Su Phu Va Do De P1
Bát giới thò cái đầu heo của lão , cố ngó vào trong .
" Con làm cái gì vậy "
Đường Tăng thôi dòng suy tư , mà quay qua hỏi Bát Giới
" Không con chỉ nghĩ là hôm nay não Đại Sư Huynh có vấn đề rồi "
Bát giới như nhận ra cái gì đó , quay lại nói với Thánh Tăng .
Thấy sư phụ tỏ vẻ chưa thông , lão đành nói thẳng ra luôn vậy
" Tú cô nương , không phải đang trong phòng tắm sao?"
++++;++++++;++++++
Hắn mở toang cánh cửa , tưởng chừng cô bị sao . Mà đập vào mắt hắn là hình ảnh cô chỉ duy mặc một lớp áo mỏng , tuy là đủ che các bộ phận nhạy cảm nhưng cũng đủ làm hai người đỏ mặt tía tai
" Huynh ,.... Đi ra ngay "
Cô quát tháo , còn ném liên hoàn đồ vào hắn . Bình thường hắn rất nhanh nhạy né mấy món đồ đó như chơi , nhưng giờ đây sự ngượng gạo của y làm hắn không sao nhúc nhích được , nên ăn chọn một xô nước vào người , còn thêm một ghế đậu vào mặt . May sao sau hai cú đau điếng đó , hắn cũng dần lấy lại trí não mà xin lỗi ríu rít và nhanh tay đóng sầm cửa lại ! Sau khi đóng cửa lại còn rắng ở lại một chút
" Huynh không cố ý ! X..in l..ỗi muội , ta thật không cố ý , tưởng muội bị sao nên mới xông vô "
* Huynh chịu đi chưa ! Ngại chết đi được . Một là huynh đi ra ngoài đợi muội ra rồi hẵng phân minh sau , hai là muội định cư ở đây luôn , không ra nữa *
" Được rồi , được rồi ! Huynh đi . Đi liền "
Hắn người ướt sũng bước ra ngoài sau cơn dư chấn , đã gặp lời mỉa mải của Bát Giới
" Ta thấy huynh cũng biết tận hưởng lắm đấy . Đôi lúc huynh cũng không được thông minh cho lắm !"
Hắn phút chốc lại đỏ mặt nhưng rồi lại nhanh chóng xỉa mũi dao qua phía Bát Giới .
" Tên lắm mồm kia "
Hắn nhào tới chỗ Bát Giới trên giường , lấy gối quật Lão túi búi , làm lông ngỗng trong gối bay tứ tung . Phủ trắng xoá một không gian
" Huynh buông đệ ra , đau đau "
Hắn đang cầm chân lão mà lôi xồng sộc
" Cho vừa cái miệng của mi"
Đường Tăng cũng phải lao vào cản , cố tách hai người ra , nhưng sức của ông sao bằng hắn . Hắn một tay cản ông , tay còn lại vẫn đủ sức dần Lão một trận ra bã
Ông không cách nào chỉ có thể dùng thân mình ôm chặt lấy hắn mà kéo ra xa khỏi Bát giới .
" Cái quái gì đang xảy ra vậy"
Sa Ngộ Tĩnh bước ra mà không khỏi bàng hoàng , cô cũng ngây ra khi trông cảnh trước mặt .
++++++++++++++++++
" Tạ ơn trời đất hai người ra rồi , cứu ta với "
Bát giới đang bị hắn kéo hai cái lôi ngược ra sau , tưởng chường như sắp đứt rời
" Cứu hả , ngươi kêu ai cứu hả ? Ta đã bảo bao lần là coi chừng miệng lưỡi ngươi rồi mà "
+++++++++++++++!++
Cô phải dùng Lục Kim Thừng may chăng mới lôi được hắn ra , Bát giới giờ phải gọi là thảm của thảm . Nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ !
Chắc giờ Lão nên đi chỉnh hình hoặc ít nhất là đi châm cứu mới may thoát khỏi cơn ê ẩm đến từ các bó cơ . Nhìn Lão như vừa gặp Diêm Vương nhưng chưa kịp tới mạng nên được trả về vậy . Lão phó mặc tất cả nằm trên sàn nhà , thở hổn hển !
Cô phải kéo tay hắn ra một góc mà nói nhỏ
" Huynh ra tay ác thế !"
Cô nhìn thôi cũng thấy thốn ,mà quay sang hỏi vặn y . Hắn cũng tỏ vẻ oan uổng mà nói
" Cũng tại tên đó nói ta biết t..ận h..ưởng m.à nh..ìn m..uội t..ắm "
Hắn biết mình vừa gián tiếp làm Lão xuống thêm mấy năm tuổi thọ , đang nói thì chợt nói đứt khoảng , nhưng có vẻ không kịp rồi thì phải !
* Hay cho câu biết tận hưởng *
++++++++++++++++++++
" Nhị sư huynh , may quá huynh tỉnh rồi "
Sa Tăng ngồi bênh cạnh có vẻ sốt ruột , hắn đứng kế bên dựa vào thành giường mà nhìn Lão với vẻ ngao ngán
"Tỉnh rồi à ! Thế tốt rồi . Ta đỡ phải mất công xuống Địa Phủ một chuyến rồi "Lão giờ được băng bó quanh vùng đầu , những gì Lão nhớ là hình ảnh vô cùng hỗn loạn , hình ảnh cô vung tay tạo thành các vòng tròn ma pháp , rút binh đao một màu rợn người , hình ảnh tất cả mọi người xúm xụm cản cô lại .
Nghe văng văng câu nói từ Đại Sư Huynh lão
" M..uội hạ hoả , đệ ấy lỡ lời thôi , ta cũng xử lý rồi , muội chớ sát sinh đệ ấy , đệ ấy hồ đồ thôi "
Từ Sa Ngộ Tịnh , Tam Đệ
" Tú cô nương rủ lòng từ bi , mà tha cho Nhị Sư Huynh "
Từ người Thầy của Lão , Đường Tam Tạng khuyên can
" Con bình tĩnh đã , bình tâm lại "
Và hình ảnh cuối mà Lão nhớ là hình ảnh một cái chảo bằng đá hoa cương , đẹp nhưng cũng to và nặng tiếp giáp với mặt của Lão . Sau cú chớp mắt mở ra vẫn ra may sao vẫn là khung cảnh quen thuộc , chứ không phải nơi âm u toàn vong ma nơi Âm Địa .
" Ta còn sống sao ?"
Lão mờ hồ hỏi Tam đệ , nhưng hắn đã tranh nói trước
" Đúng , vỗ tay cho đệ là ngươi còn sống , xem ra mạng ngươi cũng lớn "
Phải mạng Lão rất lớn , hắn cúi người lấy lên cái chảo đó , cái chảo bằng đá giờ méo đến độ không sao nhìn ra dáng hình vốn có ! Lệch hẳn sang một bên , bóp méo tới gãy cả cán bằng sắt !
Đung đưa cái chảo qua lại trước mặt Lão .
Hắn buông câu chọc ghẹo
" Đệ nói xem , đệ cũng đã từng luyện trong lò Bát Quái phải không ? Nếu không sọ đệ cũng cứng lắm đấy "
+++++++++++++++(+(++++
" Huynh thôi đi , không thấy ta giờ khốn đốn thế nào hay sao "
Hắn bày vẻ mặt không cam mà chất vấn lão
" Lại bảo ta nói sai đi , chơi gì cũng ngu mỗi cái chơi ngu là giỏi , như vậy cũng đáng cho ngươi "
Hắn không dừng mà liên tục giáo huấn Lão , nói rằng là do ai tự chuộc tự làm thì người đó chịu , chứ đâu ra vẻ trách móc !
++++++++++++++++++++
" Thôi được rồi Đại Sư Huynh à . Nhị sư huynh chắc cũng thông não rồi "
Tam Đệ nhìn thôi cũng cảm thấy đau , hắn cũng không khá hơn là bao . Nhìn thôi là thấy nhức rồi !Nói chớ hắn cũng thấy xót cho Lão nếu không hắn cũng không rảnh mà can ngăn làm gì ! Hơn ai hết , hắn hiểu cú chảo đó đau cỡ nào . Nhớ lại lúc nãy , ngoài sư phụ là Thánh Tăng ra , hắn và Tam đệ đều dính chưởng oan của cô .
Một cú cháo quật từ trên xuống đủ làm hắn gục xuống đất , một đường kiếm xém tí nữa là lia bộ râu của Sa Ngộ Tịnh !
Ai bảo là hắn và Tam đệ không hiểu Lão khốn đốn ra sao ! Hiểu rất rõ là đằng khác !
" À phải còn về chuyện đó thì sao , nói đi chứ . Đợi nhắc hoài vậy "
Hắn bóc quả quýt trên bàn mà nhìn Tam đệ , không hỏi cô được thì hỏi Lão vậy , lão cũng thành thật hơn Bát Giới nên hắn cũng đặt niềm tin cao với Lão . Nên hắn thật lòng mình đặt niềm tin vào đúng người . Và đúng hắn đã đúng !
Lão cũng thành thật kể , chuyện thì dài nhưng hắn chiếm nắm đâu đó ý chính , cũng hiểu đại khái
" Là hai đệ không gặp ả , chất nhầy đó thì Uyên nhi nghi là của ả . Còn Bách cô"
" Đệ thấy Bách cô rồi , cổ vẫn vậy , nhưng cổ cũng không chịu đi , vẫn ở lỳ ở đấy "
Lão khá thở dài khi nghĩ về cảnh Bách cô kiên quyết ở lại , đây là lần thứ hai rồi !
Mắt y phút chốc sáng lên vì bất ngờ , nhìn Lão đầy sững sờ , nhưng rồi hắn đã thay đổi ánh mắt mà thốt
" Ồ , cổ lạ thật . Là còn yêu hay không ?"
Lão và hắn cứ thế tán gẫu trước người thương tật không chút kiên dè , và có tí coi như không khí ! Có khi là còn nhẹ hơn không khí nữa là
Sa tăng cũng bày vẻ phục cổ nhiều !
" Huynh biết gì không "
" Không, chuyện gì , đệ không nói sao huynh biết"
Tự nhiên khơi khơi hỏi câu ngang phè vậy , ai mà hiểu cho được , bao gồm cả hắn cũng vậy !
" Cô công chúa Bách Hoa đó , cũng không phải dạng vừa đâu "
" Sao đệ lại nói vậy . Cổ làm gì à , nào . Sao nói rồi lại im thế kia . Có chuyện gì hay kể huynh nghe với "
Hắn đã bóc xong vỏ quýt , đưa cho Tam Đệ một nửa xong lại dựa tường mà nghe lão kể chuyện . Bày ra vẻ mặt rất chi là chờ đợi . Như hóng mẹ đi chợ về vậy
" Nhưng ta sợ huynh cười chế giễu đệ "
" Có gì đâu mà . Nào kể đi . Hóng chuyện thì phải hóng cho chót "
Ra là cô Bách Hoa có phủ ít thuốc pháo , cổ làm sao mà góp đủ làm hai quả. Một quả chở trục trặt mà nổ sớm nên hai người mới chạy vào xem , ai ngờ lúc đó cổ không biết là hai người nên quăng nốt cái còn lại , ngờ đâu rớt ngay vũng nhầy mà Lão vừa hay đạp lên . Nên ra bộ dạng thảm như vậy !
Hắn chợt khựng lại đôi chút nhưng lại cười như được mùa , làm Lão có chút quê xệ . Dù đã biết trước nhưng sát thương vẫn cao ! Hắn để nửa quả quýt đang ăn dở trên bàn mà cười sống chết . Đến nỗi bụng co thắt làm hắn phải ôm bụng vì đau vẫn không thôi cười ! Hôm nay hắn được hai trận cười no , thấy có sảng khoái thật đấy , nhưng vẫn không sao thấy mệt lẫn đau cơ bụng . Có khi hắn sẽ chết vì cười mất !
" Đại sư huynh , đệ biết ngay mà "
" Được rồi . Huynh sai rồi . Xin lỗi đệ nhưng mắc cười quá "" Hai người thôi đi ,ồn ào chết đi được "
Bát giới chịu nổi cảnh bị coi là không tồn tại , đã vậy thôi đi còn nói chuyện tán gẫu như vậy , có ác quá không với người bệnh !
" Ủa , ta cần ngươi nghe à " Hắn xỉa dao lại về phía Lão , hắn nhìn lão đầy vẻ châm chọc , mà Lão như nổi đoá mà mắng hắn
" Vậy thì hai người có thể đi qua chỗ khác , sao cứ nhất thiết phải ở đây "
" Ta thích , ngươi cản được chắc . Đợi đệ ngồi dậy được đi đã rồi hãy ra oai "
Hắn thấy khoái chí với cảnh tên heo giận lẩy , không kiềm được mà chọc thêm vài câu , Sa tăng cũng chỉ biết nhìn hai sư huynh mình chí choé mà đã quen! Ngày nào cũng như ngày ấy , không cà khịa mấy câu là ăn không ngon , mà ngày nào không khịa là trời mới sập !Mọi chuyện mới kết thúc khi Đường Tăng bước vào , với vẻ ôn nhu , ông cất lời hỏi
" Các con đang trao đổi về vấn đề gì vậy ?"
Cách ông bước vào khác với cách mà bọn họ nghĩ , ông bước ra từ trong phòng mà không phải ngoài hiên
"Thầy ...."
Hắn có vẻ hơi sốc khi nhìn thấy ông
" Sao , thầy không được chào đón à "
Ông ngồi xuống bên Bát giới mà săn sóc
Hắn tính nói nguyên do thì Sa Tăng đã lên tiếng
" Thưa thầy , không phải Thầy đang nói chuyện với Tú cô sao ?"
Ông lắc đầu nói cô đã ra ngoài từ lâu , lúc này cả bọn mới hoảng . Ra ngoài đã lâu , mà lúc này trời đang nổi giông sao ?
Tiếng mở cửa , bước vào là một bóng hình nhỏ của một chú cáo tuyết , ở ngoài đang mưa nên bộ lông của nó ướt sũng . Ngậm trong miệng là cây thuốc !
"* Cô cáo ngốc , tính sẽ xử tội muội ấy vì cả gan hút thuốc mà . Nhưng sao lại tự làm khổ mình thế kia . Thật thật ngốc hết chỗ nói . Huynh chịu muội thật rồi . Nên xí xoá cho muội lần này đấy . Huynh cá là không có lần sau đâu . Nhóc cáo ngốc*"
Với ánh mắt đăm chiêu nhìn con cáo trước mặt , hắn trầm ngâm , nghĩ ngợi riêng một mình . Trong suy nghĩ sâu thăm thẳm !
Xen vào đó là ánh mất bất lực nhưng thật dịu dàng
Hắn nhìn nhóc cáo ấy , nhóc cáo ấy cũng vui vẻ nhìn hắn
Hai người cứ lặng lẽ mà nhìn nhau , chẳng nói chẳng rằng . Nhưng từng câu chữ đều hiện lên từ đôi mắt đối phương
Đôi mắt đo đỏ hoà với đôi mắt nâu vàng
Ánh lên vẻ trong sáng tinh khiết , nhạy bén và thật khí chất !
Ánh mắt ấy nói lên tình cảm mình dành cho đối phương . Thật trong sáng và thuần túy nhưng lại chất chứa rất nhiều hai chữ nồng nhiệt !
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me