếm về phía trước, hạ lệnh lần hai."Khai pháo!"Chàng cầm kiếm chỉ huy, không mặc giáp sắt, vạt áo vải mềm mại đung đưa theo gió.Ở phía sau chàng bắt đầu có lửa cháy lên.Không biết là ai bắt nhịp trước, cả tòa thành lúc này, đều là tiếng hát của binh sĩ Goguryeo.Tiếng hát của họ chứa đầy chí khí anh hùng, hào kiệt dũng cảm, lấn át đi cả tiếng hô giết của kẻ thù.Họ hát bài hát được Taehyun sáng tác lúc trước, dùng quê hương làm trung tâm, cổ vũ tính thần của người lính trong những lúc chúng tôi tụ họp vào ngày lễ Tết hay Trung thu. Binh sĩ quây quần bên đống lửa, ăn cơm trắng với rau, cùng nhau hát vang bài ca chứa đầy tinh thần dân tộc.Trong thành lửa cháy càng lớn, tiếng hát của binh sĩ cũng theo đó mà như sóng lớn cuộn trào, vỗ ầm ầm lên bãi cát trắng.Chàng cũng bắt đầu hát, hát thật to, như muốn để trời cao nghe thấy, để cho đất cảm thụ.Đây là kế hoạch "thiêu thành".Tòa thành này là của người Goguryeo xây lên, không thể để cho Silla nắm trong tay.Vận mệnh muốn họ chết ở đây, được, vậy thì họ sẽ chết.Nhưng thà chết trong ánh lửa do mình tự đốt lên, còn hơn là chết dưới tay kẻ thù.Bọn họ là bất bại, không bị kẻ thù đánh bại, không bị kẻ thù giết chết.Bên ngoài quân địch bao vây, ở bên trong thành binh sĩ lại vừa cười vừa hát thật to, vừa rót rượu nướng thịt. Hát rồi lại hát, tràn đầy chí khí oai hùng. Vào những thời khắc cuối cùng, cũng đã không kèm được, đáy mắt trào ra lệ nóng.Tất cả mọi thứ đều chìm trong biển lửa, bọn họ ngẩng đầu nhìn trời xanh trước mắt, nhớ về gia đình, về tuổi trẻ của mình một lần cuối.Có những tuổi mười chín hai mươi đã mãi mãi dừng lại, tựa như hoa tươi đang rộ nở, bị chà đạp tàn nhẫn dưới vó ngựa biên cương.Xung quanh đều là dầu nóng, cổng thành là nơi bắt lửa, lửa lan ra rất nhanh. Đến lúc này, xung quanh thành lâu đều đã là lửa đỏ bao quanh lấy chàng.Chàng đặt kiếm lên cổ, ngẩng đầu nhìn giang sơn một lần cuối.Cổ họng tôi nghẹn lại, không nói nên lời."Vận mệnh muốn ta chết, vậy thì ta sẽ chết dưới lưỡi kiếm của chính mình."Tóc chàng bay trong gió, chàng đứng giữa biển lửa, dáng vẻ vô cùng oai phong lẫm liệt, khiến người ta nhìn vào liền khắc trong tâm can, nhớ cả một đời.Ánh mắt chàng đầy kiên định, chàng xoay cổ tay, dứt khoát cắt ngang cổ mình.Tôi thấy chàng ngã xuống, ngay trước mặt tôi.Tôi ngồi sụp xuống, nhìn mắt chàng dần khép lại, trên môi nở một nụ cười.Tay trái của chàng luôn nắm chặt từ đầu đến cuối, lúc này lại hơi hé mở, để lộ ra một góc của hai tấm ảnh polaroid.Một tấm là ảnh cưới của hai chúng tôi, tấm còn lại, là ước hẹn năm ông lão về sau cùng uống rượu dưới đêm trăng.Tôi thấy máu đỏ chảy ra, thấm ướt tóc chàng. Tôi vươn tay muốn ôm lấy chàng, liều mạng mà gào khóc. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, tôi chỉ có thể chạm vào hư không.Tôi bất lực nhìn hơi thở chàng cạn kiệt, nhìn lửa thiêu cháy mọi thứ thành tro bụi, nhìn khói đen nghi ngút như chọc thủng trời xanh, nhìn tiếng hát cuối cùng cũng bị chôn vùi dưới đống đổ nát.Tôi bần thần ra đó, ngay khoảnh khắc cờ của Goguryeo hoàn toàn cháy rụi thành tro, trời lại đột nhiên đổ mưa.Bầu trời Goguryeo mới trước đó có ươm màu nắng vàng của bình minh, lúc này lại xám xịt mây đen, ào ào xối nước. Giống như là muốn khóc than thật to cho số phận của một vạn tử sĩ oai hùng đã bỏ mạng trong biển lửa vì quê hương.Sấm nổi lên, một tia sét đánh vào người tôi.Một hồn ma như tôi, vậy mà lại ngã xuống, mất đi ý thức.
Năm 551 - 553, Goguryeo để mất thung lũng sông Hàn - nơi đất đai trù phú, dân cư đông đúc vào tay Silla. Quân Silla đã tận dụng thời cơ mở đường đến Hoàng Hải, sau đó liên kiết đồng minh với nhà Đường đánh đổ Goguryeo.Nhà Đường nhận thấy Goguryeo suy yếu sau cuộc chiến chống nhà Tùy vào năm 612 và lục đục nội bộ, đã nhân cơ hội này đem quân sang xâm lược. Năm 666, người nắm quyền tối cao của Goguryeo qua đời. Nhân cơ hội này, các hoàng tử liên tục tranh giành ngôi vương. Từ đó, dẫn đến nạn đói xảy ra, đời sống nhân dân thống khổ, Goguryeo lại càng ngày một suy yếu hơn.Sau nhiều lần tranh chấp, Đại hoàng tử thấy thất thế trước các vị hoàng tử khác, liền đưa ra quyết định đầu hàng quân Đường, dâng nộp nhiều thành trì ở phía Bắc cho kẻ thù. Quân Đường và quân Silla như cá gặp nước, nhanh chóng điều động binh tướng đánh thẳng vào Binh Nhưỡng.Vương quốc Goguryeo mất vào năm 668 sau 705 năm tồn tại. Đây là triều đại tồn tại lâu dài nhất của Triều Tiên, và cũng là một trong những triều đại lâu đời nhất trên thế giới.
⁎⁺˳✧༚
Tơ hồng xe duyên theo vạn kiếp,
Tương kiến tương ngộ ắt hữu tình.
Hoàn.29.10.2023.Tuệ Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me