[STNeko] Nhặt được một bé Nghê trong vô hạn lưu
2. Tỉnh thức sau giấc ngủ đông (3)
- Các cậu đang nói gì thế?Nhóm người chơi giật thót mình, quay lại. An đứng ngoài cửa phòng, tay cầm cây đèn cầy đã được thắp sáng, ngọn lửa le lói khiến gương mặt cậu như chìm vào bóng tối. Môi cậu hơi nhếch lên, vẽ thành một nụ cười mờ nhạt, bình thản đến kỳ lạ.Trường Sơn bình tĩnh quan sát cậu, cố gắng giữ giọng tự nhiên:- Cậu có biết Trí đi đâu không?An bối rối nhíu mày, rồi chậm rãi lắc đầu:- Trí nào nhỉ?- Trí, cái người cao to mà đi với mình trên... ưm ưm - Quang vội đáp nhưng sau đó đã bị BB Trần bịt miệng.An quay sang nhìn Quang. Trong ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn cầy, gương mặt An hiện lên vừa rõ ràng, vừa kỳ dị, từng đường nét như được khắc sâu hơn vào màn đêm. Đôi mắt cậu ánh lên sắc vàng cam từ ngọn lửa, nhưng có gì đó lạ lẫm - một sự trống rỗng vô hồn nơi đáy mắt, cảm giác như cậu đang nhìn xuyên qua mọi thứ mà không thực sự thấy bất kỳ ai. Bóng tối len lỏi quanh gò má và hốc mắt, tạo thành những vệt tối hắt xuống, làm đôi má gầy gò của cậu càng thêm sắc lạnh và xanh xao. Trông cậu vừa như một đứa trẻ ngây thơ, vừa như một kẻ lạc lõng, chỉ còn một vỏ bọc mỏng manh tồn tại giữa nơi tối tăm này. Rồi, An lặp lại, chậm rãi hơn:- Trí nào nhỉ?Trường Sơn và cả nhóm liếc nhau, ngầm hiểu rằng sẽ không có câu trả lời thỏa đáng nào từ An. Với sự hoài nghi nặng nề lơ lửng trong không khí, họ chỉ nhận lấy cây đèn cầy từ tay An và cảm ơn cậu một cách gượng gạo.- Thôi nào, các cậu về phòng đi nhé. Tớ nghĩ là mai mọi người sẽ thấy làng lại bình yên thôi mà. - An nói với một nụ cười nhẹ, không hề nhận ra sự căng thẳng trong nhóm. Rồi cậu quay lưng bước vào bóng tối, để lại nhóm người chơi với một dự cảm chẳng lành.Trường Sơn quan sát An cho đến khi bóng cậu biến mất hoàn toàn, rồi mới quay lại với nhóm:- Chúng ta về phòng bàn tiếp thôi.Cả nhóm gật đầu, đi theo anh về phòng chung.---Khi cánh cửa vừa khép lại, cả nhóm chìm vào im lặng. Trường Sơn đặt cây đèn cầy ở giữa phòng, ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa chiếu lên từng khuôn mặt, tạo ra những bóng đổ nhấp nhô trên tường. Mọi người lần lượt ngồi xuống, ánh mắt đầy căng thẳng hướng về nhau.Quang là người đầu tiên lên tiếng:- Tôi nghĩ dân làng này biết gì đó mà họ chưa muốn nói với chúng ta. Dựa trên những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tôi đọc, có thể đây là một phần của một dự án khoa học nào đó liên quan đến việc đóng băng thực tại của chính phủ, và An là người của nhóm nghiên cứu.Thanh Tâm phản bác:- Tôi thì lại nghĩ map này liên quan nhiều đến tâm linh hơn là khoa học. Thảo dược lạ, sách liên quan đến "thần", mùa màng bội thu.. Có lẽ ngôi làng này đang thờ một vị thần giúp mọi người "đóng băng thời gian"? Có thể An chính là "con tốt" trong nghi lễ đó, có nhiệm vụ ra ngoài dẫn người mới về cho dân làng?Ly ngồi bên cạnh gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư:- Đúng, việc dân làng nhìn rất trẻ có thể liên quan đến một nghi thức duy trì. Có khi nào việc chúng ta ở đây là để... - Cô rùng mình - ...để làm vật hiến tế?BB Trần khẽ nhíu mày:- Tôi thì không nghĩ dân làng liên quan nhiều đâu. Vì nhiệm vụ chính là "giải thoát" họ mà. - Anh trầm ngâm - Tôi nghi ngờ gia đình An nhiều hơn. Có cảm giác họ không thật sự hiểu về nhau. Có thể họ mới chính là những người thờ phụng tà thần.Trường Sơn ngồi yên lặng lắng nghe, ánh mắt sắc bén thoáng qua vẻ suy tư. Anh hít sâu, rồi chậm rãi nói:- Thật ra manh mối còn quá ít và rời rạc để có thể kết luận điều gì. Ví dụ như tôi vẫn chưa hiểu những nhiệm vụ phụ có liên quan gì với cốt truyện và nhiệm vụ chính... Thật ra tôi nghĩ có bàn thêm cũng chưa đi đến được đâu. Chuyện quan trọng bây giờ là tìm được Trí. Ngày mai, tôi nghĩ team có thể thám thính thêm dân làng và bố mẹ An. Tất nhiên, phòng An cũng không thể bỏ qua!Khi từng người lần lượt chia sẻ suy đoán của mình, âm thanh lạ dường như dần dần len lỏi vào căn phòng. Thỉnh thoảng, có tiếng gõ nhè nhẹ như từ đâu đó phía bên ngoài, rồi lại mất hút. Đôi khi, tiếng rên rỉ xa xôi vang lên, khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, đè nén.- Các cậu có nghe thấy không? - Ly hạ giọng, vẻ mặt cảnh giác - Như... ai đang hát...Mọi người lặng im một lúc, cố lắng nghe, nhưng âm thanh yếu dần, chỉ còn lại tiếng thở của chính họ. Ly mím môi, mắt dán vào cánh cửa phòng tối thẫm, ánh nến chập chờn làm những chiếc bóng như đang biến thành những hình thù kỳ lạ.Trường Sơn khẽ chạm vào vòng tay của mình. An toàn. Nhưng nhiệt độ trong phòng ngày càng lạnh thêm.- Đừng nghĩ nhiều! Bắt tay vào việc thôi! - Thanh Tâm lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người. Cô cẩn thận lôi ra một tấm bản đồ của ngôi làng mà cô đã nhặt được lúc trước, trải ra giữa nhóm. - Mọi người cùng nhau nghiên cứu, cố gắng ghi nhớ lối đi nhé! Chúng ta sẽ ven theo đường mòn để đến với lối ra lúc trước. - Cô gõ nhẹ lên bản đồ - Nếu vẫn chưa tìm thấy, chúng ta sẽ tiến về phía khu vực nhà dân, rồi khu ruộng, vườn, cuối cùng là mảnh đất trống. - Theo kinh nghiệm xem phim kinh dị của tôi, nhóm mình sẽ cố đi cùng nhau nhé, đừng tách đoàn ra! - BB Trần đề nghị, chạm vòng tay của mình vào vòng tay của Trường Sơn - Cùng kết bạn để track vị trí của nhau nàooo!Chiếc vòng nhấp nháy ánh sáng đỏ - "Chức năng không khả dụng".- Chuyện gì thế này? - BB thốt lên, đôi mày đẹp nhăn lại - Để tôi thử lại!Ánh sáng đỏ vẫn nháy lên như trêu ngươi.Trường Sơn thử mở thêm các chức năng khác, nhưng đều vô ích. Anh có thể nhìn thấy màn hình ảo nơi bé Nghê đang ngủ, nhưng không thể tương tác với bé. Tất cả chỉ còn lại những tính năng cơ bản.- Không lẽ đây cũng là một phần của map? - Quang rụt rè hỏi - Mọi thứ ở đây có vẻ cũng cổ lỗ sĩ rồi...- Vô lý! Map trước tôi còn lạc vào thời trung cổ mà vẫn track được mà? - Thanh Tâm thử lại lần nữa với Ly. Chức năng không khả dụng. - Lần đầu tiên tôi thấy trò chơi tắt chức năng kết bạn và tracking đấy...- Thường thì trong các map trước, chức năng này luôn có sẵn để người chơi phối hợp dễ dàng - BB bổ sung. Anh hít sâu, chần chừ một lát rồi nói nhỏ - Thật ra... tôi từng nghe vài người chơi lâu năm kể về một số map họ từng chơi cũng bị tắt chức năng này. Người chơi không thể liên lạc, không thể dùng đạo cụ. Nhưng những map đó chỉ dành cho người chơi cao cấp thôi... Map mình toàn beginner mà nên chắc... ờm... chắc dễ quá nên tắt chức năng để thêm độ khó hả?Cả phòng chìm vào im lặng. Lời nói đùa của BB Trần cũng không thể xua tan cảm giác lạnh lẽo đang bao trùm lấy họ. Không ai lên tiếng thêm nữa, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, chỉ còn ánh nến mờ ảo cùng sự tĩnh lặng rợn người xung quanh.- Dù không được sử dụng đạo cụ nâng cấp, chúng ta vẫn nên mang theo những thứ cơ bản. Cứ đề phòng tình huống bất ngờ là tốt nhất! - Trường Sơn nói. Đoạn, anh gỡ một cây gậy trang trí ra khỏi tường. Cây gậy thô, to, chắc nịch. - Mỗi người mang theo một cây nến, nhớ nâng cao cảnh giác nhé!Cả nhóm đồng ý, lặng lẽ chuẩn bị "vũ khí" cho mình. Khi đảm bảo rằng mỗi người đều đã sẵn sàng, Trường Sơn gật đầu:- Vậy thì, đi thôi!Nói xong, anh cầm ngọn nến, dẫn đầu cả nhóm bước ra khỏi phòng, tiến vào bóng đêm bí ẩn của ngôi làng.---Trên đường đi, nhóm người chơi bắt đầu nhận ra những dấu hiệu khác thường. Cây cối hai bên đường vốn xanh tốt nay héo rũ như vừa trải qua một mùa đông dài, từng chiếc lá khô quắt cuộn lại, tạo thành những mảng đen tối thẫm trong đêm. Đôi khi, giữa những tán cây, những bóng đen mờ mờ ảo ảo xuất hiện rồi biến mất nhanh chóng, tựa như tàn ảnh của một thời gian đã chết, để lại dư âm kèm sự bất an không rõ nguyên do.Một giọng thì thầm mơ hồ vọng trong gió, lặp đi lặp lại những từ đứt đoạn: "...đổi thay mất rồi... đổi thay mất rồi...". Âm thanh như một lời nguyền bí ẩn, vừa xa xôi, vừa gần gũi, như đang thấm dần vào tai, vào tâm trí của từng người. Nhóm người chơi đưa mắt nhìn nhau, cảm giác như có thứ gì đó không ngừng theo sát họ, dù bóng tối trước mắt không thấy được hình thù cụ thể nào.Đêm đã sâu, bóng tối như đặc quánh, nuốt chửng cả ngôi làng, họ như đang bị bao vây bởi một biển đen vô tận. Họ đã đến rìa ngôi làng, nơi nhìn thấy Trí lần cuối.- Nhìn xem, - Ly thì thầm, tay chỉ về một con đường mòn lờ mờ phía trước. - Có vẻ Trí đã đi theo hướng này.Những dấu chân in trên nền đất ẩm ướt xác nhận phỏng đoán của cô. Họ di chuyển chậm rãi, bám sát con đường mòn uốn lượn giữa những cánh đồng bậc thang trải dài. Bầu không khí lạnh lẽo và ẩm thấp khiến các ngón tay của họ tê cứng, từng bước đi càng khiến mọi người thêm căng thẳng.Tiến thêm vài bước, nhóm bất ngờ nhận ra những hình ảnh quen thuộc một cách kỳ dị xuất hiện lần nữa. Núi đồi trùng điệp. Những thửa ruộng bậc thang xếp chồng lên nhau. Cánh đồng lúa. Những ngôi nhà sàn bằng gỗ thấp thoáng trong màn sương mờ của núi rừng... Mọi thứ lặp lại như thể họ đang mắc kẹt trong một vòng vô tận.Phía sau họ, một màn sương đen từ từ ập đến, che kín cả tầm nhìn. BB Trần khẽ nuốt nước bọt, quay sang Trường Sơn và thì thào:- Chúng ta vừa đi qua đây rồi đúng không...Không một bóng đèn hay ánh sáng nào từ các căn nhà dọc đường, mọi ô cửa đều đóng kín, yên tĩnh đến mức rợn người. Bất giác, một tiếng thét xa xăm vang lên từ phía sau, rồi lại im bặt. Quang rùng mình, khẽ siết lấy áo khoác.- Đó là tiếng gì vậy? - Thanh Tâm hỏi, giọng run rẩy.- Có thể chỉ là gió.. - Trường Sơn đáp, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ cảnh giác.Họ cố chuyển hướng. Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi khi nhóm cố rẽ vào một con đường khác, họ lại vô tình quay về con đường chính, dẫn thẳng đến nhà của An. Mặc dù đã thử đến ba, bốn lần, họ không thể rời khỏi lối đi dường như được định sẵn. Không ai nói gì, nhưng sự lo lắng và tuyệt vọng dần hiện rõ trên từng gương mặt.Trường Sơn mím môi. Không còn đường nào khác, họ phải vào nhà thôi.——
Tui sẽ update truyện mỗi ngày. Các đồng hốc đọc được cho t xin vote và lưu vào thư viện để được update nhaaa ☂️☂️☂️Tôi đọc các comment của mọi người và thấy yêu vô cùng 🫶 Có góp ý gì các hốc iu cứ comment cho tui nhoé 🙌 Từng chiếc vote, lưu vào thư viện, và comment của mọi người đều là động lực để tôi nấu fic mỗi ngày 🫶Mùa hè tuyệt đẹp của chúng ta hy vọng cũng sẽ được kéo dài với nhau nhé <3
Tui sẽ update truyện mỗi ngày. Các đồng hốc đọc được cho t xin vote và lưu vào thư viện để được update nhaaa ☂️☂️☂️Tôi đọc các comment của mọi người và thấy yêu vô cùng 🫶 Có góp ý gì các hốc iu cứ comment cho tui nhoé 🙌 Từng chiếc vote, lưu vào thư viện, và comment của mọi người đều là động lực để tôi nấu fic mỗi ngày 🫶Mùa hè tuyệt đẹp của chúng ta hy vọng cũng sẽ được kéo dài với nhau nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me