LoveTruyen.Me

[✓] sydt ✩ you are my cosmos

04.

demonsrosa

Doãn Hạo Vũ muốn rời đi ngay lập tức, không muốn lằng nhằng dây dưa với người này thêm một giây một phút nào nữa.

Nhưng cậu làm sao có thể đi một cách dễ dàng thế được. Châu Kha Vũ kéo Doãn Hạo Vũ lại ép vào tường, thân hình cao lớn che đi ánh mặt trời chói chang bên trên. Cậu đứng trong không gian chật chội, trong lòng cố gắng đè nén lửa giận.

"Rút lại lời chia tay, nếu không đừng hòng rời khỏi đây." Hắn cởi khuy cổ áo đồng phục, toàn thân sắp nổ tung vì cơn phẫn nộ.

Mắt thỏ nhỏ ngày càng đỏ, cậu ngẩng đầu lên đối mặt với hắn, kiềm chế không khóc.

"Châu Kha Vũ, cậu là đồ khốn khiếp!" Thỏ nhỏ không khóc nhưng giọng nói lại khàn khàn.

Hắn nhìn thỏ nhỏ bị hắn cưỡng chế đến bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, như thể bao nhiêu tủi thân cậu đều nhận hết, hắn cảm thấy thật nực cười. Rõ ràng hắn mới là nạn nhân cơ mà.

"Được, tôi là đồ khốn khiếp, còn em thì sao? Tôi chẳng làm gì cũng chẳng phản bội tình cảm của chúng ta, còn em thì sao?"

Doãn Hạo Vũ không hiểu tại sao Châu Kha Vũ lại chắc nịch rằng hắn là người bị cắm sừng. Vốn cậu tưởng rằng khi nói lời chia tay xong thì hắn sẽ tiêu sái rời đi, dù sao hắn cũng có rất nhiều lốp dự phòng, từ xưa đến nay đã bao giờ thiếu người đâu.

Nhưng kết quả là Châu Kha Vũ cứ ép Doãn Hạo Vũ phải vào vai phản diện. Hai người đi cùng nhau tới ngày hôm nay, đến giờ phút cuối cùng mà cậu vẫn phải gánh hết thảy tội danh, thực đáng buồn.

Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má. Châu Kha Vũ làm sao lại không nhìn thấy thỏ nhỏ đang khóc, nhưng giờ phẫn nộ đã khiến cho đầu óc hắn quay cuồng. Hắn không quản được nhiều thế, vừa muốn bắt kẻ ngoại tình, vừa muốn dỗ dành thỏ nhỏ.

Khi mở mắt ra thì Doãn Hạo Vũ đã bình tĩnh hơn khá nhiều. Cậu ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, khóe miệng cong thành nụ cười chế nhạo.

Nụ cười này chướng mắt tới mức hắn chặn miệng cậu ngay lập tức, tại sao thỏ nhỏ lại đối xử với hắn như thế này?

Đã là cưỡng hôn thì chẳng lãng mạn chút nào, thậm chí còn hơi đau đớn.

Châu Kha Vũ không muốn dừng lại, thỏ nhỏ phải yêu hắn, phải vĩnh viễn yêu hắn.

Cho đến khi miệng phảng phất mùi máu tươi thì hắn mới đứng thẳng người lại, trong mắt toàn là tổn thương uất ức, thỏ nhỏ vậy mà lại cắn hắn. Rút cục là ai làm hư cậu! Châu Kha Vũ muốn giết người!

Doãn Hạo Vũ điều chỉnh nhịp thở, nhàn nhạt nhìn đôi mắt đầy phẫn nộ của Châu Kha Vũ. Ban đầu cậu không định nói ra nguyên nhân chia tay, là cậu tủi thân, là cậu chán cái đạo đức giả của hắn, là cậu không muốn nhắc tới.

Nhưng hiện tại đúng là không thể không nói rồi, Châu Kha Vũ giống như đang bị điên.

"Châu Kha Vũ, trong mắt cậu thì tôi là loại người đó à? Hay là trong mắt cậu thì tình cảm của chúng ta mong manh tới thế?"

Giọng chất vấn của Doãn Hạo Vũ quanh quẩn bên tai Châu Kha Vũ. Bây giờ hắn mới bình tĩnh lại, dĩ nhiên thỏ nhỏ không phải loại người đó, là do hắn rối quá nên suy nghĩ cũng loạn hết cả.

Kha Vũ muốn ôm cậu nhưng lần này lại không thành công. Hắn vò đầu bứt tóc, ngũ quan đông cứng lại, sợ Doãn Hạo Vũ bỏ chạy nên lại ép cậu vào góc tường.

Lúc này hắn vẫn giữ giọng nhẹ nhàng nhất có thể, "Bảo bối, là tôi giận quá nên không quản được miệng, ai bảo em nói lời chia tay để chọc tức tôi. Tôi yêu em, bảo bối, về sau tôi sẽ không nói chuyện với Lục Trà nữa được không?" Châu Kha Vũ nghĩ rằng có lẽ trong đầu thỏ nhỏ không có ai khác đâu, cậu chỉ đang ăn dấm thôi.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy vô cùng nực cười, cậu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Cậu cũng nói thế vào ngày sinh nhật tôi, cậu bảo rằng cậu không bao giờ để ý đến Lục Trà nữa."

Châu Kha Vũ nghĩ đến chuyện kia thì có chút chột dạ, ánh mắt dời lên nhìn trời. Nhưng hắn cảm thấy có lẽ lỗi lầm lớn nhất chính là quên mất sinh nhật thỏ nhỏ, còn về phần Lục Trà thì hắn không làm gì quá phận hết. Ngày đó Lục Trà gọi cho hắn bảo y không mang tiền, nhờ hắn đến viện thanh toán giúp hóa đơn, hắn nhìn y một mình truyền nước hơi đáng thương nên có ở lại một lúc mà thôi.

"Châu Kha Vũ, tôi nói vậy không phải để nhắm vào Lục Trà, mà để thông báo là cậu đã chính thức nằm trong danh sách những người khiến tôi mất niềm tin rồi."

Hắn không hiểu, hắn vẫn cảm thấy thỏ nhỏ đang chuyện bé xé ra to.

"Tất cả đều là bạn học, cậu ta chủ động nói chuyện trước thì chả lẽ phép lịch sự cơ bản nhất tôi cũng không có à? Ngày sinh nhật đúng là lỗi của tôi, tôi quên mất, hôm sau sẽ bù lại cho em nhé." Thiên tài tranh luận phải gọi Châu đại thiếu gia bằng cụ, ba năm nay Doãn Hạo Vũ lĩnh giáo được không ít.

"Nhưng cậu biết rõ là cậu ta thích cậu, cậu không đồng ý cũng chẳng từ chối." Cậu cười thành tiếng, "Đúng vậy nhỉ, cậu đối với tất cả đối tượng mập mờ đều như thế. Cậu hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, thích cảm giác được theo đuổi, thật đáng tiếc rằng chủ nghĩa xã hội bây giờ lại không cho cậu được tề nhân chi phúc [*]."

[*] chỉ nam nhân lấy năm thê bảy thiếp.

Doãn Hạo Vũ với miệng lưỡi sắc bén khiến Châu Kha Vũ không nói được lời nào mặc dù rất muốn phản bác lại. Thỏ nhỏ nói trúng một phần, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định lừa dối, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, sau đó bỗng chốc điều đấy lại trở thành thói quen.

"Bảo bối, tôi chưa từng làm gì có lỗi với em. Sau này tôi sẽ từ chối quyết liệt hơn." Châu Kha Vũ nghĩ nếu chân thành đủ lớn thì chắc thỏ nhỏ cũng sẽ nguôi giận.

"Cậu không cần từ chối, chúng ta đã chia tay rồi. Hơn nữa đối với bên ngoài thì cậu luôn khẳng định mình độc thân mà."

Châu Kha Vũ xoa xoa mi tâm, một tay vì chống đỡ vào tường lâu mà có chút mỏi, một tay ôm Doãn Hạo Vũ, nghiêng đầu nhìn cậu, "Lúc chúng ta mới quen nhau có bảo là lên đại học sẽ công khai còn gì, em cũng đồng ý rồi, vậy tại sao bây giờ lại nháo, hay em đối với tôi đã thay lòng?" Nếu không phải lí do đó thì hắn chẳng còn lời giải thích nào khác về thái độ của thỏ nhỏ. Vốn cậu là một con thỏ ngoan ngoãn chứ không phải con thỏ mà toàn thân phát hỏa như bây giờ.

Doãn Hạo Vũ thực sự khó chịu, Châu Kha Vũ cứ luôn hống cách tự cao tự đại, dễ dàng hứa hẹn và luôn nuốt lời.

"Châu Kha Vũ, chúng ta đi tới ngày hôm nay là vì điều gì? Trong lòng anh thật không có chút hối lỗi à?" Cậu tận lực muốn thoát khỏi đây, bây giờ chỉ muốn tránh xa người này.

Hắn càng thêm bực bội, nhận lỗi, thề thốt cũng đủ cả rồi mà thỏ nhỏ vẫn không chịu tha thứ, "Lỗi gì! Em nói xem!" Thanh âm không còn ôn nhu, ngược lại còn mang theo cáu gắt.

Doãn Hạo Vũ mím môi, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Không còn gì để nói, chúng ta đã chia tay, cậu nên hiểu câu này."

Châu Kha Vũ tức đến nổ phổi, thỏ nhỏ một mực khiêu khích tới ranh giới cuối cùng của hắn, hai từ chia tay thật quá là đau thương đi.

Tiếng thở dồn dập hòa vào làn gió, hắn bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, "Hỏi một lần cuối cùng, em nghiêm túc?"

Thỏ nhỏ nhìn hắn không chớp mắt, "Ừ."

Châu Kha Vũ siết chặt tay thành nắm đấm, gần như nghiến răng nghiến lợi, "Chia tay thì chia tay, đừng có hối hận!" Nói xong liền lao xuống lầu như một cơn gió. Bao nhiêu sức lực của Doãn Hạo Vũ sau khi hắn rời đi đều tan biến hết, cậu ngồi gục xuống đất, tầm nhìn trước mắt ngày càng mờ đi.

Vốn cậu khuyên bản thân là đừng khóc, dần dần lại tự nói rằng đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng cậu vì Châu Kha Vũ mà rơi lệ.

Ba năm một cuộc tình cùng bao nhiêu yêu thương đã bay xa theo cơn gió tháng chín, bao nhiêu ủy khuất tủi hờn đã kết thành dấu chấm tròn trĩnh. Đây là kết thúc mà cậu muốn, hiện tại đã kết thúc thật rồi... Cậu sẽ nghênh đón một tương lai mới.

Nhưng thật sự có thể chấp nhận một ai khác sao?

Châu Kha Vũ, ba chữ này là độc dược ăn mòn lục phủ ngũ tạng của Doãn Hạo Vũ đến không thể chịu nổi nữa.

Tuy nhiên có điều gì mà lại là không thể?

Thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thứ, Châu Kha Vũ đã thay đổi, cậu nghĩ, thì chắc chắn cậu cũng có thể thay đổi được.

;

chia tay thiệc rồi, fic đến đây là hết 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me