LoveTruyen.Me

Sunsun The Gioi Quy Tac

Nhà vệ sinh tầng một.

Thi thể của Lý Dĩnh nằm sõng soài, mặt đất phủ đầy máu, chảy lênh láng xuống từ cổ của cô.

Phía bên phải cổ của Lý Dĩnh có một vết thương đang rỉ máu, cách thanh quản, nơi có động mạch hai đốt ngón tay.

Căn cứ vào kích thước lỗ máu và bề mặt vết thương, có thể dễ dàng nhận định hung khí giết người chính là chiếc đũa biến mất trong bữa sáng.

Phác Thành Huấn ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng thi thể. Lúc cái xác bị lật lại, Kim Thiện Vũ có thể thấy trên gương mặt cô ta đang nở nụ cười với cậu, hệt như lúc Vương Đạc chết vậy.

Không một ai nhận ra tình hình đó, kể cả Phác Thành Huấn, người đang kiểm tra dấu vết ở cự ly gần.

Kim Thiện Vũ nhìn xác chết, cảm giác nghi ngờ tràn đầy trong lòng mới khi nãy thôi giờ đây đã bị cái thi thể đang nhìn chằm chằm này phân tán.

Lý Dĩnh chết rồi?

Tại sao Lý Dĩnh lại chết?

Tại sao quái vật 7-7 lại giết Lý Dĩnh chứ?

Nếu Lương Trinh Nguyên là quái vật 7-7 thì Lý Dĩnh chính là đối tượng tình nghi do cậu ta bịa đặt cực kì hoàn hảo cơ mà, khiến cho cả Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn chưa từng dám buông bỏ nghi ngờ với Lý Dĩnh.

Nhưng giờ, Lý Dĩnh chết rồi?

Trong lòng Kim Thiện Vũ trở nên hỗn loạn, nhưng cậu vẫn phải bình tĩnh quan sát Lương Trinh Nguyên và Chu Linh Linh, cả người Chu Linh Linh run rẩy, hai mắt cô đỏ bừng. Thỉnh thoảng lại quay ra nhìn thi thể của Lý Dĩnh, nhưng nhìn xong lại khiếp sợ vội quay đầu đi.

Vẻ mặt Lương Trinh Nguyên cũng có chút sợ hãi, nhưng do Phác Thành Huấn phân công an ủi Chu Linh Linh nên cậu ta vẫn cố giả bộ bình tĩnh.

Chu Linh Linh là người đầu tiên phát hiện Lý Dĩnh chết, nhưng họ vẫn không thể tra hỏi được gì. Chu Linh Linh bị đả kích quá lớn, mỗi lần Phác Thành Huấn gặng hỏi là cô lại ôm đầu gào thét.

Lúc này, Lương Trinh Nguyên hỏi Chu Linh Linh: "Chị Linh Linh, em... hay em đưa chị về phòng trước nhé."

Ở lại đây lâu chỉ càng thêm sốc, huống chi còn có vũng máu tươi nhớp nháp dưới sàn nhà, riêng việc ngửi thấy mùi máu tanh tưởi ấy đã khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi.

Hai mắt Chu Linh Linh đỏ ửng nhìn thi thể của Lý Dĩnh, cô muốn nói gì đó với với Lý Dĩnh, dù sao bọn họ cũng ở bên nhau mấy ngày hôm nay. Nhưng cuối cùng, Chu Linh Linh lại không nói gì, cô khẽ gật đầu và đồng ý với lời đề nghị của Lương Trinh Nguyên.

Thấy vậy, Lương Trinh Nguyên nói với Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn: "Đại ca, anh Thiện Vũ, em... em đưa chị Linh Linh đi nhá..."

Phác Thành Huấn quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

Lương Trinh Nguyên không hiểu ý của Phác Thành Huấn, gãi gãi đầu: "Vậy, vậy em..."

Kim Thiện Vũ thấy Chu Linh Linh nhìn xuống tay Phác Thành Huấn, tay Phác Thành Huấn nhuốm đầy máu, vết máu khiến Chu Linh Linh càng thêm khó chịu, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, vội vàng kéo góc áo Lương Trinh Nguyên, ý chỉ kêu Lương Trinh Nguyên mau đưa cô rời khỏi đây.

Lương Trinh Nguyên đành phải nói lại lần nữa: "Vậy bọn em đi trước nha, anh Thiện Vũ, hai người... cẩn thận một chút."

Nói xong Lương Trinh Nguyên ôm Chu Linh Linh rời đi, ánh mắt Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn vẫn luôn dán chặt vào bọn họ.

Phạm vi của quái vật vốn đã rất nhỏ, nhỏ đến mức giờ đây chỉ nằm trong số hai người này.

Sau khi bọn họ rời đi, Phác Thành Huấn mở vòi nước, rửa sạch tay: "Dựa vào vết thương cùng tư thế nằm của Lý Dĩnh, có thể thấy con quái vật đã tấn công cô ta từ phía sau. Em thấy biểu cảm của cô ta lúc chết không?"

Kim Thiện Vũ chỉ thấy Lý Dĩnh cười với mình, cũng không có ý định kể cho Phác Thành Huấn điều này, bèn nói dối: "Em mải suy nghĩ quá, không chú ý mất."

Cái chết của Lý Dĩnh thực sự rất kỳ lạ, cô ta chết vào ban ngày, lại còn chết trong tay của quái vật 7-7, nói Kim Thiện Vũ mất tập trung cũng không phải điều gì quá bất ngờ.

Phác Thành Huấn cũng không nghĩ nhiều, vừa rửa vết máu trên tay vừa nói: "Dựa theo 'Thang điểm đánh giá nét mặt đau khổ', lông mày cụp xuống gần mắt, trên mặt có nước mắt, khóe miệng cong lên một nửa, thuộc cấp 10 – đau dữ dội, khuôn mặt đau đớn, nhưng nhãn cầu không lồi ra, đồng tử cũng không giãn ra, chứng tỏ trước khi chết cô ta không hề hoảng sợ."

Kim Thiện Vũ lập tức hiểu được ý Phác Thành Huấn, mặc dù bị quái vật tấn công từ phía sau, nhưng những người trong Thế giới Quy tắc 7-7 đều biết đến sự kinh dị và vô lý ở đây, sao cô ta lại có thể thiếu phòng bị như vậy được.

Phác Thành Huấn vặn vòi nước, bước chân tránh đi vũng máu trên sàn nhà, bởi nơi này đã lâu chưa được lau chùi nên nếu giày của hắn giẫm phải vết bẩn, hắn sẽ cảm thấy nhớp nháp khó chịu vô cùng, dính phải nó sẽ khiến âm thanh di chuyển phát ra tiếng "bạch bạch" nghe cực kì cục.

"Quái vật bây giờ đang là con người, dù nó đánh lén sau lưng cũng không thể im lặng hoàn toàn." Phác Thành Huấn nói: "Có thể để cho lúc Lý Dĩnh chết vẫn còn bình tĩnh được như vậy, trừ khi cô ta biết sau lưng mình có người, hơn nữa còn rất an tâm giao phó phía sau lại cho người này."

Ý của Phác Thành Huấn rất rõ ràng, hắn đang ám chỉ Chu Linh Linh.

"Phản ứng vừa rồi của bọn họ thế nào?" Phác Thành Huấn hỏi: "Có bình thường không?"

Kim Thiện Vũ không nhớ vừa rồi phản ứng của Chu Linh Linh có thuộc loại phản ứng căng thẳng bình thường của con người hay không, bởi dù quái vật 7-7 có là ai chăng nữa, cái chết của Lý Dĩnh vẫn là một nghịch lý.

Nếu quái vật 7-7 là Lương Trinh Nguyên, cậu ta không cần phải giết Lý Dĩnh, dù sao cậu ta cũng từng đề cập đến tên Lý Dĩnh trước mặt Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn.

Nếu quái vật 7-7 là Chu Linh Linh, giết Lý Dĩnh chỉ khiến cô ta lên diện tình nghi số một, khiến Phác Thành Huấn bây giờ đang nghi ngờ cô.

Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm vào thi thể của Lý Dĩnh, không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Dĩnh đã bị quái vật 7-7 giết chết. Quái vật 7-7 giết chết Lý Dĩnh chắc chắn ẩn đằng sau còn có một hàm ý nào đó.

Phác Thành Huấn nói, quái vật ẩn nấp trong họ thực tế là một kẻ giám sát, mục đích của nó là dụ dỗ mọi người vi phạm vào quy tắc tử vong.

Nếu nó không thể dụ được hoặc con quái vật đó cho rằng sự tồn tại của người kia làm ảnh hưởng đến trật tự của Thế giới Quy tắc, quái vật sẽ ra tay hành động.

Lý Dĩnh rõ ràng không phải loại người khó để dụ dỗ, cho nên chỉ còn một lí do khiến quái vật giết chết Lý Dĩnh, đó là là để duy trì trật tự bình thường trong Thế giới Quy tắc.

Để duy trì trật tự bình thường trong Thế giới Quy tắc à...

Kim Thiện Vũ mím môi suy nghĩ: "Có phải Lý Dĩnh đã làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến trật tự trong Thế giới Quy tắc không?"

Phác Thành Huấn nhìn hắn: "Cô ta chẳng phải làm gì cả, đối với quái vật, mạng của cô ta chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn rồi."

Kim Thiện Vũ đột nhiên dừng lại, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, cổ tay đã bị nắm lấy.

Phác Thành Huấn kéo cậu lại, ánh mắt ra hiệu cho Kim Thiện Vũ đừng tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Kim Thiện Vũ lo lắng nói: "Nhưng..."

Nếu Lý Dĩnh vẫn còn sống và không có chuyện gì xảy ra trong Thế giới Quy tắc 7-7 lúc này, bước tiếp theo của cậu và Phác Thành Huấn là đến phòng trực ban kiểm tra màn hình camera, lợi dụng nó để tìm được quái vật 7-7.

Thế là Lý Dĩnh chết.

Cái chết của Lý Dĩnh là một diễn biến mà Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn không thể ngờ tới, phản ứng đầu tiên của Kim Thiện Vũ lúc đó có hơi choáng váng và khó tin.

Rồi họ sẽ lập tức điều tra nguyên nhân cái chết của cô, dù sao Lý Dĩnh vẫn luôn là một đối tượng mà hai người nghi ngờ bấy lâu mà.

Trên thực tế, khi Kim Thiện Vũ nghe được tin về cái chết của Lý Dĩnh, quả thực sẽ xảy ra diễn biến như vậy, cậu vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân sâu xa khiến quái vật giết chết Lý Dĩnh mà bỏ qua điểm đơn giản nhất.

Quái vật 7-7 giết chết Lý Dĩnh chỉ có một lý do – duy trì trật tự của Thế giới Quy tắc.

Cho đến nay, chỉ một thứ có thể ảnh hưởng đến sự sụp đổ của Thế giới Quy tắc, đó là màn hình camera trong phòng trực ban, vạch trần quái vật 7-7.

Vậy tại sao quái vật lại giết Lý Dĩnh, bởi vì chỉ có cái chết của Lý Dĩnh mới khiến Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn cảm thấy phi lý đến mức trì hoãn việc đến phòng trực để kiểm tra lại màn hình giám sát. Bởi cả Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn không hề nghĩ đến việc Lý Dĩnh sẽ chết vào lúc này.

Nếu Chu Linh Linh hay Từ Hạ Tri là mục tiêu bị giết, cái chết của bọn họ cũng không làm ảnh hưởng đến suy luận của Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn, bọn họ sẽ phản ứng lại rất nhanh, cho nên lúc này việc Lý Dĩnh chết chỉ là một cái cớ để con quái vật trì hoãn bọn họ.

Có lẽ lúc Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn rơi vào bẫy, quái vật 7-7 đã nhân cơ hội xóa dữ liệu camera rồi.

Kim Thiện Vũ mím môi: "Đàn anh, con quái vật này hẳn là ăn nhiều người lắm rồi đó."

Cậu cảm nhận được sự xảo quyệt của quái vật 7-7.

Cho đến bây giờ, cậu và Phác Thành Huấn vẫn chưa thể nghĩ ra cách xác định được quái vật là Lương Trinh Nguyên hay Chu Linh Linh.

Phác Thành Huấn nghi ngờ Chu Linh Linh, căn cứ vào cái chết của Lý Dĩnh, rất có sức thuyết phục. Nhưng nếu Lương Trinh Nguyên không nhắc đến Lý Dĩnh trong lời giải thích, có lẽ bây giờ hai người họ cũng không nhận ra, con quái vật 7-7 đang dùng kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, Lương Trinh Nguyên thậm chí còn đề nghị đưa Chu Linh Linh đang khó chịu về phòng nữa.

Kim Thiện Vũ đưa ra đề nghị ​​cuối cùng: "Bọn họ rời đi cũng không lâu, có lẽ quái vật 7-7 vẫn chưa có thời gian..."

Phác Thành Huấn kéo cổ tay Kim Thiện Vũ, khung xương của cậu không lớn, tay Phác Thành Huấn vừa khéo bao trọn cổ tay cậu.

Hắn cau mày, khả năng bắt chước của con quái vật này quả thực rất mạnh, nó học theo thói quen của con người và sử dụng một cách rất linh hoạt.

Phác Thành Huấn nói: "Bỏ đi, trời sắp tối rồi."

Quy tắc tử vong, nếu không ở trong phòng vào ban đêm, bạn sẽ chết.

Cho dù lúc này bọn họ có đến được phòng trực, có xem được màn hình camera cũng vô ích. Một khi vi phạm quy tắc tử vong, sẽ không còn tư cách phục bàn với quái vật nữa.

Bọn họ đã mất đi cơ hội đến phòng trực ban để kiểm tra màn hình giám sát rồi.

"Nghĩ cách khác đi." Phác Thành Huấn kéo Kim Thiện Vũ trở lại tầng ba, bảo Kim Thiện Vũ về Phòng 304, "Nhóc thiên tài, không cần tôi nhiều lời nữa nhỉ, cố gắng sống sót."

Kim Thiện Vũ gật đầu.

Trời đã tối, sau khi tạm biệt Phác Thành Huấn, Kim Thiện Vũ trở về Phòng 304.

Cậu bước vào phòng, đóng cửa lại, vừa nhìn về phía cửa sổ lập tức ngây người tại chỗ, sau đó không nhịn nổi mà thốt ra một câu đậm đà sắc nước dân tộc: "Đậu má!"

Tủ quần áo biến mất rồi!

Cái tủ quần áo to tướng của cậu đâu mất rồi?

Dù sau mấy đêm quăng quật không ngừng, nhưng không thể phủ nhận tủ quần áo là vị cứu tinh của cậu, nhưng giờ tủ quần áo bay màu luôn rồi.

Không có tủ quần áo, cửa sổ chỉ còn một tấm rèm.

Sau đó, một cơn gió thổi vào, rèm cửa tung bay theo làn gió, để lộ màn đêm phía sau.

Gió chiều thổi vào phòng rét buốt khiến Kim Thiện Vũ rùng mình vì lạnh. Trước khi cậu kịp nghĩ ra cách nào khác để chặn cửa sổ, từ xa–

Thùng cộc cộc cộc cộc! Thùng cộc cộc cộc cộc!

Thùng cộc cộc cộc cộc! Thùng cộc cộc cộc cộc!

Kim Thiện Vũ đã quá quen thuộc tiết tấu này, "Leng keng" một tiếng, móng tay chọc vào tường "rắc" một tiếng.

Cậu không dám trì hoãn nữa, lao thẳng về phía trước một bước.

Kim Thiện Vũ đã rất quen thuộc với Phòng 304. Cậu biết rằng trong phòng không có vũ khí nào cả, vũ khí duy nhất thì đã bị móng tay của Bình hoa Cô nương đâm thủng đêm hôm trước mất rồi.

Cách duy nhất bây giờ là thử tới đóng cửa sổ lại.

Cậu mở rèm, đối diện với cánh cửa sổ kiểu cũ đang bị mở ra. Muốn đóng cửa sổ lại phải nghiêng nửa người ra ngoài để chạm vào nó.

Đây là một hành động hết sức nguy hiểm, tiếng "rắc" vang lên nghĩa là Bình hoa Cô nương đang bám lên tường chung cư rồi.

Nếu căn thời gian vừa phải, rất có thể cậu sẽ chạm mặt trực tiếp với Bình hoa Cô nương.

Nhưng không có cách nào, Kim Thiện Vũ nhất định phải làm vậy thôi.

Kim Thiện Vũ không hề do dự, cậu nghiêng nửa người ra. May mắn thay, dáng người cậu cao, cánh tay dài nên việc chạm vào cửa sổ hướng ra ngoài không khó.

Chỉ là cánh cửa sổ kính kiểu cũ này rỉ sét quá rồi, rất khó để kéo nó vào trong.

Kim Thiện Vũ kéo mạnh, cánh cửa gỗ phát ra âm thanh 'cót két', trong màn đêm đen tối tịch mịch lại vang lên tiếng 'keng keng keng', đột nhiên Kim Thiện Vũ cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong đêm tối chỉ có tiếng "keng keng" nhưng tiếng "rộp" tượng trưng cho bước chân của Bình hoa Cô nương đã dừng lại.

Kim Thiện Vũ không dám nhúc nhích ra phía cửa sổ nữa, sự im lặng bao trùm lên màn đêm tối.

Cậu không phải kiểu thích tự ngược bản thân, nên cậu đã tự nhủ không được ngó lung tung hay liếc nhìn xung quanh trước khi nghiêng người ra ngoài, cậu có thể cố định hướng mắt, nhưng lại không thể kiểm soát tầm nhìn ngoại vi của mắt mình.

Trong tầm nhìn ngoại vi, Kim Thiện Vũ không nhìn thấy Bình hoa Cô nương.

Kim Thiện Vũ mạnh dạn cúi đầu nhìn xuống bức tường ở tầng dưới, phía dưới tầng ba không có Bình hoa Cô nương.

Đi tìm Từ Hạ Tri rồi à?

Kim Thiện Vũ đoán vậy, nhưng vẫn không từ bỏ việc đóng cửa sổ.

Vừa kéo mạnh cửa sổ, cậu vừa liếc qua Phòng 308 nơi Từ Hạ Tri ở.

Cậu có thị lực rất tốt, mặc dù có bốn phòng ngủ giữa Phòng 304 và Phòng 308, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ bức tường bên kia của Phòng 308.

Không thấy bóng dáng Bình hoa Cô nương đâu, kể cả Kim Thiện Vũ nhìn thấy bức tường bên kia còn nguyên vẹn, không giống với Phòng 304, nơi có những lỗ nhỏ dày đặc do Bình hoa Cô nương đâm chọc khiến người sợ lỗ như phải chịu đả kích ấy.

Vì vậy, tiếng 'cộc cộc' vừa rồi là phát ra từ bức tường của Phòng 304.

Nghĩ đến đây, Kim Thiện Vũ hít sâu một hơi.

Sau đó cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.

Phía trên đầu, một đôi mắt đỏ như máu giấu sau mái tóc của Bình hoa Cô nương vẫn đang lặng lẽ quan sát Kim Thiện Vũ.

...

Sau khi bị Kim Thiện Vũ phát hiện, cô ta nghiêng đầu, cổ họng phát ra tiếng kêu phấn khích 'khặc khặc khặc'.

Kim Thiện Vũ tưởng tượng, rốt cuộc là cậu dùng hết sức đóng cửa sổ lại nhanh hơn, hay là Bình hoa Cô nương tới gặm đầu cậu nhanh hơn.

Đây chẳng qua chỉ là một giả định lãng phí thời gian, trong tiềm thức cậu, khoảnh khắc Kim Thiện Vũ nhìn thấy Bình hoa Cô nương, cơ thể cậu theo bản năng tự rụt trở lại vào trong phòng.

Trong phòng không có vũ khí nào dùng được, Kim Thiện Vũ liên tục lùi lại, cho đến khi tới cửa, lưng cậu đập mạnh vào nó, tay nắm cửa xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, quẹt rách một vệt dài trên lưng cậu.

Kim Thiện Vũ không kìm được rít một tiếng, đau quá.

Nhưng cậu lại không kiểm tra xem vết thương dưới lưng dài bao nhiêu centimet, căn bản là giờ đâu có thời gian cho việc đó.

Trong tầm mắt của cậu, đôi bàn tay sưng tấy kia xuất hiện phía trên cửa sổ, Bình hoa Cô nương dán chặt vào cánh cửa như một con nhện khổng lồ, mái tóc như cỏ khô đung đưa với cái đầu rũ xuống, duy trì một tư thế vặn vẹo quái dị.

Kim Thiện Vũ biết Bình hoa Cô nương đang quan sát mình, cô ta đã bị Kim Thiện Vũ làm nhục mấy đêm liên tiếp, hiện tại dù phát hiện mình có thể đi vào, cô ta vẫn rất thận trọng, tựa như lo lắng Kim Thiện Vũ sẽ bày trò lừa bịp nào khác.

Đôi mắt đỏ như máu của cô ta nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ trong phòng một lúc lâu, cơ thể di chuyển từng chút từng chút một vào Phòng 304.

Đầu của Bình hoa Cô Nương từ từ vươn vào trong phòng, nhưng phần lớn cơ thể vẫn bị treo ngược trên cửa sổ. Cổ cô ta rất dài, hình dạng trông như miệng bình, giống hệt đầu của một con rùa không có mai.

Kim Thiện Vũ hít một hơi thật sâu.

Mặc dù da bị trầy xước chỉ là vết thương nhỏ, nhưng nỗi đau do vết xước gây ra cảm giác khó chịu làm ta khó mà ngó lơ nó được.

Cơn đau này khiến đầu óc Kim Thiện Vũ trở nên sáng suốt, không thể để Bình hoa Cô nương tiến vào thêm nữa. Nếu Bình hoa Cô nương biết cậu không còn biện pháp ngăn cản cô ta vào phòng, cô ta sẽ lập tức không cần cảnh giác với cậu nữa.

"Cô Vương, tôi biết Vương Thanh Cường ở đâu."

Trong nháy mắt, Kim Thiện Vũ nói ra cái tên này.

Cậu chú ý đến phản ứng của Bình hoa Cô nương, sau khi nghe thấy cái tên đó, động tác của Bình hoa Cô Nương khựng lại trong giây lát.

Tiếng 'khặc khặc' đầy phấn khởi kia bỗng ngừng lại, Bình hoa Cô nương nhìn chằm chằm vào Kim Thiện Vũ.

"Cô Vương, tôi rất lấy làm tiếc với chuyện đã xảy ra với cô." Kim Thiện Vũ nói: "Thật ra tôi không phải nhân viên của lều quý hiếm, tôi đến đây để giải cứu cô."

Sau khi nghe được cụm từ "lều quý hiếm", Bình hoa Cô nương mở miệng, cổ họng phát ra âm thanh "khư khư khư", phẫn uất nhìn cậu bằng hai ánh mắt đỏ như máu.

Kim Thiện Vũ lấy giấy khai sinh cùng phiếu mua hàng từ trong túi ra, giơ lên ​​trước mặt Bình hoa Cô nương: "Cô Vương, tôi không hề lừa cô, đây là manh mối tôi đã tìm được khi lẻn vào phòng ông ta. Nếu tôi là nhân viên của lều quý hiếm, tôi sẽ chỉ biết lợi dụng cô thu hút khách hàng để kiếm những đồng tiền bẩn. Tôi không phải loại người sẽ làm ra những chuyện như vậy. Vương Thanh Cường còn có thể ra tay tàn nhẫn với cô, thì lão mà biết tôi trộm đồ của lão, số phận của tôi có khi còn sẽ thê thảm hơn cả cô ấy chứ."

Bình hoa Cô nương từ nhỏ đã sống trong bình, thứ mà cô ta nhìn thấy nhiều nhất chính là đủ kiểu loại khách hàng, cô không biết đọc, cũng không biết Kim Thiện Vũ đang cầm thứ gì.

Cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kim Thiện Vũ, cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm nào như vậy. Hầu hết các vị khách sẽ tỏ ra ngạc nhiên, sợ hãi hoặc thấy mới lạ sau khi nhìn thấy mình.

"Cô Vương, tôi tên Kim Thiện Vũ."

Kim Thiện Vũ đi về phía Bình hoa Cô nương, tim cậu giờ đang đập thình thịch trong lồng ngực, lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó đứng cách Bình hoa Cô nương ở cự ly chưa đầy một mét.

Ở khoảng cách gần như vậy, một mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi cậu, giống như mùi hỗn hợp của đồng xanh và phốt pho.

Kim Thiện Vũ cúi người, chỉ vào cửa sổ tầng dưới: "Đó là phòng của Vương Thanh Cường."

Vị trí ngón tay cậu chỉ thực ra là phòng 204 trên tầng 2. Phòng trực ban không quay cùng một hướng với phòng ngủ của cậu, cũng không có cửa sổ nào hướng ra phía ngoài.

Thế nhưng lúc Kim Thiện Vũ vừa nhìn xuống thì thấy cửa sổ Phòng 204 đã được hàn chặt bằng song thép nên chỉ lợi dụng điều này để thuyết phục Bình hoa Cô nương tin lời mình.

"Chắc hơi khó để cô vào được phòng đó nhỉ." Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn Bình hoa Cô nương, tim cậu đập loạn hết cả lên rồi, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Thậm chí cậu còn có thể tách riêng suy nghĩ của mình ra để phân tích, Phác Thành Huấn từng nhận xét cậu không trung thực, cũng đúng.

Chưa từng thử nên cậu không hề biết, hóa ra cái miệng này biết ăn nói phết đó.

"Cho tôi năm ngày, tôi nhất định sẽ đưa Vương Thanh Cường đến trước mặt cô." Kim Thiện Vũ nói, phát hiện Bình hoa Cô nương vẫn tiếp tục tiến vào phòng.

Cậu nhanh chóng sửa lại: "Ba ngày, tối đa là ba ngày. Nếu sau ba ngày tôi không mang lão ta tới, cô muốn giết tôi thế nào cũng được, tôi cam đoan lúc đó sẽ không phản kháng."

Động tác của Bình hoa Cô nương khựng lại, cô ta nhìn Kim Thiện Vũ một lúc lâu.

Vẻ mặt Kim Thiện Vũ vẫn cực kỳ nghiêm túc, cậu nhìn chằm chằm vào Bình hoa Cô nương. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không biết qua bao lâu, cổ họng của Bình hoa Cô nương phát ra hai tiếng "rít", rồi lùi ra ngoài cửa sổ.

Thỏa thuận thành công.

Trên tường vang lên tiếng 'rắc rắc', âm thanh cũng từ từ xa dần Phòng 304.

Kim Thiện Vũ ngồi xuống giường, ném phiếu mua hàng và giấy khai sinh trong tay lên giường, người nhận ghi trên phiếu chính là Vương Thanh Cường.

Rồi cậu thở phào một hơi.

Má, sợ vãi.

Cậu đoán đúng rồi, Vương Thanh Cường là tên của lão quản lý, đồng thời cũng là cha của Bình hoa Cô nương.

Đôi mắt Kim Thiện Vũ khô khốc, cậu nhắm mắt lại để tạm cho chúng nghỉ ngơi một chút.

Đêm nay không cần chơi mèo vờn chuột với Bình hoa Cô nương nữa, cậu có thêm thời gian để suy nghĩ rồi.

Tuyến chính của Thế giới Quy tắc 7-7 đã rõ. Một người cha độc ác đã biến con gái mình thành Bình hoa Cô nương, lợi dụng điều đó để thu hút sự chú ý của mọi người và kiếm những đồng tiền bẩn thỉu. Có vẻ công việc kinh doanh khá phát đạt nên người cha này đã mở lều quý hiếm, rồi thuê người giúp việc đến bao ăn bao ở.

Điều cần làm rõ là tầng 2 của tòa nhà, rốt cuộc ở đó có gì, chưa kể còn có ổ khóa hai bên hành lang, ngay cả cửa sổ cũng bị niêm phong.

Kể cả lão quản lý sợ Bình hoa Cô nương tìm đến cửa, thì lão ta cũng không sống ở Phòng 204. Vậy tại sao lại phải niêm phong cửa sổ Phòng 204 chứ?

Kim Thiện Vũ ngồi dậy, cậu đi đến bên cửa sổ. Biết trong vòng ba ngày tới, Bình hoa Cô nương sẽ không đến tìm cậu nữa, hai quy tắc tử vong hiện là 'không thể ngăn Bình hoa Cô nương bò vào' và 'rời khỏi phòng vào ban đêm', cậu mạnh dạn cúi ra bên ngoài rồi khịt khịt mũi .

Ngoại trừ mùi hỗn hợp của đồng xanh và phốt pho do Bình hoa Cô nương để lại, Kim Thiện Vũ không ngửi thấy mùi xác chết thối rữa nào nữa.

Nhưng Phác Thành Huấn đã tận mắt nhìn thấy lão quản lý vứt xác Vương Đạc ở tầng hai, xác của Khuất Gia Lương có lẽ cũng vậy, vì vết máu của hắn loang lổ từ nhà vệ sinh ở tầng ba xuống tận tầng hai.

Lúc rời khỏi nhà vệ sinh tối nay, bọn họ còn nghe thấy âm thanh lão quản lý đang kéo lê thi thể của Lý Dĩnh đi mất.

Mặc dù Thế giới Quy tắc tồn tại đầy vô lý và đáng sợ, nhưng nó vẫn vận hành theo một trật tự bình thường.

Số phòng được sắp xếp theo thứ tự, khi trời tối, NPC có thể giết người, đây là trạng thái bình thường trong Thế giới Quy tắc.

Cho nên cửa sổ Phòng 204 dù có được bịt kín lại bằng song sắt thì cũng không chắn được gió thổi, xác chết chất đống ở tầng hai này sao có thể không bốc mùi được.

Có bốn cách để giữ cho xác chết không bị phân hủy.

Một, đóng băng. Hai, là xử lý bằng hóa chất, chẳng hạn như ngâm trong formaldehyde hoặc thủy ngân. Thứ ba là dẻo hóa, tương tự như quá trình tạo ra xác ướp.

Ba phương pháp này nhanh chóng bị Kim Thiện Vũ loại trừ, nhét nhiều xác chết như vậy vào một chiếc tủ lạnh bình thường đã khó, formaldehyde hay thủy ngân đều có mùi đặc biệt, nhưng Kim Thiện Vũ không ngửi thấy gì cả, chứ đừng nói đến việc ướp xác một mình. Đợi lão làm xong thì thi thể thối rữa hết cả rồi.

Vậy nên, còn một cách thứ tư...

Bị ăn mất.

Kim Thiện Vũ không biết liệu những xác chết này có bị con quái vật 7-7 ăn mất hay không, nhưng cậu thiên về khả năng bị thứ khác ăn mất nhiều hơn.

Dù sao quái vật 7-7 vẫn đang ẩn náu trong số họ, đâu rảnh thời gian để thưởng thức 'bữa ăn' của riêng mình. Hơn nữa, nếu cậu mà là quái vật, cậu sẽ chọn cách đợi sau khi mọi người chết hết trong Thế giới Quy tắc rồi mới từ từ thưởng thức bữa tiệc trọn vẹn.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Kim Thiện Vũ, thi thể có phải bị quái vật 7-7 ăn thịt hay không, vẫn nên hỏi Phác Thành Huấn thì hơn.

Kim Thiện Vũ thử gõ cửa Phòng 305, nhẹ nhàng gọi: "Đàn anh."

Bên đó không có phản hồi, có lẽ Phòng 304 vẫn đang ở một không gian riêng biệt, Phác Thành Huấn ở Phòng 305 chắc không nghe thấy tiếng cậu gọi đâu.

Kim Thiện Vũ chỉ còn cách đợi tới khi trời sáng.

Chờ đợi luôn là điều khó khăn, từng phút từng giây dường như đang bị kéo dài ra. Kim Thiện Vũ chỉ mới trải qua một đêm thôi mà cậu cảm giác như cả thế kỷ trôi qua rồi.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc hừng đông, lần này, trước khi Phác Thành Huấn đến Phòng 304 xác nhận xem cậu còn sống không thì cậu đã đứng sẵn bên ngoài cửa Phòng 305 trước.

Vừa định gõ cửa phòng 305 thì Phác Thành Huấn đã mở rồi.

"Đàn anh, em vẫn sống nè."

Kim Thiện Vũ vội vàng báo cáo mình bình an vô sự, sau đó kể cho Phác Thành Huấn nghe vấn đề của mình.

Phác Thành Huấn nhìn cậu: "Quái vật không ăn xác."

Câu trả lời này khiến Kim Thiện Vũ bất ngờ, Phác Thành Huấn nói: "Vào đêm em ở khách sạn ngoài trường học, đã có người chết trước mặt em đấy thôi."

Kim Thiện Vũ gật đầu, cậu vẫn nhớ.

Phác Thành Huấn vỗ vai Kim Thiện Vũ: "Chúng ta bị cuốn vào Thế giới Quy tắc nhưng thực chất cơ thể vẫn ở lại thế giới thực. Nói thẳng ra, chỉ có ý thức là bị hút vào thôi. Sau khi chết trong này, cách mà ta chết sẽ được phản chiếu lại lên cơ thể ở thế giới thực. Những người chết mà em nhìn thấy ngày hôm đó đều như vậy, quái vật sẽ ăn thịt ý thức của con người."

Kim Thiện Vũ vẫn lặng im suy tư.

Phác Thành Huấn lại nói: "Thời gian ở đây không như ở thế giới thực, phải dựa vào thực lực quái vật. Quái vật càng mạnh, thời gian tương ứng ở thế giới hiện thực càng ngắn, em hiểu chưa, nhóc thiên tài."

Kim Thiện Vũ gật đầu, điều này rất dễ hiểu.

Nếu một ngày trong Thế giới Quy tắc 7-7 tương ứng với một giờ ở thế giới thực, thì sau khi một vòng ở Thế giới Quy tắc 7-7 kết thúc, thế giới thực mới chỉ trôi qua vài giờ. Con quái vật 7-7 đã có thể bắt đầu chọn những con mồi mới cho nó rồi cuốn họ vào Thế giới Quy tắc 7-7.

Bằng cách này, nó sẽ ăn thịt được nhiều người hơn.

"Giờ đến lượt tôi hỏi em." Phác Thành Huấn hỏi: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"

Kim Thiện Vũ kể lại cho Phác Thành Huấn nghe chuyện tối hôm qua: "Đàn anh, em cho là ở tầng 2 có thứ gì đó ăn xác người, em muốn đi xem thử."

Phác Thành Huấn: "Có biện pháp nào chưa?"

Bọn họ vẫn không vào được tầng hai, Kim Thiện Vũ chắc đã nghĩ ra cách nào đó rồi.

Kim Thiện Vũ nói: "Đàn anh, anh kéo em xuống cửa sổ bên ngoài kia kìa."

Phác Thành Huấn cau mày nói: "Em quên gì rồi sao?"

Kim Thiện Vũ: "Dạ?"

Phác Thành Huấn nhắc nhở: "Nếu không có người chết..."

Nếu không có ai chết vào ban đêm, một quy tắc tử vong mới sẽ xuất hiện. Sở dĩ họ dám đập cửa tầng 2 rồi vào phòng trực để điều tra manh mối, tất cả đều dựa trên quy tắc tử vong của Khuất Gia Lương vào đêm hôm trước 'không ngăn cản được Bình hoa Cô Nương tiến vào' và 'rời khỏi phòng vào ban đêm'.

Nếu không có quy tắc tử vong 'rời khỏi phòng vào ban đêm' thì có khi quy tắc hiện tại sẽ là 'không ngăn cản được Bình hoa Cô nương tiến vào' và 'bị Bình hoa Cô nương nhìn thấy', như vậy đêm hôm qua Kim Thiện Vũ chết chắc luôn.

Bây giờ không biết Từ Hạ Tri còn sống hay không, liệu sẽ xuất hiện thêm quy tắc mới chứ. Hành động chui ra ngoài qua cửa sổ của Kim Thiện Vũ là rất nguy hiểm.

Phác Thành Huấn nói: "Tới phòng 308 xem thử."

Phòng có cửa sổ mở không chỉ mỗi Phòng 304 mà còn có cả Phòng 308 của Từ Hạ Tri.

Hai người đi đến phòng 308, cơ mà tự dưng chứng sợ xã hội của cậu lại bộc phát, trách nhiệm gõ cửa nặng nề rơi vào Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn gõ cửa.

Gõ hồi lâu, phòng 308 vẫn không có động tĩnh gì.

Tuy rằng Kim Thiện Vũ không muốn quy tắc tử vong mới xuất hiện, nhưng ngược lại, cậu vẫn hy vọng Từ Hạ Tri có thể sống sót.

Phác Thành Huấn cũng vậy, tuy rằng bề ngoài trông có vẻ như đã miễn nhiễm với cái chết của đồng đội, nhưng trong giọng nói lại lại xen lẫn cảm giác khó chịu không nói nên lời: "Từ Hạ Tri! Nếu còn sống thì nói gì đi!"

Kim Thiện Vũ cũng gõ cửa, cậu như được trải qua cảm giác của Phác Thành Huấn mỗi lần tới gõ cửa Phòng 304, sốt sắng gọi: "Anh Từ, anh không sao chứ?"

"Tránh ra." Phác Thành Huấn kéo Kim Thiện Vũ ra, hắn muốn đá cửa xông vào.

Kim Thiện Vũ né sang một bên, đứng ra phía sau Phác Thành Huấn.

Cửa Phòng 308 hé mở, vẻ mặt Từ Hạ Tri mệt mỏi nhìn bọn họ.

Phác Thành Huấn nhìn qua khe cửa, đá tung cánh cửa trước mặt, không nói câu gì mà trực tiếp đấm thẳng vào mặt Từ Hạ Tri.

Khi cánh cửa Phòng 308 hoàn toàn được mở ra , vẻ mặt của Kim Thiện Vũ cứng đờ.

Hóa ra tủ quần áo của cậu ở Phòng 308!

Cái chết của Lý Dĩnh khiến Kim Thiện Vũ quên đóng cửa, bọn họ vội theo Chu Linh Linh đến nhà vệ sinh dưới tầng một, có lẽ Từ Hạ Tri đã tận dụng khoảng thời gian này để di chuyển tủ quần áo của Kim Thiện Vũ qua chỗ anh ta.

Cũng nhờ tủ quần áo của Kim Thiện Vũ, Bình hoa Cô nương nhớ tủ quần áo là của Phòng 304, cũng nhớ tới thỏa thuận với Kim Thiện Vũ, cho nên tối hôm qua cô ta không làm gì Từ Hạ Tri, cũng không chui vào Phòng 308.

Từ Hạ Tri không dám đánh trả, để mặc cho Phác Thành Huấn cứ đấm vào mặt anh ta.

Anh ta cũng không giải thích, bởi người như Phác Thành Huấn có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng anh ta.

Anh ta không muốn chết, nhưng anh ta cũng không muốn xuất hiện thêm quy tắc tử vong mới.

Kim Thiện Vũ nói rằng quy tắc tử vong mới có khả năng là 'không để NPC nhìn thấy', vậy thì quá khó để vừa ngăn chặn NPC tiến vào, vừa không được để nó nhìn thấy, anh ta đã bị quy tắc tử vong nhắm làm mục tiêu, tỷ lệ sống sót của anh ta bị ép xuống rất thấp rồi.

Chỉ khi Kim Thiện Vũ chết, quy tắc tử vong mới có thể cố định là hai quy tắc 'ngăn cản NPC' và 'rời khỏi phòng', sẽ không phát triển thành 'bị NPC nhìn thấy' hay quy tắc tử vong khác.

Đương nhiên, Kim Thiện Vũ cũng đoán được Từ Hạ Tri đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ đi vào Phòng 308, đem tủ quần áo của mình kéo ra ngoài.

Từ Hạ Tri không hề biết đêm qua anh ta vẫn sống sót đều nhờ tủ quần áo của Kim Thiện Vũ, vì vậy anh ta không ngăn Kim Thiện Vũ chuyển nó đi. Đương nhiên, kể cả anh ta có định ngăn cản thì cũng không đứng dậy nổi, Phác Thành Huấn vừa tẩn anh ta một trận không thương tiếc rồi.

Kim Thiện Vũ chuyển tủ quần áo trở lại Phòng 304, cậu bước vào phòng, Phác Thành Huấn cũng theo sau.

"Nhóc thiên tài."

Phác Thành Huấn gọi cậu.

Kim Thiện Vũ đặt tủ quần áo trở lại vị trí cũ, không dùng nó để chặn cửa sổ nữa.

"Nhóc thiên tài." Phác Thành Huấn lại gọi cậu.

Kim Thiện Vũ quay lại nhìn hắn.

Phác Thành Huấn hỏi: "Ấm ức lắm đúng không?"

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Phác Thành Huấn nói: "Có muốn đàn anh ôm em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me