LoveTruyen.Me

Sung Thiep Cua Cong Tua Thai Hanh

Chương 41: Hắn nâng mặt Tú Anh lên, cúi đầu xuống

Tú Anh nghe vậy liền không kìm được mà trợn mắt nhìn Công Chúa.

Công Chúa nhìn dáng vẻ tức giận của Tú Anh nhưng cũng không giận, chỉ tiến lại gần: "Gọi đi."

"Công Chúa, phu quân của thiếp là Phò Mã." Tú Anh trừng mắt với Công Chúa.

Công Chúa hơi híp mắt lại: "Phò Mã bị mỹ nhân người Hồ mê hoặc rồi, sợ là không có thời gian để ý tới Tú Anh."

Tú Anh sửng sốt, nhưng vẫn còn muốn cố giãy giụa: "Thiếp... thiếp thất đối với Phò Mã một tấm chân tình."

Lần trước cũng lấy Phò Mã ra làm cái cớ để khiến Công Chúa nổi giận bỏ đi, nói không chừng lần này cũng có tác dụng.

Công Chúa hạ tầm mắt, bàn tay đặt ở ngang eo Tú Anh hơi dùng sức, Tú Anh liền cứ thế ngã vào ngực Công Chúa.

Nàng vừa muốn vùng dậy thì nghe được giọng nói lười biếng của Công Chúa vang lên trên đỉnh đầu: "Nếu còn tiếp tục mạnh miệng, Bổn cung liền lột da nàng, cắt lưỡi nàng."

Tú Anh ngậm chặt miệng.

Ôn hương noãn ngọc nằm trong ngực Công Chúa, hắn ôm Tú Anh hồi lâu, mãi sau mới cho Tú Anh đứng dậy: "Nàng đợi ở đây, Bổn cung sẽ tới đón nàng xuất cung."

***

Từ sau khi bị gả vào phủ Công Chúa Tú Anh chưa từng được đi chợ.

Lễ Thất Tịch, nam nữ trẻ tuổi đều sẽ ra ngoài, một số ít nam nữ đã có hôn ước cũng có thể mượn ngày này tới gặp gỡ nhau.

Quá lâu rồi Tú Anh không ra ngoài, đối với thứ gì cũng đều thấy mới lạ, dường như hai mắt cũng không đủ để dùng.

Chợ ở nơi này có chút khác biệt so với kinh thành, nơi này có rất nhiều người Hồ, chỉ là những người Hồ này đều không thể xinh đẹp bằng cái vị đang ở bên cạnh Tú Anh đây.

Tú Anh không nhịn được mà giương mắt nhìn Công Chúa ở bên cạnh.

Hôm nay Công Chúa mặc y phục của nam tử, nói cách khác thì, rốt cuộc hắn cũng đã mặc nam trang.

Chẳng qua hắn không gỡ bỏ súc cốt công (*) mà vẫn giữ nguyên vóc dáng nữ nhân ngày thường, sau đó mặc nam trang vào.

(*) Bê: Súc cốt công chính là cái món xếp khớp xương cổ hay xương vai cho người nhỏ với thấp bớt lại, khi đi tắm ở chương 30 có đoạn tả Công Túa giật giật cổ để gỡ khớp xương ra đó.

Mặc nam trang khiến Công Chúa giảm đi một phần xinh đẹp, nhưng lại cộng thêm mấy phần phong lưu.

Hôm nay hắn mặc một kiện áo bào màu xanh đậm, ống tay áo thêu hải đường huyền sắc, một thân tối màu càng tôn lên khuôn mặt trắng như ngọc.

Có huyết thống người Hồ nên dù Công Chúa mặc nam trang thì cũng vẫn tuấn mỹ hơn rất nhiều so với nam nhân bình thường.

Hốc mắt hắn rất sâu, đôi mắt màu trà kia tựa như sao trời, chỉ nhìn thôi cũng biết đây là một con người trác tuyệt.

Tú Anh phát hiện thấy có rất nhiều cô nương trẻ đều nhìn Công Chúa.

Dân chúng ở nơi này cởi mở hơn kinh thành, nữ nhân đều rất bạo dạn, có một vài người khi gặp ý trung nhân đều sẽ mạnh dạn tiến lên bày tỏ niềm ái mộ của mình.

Tuy nhiên dù Công Chúa có tướng mạo rất đẹp, nhưng trên mặt lại phảng phất chứa sát khi, đủ để bức lui bất cứ cô nương nào muốn lại gần.

Công Chúa xoay mặt lại, nhanh chóng bắt được ánh nhìn trộm của Tú Anh.

Hắn nhếch miệng, đôi môi đỏ bừng mở ra: "Nhìn cái gì?"

"Nhìn pháo hoa."

Tú Anh đưa tay chỉ về phía pháo hoa đang bắn ở xa xa.

Công Chúa quay đầu nhìn thử, dường như không thấy hứng thú cho lắm, rất nhanh sau đó liền thu hồi tầm mắt.

"Đằng trước đang ném tú cầu đó, mau đi qua nhìn một chút."

Tú Anh đột nhiên nghe được câu này, sau đó rất nhiều người xung quanh bắt đầu chạy về đằng trước, hứng thú của nàng cũng nổi lên.

"Ném tú cầu? Công..." Nàng vội dừng lại, nhớ ra hiện tại đang ở ngoài cung.

Công Chúa lẳng lặng nhìn Tú Anh.

"Nếu không chúng ta cũng đi xem?" Tú Anh thấp giọng.

Công Chúa bất động, vẫn nhìn Tú Anh.

Tú Anh cắn cắn môi, chỉ có thể nói: "Phu quân, chúng ta đi xem thử có được không?"

Bấy giờ Công Chúa mới nhẹ nhàng hạ mắt: "Được rồi."

Tú Anh không nhìn thấy, Công Chúa lặng lẽ đỏ lỗ tai.

***

Sau khi bọn họ xuất cung, Công Chúa mượn lý do "nhiều người sợ lạc" nên cứ luôn nắm tay Tú Anh.

Ban đầu Tú Anh không tình nguyện, bị đối phương liếc một cái, lập tức ngoan ngoãn để cho dắt.

Lúc này, Tú Anh nghe thấy được đi xem náo nhiệt nên vui vẻ dắt tay Công Chúa đi về phía trước.

Công Chúa hơi sửng sốt, mắt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chung một chỗ, miệng khẽ nhếch lên.

Tú Anh kéo Công Chúa tới dưới lầu nơi ném tú cầu.

Đây là một quán rượu, nghe những người xung quanh nói thì có một đại phú hộ cố ý bao trọn quán rượu này cho tiểu thư nhà bọn họ ném tú cầu chọn rể.

Lầu hai của quán rượu quả nhiên có một đám người đang đứng, một người trong đó mặc giá y đỏ rực, mặt mũi xinh đẹp, có lẽ chính là vị tiểu thư muốn ném tú cầu chọn rể kia.

Vị tiểu thư kia cầm tú cầu trong tay, hình như có chút do dự chưa quyết được.

Tú Anh đứng lẫn trong đám người, nàng chưa từng xem qua chuyện này, nên cũng tò mò muốn biết trái tú cầu của vị tiểu thư kia sẽ đập trúng ai.

Công Chúa hơi nhăn mày, rõ ràng không cảm thấy hứng thú với chuyện này.

Hắn đưa tay ra ôm Tú Anh vào trong ngực, tránh cho Tú Anh bị người khác xô vào.

Xung quanh đều là nam nhân, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Vị tiểu thư lướt mắt nhìn khắp nơi, không biết nàng ta nhìn thấy cái gì, bỗng hai mắt sáng lên, dùng sức ném thật mạnh tú cầu xuống.

Tú Anh vốn đang vô cùng chờ mong thì đột nhiên thấy tú cầu bay về phía bên này, nàng ngây ngẩn cả người.

Công Chúa thoáng thấy cảnh đó bèn ôm Tú Anh lùi về sau mấy bước, đám người xung quanh nhìn thấy tú cầu bay về bên này thì cũng nhao nhao xông tới.

Tú Anh kêu lên một tiếng: "Tú cầu!"

Giọng Công Chúa vang lên bên tai nàng: "Cũng không phải là tú cầu của nàng, nàng kích động cái gì?"

Hắn không kiên nhẫn nữa, trực tiếp kéo Tú Anh đi ra khỏi đám đông.

Lúc Tú Anh bị kéo ra còn nghe thấy tiểu thư kia hô to: "Không phải cho các ngươi."

Nàng quay đầu nhìn lại, bây giờ đã không còn thấy tú cầu ở đâu nữa.

***

Công Chúa kéo Tú Anh đi nhanh về phía trước, mãi cho tới khi hắn nhìn thấy một gian hàng bán mặt nạ.

Công Chúa nhìn thấy, liền cứ thế dắt Tú Anh đi đến.

Chủ gian hàng là một nữ nhân chừng bốn mươi tuổi, bà ta nhìn thấy Công Chúa bất phàm liền biết ngay người tới là khách quý, bà ta cười híp mắt nói: "Khách quan mua mặt nạ sao? Mặt nạ chỗ ta là tốt nhất đó."

Bà ta lại nhìn Tú Anh đứng cạnh Công Chúa: "Đây là nương tử của khách quan? Ôi chao, thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."

Trong mắt Công Chúa chợt loé lên ý cười, sát khí trên mặt cũng ngay lập tức biến mất, bà chủ nhìn thấy liền sợ run người.

Cả đời bà vào Nam ra Bắc, nói thật là vẫn chưa bao giờ nhìn thấy vị lang quân nào anh tuấn đến vậy.

Công Chúa cầm một chiếc mặt nạ trắng thuần lên, so với mặt nạ thì dường như tay Công Chúa còn trắng hơn một ít.

Hắn cầm lên nhìn thử, rồi lại buông xuống.

Sau đó hắn cầm lên một chiếc mặt nạ quỷ, muốn đeo lên cho Tú Anh.

Tú Anh bất mãn: "Quá xấu."

Công Chúa chớp mắt: "Vốn dĩ nàng cũng khó coi."

Tú Anh im lặng nín thở, ngón tay nàng chỉ chỉ vào một chiếc mặt nạ khác: "Thiếp muốn cái đó."

Công Chúa nhìn theo hướng tay nàng, đó là một chiếc mặt nạ Tất Phương điểu màu đỏ thắm.

Bà chủ vội vàng cười nói: "Chiếc mặt nạ này chỉ có duy nhất một chiếc, chất liệu cũng tốt nhất, tiểu nương tử thật là tinh mắt."

Công Chúa nhìn nhìn chiếc mặt nạ ác quỷ trong tay, cuối cùng tự mình đeo lên, sau đó đeo cho Tú Anh chiếc mặt nạ Tất Phương điểu.

Thấy Tú Anh chỉ còn lộ ra một đôi mắt, hắn có chút hài lòng gật gật đầu, ném một thỏi bạc cho bà chủ rồi kéo Tú Anh đi.

Tú Anh đưa tay sờ vào mặt nạ trên mặt, nàng quay sang nhìn Công Chúa, sau khi Công Chúa đeo mặt nạ ác quỷ lên thì các cô nương trên đường không còn nhìn trộm hắn nữa.

"Đẹp không?" Nàng hỏi mặt nạ trên mặt mình.

Công Chúa liếc nàng một cái: "Xấu xí."

Tú Anh quay mặt đi, không thèm nói chuyện với Công Chúa.

***

Người trên phố càng ngày càng đông.

Công Chúa dắt Tú Anh đi lên một cây cầu, Tú Anh phát hiện có vẻ như trên cầu đều là các đôi nam nữ.

Bọn họ buộc dải lụa hồng vào tay nhau sau đó gỡ ra buộc lên thành cầu.

Mà đầu cầu có một gian hàng, trong gian hàng là một lão nhân, ông đang bán những dải lụa hồng kia.

Công Chúa dắt Tú Anh tới.

Lão nhân nhìn thấy Công Chúa liền cười nói: "Vị công tử này mua hai dải đi, có thể đề chữ lên, đề chữ xong sẽ buộc lên thành cầu."

Tú Anh không hiểu lắm khi tại sao lại phải buộc lên thành cầu.

Nhưng Công Chúa đã cầm một cây bút từ gian hàng, hắn nhanh chóng đề chữ lên hai dải lụa hồng kia.

Nét chữ của Công Chúa cứng cáp hữu lực, hệt như rồng bay, hình như hắn đang viết thơ.

Tú Anh căn bản nhìn mà chẳng hiểu gì, còn Công Chúa thì sau khi viết xong, đưa tay cầm lấy tay Tú Anh.

"Á, đau!" Công Chúa vén mặt nạ của mình lên, đút ngón trỏ của Tú Anh vào trong miệng cắn một cái, đau đến mức làm Tú Anh kêu thét.

Công Chúa làm như không nghe thấy gì, tiếp tục cầm ngón trỏ của nàng ấn lên hai dải lụa hồng, xong xuôi hắn mới buông tay Tú Anh ra, rồi cũng cắn rách ngón trỏ của mình, ấn dấu tay xuống.

Làm xong hết mọi việc, hắn liền cầm dải lụa hồng lên, loại mực này khô rất nhanh, đại khái là đã được đặc chế rồi.

Công Chúa lấy một dải lụa buộc vào cổ tay Tú Anh, dải còn lại thì đưa cho Tú Anh: "Buộc vào cho ta, nương tử."

Hai từ đằng sau trầm thấp nhẹ bẫng.

"Tại sao muốn buộc cái này?" Tú Anh khó hiểu.

"Để cầu phúc."

Tú Anh ồ một tiếng, nhận lấy dải lụa hồng buộc vào cho Công Chúa.

Công Chúa nhìn dải lụa hồng trên cổ tay, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Hắn cầm một thỏi bạc đưa cho lão nhân bán hàng.

Ông chủ nhìn thấy thì kêu: "Cái này quá nhiều, lão đầu ta không có bạc thối lại."

"Không cần thối." Công Chúa đeo lại mặt nạ lên mặt mình, một lần nữa kéo Tú Anh đi lên cầu.

Tú Anh hồ đồ ngơ ngác, nhìn Công Chúa gỡ hai dải lụa hồng ra, buộc lại với nhau, rồi buộc lên thành cầu.

"An Nương, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau."

Sau lưng Tú Anh truyền tới một giọng nam.

Nam nhân kia và cô nương bên cạnh hắn ta cũng buộc dải lụa hồng.

Tú Anh nhìn một hồi, quay đầu lại thấp giọng hỏi Công Chúa: "Cái này thật sự là để cầu phúc sao?"

"Dĩ nhiên." Công Chúa đáp rất mau.

Tú Anh liếc đôi tai hơi ửng đỏ của Công Chúa.

Hôm nay không lạnh, sao lỗ tai Công Chúa lại bị đông đỏ nhỉ, thật là kỳ quái.

***

Sau khi buộc chắc Công Chúa liền dẫn Tú Anh xuống cầu, Công Chúa còn mua cho Tú Anh một món đồ chơi nhỏ làm bằng đường, là một con hổ.

Tú Anh cầm lấy có chút mừng rỡ.

Nàng đẩy mặt nạ lên một chút, một ngụm cắn mất cái đầu hổ.

Nàng chăm chú gặm con hổ, không hề nhận ra lúc này bọn họ càng đi càng xa.

Đến khi nàng nhận ra thì bọn họ đã đứng bên bờ sông.

Hai bên bờ sông được thắp rất nhiều đèn, ánh đèn đỏ rực nối thành một dải lụa hồng bất tận.

Mặt trăng sáng rỡ in bóng trên mặt sông, sóng nước lăn tăn như đánh vỡ sao trời.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang tập trung trong các con phố, hầu như không có người nào chơi ở bờ sông.

Công Chúa dừng bước, hắn xoay người nhìn Tú Anh.

Tú Anh vẫn còn đang nhai đồ chơi làm bằng đường, phát hiện thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, nàng liền ngẩng đầu lên.

Tú Anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy Công Chúa lấy mặt nạ ác quỷ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt đẹp như tranh, giống như tiên tử.

Hắn nâng mặt Tú Anh lên, cúi đầu xuống.

Ánh trăng bên sông dịu dàng soi bóng lên hai người, bóng dáng hai người như quấn lại với nhau, hoà vào chung một chỗ.

Hai chiếc mặt nạ rơi trên mặt đất, trên đất còn có cả con hổ đồ chơi mà Tú Anh mới ăn được một nửa.

***

"Không... Muốn."

Khi hai đôi môi ma sát với nhau, Tú Anh lúng búng nói ra được một câu, sau đó những lời còn lại liền cứ thế bị nuốt xuống.

***

Tú Anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng nhìn người đang dính sát vào người nàng, muốn tách rời khỏi nụ hôn của đối phương.

Nhưng không tài nào tránh được, giống như là nước mưa, dính lấy toàn thân nàng.

"Công Chúa..." Tú Anh đưa tay đẩy đối phương, rất nhanh sau đó hai tay bị khống chế.

Ngón tay thon dài của đối phương dễ dàng nắm được cổ tay nàng.

Bây giờ Tú Anh mới ý thức được một điều rõ ràng, cho dù đối phương giả nữ nhiều năm như vậy, nhưng bản chất thật ra vẫn là một nam nhân.

Sức lực của nam nhân và nữ nhân cách xa nhau, đời trước Tú Anh chưa bao giờ ý thức được điều này.

Sợi tóc của đối phương rũ xuống cổ nàng, ngưa ngứa.

Nàng mơ màng đưa tay ra, nhìn thấy mình nắm được một lọn tóc.

Lọn tóc trong tay mềm mại suôn thẳng, không giống với tóc của nàng, đuôi tóc còn gợn sóng.

Tóc của đối phương đen nhánh như sa tanh, nổi bật trong bàn tay trắng nõn của Tú Anh, càng trở nên sáng bóng mượt mà.

Phía trên vang lên một tiếng cười khẽ.

Tú Anh mở to đôi mắt phượng nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt màu trà như ẩn như hiện trước mắt, trên đôi môi đỏ mọng kia còn có vệt nước khả nghi.

"Bảo nàng đừng uống rượu ngọt, nàng lại càng muốn uống." Đối phương thấp giọng mắng nhẹ một câu.

Tú Anh hơi xoay mặt, cọ cọ vào gối đầu bên dưới, cất giọng ngơ ngác: "Nơi này là nơi nào? Chúng ta về rồi sao?"

"Chưa, bây giờ vẫn ở bên ngoài." Công Chúa nhìn đôi mắt long lanh trên gương mặt đỏ ửng của Tú Anh, một lần nữa cúi đầu xuống, hắn cắn cắn lỗ tai Tú Anh, nói thầm: "Tối nay không về nữa, có được hay không?"

-------oOo-------

Chương 42: "Điện hạ, nô tỳ đã chuẩn bị canh tránh tử."

Tú Anh chậm rãi chớp mắt, cảm thấy lỗ tai mình hơi ngứa, nàng khó chịu xoay xoay đầu: "Không..." Một lần nữa môi lại bị lấp kín.

Nàng biến thành một viên đường, mặc cho đối phương tuỳ ý gặm cắn.

***

Hôm sau, lúc Tú Anh tỉnh lại thì cảm thấy thân thể khá thoải mái.

Nàng mở mắt ra, vừa định gọi Thải Linh thì bỗng phát hiện bài trí trong phòng vô cùng xa lạ.

Nàng hơi sửng sốt, lúc đang muốn ngồi dậy thì bị một bàn tay đặt ngang hông ngăn lại.

Tú Anh nhìn lên chủ nhân của bàn tay kia, lúc này chủ nhân của bàn tay cũng mở mắt ra, đôi mắt màu trà có chút ngái ngủ.

Công Chúa mặc một kiện áo trong trắng như tuyết, hắn nhìn thấy Tú Anh ở bên cạnh, đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó cũng ngồi dậy: "Bội Lan."

Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra.

Bên ngoài truyền tới giọng Bội Lan.

"Nô tỳ thỉnh an Công Chúa, Công Chúa nên dậy rồi."

"Ừ."

Bội Lan xoay người nhìn cung nữ đi đằng sau.

Mấy cung nữ kia cúi thấp đầu mang đồ vào.

Do thời gian trước Cung ma ma bị bệnh, ở lại phủ Công Chúa, nên bây giờ mọi sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày của Công Chúa đều do nàng ta phụ trách.

Nàng ta đã tự mình kiểm tra đồ khi ở ngoài cửa, không thiếu cái gì.

Trong giường vang lên tiếng nói, sau đó Công Chúa xuống giường.

Hắn đi tới trước mặt cung nữ đứng đầu, Bội Lan vội vàng bưng nước cho Công Chúa súc miệng, sau đó dâng lên bàn chải lông ngựa để chải răng.

Chờ khi Công Chúa rửa mặt xong, nàng ta lại khoác áo lên cho Công Chúa.

Lúc Bội Lan cúi đầu thắt đai lưng cho Công Chúa, nàng ta nhẹ giọng nói: "Hôm nay Phò Mã chờ Công Chúa ở thư phòng."

Công Chúa ừm một tiếng: "Ngươi bảo khi nào hắn dùng bữa sáng xong thì tới."

"Vâng." Sau cùng Bội Lan giúp Công Chúa đội ngọc quan lên.

Xong xuôi các cung nữ nối đuôi nhau đi ra, bấy giờ Bội Lan mới nói: "Hôm nay điện hạ có luyện võ không?"

"Có." Hắn nói xong câu này thì nhìn về phía giường: "Ngươi đưa nàng trở về."

"Vâng." Bội Lan hơi ngừng lại, ép giọng xuống thấp hơn: "Điện hạ, nô tỳ đã chuẩn bị canh tránh tử." (Bê: tránh thai đó mà nghe tránh thai hiện đại quá nên Bê giữ nguyên từ gốc là tránh tử - tử trong hài tử)

Công Chúa nghe vậy thì nhìn Bội Lan một cái, Bội Lan vội vàng quỳ xuống: "Là nô tỳ nhiều chuyện, cầu điện hạ tha mạng."

"Không coi là nhiều chuyện, chẳng qua hiện tại vẫn tạm thời chưa cần đến." Công Chúa cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Bội Lan nghe hiểu, mãi khi Công Chúa đi xa hẳn nàng ta mới đứng lên.

Nàng ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía giường, theo như hiểu biết của nàng ta, cô nam quả nữ ở chung một phòng suốt đêm vậy mà lại không phát sinh chuyện kia.

Nàng ta đi tới mép giường, hành lễ: "Bội Lan thỉnh an Ngũ di nương. Ngũ di nương muốn ngủ thêm một lát nữa hay là dậy luôn bây giờ?"

Rất lâu sau đó bên trong giường mới vang lên giọng nói: "Ta muốn tắm."

"Vâng." Bội Lan đưa tay vén màn giường lên, móc lại, cho dù nàng ta là nữ nhân nhưng cũng bị một màn diễm lệ trước mắt làm cho kinh ngạc một phen.

Tú Anh nằm trên giường, xiêm áo không chỉnh tề, mái tóc đen tán loạn, cổ áo nàng hơi trễ xuống, có thể nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết.

Bởi vì nàng say rượu nên sắc mặt còn có chút ửng hồng, đôi mắt phượng ướt át long lanh.

Bội Lan rũ mắt, mặc dù nói phấn đỏ để lâu cũng khô thành bụi đất, nhưng mà bảo bối ở trên giường kia, có nam nhân nào mà không động tâm, huống hồ bảo bối này còn được để ý từ trước khi vào phủ.

Tú Anh ngồi dậy, xoa xoa cổ mình, nàng nhìn khắp nơi nhưng không nhìn thấy y phục của mình đâu, liền quay sang nhìn Bội Lan.

Bội Lan hiểu ý, giải thích: "Đêm qua khi trở về Ngũ di nương say rượu, y phục kia bị cành cây làm rách một lỗ to, nên đều đã bị vứt đi, là Công Chúa ra lệnh."

"Phải không? Ta uống say?"

Bội Lan gật đầu.

Vậy mà Tú Anh hoàn toàn không nhớ một chút gì, nàng chỉ biết sau khi nàng rời khỏi bờ sông thì nhìn thấy một sạp hàng bán rượu ngọt nên nằng nặc đòi uống.

Công Chúa không ngăn được nàng, đành để cho nàng uống.

Sau đó dường như có một đôi mắt thấp thoáng trước mặt nàng, nhưng tại sao khi trở về nàng lại hoàn toàn quên mất.

"Ồ, vậy phiền cô nương giúp ta lấy một bộ y phục tới."

Bội Lan gật đầu, Tú Anh nhìn thấy Bội Lan đi tới ngăn tủ của Công Chúa, mở hộc tủ ra, lấy một bộ y phục từ trong đó ra ngoài.

Bội Lan cầm bộ y phục quay lại: "Bộ y phục này được may theo kích cỡ của Ngũ di nương, vẫn còn mới nguyên, Ngũ di nương cứ yên tâm mặc."

Tú Anh cảm thấy kỳ quái, tại sao nơi này của Công Chúa lại có y phục vừa với kích cỡ của nàng?

Nhưng Bội Lan đã trải y phục ra nên Tú Anh cũng không hỏi lại, để cho Bội Lan hầu hạ mặc y phục.

Sau đó, Bội Lan cũng hầu hạ Tú Anh rửa mặt và trang điểm.

Bội Lan hầu hạ rất tốt, cuối cùng đưa Tú Anh tới phòng tắm.

"Công Chúa đã dặn, từ nay về sau phòng tắm này Ngũ di nương cứ tuỳ ý sử dụng." Bội Lan nói.

Tú Anh biết Công Chúa sẽ dậy sớm luyện võ, cho nên cũng không lo lắng đối phương sẽ đến vào lúc này.

Nàng tắm rửa khoảng nửa canh giờ, một lần nữa thay y phục rồi quay về phòng mình.

***

Thải Linh thấy Tú Anh liền vội vàng chào đón, nàng ta hành lễ với Tú Anh, lại hành lễ với Bội Lan ở phía sau.

"Hôm qua Công Chúa mời Ngũ di nương tới uống rượu, Ngũ di nương say nên ngủ lại chỗ của Công Chúa." Bội Lan nói xong, quay lại cầm một chiếc hộp màu đỏ từ tay cung nữ đứng sau: "Đây đều là những thứ Công Chúa ban thưởng cho Ngũ di nương, Thải Linh ngươi hãy cất đi, đồ ở bên trong đều không phải vật tầm thường."

"Vâng." Thải Linh vội vàng nhận lấy.

Lúc này Bội Lan mới cười nói với Tú Anh: "Ngũ di nương, lát nữa điểm tâm sẽ được mang đến, người chờ một chút sẽ có. Nô tỳ còn phải quay về hầu hạ Công Chúa, không thể ở lại lâu."

"Cô nương nên trở về đi thôi." Tú Anh cũng không thấy quen khi Bội Lan hầu hạ nàng, chỉ hy vọng nàng ta mau mau rời đi.

Sau khi Bội Lan rời đi, Thải Linh đi vòng quanh Tú Anh mấy vòng, cuối cùng đưa tay ra đỡ lấy cánh tay Tú Anh: "Ngũ di nương, người có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?"

"Không có." Mà đúng là lạ, bình thường khi nàng uống rượu thì ngày hôm sau đều bị đau đầu, nhưng hôm nay không những không đau mà ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, còn thoải mái hơn nhiều so với mấy ngày trước.

Mắt Thải Linh hơi loé sáng: "Ngũ di nương hoàn toàn không cảm thấy chân đặc biệt mỏi, hoặc đau nhức nhiều nơi?"

Tú Anh lắc đầu: "Có chuyện gì sao?"

"Không sao." Thải Linh vội nói.

Tú Anh cảm thấy Thải Linh thật là kỳ lạ, cả ngày hôm đó đều cứ len lén nhìn nàng, khi bị nàng bắt gặp liền vội vàng quay mặt đi.

Hỏi nàng ta có chuyện gì, nàng ta đều nói không sao.

***

Tú Anh nhìn chiếc hộp đỏ mà Bội Lan đưa cho, bên trong đều là đồ trang sức đủ mọi kiểu dáng.

Tú Anh thầm tính toán trong lòng, đem những thứ này đi bán, nhất định nửa đời còn lại của nàng đều không phải lo cơm áo.

Nàng chờ ngày Hoàng Thượng lên đường rời khỏi Hành Cung, như vậy nàng mới có cơ hội trốn đi.

Vậy nhưng trước khi rời khỏi Hành Cung, đã có một chuyện lớn xảy ra.

Thái Tử điện hạ đua ngựa bị té ngã, ngự y túc trực ở bên cạnh Thái Tử bảy ngày bảy đêm nhưng Thái Tử vẫn trở thành tàn phế, hắn không thể đứng lên được nữa.

Hoàng Thượng bi thương muốn chết, hạ chỉ chém toàn bộ những người cùng đua ngựa với Thái Tử ngày hôm đó.

***

Thái Tử nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên nóc giường.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân hắn cũng không thèm để ý.

Người tới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn: "A Chương."

"Nàng tới làm cái gì?"

"Thiếp là Thái Tử Phi của chàng, tại sao thiếp lại không thể tới?"

Người vừa tới có dung mạo xinh đẹp, Thái Tử liếc mắt nhìn qua đối phương một cái rồi cất tiếng cười lạnh: "Nàng ăn mặc như vậy để sang đây cười vào mặt cô hay sao?"

Hôm nay Thái Tử Phi ăn mặc rất hoa lệ, hốc mắt nàng ta hơi đỏ: "A Chương, thiếp không hề cười nhạo chàng, nhất định Phụ Hoàng sẽ điều tra rõ chuyện này."

"Điều tra?" Thái Tử cười lạnh: "Phụ Hoàng đem toàn bộ người có liên quan tới ngày hôm đó giết sạch, đó là đang muốn điều tra sao? Cô vừa bị phế, liền ngay lập tức trở thành con cờ vô dụng."

Nói đến đây, hắn đột nhiên trở nên kích động, xông đến túm lấy Thái Tử Phi: "Nàng đi tìm Mẫu hậu, bảo Mẫu hậu tới Hành Cung."

"A Chương, Mẫu hậu vẫn luôn bị bệnh, sao chàng có thể bảo người tới đây?"

Mẫu hậu trong miệng Thái Tử chính là Hoàng Hậu.

Những năm này Hoàng Hậu ít khi quản lý đến những chuyện khác, cả năm đều ăn chay niệm Phật.

Bởi vì thân thể không tốt, quãng đường tới Hành Cung xa xôi vất vả như vậy bà cũng miễn không đi.

Thái Tử nhìn Thái Tử Phi đầy căm tức: "Cô là nhi tử của bà ấy, bây giờ bà ấy mà bỏ mặc cô thì vị trí Thái Tử này cô không thể ngồi vững. Sao Thái Tử có thể là một người tàn phế được."

Tay hắn chợt nắm chặt, dùng sức nện vào thành giường: "Kim Thái Hanh, chắc chắn là Kim Thái Hanh, nhất định cô phải giết hắn!"

"A Chương." Thái Tử Phi nhìn Thái Tử, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn: "Chàng chớ nghĩ bậy, sao Thái Hanh có thể hại chàng. Dù sao Thái Hanh cũng chỉ là một Công Chúa, còn là một Công Chúa đã gả ra ngoài, chàng bị thương thì muội ấy được lợi gì?"

Thái Tử Phi nhẹ giọng: "Gần đây Nhị hoàng tử thường hay đến chỗ Phụ Hoàng, A Chương, chàng phải tỉnh táo lại đi."

Thái Tử làm như không nghe thấy, Thái Tử Phi thở dài: "Hôm khác thiếp sẽ quay lại thăm chàng, chàng cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ."

***

Nàng ta đứng dậy rời khỏi phủ điện của Thái Tử, cung nữ bên ngoài tiến lên đón.

"Chuẩn bị kiệu đến Tàng Thư Các."

"Vâng, Thái Tử Phi."

Cung nhân bên dưới chuẩn bị kiệu rất nhanh.

Thái Tử Phi vừa ngồi lên kiệu liền cười thành tiếng.

Chiếc khăn tay mà nàng ta vừa dùng để lau mồ hôi cho Thái Tử bị ném thẳng xuống đất, thậm chí nàng ta còn giơ chân lên giẫm đạp.

Mười bốn năm, năm ấy nàng ta mười bốn tuổi, được gả cho Thái Tử.

Năm ấy Thái Tử mười sáu tuổi, vốn dĩ tất cả đều tốt đẹp, nàng ta quản lý chi tiêu tại Đông Cung, còn hắn làm một tấm gương sáng, dưới một người trên vạn người.

Phu thê hoà thuận, ân ái vô cùng, cho đến khi nàng ta phát hiện ra sự quái đản của Thái Tử.

Hắn luôn rất thích đùa bỡn với những phụ nhân đã lập gia đình, thậm chí ngay cả nữ đầu bếp hèn mọn trong Đông Cung hắn cũng phải chấm mút cho được, tất cả những điều này đã khiến Thái Tử Phi muốn nôn mửa.

Chưa bao giờ nàng ta dám nghĩ tới chuyện người phu quân ôn nhu lễ độ trước mặt mọi người lại là kẻ biến thái như vậy.

Nàng ta bắt đầu cự tuyệt thân mật với Thái Tử, nhưng Thái Tử là ai chứ? Hắn còn có thể để những tên hoạn quan dơ bẩn đè lên tay mình, rồi còn...

Thái Tử Phi nhắm hai mắt lại, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Hài tử của nàng ta năm nay mười ba tuổi, đã đủ tuổi để gánh vác trách nhiệm nặng nề của cha mình.

Nàng ta cần phải viết thư về cho nhà đẻ, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Ngay cả Hoàng Hậu bên kia cũng vậy, nàng ta phải nghĩ cách để Hoàng Hậu vứt bỏ đứa con này.

***

"Thái Tử Phi, đã đến Tàng Thư Các rồi." Cung nhân bên ngoài hồi bẩm.

Thái Tử Phi xuống kiệu, nàng ta nhìn quanh một vòng: "Liễu Thanh, ngươi theo ta đi vào, những người khác chờ ở ngoài."

"Vâng, thưa Thái Tử Phi."

Liễu Thanh đỡ Thái Tử Phi đi vào trong Tàng Thư Các.

Tàng Thư Các này có tổng cộng bảy tầng, từ tầng một đến tầng sáu đều là nơi lưu trữ sách, còn tầng bảy lại có một gian phòng rộng rãi, là nơi dùng để tiếp khách.

Hơn nữa đứng ở tầng bảy của Tàng Thư Các còn có thể nghe được động tĩnh ở các tầng bên dưới.

Dù chỉ là bước chân của một người, tầng bảy đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Thái Tử Phi bảo Liễu Thanh ở lại tầng sáu, một mình nàng ta đi lên tầng bảy.

Sau khi lên tới nơi, nàng ta nhìn thấy một người đứng đưa lưng về phía mình.

Vóc dáng người nọ rất cao, đang đứng ở lan can lầu bảy.

"Thái Hanh." Thái Tử Phi vội gọi.

Người được nàng ta gọi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt màu trà không có cảm xúc gì.

"Hoàng tẩu."

Thái Tử Phi tiến lên đằng trước: "Ta đã tới xem hắn, bây giờ hắn vẫn một mực hoài nghi là muội ra tay, ta sợ sẽ xảy ra chuyện xấu, phải làm thế nào?"

Công Chúa nhếch môi, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: "Hoàng tẩu ra tay, sao còn tới hỏi ta? Ngươi làm việc lớn gan như vậy, Thái Hanh vô cùng bội phục."

"Là muội bảo ta có thể làm..." Thái Tử Phi cảnh giác nhìn xung quanh, đem lời còn lại nuốt xuống: "Thái Hanh, muội nói muội sẽ giúp ta, liệu bây giờ Phụ Hoàng có điều tra kỹ chuyện này hay không?"

"Không biết." Công Chúa ung dung nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì đêm Thất Tịch, Thái Tử không ở tại Đông Cung, mà ở Vinh Hỉ Cung.

Thái Tử Phi vừa nghe thấy mấy chữ Vinh Hỉ Cung thì kinh ngạc: "Đó không phải là... Sao hắn lại hồ đồ như vậy?"

Hồi đầu năm nước Chu có dâng tới một cặp tỷ muội song sinh, Hoàng Thượng mừng rỡ, trực tiếp phong làm Ngọc mỹ nhân và Quỳnh mỹ nhân.

Lần này tới Hành Cung cũng dẫn theo cặp tỷ muội này, còn đặc biệt ban cho Vinh Hỉ Cung.

Thái Tử Phi ngàn vạn lần không ngờ Thái Tử lại to gan tới mức như vậy, nàng ta hít một ngụm khí lạnh.

Khi vẫn còn chưa kịp khôi phục lại bình tĩnh thì Công Chúa nhẹ giọng nói: "Trùng hợp là, khi Thái Tử rời khỏi Vinh Hỉ Cung đã bị hai hoàng huynh bắt gặp. Trong khoảng thời gian này ngươi đừng làm bất cứ chuyện gì khác, Thái Hanh sẽ dọn sạch sẽ mọi chuyện cho Hoàng tẩu. Nhưng Hoàng tẩu nên nhớ, lần sau vẫn còn như vậy thì đừng trách Thái Hanh không khách khí."

Hắn nhìn Thái Tử Phi bằng ánh mắt lạnh như băng, Thái Tử Phi cảm nhận được nỗi sợ hãi, vội lùi về đằng sau mấy bước.

***

Sau khi Tú Anh biết tin Thái Tử bị tàn phế, ban đầu thì cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền trở nên vui vẻ.

Lúc tắm nàng cũng không nhịn được mà cười khẽ, vừa cười vừa xướng khúc hát mà Diệp ma ma đã dạy nàng.

Tắm xong, nàng đứng dậy, đang muốn mặc y phục thì chợt nghe được một thanh âm: "Sao lại không hát nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me