LoveTruyen.Me

Su Phu Ta Can Het Chloe

Diệp Tư Tư gom một đám mây trắng to lại biếng nhát thả người nằm lên đám mây, nàng thoải mái híp mắt, cho nó từ từ bay về hướng thư phòng Diệp Sở Tiêu.

Diệp Sở Tiêu cảm được hơi thở Diệp Tư Tư đang đến gần, chậm rãi bước ra khỏi thư phòng, liền thấy bộ dạng lười nhác kia của Diệp Tư Tư.

Chàng thật sự nghi ngờ ngày đó nhặt về không phải thỏ tinh mà là một con heo tinh. Nuôi nấng nàng gần một ngàn năm, bốn trăm năm đầu còn tốt, vẫn ra dáng một con thỏ nhỏ đáng yêu hoạt bát. Nhưng vào một lần Diệp Sở Tiêu xuất phủ không mang nàng theo, thời gian chỉ hơn mười năm, khi trở về Diệp Tư Tư liền thay đổi thành bộ dáng của hiện tại, thỉnh thoảng còn ra vẻ như phàm nhân đến tuổi xế chiều than trách bản thân đã có tuổi.

Sự tình nghe tiên đồng kể lại là vì hôm đó Diệp Tư Tư trong lúc dạo chơi ngoài phủ gặp phải thú nuôi của của Lộ Câu Tinh, chó gặp thỏ thì liền đuổi đánh, khiến nàng hoảng sợ bỏ chạy, náo loạn một đường, đến mức rơi vào hầm băng ở Băng Trì. Một con thỏ tinh mới bốn trăm năm đạo hạnh còn mạng đợi đến lúc thiên binh vớt lên đã không phải chuyện bình thường. Nhưng có lẽ vì vậy mà đầu bị đông đến hỏng.

Diệp Tư Tư nhìn thấy sư phụ từ thư phòng bước ra liền đứng dậy thu lại đám mây. Diệp Sở Tiêu đứng đó thần khí cuồn cuộn uốn quanh, chàng khoác trên người bộ áo màu xanh nhạt, tay chắp sau lưng, tóc buộc gọn thẳng nếp, khuôn mặt như được họa từ tranh. Ánh mắt sư phụ nhìn nàng mười phần bất lực. Đúng vậy chính là bất lực, chắc chắn sư phụ lại trách đang rèn sắt thì phát hiện ra sắt bỗng dưng biến thành que củi.

Ở cạnh Diệp Sở Tiêu ba trăm năm nàng nhận biết được vị thần này chỉ có ba loại ánh mắt khi nhìn người khác. Một loại áp dụng cho đa số trường hợp là "ta không để ngươi vào mắt", "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến" dù cho thiên địa có bỗng dưng động mạnh ánh mắt người này cũng không chút gợn sóng nào.

Loại thứ hai chính là "hử" mỗi lần sư phụ ra loại ánh mắt này tự khắc khiến người xung quanh không rét mà run, sư phụ sẽ không nổi giận vì kẻ có thể khiến sư phụ nổi giận đều một là không còn sống, hai là sắp không còn sống. Diệp Tư Tư tin là như  vậy bởi vì cho đến nay nàng chưa từng nhìn thấy ai dám chọc giận Diệp Sở Tiêu. Cho dù có tên Lã Tu Kiệt bệnh hoạn kia, cũng chưa dám làm càng đến mức khiến vì đại thần này phát hỏa.

Loại ánh mắt thứ ba chính là "bất lực", ánh mắt này dành riêng cho Diệp Tư Tư, thật là ưu ái.

Diệp Tư Tư cười hề hề đi đến cách chỗ sư phụ đứng ba bước chân, mặt toát ra vẻ nịnh nọt không chút che giấu.

"Sư phụ, người gọi con có chuyện gì a?"

Diệp Sở Tiêu nhìn nàng, nâng bàn tay thon dài vẫy nàng.

"Lại đây"

Nàng nâng đôi mắt thỏ to tròn, tròng mắt đỏ như huyết ngọc nhìn sư phụ, theo bản năng ngoan ngoãn bước đến gần hơn.

Diệp Sở Tiêu đưa tay lấy xuống một chiếc lá khô dính trên tóc nàng.

"Tư Tư, sư phụ đã căn dặn ngươi không được chui vào lá khô mà tiên đồng quét dọn nữa, ngươi không nhớ lời ta?"

Cười miễn cưỡng lấy lòng một cái, Diệp Tư Tư nàng cũng không muốn, dù đã rất kiềm chế bản thân nhưng có lẽ nào đây là đặc tính của loài thỏ. Nàng càng kiềm chế càng cảm thấy đống lá khô chất cao như cái núi nhỏ kia thật thú vị, buộc phải biến về nguyên hình để chui vào đó lăn lộn vài vòng.

"Có lẽ ta đi trên đường bị lá rụng trúng đầu thôi, sư phụ lời người nói ta khắc ghi trong lòng, không khắc nào quên."

Nhìn vào tròng mắt trắng đen rõ ràng của sư phụ, nàng biết lời nàng nói quỷ cũng không tin chứ đừng nói đến vị thần này sẽ tin. Diệp Tư Tư liền nhanh chóng đổi chủ đề.

"Sư phụ nhưng người gọi ta đến có chuyện gì cần giao phó sao?"

Diệp Sở Tiêu phẩy nhẹ ngón tay, lá khô trên tay liền biến mất.

"Bỏ đi, ngươi còn nhỏ như vậy, lại đợi thêm 300 năm nữa đi."

Ba trăm năm? Đợi cái gì ba trăm năm nữa? Diệp Tư Tư đang thắc mắc muốn hỏi thì sư phụ lại đưa bàn tay ra, trên tay liền biến ra một bộ xiêm y nữ trắng tuyết, trắng như bộ lông thỏ của nàng vậy, chưa chạm vào nhưng chỉ nhìn bằng mắt cũng đã cảm nhận được sự mềm mại của tơ lụa.

Diệp Sở Tiêu đưa cho nàng, giọng sư phụ thực nhẹ nhàng trầm ổn.

"Thay bộ y phục này rồi lại đến cho ta xem."

"Dạ, sư phụ"

Diệp Tư Tư đáp một tiếng liền ôm đồ chạy đi. Đồ Diệp Sở Tiêu cho chắc chắn là đồ tốt, thực chất mà nói trên người nàng có cái gì mà không phải của sư phụ cho. Nhưng cái quan trọng là sư phụ tùy tiện cho một cái cũng toàn là bảo bối người khác mơ cũng không có được. Thật may mắn những cái tùy tiện đó đều rơi trên người nàng.

Nhìn theo bóng dáng nhảy nhót chạy đi của nàng, Diệp Sở Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu vốn định nói gì lại thôi mặc nàng chạy đi.

"Báo Thượng Thần, có Lộ Thượng Tiên cầu kiến, nói có chuyện quan trọng muốn cầu."

Vị tiên đồng cung kính nói, Diệp Sở Tiêu đợi đến khi bóng Diệp Tư Tư khuất mất mới gật đầu.

"Mời Lộ Thượng Tiên đến phòng khách đợi ta."

"Vâng, thưa thượng thần."

Thay xong y phục nàng lại vui vẻ trở về tìm sư phụ nhưng thư phòng đã không còn ai. Vận một chút pháp lực tìm kiếm thần thức của sư phụ, lúc này mới biết người đã đến phòng khách. Vì vậy Diệp Tư Tư lại gọi ra đám mây trắng xốp ngồi trên nó mà đi đến chỗ sư phụ.

Bên này Lộ Câu Tinh đang vắt óc nghĩ lời hay ý đẹp để bàn chuyện thành công với Diệp Sở Tiêu. Đứng trước cường quyền dù có là Lộ Thượng Tiên kiêu ngạo trên thiên cung cũng phải nhún nhường khép nép.

"Thượng thần, ta nghe Thái Châu Điệp lão quân nói, ngài định cho thỏ, à Diệp Tư Tư cô nương độ kiếp thành tiên, việc độ kiếp vô cùng nguy hiểm, Diệp cô nương nhỏ nhắn như vậy nên có người hộ kiếp bên cạnh, Tiểu Khuyển cũng đã canh giữ ở Băng Trì hơn ba trăm năm, hắn vô cùng ân hận cho lỗi lầm ngày đó. Nên khẩn thiết xin ta chuyển lời giúp, mong thượng thần cho hắn cơ hội lấy công chuộc tội, được hộ kiếp giúp Diệp cô nương."

Lộ Câu Tinh nói đến độ chân thành như  thật vậy mà vị thượng thần nào nó mắt cũng không chớp, mày cũng không động. Chuyện năm đó cũng không có nghiêm trọng lắm, chỉ là con chó ngu ngốc kia đã tu luyện gần ngàn tuổi vậy mà vẫn có sở thích đi rượt thỏ nhà người ta, thỏ tinh kia cũng không tổn hại gì lớn. Nhưng lớn ở chỗ con thỏ tinh đó là Diệp Sở Tiêu nuôi trong lòng bàn tay, bình thường đều ôm đi cùng, ai lại biết hôm đó hắn không ôm.

Thiên cung này thần tiên nhiều không đếm xuể thú cưỡi và vật nuôi của tiên nhân lại càng nhiều, Tiểu Hắc lại không nghĩ bản thân vận phân trâu như vậy. Tùy tiện đuổi bắt một con thỏ vui đùa một chút lại đuổi phải thỏ của Thượng Thần Diệp Sở Tiêu. Năm đó Diệp Sở Tiêu trở về thiên giới nghe tin thỏ nhà mình bị chó đuổi đến rơi vào hầm băng trở nên đần độn, ánh mắt ngày đó rõ ràng là vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu "Cổng Băng Trì canh giữ lỏng lẽo như vậy thiên binh canh giữ Băng Trì luân hồi nhân gian rèn luyện thêm đi, ta thấy khuyển nhà Lộ Thượng Tiên lanh lợi Băng Trì từ nay để nó canh giữ."

Hắn chỉ nói một câu những thiên binh kia đến giờ còn chưa tu lại được tiên pháp để trở về. Tiểu Hắc cũng ba trăm năm rồi chưa bước khỏi cổng Băng Trì nửa bước. Lời Diệp Sở Tiêu đã nói ra còn ai dám cầu tình giúp, có cầu cũng không thể lay chuyển.

Diệp Sở Tiêu ngồi ở ghế chủ vị lãnh đạm nhìn Lộ Câu Tinh, không mấy kiên nhẫn nghe hắn giải bày thay khuyển nhà hắn. Qua một lúc cuối cùng Lộ Câu Tinh cũng nói xong, Diệp Sở Tiêu chậm rãi nâng mắt nhìn ra cửa.

"Tư Tư còn nhỏ chưa vội độ kiếp, năm đó nếu không phải rơi vào Băng Trì..."

Nói đến đây hắn dừng lại một lúc nhìn sắc mặt Lộ Câu Tinh đang có phần chột dạ, lại nói tiếp.

"Thân thể đứa nhỏ này vốn yếu ớt, tính khí vẫn còn trẻ con, bao gờ được ngàn tuổi ta sẽ tự giúp nàng độ kiếp. Còn về Tiểu Khuyển nhà Lộ Thượng Tiên, nếu hắn đã có lòng hối cải."

Nghe đến đây Lộ Câu Tinh như bắt được tia hy vọng, mặt mày cũng thật lòng vui vẻ biểu lộ ra. Đang định mở miệng đa tạ lại nghe Diệp Sở Tiêu nói tiếp.

"Nếu hắn đã có lòng, vậy đợi ba trăm năm sau Tư Tư độ kiếp thành tiên liền có thể rời khỏi Băng Trì trở về Lộ Tiên Phủ."

Lộ Câu Tinh trợn mắt, ba trăm năm rồi tên thượng thần này vẫn còn thù dai!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me