LoveTruyen.Me

[ SovNaz/ Ussr x Nazi] Drop vì tôi thấy nó xàm

Đồ Đôi

YuuyiinYeong

Tiếp chuyện ở chap trước.

Ánh nắng cuối ngày le lói nơi chân trời tưởng như không có điểm dừng, tiếng nổ súng liên tiếp vang lên kèm theo mùi thuốc súng y hệt nơi chiến trường năm xưa.

Súng ngắm chán rồi hai ổng chuyển qua súng lục=))

Soviet dù cũng được xếp vào loại "giỏi" trong bộ môn này, thế đéo nào vẫn thua "thiên tài quân sự" là ai kia đang đứng cạnh.

Không phải là một 9 một 10 như người ta vẫn nghĩ đâu, y thua xa hắn về khoản ngắm tâm bia thế này luôn ấy.

Dù đối với nhiều người, thành tích 2/3 số đạn trúng tâm đã là quá ấn tượng, bản thân y cũng đã luyện tập rất nhiều nhưng vẫn chẳng thể chạm tới cái ngưỡng "bách phát bách trúng" như Nazi.

Thấy Soviet bắn trượt hoài, Nazi không nhìn nổi mà tiến tới tiếp cận y từ đằng sau.

-Tay vuông góc 90 độ với người, nhìn thẳng tâm bia mà ngắm bắn_ Hắn nâng tay y lên, chỉnh sao cho đúng với tư thế rồi bóp cò _ Xong viên đầu tiên, giữ nguyên tư thế lúc nãy mà tiếp tục nổ súng, không được để lệch dù chỉ một phân

Y khá bất ngờ trước phương pháp dạy cầm súng này, trước đây R.E chỉ ngồi từ xa nhìn rồi chỉ đạo, thành ra cách cầm súng của Soviet có hơi... dị (phụ huynh nhà này có tâm ghê). Nó như là một thói quen vậy, đến chính y cũng chẳng nhận thấy dáng cầm súng của bản thân có vấn đề.

Với một người được rèn luyện kĩ càng từ nhỏ, Nazi mới nhìn đã thấy y có vấn đề. "Chẳng qua vì không muốn làm xấu mặt những tay súng khác thôi chứ hắn cũng chẳng ưa gì y đâu."

Lý do hay đấy Quốc trưởng ạ:>

Tự nhiên được người ta ghé sát vào người mình, lại còn được cầm tay nữa, nhất boss rồi nhá

Otp ngọt như đường thế này bảo sao con dân không chết mê chết mệt:>

Một phân cảnh khác:

- Cộng sản, há miệng ra, ta cho người thử món này_ Nazi cười, tay cầm quả lựu đạn chưa rút chốt, đưa lại gần Soviet

- Ngươi có gan thì thử đi_ Y cũng chẳng vừa, cũng mở miệng ra khiêu khích

Hắn thấy y như vậy cũng rút chốt quả lựu đạn, ném về phía y nhưng cố tình ném chệch hướng, làm nó văng ra xa rồi tiếp đất nổ một cái "bùm". Soviet được một phen hú vía=)

Hai người cứ như vậy mà quên cả thời gian, chỉ tới khi vài tia nắng cuối ngày tắt phụt, để lại nền trời tím biếc cùng biển sao vô tận, lúc này y và hắn mới gác súng đi về.

- Vui đúng chứ? Ta đã nói rồi mà_ Ussr

- Cũng được, mà công nhận súng ống thời nay hiện đại thật_ Nazi cười_ Nghĩ lại khẩu súng ngươi phá của ta vài tháng trước vẫn tiếc ghê

À, là cái khẩu súng xấu số đã bị Ussr đá bay xuống đất khi bị Nazi bắn lén từ sau lưng ở chương 3 ấy

- Cũng tại lúc đó ngươi tấn công ta trước_ Ussr

- Nhưng cũng đâu cần phải mạnh tay như vậy? Ngươi không biết ta và nó đã gắn bó thế nào đâu_ Nazi

- Khẩu súng đó không biết đã giết đi bao nhiêu mạng người, đó là quả báo mà nó phải chịu_ Ussr

- Không đôi co với ngươi nữa_ Hắn nói vậy thôi chứ thật ra đang đuối lý, cãi không lại=)

Nazi rảo bước tiến lên đi trước y, Soviet kéo vai hắn lại

- Third Reich? Không phải ngươi lại giận ta đấy chứ? Ta đưa ngươi đi đặt làm cái khác _ Lần này y lại hơi nhạy cảm rồi, hắn chỉ đơn giản là đi lên trước thôi mà

- Ta đâu có giận, mà nếu ngươi có nhã ý thì ta cũng xin nhận_ Hắn lại cười

Nói thật từ khi quen biết Nazi tới giờ, Ussr chưa bao giờ thấy hắn cười thế này. Không phải nụ cười tà ác khiến người ta rợn tóc gáy mà hắn bày ra trên chiến trường, cũng chẳng phải nụ cười khi miệt rộng tới mang tai hắn dành cho đám nô lệ Do Thái.

 Hôm nay hắn cười

 Một nụ cười khác hẳn. Nụ cười hạnh phúc mãn nguyện trước nay chưa từng thấy trên gương mặt thanh tú sắc lạnh của Nazi. Nó đẹp, thực sự rất đẹp...

...

Y đưa hắn tới xưởng sản xuất vũ khí, nơi này được bảo mật rất tốt, phải xuất trình giấy tờ tùy thân, kiểm tra từ đầu tới chân một lượt mới được đi vào.

Soviet cùng Nazi được đưa vào một căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi đây chuyên đón tiếp những vị khách đặt đơn hàng lớn hoặc khách Vip.

- Ta muốn đặt một đôi súng ...

[skip đoạn thỏa thuận]

Bàn bạc, kí giấy xác nhận xong xuôi, y chuyển khoản 119.382 rub (tương đương khoảng 30tr đ ) cho 1 cặp súng lục theo yêu cầu. Phải, các bác không nghe nhầm đâu, 30 triệu cho 2 khẩu súng đấy:>

Đồ đôi của người ta thì là quần áo, giày dép, vậy mà boss chơi luôn cả súng đôi=)) chiến quá luôn ạ:>>

Về thiết kế Soviet yêu cầu hai khẩu súng đen tuyền, kết hợp với hai tone đỏ máu và màu vàng hổ phách riêng biệt cho mỗi khẩu súng, làm sao cho nhìn thôi đã biết 2 khẩu súng ấy là 1 cặp:>

- Vào xưởng làm sẵn mua luôn cho rồi, cứ thích làm màu _ Hắn thấy số tiền lớn như thế cũng nhăn nhó nhìn y

- Làm màu là sao? Hiện giờ ngươi là người của ta, mà ta không thích người của mình dùng những thứ ngang hàng với kẻ khác_ Ussr

- Cái gì của ngươi chứ. Chẳng qua là tại cái tên U.N gì đó giao cho ngươi quản thúc ta thôi, chứ không thì nhà ngươi coi chừng cái mạng_ Nazi

- Thì cũng khác gì nhau đâu, ta nói không đúng à?_ Ussr

- Cẩn trọng lời ăn tiếng nói, tin ta móc nốt con mắt bên trái của ngươi ra không hả tên chết bầm?_ Nazi

- Nếu đủ bản lĩnh thì cứ làm_ Ussr

Hai người cứ thế ra tới xe, kẻ thách thức, người hăm dọa. Mãi tới khi về phòng nghỉ mới chịu dừng

- Ta đi tắm, không làm gì mất dạy đấy_ Nazi cầm bộ đồ ngủ với 1 cái khăn đi vào phòng tắm

- Gớm, làm như cao quý lắm ấy, thứ như ngươi có cho không ta cũng chẳng cần _ Ussr nằm trên sofa bấm điện thoại

- Coi như cũng biết điều_ Nazi

Tắm rửa xong thì đi kiếm cái gì lót dạ chứ nhỉ? Cả ngày vận động chắc cũng mệt mà đúng không:>?

- Ta muốn đi bộ, ngồi ô tô cả ngày rồi_ Hắn thấy không khí buổi tối trong lành thoáng đãng vậy mà ngồi xe hơi thì cũng có chút không nỡ, có lẽ vừa tản bộ vừa tận hưởng tiết trời thế sẽ tốt hơn?

- Nhưng từ đây tới chỗ có đồ ăn còn khá xa đấy, đi bộ rồi lát tới nơi hàng quán đóng cửa hết thì có mà nhịn_ Ussr

- Giờ sao _ Hắn cười sượng trân_ Đi xe hơi bí bách khó chịu lắm

- Mệt ngươi ghê ấy_ Y thở dài_ Vậy thuê tạm cái xe máy đi nhé?

Khỏi phải nói thì Nazi ủng hộ 2 tay 2 chân, Đức quốc xã từng là nước sử dụng xe máy nhiều nhất phục vụ chiến tranh trong ww2 mà.

(Note: Căn nhà Soviet thuê là 1 căn chung cư cao cấp, phía dưới có đủ các dịch vụ như cho thuê - sửa chữa xe, phòng gym hay hàng quán ăn. Cơ mà vì giờ muộn nên đóng của gần hết, đành đi qua khu khác kiếm đồ ăn)

- Cũng được, mà ta lái xe nhé?_ Nazi

- Lái được không đấy?_ Ussr

- Tin ta_ Nghe xong câu này Soviet cũng gật đầu, y nào đâu biết bản thân đang bán linh hồn cho quỷ dữ=))

- N-Nazi, chạy từ từ thôi, tai nạn giờ_ Ussr hoảng hồn khi thấy nết chạy xe của Nazi, phóng vù vù chẳng thèm nhìn trước ngó sau, mất mặt với người dân quá

- Yên lặng nào, lải nhải nhức đầu chết đi được_ Hắn vẫn vặn tay ga hết mức có thể, nở nụ cười tươi roi rói trước ánh mắt phán xét của người đi đường.

Một người chạy xe với tốc độ bàn thờ, người còn lại ngồi phía sau cầm điện thoại xem chỉ đường.

- Rẽ trái, xi - nhan rồi hẵng rẽ đấy nhé_ Ussr

- Xi-  nhan làm đếch gì, chống mắt lên mà coi này_ Nazi

Một cú ôm cua ngoạn mục khiến Soviet xém nữa bắn ra khỏi xe đến từ vị trí của Quốc trưởng.

- Cái đm, người dân của ta mà có mệnh hệ gì thì ngươi không xong với ta đâu_ Ussr

Nói thật Nazi cũng buồn cười, hắn chắc chắn y từng trải qua nỗi sợ gấp nhiều lần chuyện này, nhưng tuyệt nhiên không để lộ một chút sợ hãi hay hoảng loạn trước kẻ thù là hắn. Vậy mà sao bây giờ lại thành ra thế này hả trời;-;

Xe chạy dọc theo những con phố, khắp các hàng quán từ sang trọng đến vỉa hè đều chẳng có cửa hàng nào còn mở. 

- Giờ sao đây? _ Nazi đang chạy xe, quay qua hỏi người phía sau

- Chịu thôi, hay quay về sảnh mua mì gói rồi lên phòng ăn?_ Ussr

- Nhớ bát phở ăn hồi sáng... _ Nazi thở dài

- Ồ, vậy ăn phở tiếp không? Ta biết một quán ăn đêm ở gần đây_ Ussr

- Djtme sao không nói sớm? Làm ta chạy vòng vòng nãy giờ_ Nazi

- Thì ai biết được ngươi thích phở? Định bảo sáng ăn rồi thì giờ kiếm món khác_ Ussr

- Thôi ngưng giải thích, chỉ đường đi_ Nazi

Dừng xe trước một quán phở mở về đêm, giờ này cũng chẳng còn khách mấy, đa số là mấy thanh niên trẻ vừa đi ra từ quán bar phía đối diện.

Vẫn là bát phở nóng hổi giữa trời đông, vẫn là hai con người ấy ngồi chung một bàn. Cơ mà sao Soviet lại cảm thấy bồi hồi đến lạ thường. Trái tim như hẫng một nhịp, lại đập liên hồi ngay sau đó

- "Ta không hiểu. Cảm giác này là sao?" _ Y cố trấn tĩnh bản thân nhưng bất thành, vành tai bất giác đỏ ửng lên

"Rung động với kẻ thù?" Điều đó nghe thật nực cười. Ussr biết điều đó, cả Nazi cũng vậy. Họ đã được cha dạy cho điều này từ khi còn rất nhỏ. Nó như ăn mòn vào tâm trí, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn của cả hai. Vậy mà tại sao, tại sao hai người lại có những cảm xúc không đáng có thế này? Liệu nó có thực sự là "rung động" như người ta hay nói? Hay chỉ đơn thuần là thứ cảm xúc không tên nhất thời?

Bát phở có chút xíu mà ăn mãi chẳng hết, ngỡ như cứ vơi đi lại đầy. Không đâu, chẳng có chuyện thần kì nào như vậy cả. Nó giống như chuyện kẻ thù có thể đến được với nhau vậy, mãi mãi chỉ là mộng tưởng hão huyền.

...

Ăn xong cũng là nửa đêm, đường phố vắng tanh không bóng người. Đèn đường cũng tắt, trước mắt cả hai chỉ là khoảng đen hun hút kéo dài vô tận về xa xăm.

Lần này y lái xe, hắn cũng chẳng ý kiến gì, chỉ im lặng ngồi sau.

Cứ thế lại hết một ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me