Sookai Trong Mat Anh
______________________________________
@hyuk.nin
anh
em biết kết quả thi hết rồi
3 ngày trôi qua em không nhắn
em ạ...
em gặp anh được không?
@page.soobin
Ừm
Anh tới đón, đợi anh
@hyuk.nin
Anh hứa sẽ đợi em chứ?
Tự nhiên Huening lại hỏi một câu khó hiểu và không liên quan tới chuyện này làm Soobin khó xử, anh dần hiểu. Và anh lại như là Yeonjun, đoán trước kết quả và biết những kết cục tiếp theo. Anh chỉ đang nằm trên giường bấm điện thoại với trên tay soju, dạo gần đây anh uống khá nhiều thì phải.
Anh tích tắc nhắn rồi lấy xe đến gặp cậu. Nói, lời, cuối, cùng, chăng?
@hyuk.nin
Đến khi anh có thể
Đến khi giới hạn của anh đã cạn
Đến khi anh nhận ra, em không còn
quan tròn để anh phải chờ đợi.
@hyuk.nin
Rốt cuộc, em cũng chỉ muốn
hai ta đan tay nhau
lên lễ đường với sự tán dương
@page.soobin
Không ngờ lời nói kẻ ngu nào đó
lại quan trọng với em như v
nó đủ sức ảnh hưởng để em lo lắng
còn anh, em luôn nghĩ đơn giản là
dù có chuyện gì anh sẽ luôn bên em
nhưng rồi những lời toxic của nta cứ
xuất hiện trong đầu của em, làm em có
cái nhìn khác về sự việc này nữa.
Đối với anh, cưới em là điều quan
trọng nhất trong cuộc đời rồi
nó vừa khó khăn, vừa gian nan và
thử thách sự kiên nhẫn của anh đến v
anh không qtâm nta nói gì đâu em
yêu em anh sẽ đợi
đến khi anh không thể, vì không còn
yêu
@hyuk.nin
nếu là em
em có thể
vì em yêu thật rồi
em sẵn sàng chờ đợi, rồi em cũng
sẽ dc yêu
còn hạnh phúc hơn nữa
em chỉ yêu sau nta
nma em được hạnh phúc hơn nta
em chấp nhận thiệt thòi để rồi sẽ
dc đổi lấy nụ cười mãn nguyện
làm được đâuanh đấy em thấy không?anh đâu dám nói trc, anh đâu dám
quyết định trướcanh sợ mình làm không đượcanh thất vọng, em thì tuyệt vọngđừng làm đau nhau nữaanh có cách để không đau nữa rồigặp nhau nói chuyện thôi em
Huening nghẹn hết cả họng, muốn khóc nấc lên cũng chả được. Hai hàng nước mắt lại thi nhau trượt xuống gò mà tròn một cách nhanh chóng và không chút nhẫn nhịn. Sao mà chỉ vì việc học của cậu mà đau lòng hết người khác vậy.
Thật thì anh lúc nào cũng là người Văn Chương nhất khi nhắn với cậu. Cậu lại thích điều đó, cậu muốn nghe và nhìn thấy. Vì văn chương là sự thật lòng xuất phát từ trái tim của Soobin rồi không dối lòng được đâu.
_____________________________________
Đêm đó, Sookai cũng có thêm vài khoảng thời gian hạnh phúc hơn nữa. Hai người này đã đi chơi khắp nơ, ăn uống nhậu nhẹt gì có đủ. Rồi vào xe mà ân ái với nhau... Dù có chật chội nhưng Huening lại thích cảm giác mới đó.
Cứ như anh cho cậu được "sướng trước khi xa nhau vậy. Soobin lúc đó như con sói hoang vậu. Vừa hung dữ vừa mạnh bạo nhưng không kém phần quyến rũ làm kích thích biết nhường nào.
Huening còn chủ động khẩu dâm cho anh mọi lúc. Anh tê hết cả người làm anh quên mất mình đang sắp phải xa em bồ.
Mọi chuyện đã xong, hai người lại ngồi đàng hoàng. Tay đan chặt nhau, Huening còn dùng điện thoại chụp cả chục tấm về hai cái tay đang nắm này. Khoảng thời gian này yên bình và hạnh phúc sau một thời điểm kích thích và trước trước nó là thời gian khủng hoảng biết bao nhiêu hàng nước mắt rơi xuống rồi.
" Hạnh phúc không? " Anh nhẹ nhàng hỏi cậu.
" Có, lúc nào bên anh cũng khiến em hạnh phúc "
...
" Vậy tại sao em lại muốn rời đi? "
...
Soobin dứt khoát nói ra, nhanh chóng làm Huening rợn người, nhưng Huening vẫn lo cho cảm xúc của người này hơn. Cậu im lặng, chờ đợi anh mắng mỏ hay quở trách.
" Bé yêu, em nghĩ anh sẽ mắng trách em sao? "
...
" Không mà, khoảng thời gian này quan trọng lắm. Anh không muốn làm tổn thương bé con của anh trước khi đi học xa đâu "
...
" Ý anh là... Ý anh... "
" Anh muốn, em cảm thấy nhẹ nhỏm khi rời đi. Muốn em không còn vương vấn gì nữa "
" Soobinie... "
" Và mối quan hệ, không ngoại lệ "
Rồi, cậu im re luôn, anh bảo muốn cậu không còn vương vấn mối quan hệ gì khi đi nữa...
Anh bảo sẽ đợi cho đến khi không thể... Vì dừng yêu. Cơ mà anh đâu dừng yêu?, Anh còn yêu hơn... Vậy tại sao lại không thể.
Lòng Huening nóng ran, Soobin nhẹ nhàng gỡ tay cậu và anh ra. Anh trầm mặt, hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị cho những gì mình sắp nói, đau lắm... Nhưng mà còn gì khác nữa?, ai cũng bế tắc lắm rồi.
Soobin đã chấp nhận Huening rời đi, thì anh cũng đã chấp nhận, tình cảm rời đi theo Huening.
" Huening Kai, mình chia tay em nha "
" Soobin, anh biết anh nói điên cái gì không hả? "
" Một khi nói anh không thể rút lại, em cũng vậy mà? "
...
" Dừng? "
" Ừ "
" Yêu? "
" Hết "
Cậu như chết lặng, anh " hết " yêu... Anh thật sự bỏ rồi sao...??
" Mật ngọt ? "
" Chết ruồi "
...
" Vậy tại sao anh lại bảo sẽ chờ đợi tôi? Anh bảo anh sẽ đợi?... Tại sao... Hic... TẠI SAO NGÀY ĐÓ ANH LẠI YÊU TÔI LÀM GÌ? "
" Chán rồi, tình cảm ai rồi cũng hết mà "
...
" Soobin à... Anh nói dối! Tôi không tin đâu!!! "
...
" Tùy thôi, em đi rồi, tôi cũng sẽ tìm người khác. Xin lỗ vì tôi chán em sớm quá "
...
" Nói được, chưa chắc làm được. Em có nhớ tôi đã nhắn không? "
" Và tôi không bao giờ nói sai, em nói yêu tôi thì em lại rời đi-- "
" Anh ích kỉ... Tôi rời đi chỉ vì muốn mình thành công hơn để cưới anh... Huc... Tại sao anh không hiểu cho tôi hả... "
" Choi Soobin, anh là tên khốn... "
" Tôi ích kỷ? Nếu tôi ích kỷ thì tôi có thấu hiểu cho em những lần em tiêu cực không?, tôi có sẵn sàng đợi em tới bây giờ không? "
...
Nhớ lại lần đầu gặp nhau... Nó hạnh phúc biết bao với Huening, ngày đó một Soobin đáng yêu bước vào cuộc đời cậu. Anh thay đổi mọi thứ và sưởi ấm cậu, nào là bênh vực, họp phụ huynh, mua quà, an ủi hôn hít cậu. Nhưng mà... Bây giờ cậu cứ tưởng như...
Trước mắt mình đây không phải là người mình yêu! Không phải là Soobin nữa rồi...
Soobin, cái gì cũng luôn là Soobin hết.
" Qua đó học hành cho mà giỏi, sau này về lấy chồng... Quên đi, cứ coi như đây là mối tình đầu không trọn vẹn của em, và kể cả tôi "
" Lẽ ra tôi không nên yêu em... Làm em khổ rồi "
...
" Huening, không khóc... Tôi thấy việc không vì tôi không đáng "
*chát
Cậu tát anh rồi...
" Tôi yêu anh! tôi yêu anh mà thằng khốn này... Huc... Tại sao????? "
" Hết yêu thì làm gì có lí do... "
" Em đánh tôi đi, nhưng mà em đừng khóc... Không đáng "
" Em đánh anh đi, chửi anh cũng được. Nhưng em đừng khóc, không đáng tí nào đâu!! "
Câu nói mật ngọt chết ruồi này của Bin lại hiện lên đầu cậu, Bin thật sự làm lưu luyến cậu lắm rồi. Giờ anh lại nhẫn tâm nói lời chia tay.
" Thế là em không còn nặng lòng, cứ đi học mà nhẹ nhõm thôi "
...
" Nghe cho rõ đi Soobin... Tôi hận anh! Huc... Tôi sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa "
" Anh làm tôi đau, tôi khóc rất nhiều lần... tôi sẵn sàng tha thứ vì yêu, nhưng mà bây giờ... Tôi không thể được nữa! "
" Mệt lắm rồi, giải thoát cho tôi thì tôi cảm ơn... "
...
" Em có bao giờ nghĩ mình sẽ hết yêu tôi chưa? "
...
...
" Chưa bao giờ! Tôi chưa dám nghĩ như thế... "
" Đến lúc rồi... "
...
" Anh... Huc... Nói yêu Huening lần cuối được không?... Huening buông... Buông mà... "
...
Soobin hai mắt cay xè, đỏ hoe lên rồi. Anh quay đi chỗ khác. Nhưng anh cũng nói với cậu câu cuối cùng khi họ không còn là gì của nhau nữa... Đau lăm, nhưng mà anh chán mà... Đau có thể ép được gì đâu.
" Anh yêu Huening, học ngoan "
...
*cạch
Cậu không thèm nhìn lại... Cậu bỏ ra ngoài để anh trong xe...
Trong xe dĩ nhiên là không được ổn rồi, anh đập tay vào vô lăng. Hai mắt anh rơi lệ. Anh khóc nức nở, lắc đầu như điên dại... Đúng là có hai sự lựa chọn... Nhưng mà cả hai đều giống nhau ở sự lựa chọn thứ 2. Muốn nhưng không thể giữ...
" Anh còn... Anh còn yêu mà Huening... À.. "
" Anh chưa bao giờ dừng yêu... "
" Làm em khóc lần cuối... Đã là tội lớn nhất của anh... Xin lỗi... "
" Học giỏi... Học ngoan... "
Lời chia tay này được mở ra, chỉ vì anh không muốn người đợi tiếp là Huening. Dĩ nhiên anh còn khả năng đợi chứ, nhưng mà anh không muốn cậu phải ảnh hưởng.
Anh muốn cậu quên đi anh... Để cậu đạt được mong muốn của mình. Nhưng có lẽ anh đã quên, mong muốn của cậu chính là cùng anh bước lên lễ đường với danh nghĩa vợ chồng. Dừng rồi.
" Có duyên không nợ em nhỉ? "
...
" Dù gì đi nữa, anh vẫn yêu em. Cố lên Huening ngoan "
________________________________________
1 tuần sau, Huening cũng đã chuẩn bị. Mắt cậu đêm nào cũng khóc khiến nó sưng lên xấu xí vô cùng. Người nhỏ xách hai vaili với bồ độ đáng yêu trên người.
Gia đình, bạn bè đều đến tiễn cậu. Chỉ duy nhất thiếu bóng vắng của một người... Không ai biết Soobin và Huening đã chia tay rồi. Chỉ có Yeonjun nhận ra nhưng y cũng không nói, họ chỉ nghĩ do Soobin không chịu nổi nên không dám tới... Huening cũng không nhắc đến cái tên đấy.
Ai cũng mỉm cười chúc mừng và tiễn cậu đi. Cậu cũng dần buông bỏ... Nhưng làm sao buông bỏ được chứ?? Yeonjun đếch cho phép đâu. Hẳn là Yeonjun luôn là tác giả của cuộc tình này. Ai cho kết mà kết?.
Trước khi Huening rời đi:
" Hyuka "
" Vâng?? "
" Thằng Bin nó nói là " Hum, em sợ em sẽ khóc khi gặp em bé, cho nên em không dám tới... Anh gửi cái này giúp em " "
Huening cười cợt, cậu lắc đầu bất mãn vì anh còn giấu được Yeonjun. Ngốc.
" Ha-, không cần đâu. Kết thúc rồi "
" Tao cho chưa? "
" Hả? "
" Ồ, vậy là em chưa hiểu Soobin 100% ròii nha "
" Em hong hiểu!.. Ảnh và em chia tay rồi... Nên... Không yêu nữa "
" Mày chắc Soobin hết yêu chưa? "
" Chắc! "
" Mày chắc mày hết yêu Soobin chưa? "
" Ch-- "
...
" Lêu lêu, nhát gan hén. Nè, lên máy bay rồi đọc thư "
" Đọc gì, không quan trọng nữa rồi "
" Vậy vứt đi "
" Nào!! Đưa đây cho em "
" Ồ, cái đồ lụy người yêu cũ "
...
" Em đi nha "
" Không tiễn, nào rảnh gọi về "
" Bển ai ăn hiếp alo liền, mày đi Úc thì cực chứ anh dễ ẹc, búc vé là qua bển múc mày thằng đó liền đó "
" Anh hai "
" Hả? "
" Một lần nữa, cảm ơn anh, mọi thứ và cuộc đời của em đều cần anh cả... "
" Dù em bên Úc, nhưng em nghĩ anh sẽ luôn bên em ủng hộ và động viên em "
...
" em bảo rồi mà, kiếp sau em sẽ xin Diêm Vương được làm em trai ruột của anh! "
" Ngoan, đi đi, tao mà không ở đây là tao lên quýnh phi công cho nó nghĩ bay để... Để... đưa mày đi đó... "
Huening mỉm cười rời đi. Tay cầm thư rồi đi chầm chậm. Sau lưng cậu đã nghe tiếng khóc nức nở và tiếng ồn của Taegyu hay người nhà.
" Ohhh, Yeonjun không khóc!! Nín nín nín cho bố " -Taehyun
" Huening!!! Học cho giỏi nha!! Người ta khóc rồi đó " -Beomgyu
" Nhóc mít ướt quá! Im lìn cho chị lẹ lên nhanh nhanh!! " -Lea
" Hyung à!!! Bai baiii " -Bahi
" HUENING KAI!!!... CỐ LÊN " -Yeonjun
Ba mẹ Huening chỉ im lặng mà khóc thôi... Ông bà giờ hạnh phúc lắm, con trai ông bà đã lớn lắm rồi. Trưởng thành lắm rồi. Không một cái quay đầu, sợ rằng quay đầu là cậu bỏ hết... Cậu cắn môi nín khóc rồi rời đi thôi.
Soobin nằm ở nhà, hai con mắt như muốn móc ra rồi đó... Ngày hôm nay cậu đi mà anh không dám đối diện, chỉ dám gửi thư... Giờ anh là người yêu cũ không còn gì quan trọng nữa rồi.
Cuộc tình này kết thúc rồi sao?
Đéo.
Còn 2 năm sau mà, chuyện còn dài ><
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me