LoveTruyen.Me

Soojun Trans Trai Tim Cau La Mot Tuyet Tac

Tháng Mười một như sự nghẹn ngào ở cổ họng bạn trước khi bật khóc.

Như sự hụt hẫng của trái tim khi bạn thấy thứ không muốn thấy.

Như cảm giác châm chích của nước mắt khi bạn chuẩn bị vỡ òa những thất vọng.

Vì Tháng Mười một lạnh lẽo như ánh nhìn của Soobin.

Tháng Mười một lấp đầy bởi sự vắng mặt của Soobin.








Cậu tránh mặt anh, lờ anh đi khi cả năm người tụ họp, đổi chỗ ngồi ở lớp Tiên tri.

Ba đứa còn lại bảo rằng chúng đã cố nói chuyện với cậu, vì lo lắng cho sự gắn kết của cả nhóm. Không chắc Soobin đang giận dữ vì chuyện gì nữa khi mà kể cả Beomgyu cũng đã để mọi chuyện vào quên lãng rồi.

Taehyun từ chối xem bói cho Yeonjun còn Kai đã bỏ cuộc trong việc thuyết phục Soobin rằng không có chuyện gì là lỗi của Yeonjun cả.

Yeonjun rất phân vân. Thất vọng.

Anh không thể hiểu sao chuyện này lại xảy ra, và không còn sự lựa chọn nào ngoài đổ lỗi cho bản thân.










Là Head Boy mới, lịch trình của Soobin cũng thay đổi nhiều. Cậu không còn nhiều thời gian rảnh nữa, chuyện đó cũng làm hai người càng không dễ chạm mặt nhau.

Yeonjun không đi chơi với cả nhóm nhiều như anh đã từng. Anh là người cuối cùng nhập hội, thì anh nên là người lùi bước về sau thay vì phá hỏng tình bạn này. Bằng cách đó, anh có thể trả lại cho Soobin không gian của cậu.











"Đừng đi mà." Kai rên rỉ khi đồng hồ điểm giữa đêm.

Taehyun cười khi đứng dậy. "Tối nay mình cũng có chơi gì đâu."

"Yeah," Yeonjun bĩu môi và đứng lên theo. "Soobin sẽ về sớm thôi, anh không muốn ở đây nữa."

"Hai anh vẫn cãi nhau à?" Kai ngửa đầu ra sau, tóc rũ ra khỏi khuôn mặt. "Vượt qua chuyện đó đi làm ơn."

"Anh vẫn không hiểu sao cậu ấy lại giận anh tới vậy."

"Đúng là lạ thật." Taehyun cau mày.

"Có thể do anh là một Slytherin?" Yeonjun nhún vai. "Đó là điều cuối cùng cậu ấy nói với anh."

"Soobin không bao giờ có định kiến với các nhà cả." Taehyun nghiêng đầu sang một bên.

Lối vào phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff bật mở, Soobin bước vào trong, không buồn liếc mắt về phía ba người.

"Hãy làm gì đó với nhau vào ngày mai." Kai nhìn thẳng vào Soobin khi lên tiếng. "Tất cả chúng ta."

Cậu nhún vai và tiếp tục đi về phòng, đóng sập cửa sau lưng.

"Xin lỗi, mấy đứa." Yeonjun thấy rất tệ, anh thật sự muốn bật khóc.

"Đừng như thế." Kai thở dài khi đứng dậy. "Có chuyện gì lạ lùng đang xảy ra ở đây."











"Woah," Kai cười lo lắng khi nhìn mọi người, cố gắng phá vỡ không khí căng thẳng "Tuyết đầu mùa. Đẹp quá."

Cả bọn đang ngồi trong quán Ba Cây Chổi, lần đầu trong suốt một thời gian dài họ mới dành cuối tuần với nhau.

"Yeah," Taehyun mỉm cười. "Rất đẹp."

Cậu huých tay vào Beomgyu bên cạnh, người đang bận rộn với đồ uống của mình. Beomgyu ngẩng đầu và nhận ra Kai đang nhìn mình chằm chằm. "Đẹp thật sự."

"Vậy," Taehyun gõ tay xuống mặt bàn, "Có ai có kế hoạch cho Giáng Sinh chưa?"

"Chắc anh sẽ dành thời gian với bố mẹ." Yeonjun nghịch cốc bia bơ của mình.

"Tốt! Em cũng thế." Kai mỉm cười.

"Chắc em sẽ ở lại Hogwarts," Taehyun bĩu mỗi. "Bố mẹ em tới nhà dì chơi."

"Mình sẽ chơi với cậu mà." Beomgyu nhìn cậu vui vẻ.

"Mình có thể quay về cái thời cả hai anh đang giữ mọi chuyện-" Kai che tay về phía hai người trước mặt. "Bí mật không?"

Beomgyu lè lưỡi rồi quay sang Soobin, cậu đang nghịch chiếc thìa trong chiếc cốc rỗng. "Anh thì sao, Soobin?"

Soobin ngẩng đầu chán chường, cậu nhún vai và nhìn xuống. "Không quan tâm."

"Cậu có cần tỏ ra là tên khốn thế không?"

Cả lũ quay sang Yeonjun, anh chống cả hai tay xuống bàn, lườm Soobin, người sau đó nhìn trời.

Kai hối hận vì đã ngồi giữa hai người.

"Cậu không thấy cả lũ đang cố dành thời gian cho cậu à?" Yeonjun nói trong cáu giận.

"Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả." Là câu đầu tiên Soobin nói với anh sau một thời gian dài.

"Cậu đùa tôi à?"

"Yeonjun-" Taehyun cố ngăn cản anh.

"Không, anh không quan tâm." Anh cau mày rồi lại nhìn về phía Soobin. "Vấn đề của cậu là gì?"

"Tôi hoàn toàn ổn." Soobin nhún vai, càng làm chàng trai Slytherin điên tiết hơn nữa.

"Không. Cậu đang trốn chạy khỏi vấn đề của bản thân thay vì giải quyết nó, như một đứa con nít."

"Hai anh, hai anh, chúng ta không nên-" Kai cố xen vào, nhưng Soobin đập tay rầm xuống bàn.

"Anh mới là người nên nói về chuyện trốn chạy." Soobin cười nhạo. "Suốt sáu năm anh đã trốn chạy khỏi trường, trong khi chỉ cần đối mặt với nó."

"Chỉ cần đối mặt với nó?" Yeonjun giận điên lên.

"Hai anh," Kai lặp lại, cậu giơ hai tay lên, cố giữ khoảng cách giữa hai người anh đang giận dữ.

"Thế sao cậu không "chỉ cần đối mặt" với cái chuyện quái quỉ gì đang xảy ra đi?" Yeonjun giễu cợt.

"Thế sao anh không biến đi và để tôi yên?"

"Okay, dừng lại đi. Dừng lại." Beomgyu cũng giơ tay lên, nín thở quan sát khi Yeonjun đang chậm rãi đứng dậy.

"Thế nghĩa là sao? Tôi đụng quái gì tới cậu?"

"Đủ rồi!" Taehyun nhìn chằm chằm hai người, cả bọn chìm vào yên lặng. "Cả hai anh đều trốn chạy, tất cả chúng ta đều đang trốn chạy."

Taehyun thở dốc qua mũi, nhìn hai người anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Khỏi bạo lực, khỏi chuyện đã xảy ra ở Hogwarts, khỏi việc nhìn thấy Vong mã, khỏi cái thứ chết tiệt gì đang xảy ra với anh, Soobin."

Cậu đấm mạnh tay xuống bàn, nhìn Soobin im lặng nuốt nước bọt.

"Thay vì chúng ta bỏ chạy một mình thì chúng ta phải ở bên nhau." Taehyun nhăn mày. "Chúng ta có nhau cơ mà, vì Chúa."

Không nói lời nào, Soobin đứng dậy và bỏ đi.

Beomgyu choàng tay qua vai Taehyun, còn Kai cố ngăn Yeonjun đứng lên, nhưng anh đi theo ngay Soobin và túm được cậu ngay bên ngoài quán.











"Soobin."

"Tôi không muốn nói chuyện." Cậu tiếp tục bước đi.

"Thế thì nghe!" Yeonjun đuổi kịp cậu lần nữa, túm chặt ống tay của chiếc áo khoác dày, khiến Soobin phải quay lại và đối mặt với anh. 

"Sao?"

"Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra." Yeonjun rũ vai. "Tôi không hiểu sao cậu cứ thế này."

Soobin thở dài. "Yeonjun-"

"Cứ nói ra đi." Yeonjun cầu xin. "Tôi đã làm gì?" Anh thả tay Soobin ra. "Sao cậu lại ghét tôi đến vậy?"

"Tôi không ghét anh." Soobin cụp mắt. "Tôi..." Cậu cắn chặt môi. "Tôi không ghét anh." Khẽ thì thầm.

Yeonjun nhìn Soobin cố gắng sắp xếp từ ngữ, thấy môi dưới của cậu run rẩy, và cử động tay cậu càng lúc càng lo lắng và mất kiểm soát.





"Tôi không ghét anh."

Khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, Yeonjun túm lấy Soobin và kéo cậu vào một góc mà mọi người không đi qua.

Anh còn không kịp suy nghĩ mà đỡ phía sau đầu Soobin và ôm chặt cậu, giấu khuôn mặt Soobin vào hõm cổ khi nhận ra cậu đang bật ra những tiếng nức nở.

"Ổn rồi." Anh thì thầm, cố xoa dịu Soobin. "Ổn rồi, ổn rồi mà." Anh cứ lặp lại mãi vào vành tai cậu.

Người cao hơn cố lên tiếng, nhưng chỉ càng bật thêm những tiếng khóc.

Yeonjun đã từng học ở trường của Muggle rằng: giận dữ chỉ là cảm xúc thứ cấp. Soobin chưa bao giờ giận anh, cậu tổn thương.








"Bin, thở đi, ổn rồi mà."

Soobin nắm chặt áo len của Yeonjun, tuyết đổ xuống cả hai người, khi cậu bắt đầu thở dốc.

"Tôi vẫn còn ngại quá." Soobin nói khi bình tĩnh lại, vẫn cúi người để giấu mặt vào cổ Yeonjun.

"Tôi không kể cho ai cậu là em bé khóc nhè đâu." Yeonjun mỉm cười khi cậu cố ghìm lại những hơi thở run rẩy.

"Đáng lẽ tôi nên biết."

"Biết gì?" Yeonjun hỏi dịu dàng, muốn thấu hiểu nhưng vẫn cần cho Soobin thời gian.

"Về...Daewon. Về Beomgyu. Về anh. Mọi thứ."

"Không sao mà."

Soobin ngẩng đầu, cuối cùng cũng chịu nhìn Yeonjun, mũi cậu ửng đỏ khi mặt thì nóng bừng và sưng lên.

Yeonjun bật cười.








"Tôi không ghét anh, thật đấy."

"Tôi cũng không ghét cậu, Soobin."

Chàng Hufflepuff mỉm cười. "Thật tốt khi được biết điều này."

"Nhưng," Yeonjun nắm lấy tay Soobin. "Lần sau nếu cậu khổ sở, buồn bã hay thất vọng," Anh nhìn thẳng vào mắt cậu. "Làm ơn đừng giấu tôi."

Soobin gật đầu, mắt cậu lại bóng loáng lần nữa. "Tôi xin lỗi."

Yeonjun mở rộng tay cho Soobin trốn vào lần nữa, không còn nức nở mà để giải tỏa những điều đã bị đè nén quá lâu.

"Anh thơm quá." Soobin cười.

"Nước hoa Muggle."

"Anh không cần dùng Muggle để làm tính từ cho mọi thứ đâu, hiểu không?" Soobin khịt mũi, chiều cao của cậu khiến mọi thứ hơi kỳ quặc nhưng cậu vẫn có thể dựa đầu mình vào vai Yeonjun một cách thoải mái mà không cần chôn mặt vào xương quai xanh.

"Được, tôi sẽ không nói nữa." Yeonjun đảo mắt. "Hứa là cậu không giữ trong lòng mọi thứ nữa nhé?"

"Hứa." Cậu sụt sịt. "Xin lỗi, lúc nào tôi cũng kết thúc bằng việc khóc lóc với anh."

"Tôi thà là cậu kể với tôi cậu thấy thế nào còn hơn là ngó lơ tôi."

Soobin thở dài. "Tôi còn không biết tôi thấy thế nào."

"Thì," Yeonjun đặt tay lên lưng Soobin. "Chuyện gì đó rõ ràng đang làm phiền lòng cậu."

"Thì chỉ là-" Cậu hít sâu. "Quá nhiều thứ. Tôi bị ngợp."

"Khi làm Head Boy."

"Yeah," Soobin nghịch áo len của Yeonjun. "Chuyện đó, Daewon, anh."

"Xin lỗi đã khiến cậu thấy tồi tệ."

Soobin cố lắc đầu, cuối cùng lại đứng thẳng và nhìn vào Yeonjun. "Không phải do anh. Tôi chỉ không biết cách giải quyết cảm xúc của mình thôi."

"Cậu buồn vì bạn trai cậu bị đuổi học à?"

Soobin cười. "Tôi không chắc anh ta có từng là bạn trai của tôi không, nhưng không." Cậu lại khịt mũi. "Tôi vui vì anh ta đi rồi, và tôi buồn vì tôi lại cảm thấy như thế."

"Gã ta là tên khốn, cậu nên vui." Yeonjun mỉm cười khi Soobin gật đầu. "Thật tốt là cậu đã nhận ra."

"Nhưng, hơi muộn. Tôi đã chấp nhận những trò đểu cáng của anh ta quá lâu."

"Cậu xứng đáng với điều tốt đẹp hơn, Soobin." Yeonjun hắng giọng. "Nhưng, ý tôi là, thật ra người mách chuyện của anh ta đã giúp chúng ta- Không, không, không, Bin. Đừng khóc nữa mà."

Yeonjun đưa tay lên lau đi nước mắt của cậu, nhưng Soobin nắm lấy cổ tay anh.

"L-Là t-tôi-" Soobin hít sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân để có thể lên tiếng. "Tôi đã làm chuyện đ-đó."

"Ý cậu là gì?" Tay Yeonjun vẫn đang ôm lấy mặt Soobin giúp cậu bình tĩnh lại.

"Tôi đã ngh-nghe thấy anh." Cậu dừng lại để liếm môi. "Trong buổi Vũ hội."

Buổi Vũ hội? Soobin nghe thấy anh?

"Lúc tôi nói chuyện với Beomgyu?"

"Yeah."

"Và cậu nói với giáo sư?"

Soobin gật đầu. "Và mọi chuyện đã xảy ra- là lỗi của tôi."

"Okay, Soobin, đừng khóc nữa. Không ai giận cậu đâu."

"Anh cãi nhau với Beomgyu, em ấy bị đánh, Taehyun suýt nữa thì-"

"Và mọi người đều ổn." Yeonjun cứ lau nước mắt cho cậu mãi cho đến khi cổ tay cậu bị Soobin nắm chắc hơn. "Biết gì không? Sao chúng ta không vào trong đi và tôi sẽ đãi cậu bia bơ rồi chúng ta quên hết chuyện này đi."

"Tôi không muốn ba đứa kia thấy tôi thế này."

"Uh, tôi không biết phải nói sao-" Yeonjun nhìn qua Soobin. "Nhưng mấy đứa nó cũng nhìn mình được một lúc rồi đấy."

Soobin quay người lại, ba đứa nhỏ đều vội trốn ngay khỏi cửa sổ mà nãy giờ vẫn dùng để theo dõi chuyện bên ngoài.

"Anh bảo anh đãi tôi đúng không?" Soobin lại quay về trước.

"Yeah?"

"Thế thì, tôi muốn cả bánh ngọt nữa."

Yeonjun đảo mắt và bật cười. "Cậu muốn gì cũng được."





Miễn là nó làm Soobin mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me