Su Binh Song Bello Momo Rita
Ăn xong, Hứa Thiên Bình đi lấy nước để cho cả hai uống. No bụng, cả hai lại nằm xuống giường nhưng chằn chọc mãi chẳng ngủ được. Liêu Song Tử liền quay ra hỏi nó:
"Thiên Bình này, họng em đỡ chưa?"
"Rồi ạ, đỡ khàn nên... mới nói được... như vậy chứ."
"Thầy biết không... Từ lúc mới gặp thầy... em đã ghét... thầy lắm rồi." Thiên Bình mỉm cười nhớ lại
"Ờ, tôi cũng ghét em lắm." Song Tử nghe xong, thấy tức tức liền nói lại
"Hình như thầy cũng... bị đau họng... giống em phải không?" Chợt nhớ đến cái khăn len màu sữa trên cổ mình, nó liền thắc mắc
"Ừ, vì tôi tắm mưa với em đấy."
"Ai bảo... thầy chạy theo... em." Thiên Bình ngay lập tức phản bác. Đâu phải hoàn toàn là do nó đâu
"Kệ tôi."
"Nhưng em..." Đang nói thì thầy quản sinh ngắt lời
"Thôi đi ngủ đi, nói càng nhiều họng càng đau đấy." Đoạn, anh xoay người, trùm chăn giả vờ ngủ. Nó thấy vậy cũng từ từ nhắm mắt lại
Có một điều mà Liêu Song Tử không biết rằng Hứa Thiên Bình đã có chút rung động đối với mình. Cô học trò dành thời gian ở bên thầy quản sinh lâu hơn là cậu bạn thân, cảm tình cũng cứ thế mà tăng dần mặc dù Thiên Bình không hề hay biết.
.
.
.
Hàn Sư Tử cứ xoay đi xoay lại, chẳng chịu nằm yên, dường như là đang lo lắng điều gì. Việc này là đúng đấy, cậu đang lo lắng không biết con ngu kia có chịu dậy mà ăn cháo không, hay lại nằm ngủ như con lợn. Cậu thực sự rất lo! Nếu như vậy thì nó sẽ bị đau dạ dày. Cuối cùng, do không kiềm chế được, Sư Tử đã đi xuống phòng y tế, lén lút ngó đầu vào thì thấy cả hai đều đang ngủ và hộp cháo đã trống trơn. Hàn Sư Tử cảm thấy yên lòng phần nào, lặng lẽ bước vào, định lấy hộp cháo mang ra ngoài vứt nhưng khi đi đến chỗ giường Hứa Thiên Bình nằm thì nghe nó lẩm bẩm:
"Tự Tử, cảm ơn thầy... vì đã chăm sóc em... mang cháo cho em ăn..."
Sư Tử nghe vậy, lòng hơi trùng xuống, là cậu chăm sóc nó, là cậu đưa nó xuống đây, là cậu mang cháo cho nó ăn nhưng tại sao... tại sao nó lại tưởng rằng đó là người khác? Hay cậu phải dựng nó dậy, hét vào mặt nó rằng cậu mới là người đáng được nhận lời cảm ơn đấy? Nhưng Hàn Sư Tử cũng cố gắng vui lên, nhanh chóng bước ra ngoài, hơi mừng thầm vì con bạn thân đã đỡ hơn. Cười buồn một tiếng, từ bao giờ... cậu đã quan tâm đến Hứa Thiên Bình như vậy? Cậu còn tưởng đây chỉ là hai đứa bạn thân, hai thằng con trai đối với nhau nhưng có vẻ không phải. Có lẽ, đây là một tình cảm khác?
_______________________
Ta muốn hỏi ý kiến các nàng một chút. Về sau, khi sống cùng nhau, thầy quản sinh và cô học trò sẽ nuôi thú cưng. Nhưng ta đang phân vân không biết nên chọn con gì. Một là mèo lông cam, hơi mập. Hai là chó samoyed lông trắng ngốc nghếch mà dễ thương vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me