LoveTruyen.Me

Ta Tran

"Ngự phong sơn trang" rộng lớn đối với Phong Trần Nhi chưa bao giờ bước ra khỏi tiểu viện mà nói đúng là tràn đầy những điều mới lạ. Nhưng nó không có nhiều cơ hội để đi quan sát, tìm tòi, sau khi dùng tảo thiện xong, liền bị mang đến thư phòng. Theo lời nha hoàn tỷ tỷ dẫn đường nói, từ hôm nay trở đi, nó phải đọc sách viết tự.

Trong thư phòng, phu tử tao nhã, tuổi chừng tam thập kính cẩn chờ đợi đã lâu.

Khi thấy nha hoàn dẫn đến đứa trẻ xinh đẹp tuyệt trần, trên gương mặt ôn hòa của y hiện lên một tia kinh ngạc. Y là nho sinh trong sơn trang, từng đỗ Trạng Nguyên, nhưng chốn quan trường lãnh khốc vô tình, y từ quan, hồi hương. Hai mươi mấy tuổi đi theo Phong Lãnh Tà, bày mưu tính kế, năm năm, cuốc sống luôn rất tình thản. Trước ngày hôm qua, y cũng không biết trang chủ xưa nay vẫn lãnh khốc vô tình cũng từng thành hôn lại có một nhi tử. Khi được báo cho biết đảm nhiệm phu tử của Thiếu chủ nhân "Ngự phong sơn trang", y cũng giật mình lo lắng đôi chút.

Hiện giờ, tận mặt thấy Phong Trần Nhi ước chừng mười tuổi, trang phục trên người vô cùng quái dị, y chấn kinh rồi.

Thiếu chủ nhân...hẳn là nam hài phải không?

Sau khi Phong Trần Nhi đi vào thư phòng, y thu hồi kinh ngạc, mỉm cười ôn hòa.

Phong Trần Nhi rất có lễ phép, hướng nam tử tao nhã hành lễ. "Phu tử ——-"

Nam tử gật đầu, khi nó ngồi xuống xong mới nói. "Ta họ Đường, tên một chữ Dật, có thể gọi ta là Đường phu tử."

Phong Trần Nhi đáp ứng.

Đường Dật mở sách, hỏi: "Thiếu chủ có từng học viết chữ chưa?"

Mặc dù không rõ y vì sao gọi nó là "Thiếu chủ" nhưng Phong Trần Nhi thành thật trả lời: "Nhũ mẫu có dạy ta 'Tam tự kinh' và 'Bách gia tính', nhớ được chữ cũng không nhiều lắm."

Đường Dật khẽ thở dài, trong tiếng thở dài trần đầy thương xót. Bình thường hài tử của gia đình giàu có, mười tuổi có thể xuất khẩu thành thơ, lãnh thi tụng từ. Đứa trẻ đã bị lãng quên trước mắt này thật khiến cho người khác đau lòng.

Phong Trần Nhi ngây thơ nghiêng nghiêng đầu, không hiểu được thương xót cùng tiếc nuối trong mắt phu tử.

Đường Dật ho nhẹ một tiếng, nhu hòa nói với nó: "Như vậy, ta dạy lại từ đầu đi."

Phong Trần Nhi gật gật đầu, hết thảy tùy theo phu tử.

Buổi sáng, thanh âm lanh lảnh trong thư phong vọng ra bên ngoài.

Đường Dật nghe tiếng đọc sách thanh thúy dễ nghe của đứa trẻ, luyến tiếc trong lòng lại bất chợt bùng lên! Đứa trẻ này, thiên tư thông minh nha! Có lẽ không đến một năm, nó có thể vượt qua đồng linh nhân. (bạn cùng lứa)

Giữa trưa, ánh nắng rực rỡ phủ lên hoa cỏ bạt ngàn, gió xuân ấm áp mơn man khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Bóng dáng nha hoàn xuất hiện trước cửa thư phòng, khẽ nhắc nhẹ nhàng: "Đã đến giờ ngọ thiện."

Đường Dật đáp ứng.

Phong Trần Nhi đọc xong một đoạn văn tự mới buông sách xuống.

Đường Dật nói: "Thiếu chủ theo nàng đi thôi."

Phong Trần Nhi đứng dậy, hướng phu tử hành lẽ nói lời cáo biệt, xong mới theo sau nha hoàn ra khỏi phòng.

Ra ngoài hành lang uốn khúc quanh co, thảm cỏ xanh biếc, muôn hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ, trong hồ nước, ánh sáng lấp lánh, ngư nhi nhảy vọt lên, tràn trề sự sống.

Làn gió ấm áp mang theo hương thơm dễ chịu khiến Phong Trần Nhi buồn ngủ. Dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, ngáp dài. Ngồi cả một buổi sáng đọc sách thực sự có chút mệt mỏi. Thể lực của nó luôn kém, bình thường hoạt động trong chốc lát sẽ bị nhũ mẫu bắt đi nghỉ ngơi luôn.

Nhà hoàn đi nhanh, nó đi theo phía sau, bước đi chậm dần, hành lang thật dài dường như vô tận, nó mê mẩn nhìn một vùng xanh mướt ngoài hành lang.

Cây cỏ mềm mại, tựa như một chiếc giường của thiên nhiên tạo hóa, hương hoa thơm ngát như mê dược, làm nó liên tục buồn ngủ.

Thân ảnh phía trước vòng sang một chỗ rẽ, Phong Trần Nhi chưa có đi tới, chân nó vô thức bước về phía xanh biếc mê người kia.

Nhà hoàn không có quay đầu lại, nàng vẫn nghĩ tiểu chủ nhân đi theo phía sau, lúc bước vào đại sảnh, chủ nhân lên tiếng hỏi, nàng mời kinh hoàng thất thố quay đầu lại, phía sau không một bóng người, nàng hoảng sợ quỳ xuống.

Gương mặt Phong Lãnh Tà lạnh lùng, ra lệnh một tiếng, phát động toàn bộ người trong sơn trang, đóng đại môn tìm người.

Hà nhũ mẫu nghe thấy liền đi tới, hướng về phía Phong Lãnh Tà mắng lớn: "Họ Phong kia, ngươi...ngươi bắt tiểu bảo bối của ta làm gì? Ôi, ngươi bắt hắn học một khóa cả buổi sáng? Trần Nhi thể hư, sao chịu được loại sức ép thế này? Ngươi...ngươi không phải cố ý làm mệt hắn hả?"

Mọi người nghe xong, ai cũng kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được một đứa trẻ xinh đẹp nhường ấy thể lực lại kém vậy?

Hà nhũ mẫu vừa khóc vừa mắng, Phong Lãnh Tà vẻ mặt không chút thay đổi, dẫn theo Phong, Hỏa, Lôi, Điện bốn người đi tìm mỗi góc của sơn trang.

"Ngự phong sơn trang" vô cùng rộng lớn, diện tích chiếm hơn một nghìn khoảnh (1 khoảnh = 100 mẫu, khoảng 6,667 ha – ôi đất đai kiểu gì đây =.=), đình đài lầu các, đại viện tiểu viện, hồ nước ao đầm, giả sơn giả thạch, đất đai cây rừng...sơn trang mênh mông bạt ngàn như thế, muốn tìm một tiểu nhân nhi, quả thực khó như tìm kim đáy biển!

Vả lại, đứa trẻ kia không phải cố ý trốn, mà là vô cớ mất tích. Thường thì vô cớ mất tích sẽ càng khó tìm hơn.

Nửa canh giờ trôi qua, mọi người trong toàn sơn trang đều vô cùng sợ hài.

Một tiếng hổ gầm khiến Phong Lãnh Tà ngẩn ra. Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong khoảnh khắc phất áo lách mình, phi đến chỗ tiếng gầm vọng lại.

Thân pháp của hắn vô cùng nhanh, tuyết y bạch ảnh như một cơn gió mạnh nổi lên, sắc bén xoẹt qua.

Bốn hộ vệ như bóng cũng theo ngay sát sau đó.

Nhanh như chớp, năm bóng người vụt đứng lại trên một thảm cỏ xanh biếc, chỉ thấy cái đuôi trắng đen xen kẽ của một con hổ lớn lần chần ở lùm cây phía trước.

Phong Lãnh Tà khẽ quát một tiếng, bạch hổ kia quay đầu lại, đôi mắt thâm lục nguyên bản lạnh lẽo, hung ác, nhưng sau khi nhìn thấy Phong Lãnh Tà, nó lại ngoan như con mèo con đến bên chân hắn dụi dụi.

Tay Phong Lãnh Tà đặt lên trên đầu bạch hổ, đôi mắt sắc bén quét về phía bụi cây, một vạt áo màu lục nhạt khiến hắn nhanh chân bước đến.

Vừa nhìn thấy, đôi lông mày phút chốc nhíu lại.

Bốn người phía sau đưa mắt nhìn nhau, khồng nhịn được tiến lên phía trước tìm hiểu.

Trong lùm cây uốn thành hình trăng rằm, một tiểu nhân nhi cuộn mình lại, nó gối đầu lên một cánh tay, một cánh tay túm lấy cỏ xanh mướt mềm mại, gương mặt ngủ say thuần khiết thiên chân vô tà, nhưng bên người nó còn hai tiểu bạch hổ tựa sát vào? Hai tiểu bạch hổ kia ước chừng khoảng hai ba tháng, chốc chốc một dụi dụi vào gương mặt tiểu nhân nhi, một  thì liếm liếm tay nó, thân mật vô cùng.

Sau khi nhìn thấy tiểu chủ nhân bình an vô sự, bốn hộ vệ khẽ thở phào.

Trong mắt Phong Lãnh Tà hiện lên một tía sáng khó hiểu, không nói gì vuốt ve cự hổ.

Cự hổ gầm nhẹ vài tiếng, hai tiểu bạch hổ dựa vào người tiểu nhân nhi nức nở, tựa hồ không muốn rời đi thân thể ấm áp này.

Tiếng gầm của bạch hổ đánh thức nhân nhi đang ngủ say kia.

Từ từ tỉnh lại, nhập vào mắt là hai tiểu đổng vật đáng yêu, Phong Trần Nhi thích thú sờ sờ bộ lông tiểu tử trong lòng ngực. "Hi, tiểu miêu nhi thật dễ thương."

Hai tiểu tử kia nghe được tiếng khen của nó, tranh nhau liếm mặt nó, nó vừa cười vừa trốn, lơ đãng nhìn thấy động vật thật lớn đứng cách đó không xa, đôi mắt xoe tròn, líu lưỡi. "Miêu thật lớn..."

Cự hổ bị gọi là miêu nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ không thể lí giải được cư nhiên có người dám nhầm nó đường đường là chúa sơn lâm uy vũ với loại miêu chơi rông trong nhà?

Tầm mắt theo thân mình "Miêu nhi" hướng lên, khi nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ như khắc băng của Phong Lãnh Tà, Phong Trần Nhi kinh sợ kêu lên một tiếng.

Không xong rồi!?

Nó...nó đã quên ngọ thiện...

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me