T Redlikeblood Blacklikenight Two Shots Hienduong
Author: Alice.Rating: T.Disclaimer: No one belongs to me.Category: General - cheap romance = ))Pairing: HiênDương (Khí vũ Hiên Dương - Vương Hạo Hiên x Tống Kế Dương).Warning: Boy x boy, incest. This is the new shitttt = ))))Status: Completed.Note:- Little ex lover, like a Daisy. I love you, Daisy. I love you, Daisy. But all our love, is a goodbye. XOXO.- About "#redlikeblood #blacklikenight".- Dù chỉ là một lời, câu nói tạm biệt.Summary: "Người có nghe thấy không, giọng nói của ta, trao riêng tới người.Xin đừng quên ta."Song: Haru No Katami - Hajime Chitose.
(2)Hồi nhỏ, bọn trẻ thời tiểu học châm chọc anh, không có bố chắc buồn lắm nhỉ. Vương Hạo Hiên không thèm quan tâm. Thực sự không thèm. Vì mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt màu đỏ thẫm và mái tóc dài trắng xóa. Mẹ là người phụ nữ dưới một người, trên vạn người. Chơi với mẹ rất vui, học với mẹ rất dễ hiểu. Dù mẹ nghiêm khắc và ít khi cười, nhưng có mẹ ở bên, anh vô cùng hạnh phúc.Lựa chọn cách nuôi dạy Vương Hạo Hiên đâu dễ dàng. Mẹ phải sớm chỉ bảo anh các nghi thức của dòng họ, của người lớn ngoài xã hội. Xen lẫn những giáo điều ấy, anh phải học cả việc kế thừa ông ngoại, kế thừa mẹ. Bận bịu vậy mà thần kỳ làm sao, mẹ vẫn có thể giúp anh giữ được sự hồn nhiên của một đứa bé. Tuổi thơ Vương Hạo Hiên không hà khắc, thậm chí còn tươi sáng. Vào một đêm bão, hai mẹ con vui vẻ nghịch mưa ngoài vườn, mẹ trét bùn lên má anh, bâng quơ thú nhận, mẹ không muốn Hiên Hiên bất hạnh như đứa trẻ ấy.Nhưng đọc hàng trăm cuốn sách triết lý logic, tận dụng hết những bài học của mẹ chẳng thể giúp anh am hiểu sự đời bằng người nhỏ hơn mình ba tuổi.Nó châm lửa hút thuốc ngay phòng làm việc để chống lại cơn buồn ngủ, cố gắng hoàn thành chỗ giấy tờ lặt vặt từ đại bản doanh. Vương Hạo Hiên gối đầu lên đùi nó, giấu đôi mắt qua cuốn sách văn học thiếu nhi yêu thích, ngầm quan sát khuôn mặt đang chăm chú trước màn hình laptop.Hai năm kể từ ngày nó xuất hiện trong căn nhà này, mùi thuốc lá bình dân cứ thoang thoảng khắp nơi, ám cả vào người anh mọi lúc. Quen thuộc đến nỗi Vương Hạo Hiên đã quên tiệt cái mùi xì gà cao cấp ở đại bản doanh. Vương Hạo Hiên thầm nghĩ, Tống Kế Dương thực giống cô bảo mẫu Mary Poppins. Cái tác phong nhanh nhẹn và quyết đoán ấy. Những ngày đầu bước chân vào thế giới của ông ngoại, Vương Hạo Hiên chật vật tính toán, sắp xếp làm việc chẳng khoa học, mọi thứ gần như rối tung đến nơi thì Tống Kế Dương đều kiên trì giúp đỡ giải quyết một cách êm ru. Thậm chí nó còn chỉ dẫn anh thế nào mới đúng. Vì sự lóng ngóng của mình mà Vương Hạo Hiên vi phạm hợp đồng, thường chiếm quá thời gian làm việc nó đề ra. Mải mê trong guồng quay cuộc sống, xuôi theo sự tận tâm của nó, vô tình ngoảnh sang vẫn thấy nó xoa dịu. Anh tự hỏi, nó được nuôi dạy ra sao, học hành thế nào. Lý giải việc Vương Hạo Hiên chọn nó ở quán bar năm ấy không có gì phức tạp, đơn giản vì cả hai sàn sàn tuổi, nếu làm việc chắc dễ hiểu nhau hơn. Tống Kế Dương giống như sinh vật huyền bí. Từ trên trời rơi xuống. Không một lời cảnh báo, bước vào đời anh. Tống Kế Dương đến với anh như điều tất nhiên. Không gian xung quanh nó tĩnh mà chẳng tĩnh, sâu hun hút tựa lối đi trong vỏ ốc xoáy tròn. Thậm chí còn khó diễn tả hơn cả bóng tối bao trùm xuyên suốt dòng họ. Không hiểu, nhưng Vương Hạo Hiên đã điềm nhiên, cố tình đi sâu mãi vào thế giới lạ lẫm ấy, lờ đi những bài giảng của mẹ. Không muốn dứt ra. Không cần phải dứt ra.Mấy bản báo cáo bao giờ xem qua cũng được, nhưng Tống Kế Dương nằng nặc đòi làm cho xong. Vương Hạo Hiên gấp cuốn sách, chán chường đành đi tưới hoa, pha hai cốc sữa nóng, ôm gói bim bim trở vào vẫn thấy nó hí hoáy bàn phím. Anh lại gối đầu lên đùi Tống Kế Dương, thỉnh thoảng giơ tay đưa lát khoai chiên vào miệng nó.Bim bim rỗng vỏ, sữa cạn cốc mà chưa thấy nó có dấu hiệu chú ý xung quanh, Vương Hạo Hiên uể oải vòng tay qua cổ nó, tự kéo thân mình ngồi hẳn lên đùi đối phương. Vùi mặt vào cổ Tống Kế Dương phả hơi nóng, em xong việc chưa. Nó cười vỗ lưng anh, chờ em thêm chút nữa. Anh ôm nó khoảng năm phút thì nó vuốt tóc anh thông báo hoàn tất. Nhìn lên đồng hồ đã hơn mười giờ, nó nhắc anh ngủ sớm.- Em đừng về.- Ừ em không về.Từ bao giờ Vương Hạo Hiên đã chiếm gần như toàn bộ thời gian của nó. Có lẽ những người càng được chiều thì sẽ càng được nước lấn tới.- Ngủ phòng anh nhé?Mặt Tống Kế Dương thoáng ngạc nhiên, nó chạm má vào mái tóc màu đỏ rực.- Em không nghĩ mình được quyền làm thế.Bỏ qua lời từ chối, Vương Hạo Hiên kéo nó về phòng mình. Trước đây, những tối ở lại, nó thường ngủ ngoài sofa, lười biếng thì nằm luôn phòng làm việc hoặc phòng sách. Đêm nay là lần đầu tiên nó nằm trên giường anh. Nằm bên cạnh anh.Hai năm đủ để anh tin tưởng nó hơn người nhà. Anh tin lời hứa hẹn của nó, sẽ không rời bỏ anh. Để biện hộ cho thứ cảm xúc tuyệt đối này, điều anh giữ kín không muốn nói ra, một phần Tống Kế Dương rất giống mẹ. Cảm giác ở bên nó cũng an lành như khi mẹ còn sống.- Anh cô đơn quá.Không phải ai cũng có thể nói ra miệng hai tiếng "cô đơn", vì hình như, chưa bao giờ con người buồn đến thế, mà dù cho đó là sự thật, cũng chưa ai thừa nhận bằng lời nói. Là do cô đơn quá nên như vậy phải không? Tống Kế Dương lặng im, vừa xoa đầu anh vừa thầm nhủ. Hẳn rồi, hẳn rồi... Nó cũng đâu lạ gì với cô đơn../.Vào đêm mưa lớn, anh cùng nó ngồi ngoài vườn nhìn màn mưa dày đặc, sấm vang rền rĩ. Vương Hạo Hiên chạm lên đôi mắt nâu sáng của nó, thốt ra câu nói mà bản thân anh biết đó là không đúng: "Tốt quá, em không phải đứa trẻ có đôi mắt giống hệt anh." Chớp rạch ngang trời, ánh sáng lóe lên như ban ngày. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Vương Hạo Hiên không nhận ra, đôi mắt nâu nhuốm màu đau thương.
(3)- Đừng bắt em phải vào trong đó.Nắng ấm giữa thu trải trên mái tóc trắng, rơi xuống nửa khuôn mặt xinh đẹp, xuyên tận đáy mắt nâu khẽ xao động. Mỗi lần nó nói câu đó, Vương Hạo Hiên đành gật đầu, một mình bước vào đại bản doanh, cái thế giới dường như anh chẳng thuộc về. Lần đầu theo anh tới đây, nó chỉ nói không thích nơi này, anh cũng không gặng hỏi lý do. Tất cả bác trai, anh chị có mặt đầy đủ cùng với người của họ. Suốt năm tháng, Vương Hạo Hiên vẫn ngang nhiên đơn độc diện kiến ông ngoại. Mẹ anh gần như tách biệt với cả dòng họ, Người phụ nữ trầm lặng chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì khác ngoài công việc và đứa con của mẹ. Dù cùng mẹ sống trong đại bản doanh gần 23 năm, Vương Hạo Hiên cũng chẳng nhớ nổi mặt từng người thân.Sức khỏe ông ngoại suy yếu, nội bộ bắt đầu lục đục. Đúng như mẹ từng nói. Vương Hạo Hiên chỉ báo cáo phần công việc của mình, nhận nhiệm vụ mới từ ông rồi nhanh chóng thoát khỏi mọi sự tranh chấp.Giờ đây mùi thuốc lá rẻ tiền còn khiến anh dễ thở hơn những điếu xì gà. Vương Hạo Hiên lao ngay vào xe, vứt đống giấy tờ lộn xộn xuống sàn và ôm chầm lấy thiếu niên tóc trắng. Tống Kế Dương vỗ về người trong lòng. Nó biết, anh coi nó như một nơi trú ẩn. Thanh thản. Yên bình.Mẹ đã cố gắng nuôi nấng anh, muốn anh có được cuộc sống bình thường như bao trẻ con khác. Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, mẹ cũng không đành chối bỏ dòng họ cùng những việc làm bẩn thỉu. Mẹ vẫn chọn làm những việc trái đạo đức. Và khi mẹ mất, con trai mẹ sẽ phải kế tục.Đưa anh về, nó gấp rút làm đồ ăn, dặn dò anh đủ điều. Từ trên xe, Vương Hạo Hiên cứ im bặt, để mặc nó quyết định. Tống Kế Dương không lưu tâm lắm sự bất thường ấy, mải mê toan tính kế hoạch cho tối nay. Gửi nụ hôn vội lên má, nó khoác túi chạy ra cửa.- Không cho em đi đâu.Cái ôm từ đằng sau lưng làm Tống Kế Dương giật thót. Nó chưa bao giờ đánh mất đề phòng.- Anh vẫn còn trong độ tuổi nhõng nhẽo à?Lấy lại nét nghiêm nghị, nó xoay đầu, bắt gặp hàng mày cau có, đôi mắt chan chứa sự lo lắng. Mỗi lần nhận nhiệm vụ từ đại bản doanh, cơ thể Tống Kế Dương lại nhận thêm vô số vết thương lớn nhỏ. Những lần hoạt động mạnh, vết thương toạc cả ra, chảy đầy máu. Muốn giấu anh cũng khó. Càng về sau, tần suất nhiệm vụ càng nhiều hơn. Vương Hạo Hiên rất ghét. Rất khó chịu. Tống Kế Dương bông đùa, an ủi anh rằng vì nó giỏi, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc nên mới được ông tín nhiệm. - Anh đi cùng em.- Anh có thể sẽ mất mạng đấy.- Tống Dương sẽ bảo vệ anh mà.Đôi mắt hai màu trở nên kiên nghị. Tống Kế Dương bối rối trốn tránh. Nó đã dùng chuyện sống chết để dọa anh, và nó biết giờ nó có khuyên nhủ gì đi chăng nữa cũng chẳng suy chuyển nổi Vương Hạo Hiên ngốc nghếch. Nó khô khan, không rành nên nói gì trong tình huống này, đành khẽ gật đầu.Tống Kế Dương sinh sống ở một khu dân cư thưa thớt và xập xệ. Nghèo nàn và tối tăm, cách xa trung tâm thành phố. So với ngôi nhà quá rộng lớn dành cho một người của Vương Hạo Hiên, ngôi nhà của Tống Kế Dương tạo cho anh cảm giác gần gũi. Vương Hạo Hiên nghĩ, nhưng dù có nhỏ, dù có vừa đủ đến mấy thì nơi này cũng giống như nhà gỗ của anh, cũng chỉ có một người.Nó đưa anh vào căn phòng nhỏ, chứa đầy vũ khí. Ngay khi trông thấy bàn thờ nép trong góc, Vương Hạo Hiên dè dặt quỳ xuống, tự ý thắp một nén nhang, đôi môi lẩm bẩm. Anh hỏi ngày bố nó mất, nó trả lời, cùng ngày với mẹ anh. Trên đời có nhiều sự trùng hợp thế sao, Vương Hạo Hiên tròn mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình người đàn ông có màu tóc đỏ rực. Màu tóc của anh giống hệt chú ấy. Phải chăng là do ánh sáng nên anh đã nhầm?Tống Kế Dương khẽ khàng quỳ bên cạnh, đưa anh một thanh đoản đao dài khoảng 25cm. Vương Hạo Hiên hào hứng lôi đâu ra trong người một thanh đoản đao khác khoe với nó, mẹ tặng anh năm 10 tuổi sau một vụ bắt cóc để phòng thân. Anh còn hồ hởi so sánh, hai thanh giống nhau quá, chắc dao găm Nhật nào cũng thế cả thôi nhỉ. Nó im lặng nhìn anh phấn khích tựa con nít khám phá đồ chơi mới.Hai thanh đoản đao kia là duy nhất. Do một người rèn, chỉ khác nhau đường vân trên lưỡi kiếm mà thôi. Vương Hiên, anh có biết điều đó hay không.- Thả lỏng nào Tống Dương. Đừng bận tâm đến anh quá.Thấy nó cứ mãi bất động, Vương Hạo Hiên mỉm cười ngọt ngào, đưa tay chạm má nó, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin../.Tranh chấp giữa đế chế ông ngoại và người anh trai ngày càng gay gắt. Các cuộc thanh trừng ngầm diễn ra liên miên, bằng cách này hay cách khác. Đồ ngốc ngang ngược không chịu ngồi yên trong xe, chẳng thèm nấp tạm chỗ kín. Tống Kế Dương cũng đáng trách, đòi hỏi nào của Vương Hạo Hiên cũng bấm bụng đồng ý, giờ thì nó phải kéo anh sát bên mình, vừa giao chiến vừa phải bảo vệ anh. Cơ thể Tống Kế Dương có thêm hàng trăm vết tích cũng không hề gì, chỉ cần Vương Hạo Hiên toàn vẹn. Nó tập trung đâm chém đến mức không nhận ra, Vương Hạo Hiên hoàn toàn có khả năng phòng vệ sơ đẳng. Anh âm thầm hỗ trợ nó từ đằng sau. Phút cuối sơ suất, đối thủ tóm được anh, nó hấp tấp rút khẩu súng giảm thanh định giết kẻ đó thì hắn đã nhanh hơn, kề dao vào cổ anh uy hiếp. Hắn hét lên chửi rủa nó đã phản bội anh em. Ngay khi hắn nới lỏng tay vì hụt hơi, Vương Hạo Hiên rút thanh đao của mẹ đâm sượt qua sườn kẻ đằng sau, thừa cơ lách ra. Chớp mắt, Tống Kế Dương bóp cò kết liễu đối thủ../.Vương Hạo Hiên rửa sạch vết máu, băng bó vết thương cho nó rồi ôm nó lên giường. Anh đón nhận mọi thứ thuần thục, nhẹ tênh như ăn một miếng bánh, uống một cốc nước. Khuôn mặt bình tĩnh không biến đổi. Thế ra, Tống Kế Dương mới là người mất kiểm soát cảm xúc. Từ khi sinh, nó đã bị ấn định trở thành một tên lính đánh thuê máu lạnh. Nó được nuôi dạy bằng những phương pháp man rợ, mục đích là để đủ sức bảo vệ người khác. Nó đã chứng kiến những cảnh tượng ra tay nhẫn tâm của các gia tộc. Vậy mà khi Vương Hạo Hiên bình thản bước vào cuộc thanh trừng, lòng nó đột nhiên lạnh toát. Tại sao nó có thể quên được, anh là cháu của một ông trùm khét tiếng, là con của người phụ nữ đứng trên vạn người. Đến giờ nó mới chợt nhận ra, Vương Hạo Hiên không phải là công tử bột.Điều gì đã lấy đi sự ngây thơ và đơn thuần trong Vương Hạo Hiên?Bóng tối phủ tràn anh hỏi, em thực sự phải giết người như vậy sao. Nó không đoán được, có phải anh đang quở trách. Nó trầm giọng, anh biết mà, quy luật mạnh thắng yếu thua. Thế giới là một nơi tàn nhẫn. Em thật tâm muốn bảo vệ anh.Nắm lấy các ngón tay dài đang vẽ loạn trước ngực, anh ghé sát thơm từng điểm trên khuôn mặt nó. Vầng trán xòa tóc. Đôi mắt nhắm hờ. Gò má mềm mại. Chóp mũi ấm nóng. Cuối cùng, anh từ tốn chạm vào khóe miệng cong cong. Nhẹ nhàng như làn gió ngày xuân. Cả cơ thể nó thoáng run rẩy, đôi môi vô tình hé mở. Tâm trí rối loạn. Vương Hạo Hiên hôn nó. Và đó là một nụ hôn sâu đến rút cạn hơi thở.- Anh yêu em rồi phải không?Giọng nó ủy mị như sắp khóc, kỳ thực đôi mắt lại ráo hoảnh.- Ừ anh yêu em.Vương Hạo Hiên biết sợ. Không phải vì cái chết cận kề, mà bởi vì anh lo lắng cho Tống Kế Dương. Anh quan tâm nó. Tất cả hóa thành lời yêu.- Anh nên yêu một cô gái bình thường. Sinh ra những đứa con hạnh phúc.- Anh chỉ yêu Tống Dương thôi. Tìm được người em trai, anh nhất định phải giới thiệu với Tống Dương.Vừa đau đớn vừa đau lòng.
(5)Anh trèo lên cành cây rẻ quạt trước nhà, nhìn về phía bên kia thành phố. Ánh vàng từ cột đèn cao áp hắt xuống màn mưa xám bạc khiến không gian lắng xuống. Anh chợt cười một mình. Bầu trời đen kịt khi xưa, mới thế mà đã năm năm.Mẹ từng bảo, đế chế của ông sớm muộn cũng bị lật đổ. Anh đung đưa chân, sẽ thế nào đây, sẽ thế nào đây? Nghe nó gọi bên dưới, Vương Hạo Hiên nghịch ngợm thả mình rơi vào lòng nó, thích thú bám chặt như con mèo.Đặt lưng xuống thảm cỏ ướt sũng, anh cùng nó ngắm nhìn bầu trời có những tia sét tím nhạt chạy ngang, âm thanh đùng đoàng đuổi theo sau. Tận hưởng nước mưa lạnh xối xả trên khuôn mặt.Mùa xuân năm Vương Hạo Hiên 8 tuổi, mẹ cứ đi đâu suốt từ sáng đến tối mới về. Vương Hạo Hiên ở đại bản doanh chỉ biết loanh quanh một mình. Ba tháng sau, mẹ đưa anh đến ngôi nhà này, nói rằng cứ mỗi cuối tuần, chúng ta có thể tới đây. Vương Hạo Hiên thắc mắc, sao không thể chuyển nhà luôn, ở đây thích hơn cái biệt phủ lạnh lẽo. Mẹ bảo, mẹ không muốn ông ngoại buồn. Mãi đến tận bây giờ Vương Hạo Hiên mới hiểu tình cảm mẹ dành cho ông.Lần duy nhất mẹ chủ động nhắc đến bố, là khi hai mẹ con ngồi giữa vườn hoa hồng bạch nhìn lên bầu trời mưa. Mẹ bảo mẹ nhớ bố. Mẹ biết bố cũng đang ngắm nhìn bầu trời này với chúng ta.- Anh phải tìm em trai ở đâu bây giờ?Suốt năm năm anh cùng nó kiếm tìm. Hàng trăm ngàn cái tên Dương, nhưng không có lấy một đôi mắt đỏ và đen. Vì sao mãi đến khi mẹ đi mới cho anh biết về người em trai ấy? Vì sao chỉ nói đến đôi mắt và một phần cái tên mẹ đã bỏ đi rồi?Vương Hạo Hiên cố gắng hình dung lại cái buổi chiều hoàng hôn màu đỏ máu năm 10 tuổi, anh đã từng gặp em trai trong bệnh viện. Đứa bé băng một mắt, gãy một tay, có mái tóc trắng dài. Thằng nhóc lon ton đến gần anh, mở tròn con mắt trái đen thăm thẳm, các ngón tay xíu xiu chằng chịt vết thương chạm lên mắt anh rồi vuốt những lọn tóc đỏ rực. Miệng mím chặt. Anh thậm chí không nhớ nổi khuôn mặt đứa trẻ ấy, nghĩ rằng nào đáng để mình bận tâm. Thế giới xoay mòng trong đầu, thật nhỏ bé và buồn rầu. Hóa ra người mình vốn không có gì để lưu luyến, lại là người quan trọng như thế. Vậy ra lời thì thầm mẹ xin lỗi, là gửi tới em trai.- Vương Hiên đừng tìm nữa, có lẽ cậu ta không hề muốn gặp anh.Vương Hạo Hiên nghiêng sang, đôi mắt nâu của nó buồn miên man. Nó vuốt má anh. Bàn tay nó chai sạn, khô ráp nhưng an toàn và chắc chắn. Gương mặt, thân hình, những ngón tay đỏ lên vì lạnh. Tóc trắng dính trên gò má trông có nét gì cuồng dại, đau thương. Vương Hạo Hiên lặng đi ngắm nhìn Tống Kế Dương. Anh không rõ đây là lần thứ bao nhiêu anh ngắm nó. Lạc vào trong thế giới dường như chỉ còn tồn tại nó và anh. Tống Kế Dương rất giống mẹ. Độc lập, chủ động. Chỉ nói những điều cần thiết, không hành động thừa thãi linh tinh.Dạo gần đây nó thường nhức mắt. Tối muộn cũng xin về, lý do đùa vui, bố sẽ buồn nếu nhà cứ trống trải.Dưới gốc cây rẻ quạt, Tống Kế Dương mãnh liệt hôn anh. Mùi thuốc lá tràn cả xuống phổi.Sai trái trải dài đến vô tận.
#redlikeblood
#blacklikenight
///
(2)Hồi nhỏ, bọn trẻ thời tiểu học châm chọc anh, không có bố chắc buồn lắm nhỉ. Vương Hạo Hiên không thèm quan tâm. Thực sự không thèm. Vì mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt màu đỏ thẫm và mái tóc dài trắng xóa. Mẹ là người phụ nữ dưới một người, trên vạn người. Chơi với mẹ rất vui, học với mẹ rất dễ hiểu. Dù mẹ nghiêm khắc và ít khi cười, nhưng có mẹ ở bên, anh vô cùng hạnh phúc.Lựa chọn cách nuôi dạy Vương Hạo Hiên đâu dễ dàng. Mẹ phải sớm chỉ bảo anh các nghi thức của dòng họ, của người lớn ngoài xã hội. Xen lẫn những giáo điều ấy, anh phải học cả việc kế thừa ông ngoại, kế thừa mẹ. Bận bịu vậy mà thần kỳ làm sao, mẹ vẫn có thể giúp anh giữ được sự hồn nhiên của một đứa bé. Tuổi thơ Vương Hạo Hiên không hà khắc, thậm chí còn tươi sáng. Vào một đêm bão, hai mẹ con vui vẻ nghịch mưa ngoài vườn, mẹ trét bùn lên má anh, bâng quơ thú nhận, mẹ không muốn Hiên Hiên bất hạnh như đứa trẻ ấy.Nhưng đọc hàng trăm cuốn sách triết lý logic, tận dụng hết những bài học của mẹ chẳng thể giúp anh am hiểu sự đời bằng người nhỏ hơn mình ba tuổi.Nó châm lửa hút thuốc ngay phòng làm việc để chống lại cơn buồn ngủ, cố gắng hoàn thành chỗ giấy tờ lặt vặt từ đại bản doanh. Vương Hạo Hiên gối đầu lên đùi nó, giấu đôi mắt qua cuốn sách văn học thiếu nhi yêu thích, ngầm quan sát khuôn mặt đang chăm chú trước màn hình laptop.Hai năm kể từ ngày nó xuất hiện trong căn nhà này, mùi thuốc lá bình dân cứ thoang thoảng khắp nơi, ám cả vào người anh mọi lúc. Quen thuộc đến nỗi Vương Hạo Hiên đã quên tiệt cái mùi xì gà cao cấp ở đại bản doanh. Vương Hạo Hiên thầm nghĩ, Tống Kế Dương thực giống cô bảo mẫu Mary Poppins. Cái tác phong nhanh nhẹn và quyết đoán ấy. Những ngày đầu bước chân vào thế giới của ông ngoại, Vương Hạo Hiên chật vật tính toán, sắp xếp làm việc chẳng khoa học, mọi thứ gần như rối tung đến nơi thì Tống Kế Dương đều kiên trì giúp đỡ giải quyết một cách êm ru. Thậm chí nó còn chỉ dẫn anh thế nào mới đúng. Vì sự lóng ngóng của mình mà Vương Hạo Hiên vi phạm hợp đồng, thường chiếm quá thời gian làm việc nó đề ra. Mải mê trong guồng quay cuộc sống, xuôi theo sự tận tâm của nó, vô tình ngoảnh sang vẫn thấy nó xoa dịu. Anh tự hỏi, nó được nuôi dạy ra sao, học hành thế nào. Lý giải việc Vương Hạo Hiên chọn nó ở quán bar năm ấy không có gì phức tạp, đơn giản vì cả hai sàn sàn tuổi, nếu làm việc chắc dễ hiểu nhau hơn. Tống Kế Dương giống như sinh vật huyền bí. Từ trên trời rơi xuống. Không một lời cảnh báo, bước vào đời anh. Tống Kế Dương đến với anh như điều tất nhiên. Không gian xung quanh nó tĩnh mà chẳng tĩnh, sâu hun hút tựa lối đi trong vỏ ốc xoáy tròn. Thậm chí còn khó diễn tả hơn cả bóng tối bao trùm xuyên suốt dòng họ. Không hiểu, nhưng Vương Hạo Hiên đã điềm nhiên, cố tình đi sâu mãi vào thế giới lạ lẫm ấy, lờ đi những bài giảng của mẹ. Không muốn dứt ra. Không cần phải dứt ra.Mấy bản báo cáo bao giờ xem qua cũng được, nhưng Tống Kế Dương nằng nặc đòi làm cho xong. Vương Hạo Hiên gấp cuốn sách, chán chường đành đi tưới hoa, pha hai cốc sữa nóng, ôm gói bim bim trở vào vẫn thấy nó hí hoáy bàn phím. Anh lại gối đầu lên đùi Tống Kế Dương, thỉnh thoảng giơ tay đưa lát khoai chiên vào miệng nó.Bim bim rỗng vỏ, sữa cạn cốc mà chưa thấy nó có dấu hiệu chú ý xung quanh, Vương Hạo Hiên uể oải vòng tay qua cổ nó, tự kéo thân mình ngồi hẳn lên đùi đối phương. Vùi mặt vào cổ Tống Kế Dương phả hơi nóng, em xong việc chưa. Nó cười vỗ lưng anh, chờ em thêm chút nữa. Anh ôm nó khoảng năm phút thì nó vuốt tóc anh thông báo hoàn tất. Nhìn lên đồng hồ đã hơn mười giờ, nó nhắc anh ngủ sớm.- Em đừng về.- Ừ em không về.Từ bao giờ Vương Hạo Hiên đã chiếm gần như toàn bộ thời gian của nó. Có lẽ những người càng được chiều thì sẽ càng được nước lấn tới.- Ngủ phòng anh nhé?Mặt Tống Kế Dương thoáng ngạc nhiên, nó chạm má vào mái tóc màu đỏ rực.- Em không nghĩ mình được quyền làm thế.Bỏ qua lời từ chối, Vương Hạo Hiên kéo nó về phòng mình. Trước đây, những tối ở lại, nó thường ngủ ngoài sofa, lười biếng thì nằm luôn phòng làm việc hoặc phòng sách. Đêm nay là lần đầu tiên nó nằm trên giường anh. Nằm bên cạnh anh.Hai năm đủ để anh tin tưởng nó hơn người nhà. Anh tin lời hứa hẹn của nó, sẽ không rời bỏ anh. Để biện hộ cho thứ cảm xúc tuyệt đối này, điều anh giữ kín không muốn nói ra, một phần Tống Kế Dương rất giống mẹ. Cảm giác ở bên nó cũng an lành như khi mẹ còn sống.- Anh cô đơn quá.Không phải ai cũng có thể nói ra miệng hai tiếng "cô đơn", vì hình như, chưa bao giờ con người buồn đến thế, mà dù cho đó là sự thật, cũng chưa ai thừa nhận bằng lời nói. Là do cô đơn quá nên như vậy phải không? Tống Kế Dương lặng im, vừa xoa đầu anh vừa thầm nhủ. Hẳn rồi, hẳn rồi... Nó cũng đâu lạ gì với cô đơn../.Vào đêm mưa lớn, anh cùng nó ngồi ngoài vườn nhìn màn mưa dày đặc, sấm vang rền rĩ. Vương Hạo Hiên chạm lên đôi mắt nâu sáng của nó, thốt ra câu nói mà bản thân anh biết đó là không đúng: "Tốt quá, em không phải đứa trẻ có đôi mắt giống hệt anh." Chớp rạch ngang trời, ánh sáng lóe lên như ban ngày. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Vương Hạo Hiên không nhận ra, đôi mắt nâu nhuốm màu đau thương.
(3)- Đừng bắt em phải vào trong đó.Nắng ấm giữa thu trải trên mái tóc trắng, rơi xuống nửa khuôn mặt xinh đẹp, xuyên tận đáy mắt nâu khẽ xao động. Mỗi lần nó nói câu đó, Vương Hạo Hiên đành gật đầu, một mình bước vào đại bản doanh, cái thế giới dường như anh chẳng thuộc về. Lần đầu theo anh tới đây, nó chỉ nói không thích nơi này, anh cũng không gặng hỏi lý do. Tất cả bác trai, anh chị có mặt đầy đủ cùng với người của họ. Suốt năm tháng, Vương Hạo Hiên vẫn ngang nhiên đơn độc diện kiến ông ngoại. Mẹ anh gần như tách biệt với cả dòng họ, Người phụ nữ trầm lặng chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì khác ngoài công việc và đứa con của mẹ. Dù cùng mẹ sống trong đại bản doanh gần 23 năm, Vương Hạo Hiên cũng chẳng nhớ nổi mặt từng người thân.Sức khỏe ông ngoại suy yếu, nội bộ bắt đầu lục đục. Đúng như mẹ từng nói. Vương Hạo Hiên chỉ báo cáo phần công việc của mình, nhận nhiệm vụ mới từ ông rồi nhanh chóng thoát khỏi mọi sự tranh chấp.Giờ đây mùi thuốc lá rẻ tiền còn khiến anh dễ thở hơn những điếu xì gà. Vương Hạo Hiên lao ngay vào xe, vứt đống giấy tờ lộn xộn xuống sàn và ôm chầm lấy thiếu niên tóc trắng. Tống Kế Dương vỗ về người trong lòng. Nó biết, anh coi nó như một nơi trú ẩn. Thanh thản. Yên bình.Mẹ đã cố gắng nuôi nấng anh, muốn anh có được cuộc sống bình thường như bao trẻ con khác. Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, mẹ cũng không đành chối bỏ dòng họ cùng những việc làm bẩn thỉu. Mẹ vẫn chọn làm những việc trái đạo đức. Và khi mẹ mất, con trai mẹ sẽ phải kế tục.Đưa anh về, nó gấp rút làm đồ ăn, dặn dò anh đủ điều. Từ trên xe, Vương Hạo Hiên cứ im bặt, để mặc nó quyết định. Tống Kế Dương không lưu tâm lắm sự bất thường ấy, mải mê toan tính kế hoạch cho tối nay. Gửi nụ hôn vội lên má, nó khoác túi chạy ra cửa.- Không cho em đi đâu.Cái ôm từ đằng sau lưng làm Tống Kế Dương giật thót. Nó chưa bao giờ đánh mất đề phòng.- Anh vẫn còn trong độ tuổi nhõng nhẽo à?Lấy lại nét nghiêm nghị, nó xoay đầu, bắt gặp hàng mày cau có, đôi mắt chan chứa sự lo lắng. Mỗi lần nhận nhiệm vụ từ đại bản doanh, cơ thể Tống Kế Dương lại nhận thêm vô số vết thương lớn nhỏ. Những lần hoạt động mạnh, vết thương toạc cả ra, chảy đầy máu. Muốn giấu anh cũng khó. Càng về sau, tần suất nhiệm vụ càng nhiều hơn. Vương Hạo Hiên rất ghét. Rất khó chịu. Tống Kế Dương bông đùa, an ủi anh rằng vì nó giỏi, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc nên mới được ông tín nhiệm. - Anh đi cùng em.- Anh có thể sẽ mất mạng đấy.- Tống Dương sẽ bảo vệ anh mà.Đôi mắt hai màu trở nên kiên nghị. Tống Kế Dương bối rối trốn tránh. Nó đã dùng chuyện sống chết để dọa anh, và nó biết giờ nó có khuyên nhủ gì đi chăng nữa cũng chẳng suy chuyển nổi Vương Hạo Hiên ngốc nghếch. Nó khô khan, không rành nên nói gì trong tình huống này, đành khẽ gật đầu.Tống Kế Dương sinh sống ở một khu dân cư thưa thớt và xập xệ. Nghèo nàn và tối tăm, cách xa trung tâm thành phố. So với ngôi nhà quá rộng lớn dành cho một người của Vương Hạo Hiên, ngôi nhà của Tống Kế Dương tạo cho anh cảm giác gần gũi. Vương Hạo Hiên nghĩ, nhưng dù có nhỏ, dù có vừa đủ đến mấy thì nơi này cũng giống như nhà gỗ của anh, cũng chỉ có một người.Nó đưa anh vào căn phòng nhỏ, chứa đầy vũ khí. Ngay khi trông thấy bàn thờ nép trong góc, Vương Hạo Hiên dè dặt quỳ xuống, tự ý thắp một nén nhang, đôi môi lẩm bẩm. Anh hỏi ngày bố nó mất, nó trả lời, cùng ngày với mẹ anh. Trên đời có nhiều sự trùng hợp thế sao, Vương Hạo Hiên tròn mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình người đàn ông có màu tóc đỏ rực. Màu tóc của anh giống hệt chú ấy. Phải chăng là do ánh sáng nên anh đã nhầm?Tống Kế Dương khẽ khàng quỳ bên cạnh, đưa anh một thanh đoản đao dài khoảng 25cm. Vương Hạo Hiên hào hứng lôi đâu ra trong người một thanh đoản đao khác khoe với nó, mẹ tặng anh năm 10 tuổi sau một vụ bắt cóc để phòng thân. Anh còn hồ hởi so sánh, hai thanh giống nhau quá, chắc dao găm Nhật nào cũng thế cả thôi nhỉ. Nó im lặng nhìn anh phấn khích tựa con nít khám phá đồ chơi mới.Hai thanh đoản đao kia là duy nhất. Do một người rèn, chỉ khác nhau đường vân trên lưỡi kiếm mà thôi. Vương Hiên, anh có biết điều đó hay không.- Thả lỏng nào Tống Dương. Đừng bận tâm đến anh quá.Thấy nó cứ mãi bất động, Vương Hạo Hiên mỉm cười ngọt ngào, đưa tay chạm má nó, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin../.Tranh chấp giữa đế chế ông ngoại và người anh trai ngày càng gay gắt. Các cuộc thanh trừng ngầm diễn ra liên miên, bằng cách này hay cách khác. Đồ ngốc ngang ngược không chịu ngồi yên trong xe, chẳng thèm nấp tạm chỗ kín. Tống Kế Dương cũng đáng trách, đòi hỏi nào của Vương Hạo Hiên cũng bấm bụng đồng ý, giờ thì nó phải kéo anh sát bên mình, vừa giao chiến vừa phải bảo vệ anh. Cơ thể Tống Kế Dương có thêm hàng trăm vết tích cũng không hề gì, chỉ cần Vương Hạo Hiên toàn vẹn. Nó tập trung đâm chém đến mức không nhận ra, Vương Hạo Hiên hoàn toàn có khả năng phòng vệ sơ đẳng. Anh âm thầm hỗ trợ nó từ đằng sau. Phút cuối sơ suất, đối thủ tóm được anh, nó hấp tấp rút khẩu súng giảm thanh định giết kẻ đó thì hắn đã nhanh hơn, kề dao vào cổ anh uy hiếp. Hắn hét lên chửi rủa nó đã phản bội anh em. Ngay khi hắn nới lỏng tay vì hụt hơi, Vương Hạo Hiên rút thanh đao của mẹ đâm sượt qua sườn kẻ đằng sau, thừa cơ lách ra. Chớp mắt, Tống Kế Dương bóp cò kết liễu đối thủ../.Vương Hạo Hiên rửa sạch vết máu, băng bó vết thương cho nó rồi ôm nó lên giường. Anh đón nhận mọi thứ thuần thục, nhẹ tênh như ăn một miếng bánh, uống một cốc nước. Khuôn mặt bình tĩnh không biến đổi. Thế ra, Tống Kế Dương mới là người mất kiểm soát cảm xúc. Từ khi sinh, nó đã bị ấn định trở thành một tên lính đánh thuê máu lạnh. Nó được nuôi dạy bằng những phương pháp man rợ, mục đích là để đủ sức bảo vệ người khác. Nó đã chứng kiến những cảnh tượng ra tay nhẫn tâm của các gia tộc. Vậy mà khi Vương Hạo Hiên bình thản bước vào cuộc thanh trừng, lòng nó đột nhiên lạnh toát. Tại sao nó có thể quên được, anh là cháu của một ông trùm khét tiếng, là con của người phụ nữ đứng trên vạn người. Đến giờ nó mới chợt nhận ra, Vương Hạo Hiên không phải là công tử bột.Điều gì đã lấy đi sự ngây thơ và đơn thuần trong Vương Hạo Hiên?Bóng tối phủ tràn anh hỏi, em thực sự phải giết người như vậy sao. Nó không đoán được, có phải anh đang quở trách. Nó trầm giọng, anh biết mà, quy luật mạnh thắng yếu thua. Thế giới là một nơi tàn nhẫn. Em thật tâm muốn bảo vệ anh.Nắm lấy các ngón tay dài đang vẽ loạn trước ngực, anh ghé sát thơm từng điểm trên khuôn mặt nó. Vầng trán xòa tóc. Đôi mắt nhắm hờ. Gò má mềm mại. Chóp mũi ấm nóng. Cuối cùng, anh từ tốn chạm vào khóe miệng cong cong. Nhẹ nhàng như làn gió ngày xuân. Cả cơ thể nó thoáng run rẩy, đôi môi vô tình hé mở. Tâm trí rối loạn. Vương Hạo Hiên hôn nó. Và đó là một nụ hôn sâu đến rút cạn hơi thở.- Anh yêu em rồi phải không?Giọng nó ủy mị như sắp khóc, kỳ thực đôi mắt lại ráo hoảnh.- Ừ anh yêu em.Vương Hạo Hiên biết sợ. Không phải vì cái chết cận kề, mà bởi vì anh lo lắng cho Tống Kế Dương. Anh quan tâm nó. Tất cả hóa thành lời yêu.- Anh nên yêu một cô gái bình thường. Sinh ra những đứa con hạnh phúc.- Anh chỉ yêu Tống Dương thôi. Tìm được người em trai, anh nhất định phải giới thiệu với Tống Dương.Vừa đau đớn vừa đau lòng.
///
Năm 4 tuổi, trước khi một đứa trẻ đủ lớn để hiểu chuyện thì bố đã nhồi vào đầu Tống Kế Dương những kỹ thuật đấu tay đôi bất bại ngoài bãi đất trống đằng sau nhà. Nó phải tập luyện điên cuồng từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn mà không được nghỉ ngơi. Một lần vì quá tức giận, Tống Kế Dương gầm lên đánh gãy xương bố, trả lại bố những đau đớn mà nó phải hứng chịu. Nhưng điều này chỉ khiến bố càng thêm tự hào về đứa con trai nhỏ. Sau đó bố cho nó làm quen với các loại vũ khí sắc nhọn, những khẩu súng dài ngắn.Bố hiền lành như giọt mưa, không bao giờ đánh mắng Tống Kế Dương, bố huấn luyện nó bằng thực chiến. Trăm ngàn vết thương khắc sâu trên cơ thể../.Ngày nọ, vì tò mò mà nó lén chạy đến căn cứ để tìm bố. Nó trông thấy người bố nó tôn thờ cùng chú bạn vui tính đang tra tấn ai đó. Nó chết lặng chôn chân tại chỗ. Khi phát hiện ra nó, chú bạn nói gì với bố, tiếp đến bố ngập ngừng đưa cho nó khẩu súng ngắn, bảo nó hãy bắn kẻ đang bị trói kia. Dù cho hắn có van xin thảm thiết thế nào, nó cũng đã bóp cò. Lần đầu tiên Tống Kế Dương giết người. Tống Kế Dương biết giết người. Phải giết.Để chú bạn kéo lê cái xác trên sàn đi, bố cúi xuống ôm chặt nó, đứa trẻ giờ mới òa khóc vì sợ hãi. Bố xoa lưng nó dỗ dành.- Tiểu Dương đừng khóc. Thế giới là một nơi tàn nhẫn. Con không ra tay, hắn sẽ giết con và papa.- Sao con phải hiểu những chuyện ấy? Dù đó là quy luật tự nhiên thì con cũng chỉ là đứa trẻ mới 7 tuổi thôi.Nó nghe thấy bố thở dài và tiếng khóc thút thít của mình. Khi nói ra được những câu từ ai oán kia, nó đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.Bố cười vuốt mái tóc trắng, tặng nó thanh đoản đao như phần thưởng cho sự dũng cảm.Từ ngày ấy, đối với Tống Kế Dương, nhân sinh tất cả chỉ là lớp màn đen buồn thảm. Dù có bao nhiêu người sống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó. Dù có bao nhiêu người phải chết, nó cũng không có bất kỳ nhận biết nào về giá trị của họ cả.///
(5)Anh trèo lên cành cây rẻ quạt trước nhà, nhìn về phía bên kia thành phố. Ánh vàng từ cột đèn cao áp hắt xuống màn mưa xám bạc khiến không gian lắng xuống. Anh chợt cười một mình. Bầu trời đen kịt khi xưa, mới thế mà đã năm năm.Mẹ từng bảo, đế chế của ông sớm muộn cũng bị lật đổ. Anh đung đưa chân, sẽ thế nào đây, sẽ thế nào đây? Nghe nó gọi bên dưới, Vương Hạo Hiên nghịch ngợm thả mình rơi vào lòng nó, thích thú bám chặt như con mèo.Đặt lưng xuống thảm cỏ ướt sũng, anh cùng nó ngắm nhìn bầu trời có những tia sét tím nhạt chạy ngang, âm thanh đùng đoàng đuổi theo sau. Tận hưởng nước mưa lạnh xối xả trên khuôn mặt.Mùa xuân năm Vương Hạo Hiên 8 tuổi, mẹ cứ đi đâu suốt từ sáng đến tối mới về. Vương Hạo Hiên ở đại bản doanh chỉ biết loanh quanh một mình. Ba tháng sau, mẹ đưa anh đến ngôi nhà này, nói rằng cứ mỗi cuối tuần, chúng ta có thể tới đây. Vương Hạo Hiên thắc mắc, sao không thể chuyển nhà luôn, ở đây thích hơn cái biệt phủ lạnh lẽo. Mẹ bảo, mẹ không muốn ông ngoại buồn. Mãi đến tận bây giờ Vương Hạo Hiên mới hiểu tình cảm mẹ dành cho ông.Lần duy nhất mẹ chủ động nhắc đến bố, là khi hai mẹ con ngồi giữa vườn hoa hồng bạch nhìn lên bầu trời mưa. Mẹ bảo mẹ nhớ bố. Mẹ biết bố cũng đang ngắm nhìn bầu trời này với chúng ta.- Anh phải tìm em trai ở đâu bây giờ?Suốt năm năm anh cùng nó kiếm tìm. Hàng trăm ngàn cái tên Dương, nhưng không có lấy một đôi mắt đỏ và đen. Vì sao mãi đến khi mẹ đi mới cho anh biết về người em trai ấy? Vì sao chỉ nói đến đôi mắt và một phần cái tên mẹ đã bỏ đi rồi?Vương Hạo Hiên cố gắng hình dung lại cái buổi chiều hoàng hôn màu đỏ máu năm 10 tuổi, anh đã từng gặp em trai trong bệnh viện. Đứa bé băng một mắt, gãy một tay, có mái tóc trắng dài. Thằng nhóc lon ton đến gần anh, mở tròn con mắt trái đen thăm thẳm, các ngón tay xíu xiu chằng chịt vết thương chạm lên mắt anh rồi vuốt những lọn tóc đỏ rực. Miệng mím chặt. Anh thậm chí không nhớ nổi khuôn mặt đứa trẻ ấy, nghĩ rằng nào đáng để mình bận tâm. Thế giới xoay mòng trong đầu, thật nhỏ bé và buồn rầu. Hóa ra người mình vốn không có gì để lưu luyến, lại là người quan trọng như thế. Vậy ra lời thì thầm mẹ xin lỗi, là gửi tới em trai.- Vương Hiên đừng tìm nữa, có lẽ cậu ta không hề muốn gặp anh.Vương Hạo Hiên nghiêng sang, đôi mắt nâu của nó buồn miên man. Nó vuốt má anh. Bàn tay nó chai sạn, khô ráp nhưng an toàn và chắc chắn. Gương mặt, thân hình, những ngón tay đỏ lên vì lạnh. Tóc trắng dính trên gò má trông có nét gì cuồng dại, đau thương. Vương Hạo Hiên lặng đi ngắm nhìn Tống Kế Dương. Anh không rõ đây là lần thứ bao nhiêu anh ngắm nó. Lạc vào trong thế giới dường như chỉ còn tồn tại nó và anh. Tống Kế Dương rất giống mẹ. Độc lập, chủ động. Chỉ nói những điều cần thiết, không hành động thừa thãi linh tinh.Dạo gần đây nó thường nhức mắt. Tối muộn cũng xin về, lý do đùa vui, bố sẽ buồn nếu nhà cứ trống trải.Dưới gốc cây rẻ quạt, Tống Kế Dương mãnh liệt hôn anh. Mùi thuốc lá tràn cả xuống phổi.Sai trái trải dài đến vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me