Soojun When Will You Love Me
Yeonjun vừa tỉnh dậy cách đây không lâu, cảm nhận được Soobin đã rời giường nên anh không ngủ tiếp. Vốn định ra biển tìm cậu không ngờ lại nghe được mấy lời này. Nước mắt không ngừng rơi xuống, tiếng sóng biển đập vào bờ hòa lẫn với tiếng khóc nghẹn ngào. Trước giờ người khác nói sao anh đều không quan tâm, cứ nghĩ đợi thêm chút nữa cậu sẽ nói rõ, nào ngờ cậu vốn dĩ không muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với anh. Vậy ra trước giờ những lời cậu nói vẫn luôn là trêu đùa sao? Nghi đại mà dính thật à?Mỗi bước chân của anh in hằn trên cát, lại như từng vết dao cứa vào tim cậu. Nhìn Yeonjun vụt chạy đi, lòng cậu tràn ngập nổi bất an, cậu không thể mất anh. Soobin càng đẩy nhanh tốc độ, chọn con đường nhanh nhất để đuổi kịp anh, mặc kệ bàn chân bị vỏ sò cứa rách, nếu cậu không kịp đến bên anh, nếu cậu không kịp ôm anh vỗ về, anh sẽ không cần cậu nữa.Chạy lên phòng khóa chặt cửa cũng là lúc Soobin vừa đuổi đến. Yeonjun ngồi gục trong góc phòng, bóng tối bao phủ lấy anh như chiếc áo choàng nặng trĩu không thể gỡ bỏ. Căn phòng giờ đây trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại những tiếng nấc khe khẽ thoát ra từ cổ họng anh, không thể ngăn lại được. Anh cắn chặt môi đến mức tái nhợt, mong sao có thể ngăn bản thân khỏi bật ra tiếng khóc lớn hơn. Nhưng những lời Soobin nói như một con quái vật nuốt chửng lấy anh, khiến anh chìm vào trong sự tuyệt vọng không đáy.Yeonjun không biết mình còn có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa. Mọi thứ dường như đã sụp đổ, mọi niềm tin anh đặt vào Soobin giờ đây trở nên mơ hồ. Cậu là người mà anh luôn tin tưởng, luôn yêu thương không chút do dự. Nhưng giờ đây, anh chỉ thấy mình lạc lối, không biết liệu mối quan hệ này có thực sự đáng để anh tiếp tục.Bên ngoài, Soobin vẫn đứng đó, nghe rõ từng tiếng nấc nghẹn ngào của Yeonjun. Mỗi tiếng nấc như một nhát dao cứa sâu vào lòng cậu. Xinh yêu của cậu, người mà cậu luôn yêu thương, giờ đây lại đang đau khổ đến thê lương. Cậu đã hứa sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương Yeonjun, nhưng giờ đây, chính cậu lại là người làm anh khóc."Yeonjunie, anh nghe em nói, không phải như anh nghĩ" Soobin lo lắng đập cửa, giọng nói không kiềm chế được mà run rẩy. Yeonjun nức nở, giọng anh đứt quãng qua những tiếng khóc nghẹn ngào"Em đi đi, Soobin, anh không muốn nghe bất cứ gì từ em.""Làm ơn, Yeonjun, mở cửa ra đi... nghe em giải thích." Soobin tiếp tục gõ cửa, từng cú đập dồn dập hơn khi nỗi lo trong lòng ngày càng lớn. Cậu không thấy được Yeonjun nhưng có thể cảm nhận được sự tổn thương anh đang chịu đựng qua từng tiếng nấc nghẹn. Mỗi giây trôi qua như ngọn lửa thiêu đốt lòng Soobin, khiến cậu chỉ muốn phá tung cánh cửa để lao vào bên trong."Em đi đi, Soobin! Em như vầy để làm gì chứ? Em còn chẳng muốn có một mối quan hệ rõ ràng với anh, chỉ là anh em thì không như thế này đâu!" Yeonjun gần như hét lên, giọng anh đầy sự giận dữ lẫn tuyệt vọng. Nghĩ đến từng cử chỉ cùng lời nói dịu dàng cậu vẫn luôn dành cho anh, Yeonjun gần như sụp đổ. "Anh không muốn thấy em nữa, không muốn nghe bất cứ lời nào từ em! Em và anh xong rồi!" Phải, là 'em và anh' chứ không còn là 'chúng ta' nữa."Không, Yeonjun, đừng mà anh," Soobin nói trong tuyệt vọng, giọng cậu run rẩy. "Em biết anh đang buồn, nhưng xin anh, hãy cho nghe em giải thích được không? Chỉ lần này thôi... Em xin anh" Sự lo lắng vẫn hiện rõ trong từng lời nói của cậu. Cậu dựa lưng vào cánh cửa, cảm nhận nỗi bất lực đang dần bao phủ lấy mình, nhưng cậu vẫn kiên trì chờ đợi, hi vọng rằng Yeonjun sẽ lắng nghe và cho cậu một cơ hội để giải thích.Ba nhóc Kai, Beomgyu, và Taehyun vừa chạy đến, trước mắt họ là Soobin đứng trước đập cửa, đôi chân anh đầy máu và xước vì dẫm phải những vỏ sò trên bờ biển. Kai là đứa phản ứng đầu tiên, sự lo lắng hiện rõ trong mắt nhóc, vội vã cúi xuống bên cạnh Soobin"Soobin hyung! Anh bị làm sao vậy? Anh đứng lên trước đã, máu chảy nhiều lắm rồi."Beomgyu và Taehyun cũng nhanh chóng tới gần, ánh mắt lướt qua vết thương của Soobin mà không khỏi đau xót. Nói là vết xước nhưng nhìn không khác gì dao cứa, có những vết do lực chạy của Soobin mà găm thẳng vào lòng bàn chân, máu chảy không ngừng.Beomgyu hốt hoảng nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ."Hyun, Kai, đỡ Soobin hyung xuống đã, đừng để anh ấy dẫm mãi lên vết thương."Soobin từ chối cái níu tay của hai em mà vẫn tiếp tục đập cửa"Yeonjunie, xin anh mà, một chút thôi, mở cửa cho em, chuyện tiếp theo tùy anh xử trí"Yeonjun đứng ở bên trong, đôi mắt anh nhắm chặt, cố gắng không để những cảm xúc xung đột trong lòng chi phối. Cảm giác bất lực và đau khổ khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Anh bị bóp nghẹt giữa hai luồng suy nghĩ lo lắng cho cậu và phải chấm dứt việc cậu chơi đùa anh. Yeonjun vấp váp bước tới cánh cửa, tay anh run rẩy. Nghe các em nói cậu bị thương mà lòng không yên. Anh đã cố gắng giữ khoảng cách, đã tự nhủ không được phép để trái tim yếu đuối kia chi phối nữa. Nhưng sự thật là, dù anh có tránh xa cậu đi chăng nữa, tình cảm của anh dành cho Soobin vẫn không thể nào nguôi ngoai. Và hơn hết, anh không nỡ nhìn cậu đau.Tay Yeonjun run rẩy khi chạm vào tay nắm cửa, mắt anh nhòe đi. Những lời nói đó của Soobin cứ văng vẳng trong đầu anh, nhưng cũng không thể phủ nhận yêu thương mà Yeonjun vẫn luôn dành cho cậu. Đó không chỉ là sự lo lắng đơn thuần, đó là thứ tình cảm đã ăn sâu vào từng nhịp thở, từng nhịp tim của anh.Yeonjun từ từ mở cánh cửa. Trước mắt anh là hình ảnh Soobin đứng gục trước cánh cửa, với đôi chân đầy máu và những vết xước sâu, sàn nhà đã toàn màu đỏ máu. Chân cậu run rẩy nhưng vẫn cổ chấp đứng đợi anh, một số mảnh vỏ sò vẫn còn găm sâu vào da thịt, khiến máu liên tục rỉ ra."Yeonjunie, em xin lỗi, không phải như anh nghĩ đâu, em không có ý chơi đùa anh, em không-" Soobin thấy anh liền vội bước tới nắm tay anh, cậu nắm rất chặt, cứ như lỡ buông ra anh sẽ vụt biến mất.Taehyun nhìn cậu mà chẳng thể chịu đựng nữa, cứ thế này Soobin huyng sẽ chết vì mất máu trước khi kịp giải thích với Yeonjun huyng mất."Yeonjun hyung! Em làm chứng cho Soobin hyung, anh ấy thật sự không phải không muốn rõ ràng với anh, càng không có ý chơi đùa anh. Mình đỡ anh ấy vào trước được không ạ? Chân Soobin hyung không ổn đâu."Yeonjun cảm thấy tim mình thắt lại khi thấy sự đau đớn và lo lắng trong mắt cậu. Anh siết chặt tay, ánh mắt anh đẫm nước. "Binie, khoan đã," Yeonjun nói, giọng anh nức nở."Anh nghe em mà, anh sẽ nghe em. Nhưng trước tiên, em phải vào xử lý vết thương đã, được không?"Taehyun và Kai thấy hai anh đã ổn liền nhanh chóng đỡ cậu vào phòng, còn đứng đây nữa chắc năm sau ăn đám giỗ mất. Vừa đỡ anh lên giường cũng là lúc Beomgyu vừa dẫn bác sĩ đến.Yeonjun nãy giờ vẫn nắm chặt tay cậu, mắt anh đỏ hoe, ầng ậng nước nhìn Soobin tái mặt vì vết thương. "Junie, em không sao, đừng khóc" Soobin đã bắt đầu choáng vì mất máu nhưng vẫn một mực siết chặt tay an ủi anh."Anh xin lỗi vì đã không mở cửa sớm hơn," Yeonjun nói, giọng anh lạc đi vì khóc nhiều."Không phải lỗi anh, là em không biết ăn nói, làm anh hiểu lầm rồi." Đợi được một lúc thì vết thương cũng đã được xử lý xong. "Cũng may đến kịp nên không mất nhiều máu lắm, đứng lâu nên vỏ sò đâm vào khá sâu, tôi đã xử lý ổn hết rồi. Trong vòng hai ngày cố gắng đừng đụng nước nhé, tôi có để vài bọc cách nước, muốn ra biển thì cứ bọc vào, đừng vận động mạnh, nước sẽ không lọt vào. Tắm thì vẫn cần người giúp đấy nhé." Vị bác sĩ vừa thu dọn vừa nói. Cũng may ông làm việc cho gia đình 5 nhóc đã lâu, là người lạ chắc sẽ báo cảnh sát ngay. "Yeonjun hyung ở lại với anh ấy nhé, bọn em tiễn bác sĩ rồi nấu chút đồ ăn cho hai người." Beomgyu nói rồi cùng Taehyun và Kai xuống nhà. Giờ hỏi cũng chả được gì nên thôi cứ để hai anh tự nói chuyện trước đã. Cánh cửa khép lại, chỉ còn Soobin và anh trong phòng. Không khí yên lặng chỉ nghe tiếng gió biển cùng tiếng sóng hòa tấu thành bản nhạc du dương. "Junie, anh nghe em giải thích nhé" Soobin vẫn nắm chặt tay anh mà lên tiếng. Cậu kéo anh đến nằm cạnh mình, để đầu anh gác lên vai.Yeonjun không đáp mà chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn còn đỏ hoe. Anh đã tự hứa rằng sẽ giữ khoảng cách, nhưng giờ đây khi nhìn thấy Soobin như thế, mọi quyết định trước đó bỗng chốc tan biến. Anh muốn tin cậu. "Lúc nãy em chỉ hỏi Taehyun nghĩ sao về em và anh, câu anh nghe thấy chỉ là em giải thích vì sao em với anh vẫn chưa-"Đang nói cậu nghe tiếng ngáy khe khẽ của anh, nhìn xuống thì thấy anh đã ngủ từ lúc nào, tay vẫn nắm chặt lấy áo cậu. Đỡ anh nằm xuống giường, Soobin hôn nhẹ lên môi anh. Xinh yêu buồn ngủ cũng phải, khóc cả buổi sáng lại thêm lo cho vết thương của cậu làm anh lo lắng, không kiệt sức mới lạ. "Binie, hay tụi mình đừng gặp nhau nữa, anh không quên được em mất" Yeonjun vừa ngủ vừa thút thít, ra là nói mớ.Cậu cảm thấy tim mình như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào. Dù biết đó chỉ là mớ ngủ, nhưng từng từ anh thốt ra vẫn đủ khiến cậu đau đớn. Cánh tay Soobin vô thức siết chặt hơn"Đừng nói vậy mà, Junie..." Soobin thì thầm, giọng không khống chế được mà run rẩy. Cậu gục đầu vào vai Yeonjun, cảm nhận được sự ấm áp từ người anh mà lòng nặng trĩu. "Em đau lòng chết mất..."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me