Stray Kids Gom Lai Mot Mo Thuong Thuong
' Em ném con trăng lên phím đàn, họa lại vần thơ trong khúc nhạc '
Thi thoảng những giữa đêm dài cùng nhau làm việc, Seo ChangBin lại vừa lặng lẽ ngắm nhìn Han JiSung yên lặng say ngủ trên chiếc ghế dài trong studio của 3 mống 3RACHA , vừa nghĩ về câu chuyện của hai đứa.Về vệt nắng đầu tiên rơi trên tấm chăn mỏng phủ lên người cả hai vào những buổi sáng sớm mùa hạ, Han JiSung gối đầu trên tay Seo ChangBin gọi " Anh ơi, dậy đi ! " với tông giọng còn chưa tỉnh ngủ rồi lại mơ màng chìm vào một giấc mộng khác, Seo ChangBin đã tỉnh giấc ngay khi cậu nhóc rục rịch cựa mình rồi cơ, liền sau đó cong khóe môi nhìn cả quá trình ngủ nướng thêm giấc nữa diễn ra không quá 60 giây của cậu sóc nhà mình. Về một đêm trăng treo vắt vẻo trên nền trời trong veo giữa thu, Han JiSung cố ép đôi mi trĩu nặng của mình khép lại để chìm vào giấc ngủ, ấy vậy mà tâm trí lại minh mẫn đến lạ lùng, những loạt suy nghĩ ùn ùn kéo đến làm loạn trong óc, những nốt nhạc hiện ra, cuối cùng Han JiSung chịu thua chính mình và trở mình dậy cho một bài hát mới; Seo ChangBin đã nghĩ mình nhìn lầm, rằng thị giác mình có vấn đề hoặc là anh đã yêu cậu sóc đến điên hay gì đó, chứ thế quái nào 2 giờ sáng Seo ChangBin thức giấc và xuống giường cho một cốc nước ấm lại trông thấy Han JiSung ngồi trông ra ngoài cửa sổ với tấm mành mở toang cho ánh trăng rọi vào cùng xấp giấy nhạc phổ cạnh bên và điện thoại thì sáng choang đầy những lời nhạc. Về một chiều mùa đông hoàng hôn nhuộm vàng cả ban công căn hộ hãy còn phủ đầy tuyết, khi những bông tuyết óng ánh màu nắng cam ngọt ngước nhìn lên bầu trời trong vắt sau một trận mây rơi kéo dài, Seo ChangBin tịch thu cốc cà phê nóng sóng sánh đặc khỏi tay Han JiSung và thay vào đó bằng một cốc chocolate ấm, cậu nhóc chun mũi nhìn anh rồi khụt khịt nhấp một ngụm choco ngọt lịm, Seo ChangBin hài lòng xoa xoa đầu cậu bé rồi hôn một cái lên mái tóc thơm mềm.
Về một trưa đầy nắng mùa xuân, gió mơn man kéo những cánh anh đào bay ngập phố Seoul nô nức, Han JiSung trốn trong lớp áo bông dày sụ, bàn tay bé lạnh căm căm của cậu nhóc được bàn tay nóng hổi của Seo ChangBin bao lấy và nhét vào túi áo khoác, cả hai sóng vai đi cạnh nhau giữa lòng Seoul tấp nập. Seo ChangBin bật cười nhìn hai cái má phúng phính đáng yêu của cậu sóc đỏ ửng lên vì cơn gió bấc mới vừa thổi vèo qua, hai vai em run lên khe khẽ và cổ tự động rụt sâu hơn vào khăn choàng. Thôi nào, cái ý tưởng dạo vòng quanh Seoul giữa tiết trời xuân này là của mình kia mà. Cậu nhóc đã gào lên với mình như thế từ trong sâu thẳm và vì cớ quái gì Seo ChangBin lại hưởng ứng lời mè nheo này của em hết sức nhiệt tình thế kia, để cuối cùng cả hai phải run rẩy cùng nhau trong cái tiết trời như muốn ướp đá người qua đường này vậy. Rồi chưa đến 20 phút, Han JiSung đã bấu chặt vào người anh, cậu nhóc chịu thua cái thời tiết cóng da cóng thịt này và thút thít đòi về nhà, về nhà anh MinHo sẽ nấu galbitang cho nhóc ăn ; được rồi là nấu cho Bang Chan hyung vì anh ấy thích galbitang nhất còn gì, nhưng kiểu gì cậu nhóc chẳng thó được vài bát đúng không ; rằng ở nhà tốt biết bao nhiêu thì hà cớ gì cứ phải lao đầu ra đường. Seo ChangBin cười rồi thay vì trêu ngược lại cậu nhóc rằng chủ ý này là do nhóc mà ra, anh quyết định ôm cậu nhóc gần hơn nữa rồi bảo: " Hay là về nhà anh, gần đây thôi và anh sẽ nhờ mẹ nấu cho hai đứa mình kimchi jjigae, độc nhất Seoul ngon hơn cả hàng quán. " Cậu nhóc khịt mũi rồi nói khẽ: " Thế thì nhanh lên hay là anh muốn sáng mai lều báo giật tít đùng đùng về việc cái lạnh ở Seoul đã giết loài sóc chuột khủng khiếp như thế nào? "
Những ký ức vụn vặt nối đuôi nhau vẽ vòng trong tâm trí, Seo ChangBin cúi mặt bật cười rồi nghiêng người gần đến bên ghế dài, vuốt tóc em khe khẽ rồi hôn lên bậu má phúng phính đáng yêu và bảo:
- Han à, về nhà thôi em, chúng ta xong việc rồi !
- Dạ? - Han JiSung dụi mắt hai cái rồi nhìn quanh, chưa tỉnh ngủ mà ngả trườn ra ghế - Chanie hyung đâu rồi anh? - Anh ấy xuống đón Lino hyung ở phòng tập, em mặc áo khoác vào rồi chúng ta cùng về. Seo ChangBin tắt các thiết bị rồi giúp cậu nhóc thu dọn, tay còn lại túm áo khoác dài choàng qua người Han JiSung. Cậu nhóc ngoan ngoãn tròng chiếc áo dày dặn mà anh tặng hồi tuần trước lên người, rúc mình vào cổ áo cao quá nửa khuôn mặt rồi lạch bạch theo ChangBin rời studio. Cậu bé buồn ngủ lắm rồi, Seo ChangBin biết, chính anh cũng muốn chóng về nhà để ôm em vào lòng và ngủ đến xế chiều hôm nay, một ngày làm việc từ hai giờ chiều hôm trước đến tận bốn giờ sáng hôm sau, đón bình minh theo cách này thì thật là kiệt quệ. Rồi ngay khi cả hai đã về được đến phòng, Han JiSung kéo rèm cửa kín mít rồi lăn vào lòng Seo ChangBin ngay tắp lự, cơn buồn ngủ đã đánh sập mi mắt cậu nhóc tự lúc nào. MinHo hyung mấy hôm nay lại mang 3 nhóc tì nhà anh ấy về ký túc, và mặc kệ quả mặt như khỉ ăn ớt của Chan hyung, MinHo hyung vẫn quấn quít bên 3 đứa nhóc suốt ngày suốt đêm, một tiếng " Soonie ơi ", hai tiếng " Doongie à ", đến nỗi chàng trưởng nhóm phát cáu lên làm mình làm mẩy rằng " Sao chẳng bao giờ nghe em gọi Chanie vậy? Em hông còn thương anh nữa chứ gì! " , mấy đứa em còn lại trong nhà ngay lập tức trưng ra bộ mặt nôn mửa với hai ông anh lớn nhất rồi mới quay lại với việc còn dang dở. Rồi khi hai đứa ôm lấy nhau giữa lòng Seoul lặng như tờ một buổi sớm như thế này, khi mà chú mèo Dori của MinHo hyung vừa meo lên một tiếng dài vì cơn buồn ngủ vừa vuốt ve bộ lông cậu nhóc, khi mà MinHo hyung đã say giấc trong vòng tay Chan hyung, khi mà ánh trăng vẫn treo vằng vặc trên đỉnh đầu, ChangBin vẫn ngẩn ngơ ngắm nhìn JiSung nhắm nghiền đôi mắt vừa nghĩ về những nốt nhạc, những ca từ cậu nhóc đã gieo vào tai anh vào đầu đêm hôm trước." Fell on the earth, I'm an alien on this earthRơi xuống Địa Cầu, tôi là kẻ ngoài hành tinh trên quả đất nàyFeels like I don't fit in anywhereNhư thể tôi chẳng thể hòa hợp ở bất cứ đâuNo matters how hard I tried to smile, I feel so lonely Dù đã cố gắng cười rạng rỡ đến mức nào, tôi vẫn thấu nỗi cô đơn đến tận xương tủyAn alien that got mixed with the earth peopleTôi chỉ là một kẻ ngoài hành tinh hòa lẫn với thế giới loài ngườiI tried to speak my voice but no one hears me Tôi đã cố gắng cất giọng nhưng chẳng ai nghe lấy một lời " Alien - Han JiSung" Những ca từ ấy em viết cho chính em đúng không, những cảm xúc rạo rực đến nao lòng ấy là vì ai mà thành? Cứ thế JiSung mang cả tim yêu của ChangBin vào trong nốt trầm quãng thứ tư trên phổ nhạc. Không dưới một lần Seo ChangBin lặng mình nghiền ngẫm những con chữ mà JiSung gửi đến, mường tượng ra câu chuyện mà em trình chiếu ra trong óc những kẻ lãng du bằng âm nhạc. Rồi Seo ChangBin thấy thương em, thương em quá đỗi, đứa trẻ của anh từ khi nào lại ôm vào lòng thật nhiều thật nhiều cảm xúc lạ lẫm đến thế này.
Và cũng có những lúc, Han JiSung làm cho anh đau một nỗi đau thống cùng dội ngược lên từ tim phổi. Đó là khi anh ôm cứng nhóc với cặp mắt ngấn nước vì đau lòng vào một chiều mưa tầm tã em phải tạm dừng mọi lịch trình với nhóm vì em đã chẳng thể gắng gượng lâu hơn nữa, em bảo em sắp nổ tung đến nơi rồi; Han JiSung khi ấy run rẩy trong vòng tay Seo ChangBin, thì thầm thật khẽ rằng " Anh ơi, ngoài kia đông người quá, những ánh mắt đổ dồn vào em, thật nhiều thật nhiều suy nghĩ ghim thẳng vào lồng ngực em, anh ơi ... em sợ ! " Khi Han JiSung dụi mắt nhìn anh với vành mắt trái đỏ ửng và nói như mếu " Anh ơi mắt em đau, anh ôm em được không? ", ngực trái Seo ChangBin dội vào một hồi đau nhói, liền sau đó dang tay ôm Han JiSung vào lòng, đau lòng vuốt lấy bọng mắt hơi sưng và hôn lên đỉnh đầu cậu nhóc. - Bác sĩ bảo em khi nào thì thực hiện tiểu phẫu? Nửa đêm bên ngoài còn mưa rả rích, Seo ChangBin vừa đè giọng thật thấp hỏi nhỏ vừa xoa xoa lưng cho cậu sóc nhà mình. - Anh quản lý bảo 8 giờ sáng mai anh đến đón, nhưng đau lắm, em không ngủ được. Han JiSung lại đưa tay dụi mắt, Seo ChangBin phải giữ lấy tay cậu bé không cho chạm vào nữa rồi nhẹ giọng: - Thế mai anh không đến công ty, anh ở nhà chờ em về. Giờ thì ngoan ngoãn ngủ đi, không anh xách trả về phòng. Han JiSung bật cười rồi dạ thật ngoan, tay thôi táy máy chạm vào mắt nữa, Seo ChangBin lại xoa xoa lưng dỗ dành em, thơm thêm một cái nữa lên tóc rồi nhìn Han JiSung chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Là khi Han JiSung rúc vào lòng anh nhỏ xíu, đôi má phinh phính đáng yêu và đôi môi chúm lại, đôi mắt nhắm nghiền và làn hơi phả đều đều vào cổ anh từ chiếc mũi xinh xắn ấy; tất cả chúng, tất cả đều khiến trái tim Seo ChangBin run rẩy trong yên lòng.
Seo ChangBin chẳng bao giờ nói ra miệng đâu, rằng anh thương em nhất trong 5 đứa út ít; rằng hơn nghìn lần có lẻ anh cứ mãi vu vơ nghĩ về em; rằng cứ thi thoảng ở phía sau em, lòng anh lại sưng tấy lên vì những cảm xúc khi trông thấy nụ cười trong veo như suối ngọt của em vắt vẻo trên khóe môi giữa những đau thương bộn bề, để rồi anh bấu vào đó mà đốc thúc bản thân phải làm tốt hơn nữa từng ngày một, phải trở thành phiên bản hoàn thiện nhất trước cả em, phải đủ sức bảo vệ em trong bất cứ tình cảnh khốn cùng nào, phải khiến em dù có bị đánh ngã về sau vẫn có anh làm chỗ dựa. Như trong " Năm tháng vội vã " của Cửu Dạ Hồi, em ấy chính là tồn tại độc nhất, " là xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả mến thương " của anh, là người mà anh giấu vào trong tim phổi, ai cũng không thể động đến, ai cũng không thể cướp đi.
- 15.11.2021 -Hic, tui comeback gòy đây quý dị ơi, dạo này cũng đã học vào cơ sở ngành nên tui cũng cố gắng sắp xếp thời gian và ý tưởng để lên đây vẽ tình yêu của OTP, mong là quý dị thích cháu nó.À về cái vụ " nốt trầm thứ tư trên phổ nhạc " nó là cái gì tui cũng không biết đâu quý dị, kiểu ý tưởng bật ra lại vần quá là vần nên tui đưa vào luôn, chứ tui chưa động qua thanh nhạc bao giờ đâu, hmu hmu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me