Taegi Vga Hay De Em Cung Chieu Anh Swageniusuga
Sau khi kiểm tra xong, Min Yoongi bất ngờ quay đầu lại. Kim Taehyung dùng tốc độ nhanh nhất có thể bật người ra lưng ghế. Chỉ là đôi chân của cậu vẫn còn ở ngoài.Min Yoongi nhìn một hồi, trong lòng có chút cảm giác bất an kỳ lạ. Anh biết đó là Kim Taehyung - cái người mà anh đã sớm nhớ kỹ đến từng móng tay.Trong đầu có mối bận tâm, bất tri bất giác Min Yoongi chẳng còn tâm tình la cà lựa đồ uống như trước nữa mà trở về nhà. Nhưng đôi chân vừa nãy ở vị trí kia đã biến mất.Có lẽ là đi rồi. Từ khi nào mối quan hệ này trở nên kỳ quặc như vậy? Mớ hỗn độn trong lòng cậu khiến trái tim nhiệt huyết ngày nào phập phồng không yên, sau đó làm ra những chuyện mà người bình thường sẽ không làm.Sáng hôm đó chỉ là trùng hợp, anh ngẫu nhiên thèm ăn sáng nên liền ra ngoài dù lúc đó đã 8 giờ rưỡi. Nhưng sau khi biết Kim Taehyung theo dõi mình, Min Yoongi liền không kiềm chế được chăm chỉ ra ngoài ăn sáng, đôi lúc đi ra đi về đều thấy cậu vẫn ngồi ở chỗ cũ, lúc thì có lúc thì không, lúc đến sớm, lúc đến muộn, cũng có hôm cả ngày không thấy đâu.Mọi chuyện dường như không có gì thay đổi, Min Yoongi vẫn chẳng hiểu hành vi theo dõi của Taehyung để làm gì. Nếu nó thực sự mang lại lợi ích nào đó, hẳn chỉ là cái bánh bao lấp đói mà hầu như ai sống trên đời cũng từng dùng qua. Vài ngày nữa lại trôi. Nhân lúc bản thân cạn ý tưởng, Min Yoongi bèn sang phòng ngủ nhìn thử. Khung thời gian hiếm hoi vậy mà có thể thần kỳ nhìn thấy Kim Taehyung cũng đang ngồi ở quán cafe đó. Vẫn là chỗ ngồi cũ dưới mái hiên, bỗng nhiên lôi điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Min Yoongi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không nổi sờ đến túi quần. Sờ không thấy điện thoại mới nhớ ra tối qua đã để trong phòng làm việc. Trước khi kịp do dự lần nữa, anh đã chạy sang lấy nó. Nhưng chờ đợi một hồi, màn hình có sẵn vẫn chẳng hiện lên dãy số mà anh chờ đợi. Có người nói cơ hội sẽ không tới lần thứ 2. Hoặc có lẽ nó chỉ đến nhiều như thế với loại người chẳng màng nắm lấy, như Min Yoongi. Rõ ràng đã có thể không chờ mong để rồi thất vọng hết lần này tới lần khác, nhưng cho tới bây giờ, anh vẫn mong mình được xuất hiện trong cuộc đời của cậu.Kim Taehyung rời khỏi ghế tựa, bước thẳng tới quầy trả tiền, trong lúc chờ đợi hóa đơn, một cái thở dài nối tiếp một cái thở dài.Tiếng cười nhẹ của cô chủ quán vang lên:_Cậu còn trẻ lại còn là diễn viên nổi tiếng, hẳn là đến vợ cũng chưa có đi, sao lại hay ngồi một mình thở dài suốt thế?Kim Taehyung quay đầu, ngại ngùng nở nụ cười nhìn cô chủ quán, không đầu không đuôi mà than vãn:_Khó quá cô ơi, khó như lên trời í._Việc gì nha? Sao không dành thời gian ngồi đây thở dài mà cố gắng làm, biết đâu lại có được chút khả quan thì sao?_Nhưng mà người ta không muốn gặp cháu.Hôm đó còn đuổi cậu về trong khi cậu đang tỏ tình nửa chừng, nhắn tin quan tâm anh, anh cũng không trả lời. Nói không sao, sao lại dùng thái độ như vậy đối với cậu chứ? Làm cậu dù lo lắng vì mấy ngày nay không nhìn thấy anh mà ngay cả tin nhắn cũng không dám gửi, chỉ dám bâng quơ hỏi thăm qua bạn bè anh._Có đùa cô không đấy? Vừa đẹp trai vừa lễ phép như cháu mà còn không cưa được người ta, rốt cuộc cô gái đó phải kiêu kỳ tới cỡ nào...Kim Taehyung lắc đầu cười, làm bộ như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại:_Ah, cô à, cái biệt thự đen trắng ở kia ấy, chủ nhà đi đâu mà cháu không thấy người ra vào nhỉ?Cô chủ quán không cần hỏi lại cũng biết nhà nào, thành thật nói:_À, cái biệt thự đó ấy hả. Cô chỉ thấy có mỗi một cậu thanh niên trẻ đi đi về về, chắc là cậu ấy sống một mình. Mà cả ngày chui trong nhà chẳng biết làm cái gì, thỉnh thoảng còn có vài người nổi tiếng ghé qua nữa. Nhưng có cái là cậu ấy rất tốt bụng, tuy hơi khó gần một chút. _Nhưng mấy ngày nay cháu ở đây lại chưa từng nhìn thấy chủ nhà...._Dạo này cậu ấy hay ra ngoài lúc trời tối. Dạo trước thì sáng đi một lần, tối đi một lần. Sinh hoạt rất không đồng nhất, trước kia cô còn không biết thật ra cậu ấy có đang ở nhà hay không cơ._Ra vậy...Kim Taehyung thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất cậu biết anh vẫn ổn, hơn nữa chỉ cách cậu có mười mấy mét.Trong lúc đó, Min Yoongi đã dứt khoát buông bỏ suy nghĩ trong lòng, xách một chiếc ghế lại gần cửa sổ phòng ngủ. Anh nhớ cậu, xuyên qua khe hở giữa tấm rèm nhìn cậu một lát, dù sao cũng không ai biết. Kim Taehyung tạm biệt chủ quán, bước ra đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn quanh. Ánh nắng buổi sáng lúc 9 giờ vượt qua phạm vi che mưa của mái che rọi lên người cậu. Trong cơn say sưa ngắm nhìn, Min Yoongi chợt nhận ra Kim Taehyung đang nhìn về phía mình, đôi mắt to sắc bén khẽ híp lại, như muốn nhìn xuyên qua tấm rèm cửa...Không đúng...Là nhìn xuyên qua khe hở!Min Yoongi giật mình nhìn lại tấm rèm, phát hiện sáng nay mình kéo rèm không kỹ, khe hở rộng đến chứa được bàn tay của anh!Mẹ nó tam tai. Min Yoongi mắng thầm trong lòng. Đang do dự có nên nhẹ nhàng kéo rèm lại hay không thì bên kia đường, gương mặt vốn đang ủ ê của Kim Taehyung, chậm rãi trở nên tươi tỉnh, khóe môi thong thả kéo lên thành nụ cười.Trong đầu Min Yoongi như nghe thấy tiếng bức tường thành lâu năm sụp đổ, lập tức theo phản xạ lùi lại, lưng mỏi chân run muốn bỏ chạy, đáy lòng lại hoang mang, có khi là cậu chỉ đang nghĩ cái gì đó vui vẻ, cũng không hẳn là nhìn thấy anh.Xa như vậy, có thể nào...Nhưng thực tế, cậu như thực sự nhìn thấy anh đứng trong căn phòng tối, hướng anh cười đến vui vẻ, trưng ra nụ cười hình hộp thương hiệu, chậm rãi mấp máy môi.Kim Taehyung nói: "Em rất nhớ anh, Min Yoongi."Anh hoảng hốt chụp lấy tấm rèm muốn kéo lại, chụp xong mới hối hận tột độ lập tức buông tay chạy ra khỏi phòng.Kim Taehyung liếm môi, ở dưới mái hiên cười đến vui vẻ. Hóa ra cậu không đơn phương. Phát hiện này khiến cậu như một bước lên mây. Anh dịu dàng với cậu như thế, cậu đã sớm chỉ chờ đợi một tín hiệu để chính thức chạy về phía anh. Nhưng bây giờ thực sự không thể nán lại, đành phải cố gắng chờ đến buổi tối trở về vậy.Thế nhưng qua cả ngày xốn xang phơi phới như hoa nở, khó khăn lắm mới trở về nhà Min Yoongi sớm nhất có thể nhưng người lại không có nhà, cậu lập tức không do dự gọi cho anh.Mới đầu còn thông, ngay sau đó lại bị ngắt giữa chừng, mấy cuộc sau đều không thể kết nối. Cậu lập tức gọi cho Park Sun Ho sunbae, cá chắc Min Yoongi đang trốn ở đây.Min Yoongi quả thực đang cắm rễ ở nhà Park Sun Ho với cái điện thoại đã tháo rời các phần trên tay. Vừa nghe thấy điện thoại của bạn mình reo lên anh liền nói:"Nói tôi đang ở nhà ba mẹ."Park Sun Ho mới đầu hoài nghi Min Yoongi mê sảng mới bỗng nhiên đang yên đang lành phun ra một câu không đầu không đuôi như vậy. Cho đến khi nhìn thấy cái tên "Kim Taehyung" hiện lên trên điện thoại mình, anh lại cảm thấy quái dị: Min Yoongi là nói Kim Taehyung? Nói như vậy làm cái gì? Người ta không thích cậu, chắc gì đã hỏi cậu ở đâu? Nằm mơ vớ vẩn."Sun Ho hyung, Yoongi hyung đang ở chỗ anh phải không? Em muốn nói chuyện với anh ấy một lát nhưng không liên lạc được..." Park Sun Ho nhìn cảnh tượng thảm khốc trong tay Min Yoongi, trên trán hiện lên mấy vạch đen, lại nhìn lên vẻ mặt "Đã là bạn bè thì phải giúp tôi" của Min Yoongi thì càng cạn lời hơn."Hyung-ssi, anh cho em nói chuyện với anh ấy một lát được không?"Park Sun Ho chẳng hiểu gì cả, đành trả lời y như lời dặn của Min Yoongi, ánh mắt nhìn anh lại càng thêm kì dị.Mới đầu nhìn thấy Min Yoongi hốt hoảng tháo điện thoại ra khi có người gọi tới y đã thấy khó hiểu. Trên đời này làm gì có ai khiến Min Yoongi sợ tới nỗi không dám trực tiếp tắt máy?Cho đến khi Kim Taehyung gọi tới, họ Min kia vậy mà không cần đoán cũng biết.Tắt máy xong, Park Sun Ho lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Min Yoongi:_Gì vậy? Nói không có gì nhưng mà thế này là sao? Hai cậu lén lút tụi mình đến với nhau à?Mấy ngày nay Kim Taehyung cứ như buồn chuyện gì, thấy người tới liền giấu, gặp anh liền hỏi Min Yoongi thế nào rồi, thực sự là kì quái. Quan tâm như thế sao không trực tiếp tới gặp đi? Anh cũng không phải bảo mẫu của Min Yoongi. Min Yoongi bất chấp lắc đầu, ánh mắt vẫn chất chứa nhiều tâm tư như cũ.Park Sun Ho thừa biết tính anh. Nếu anh thực sự không muốn nói sẽ không biểu hiện cái bộ dạng "đa sầu đa cảm" này ra trước mặt người khác, nếu bị hỏi mà không giấu được thì sẽ bỏ đi, mà ngồi yên đây thì chính là: Hãy hỏi tôi đi, tôi cần người thực sự quan tâm tôi nghe tôi tâm sự, hãy hỏi tôi kĩ vào, v.v...Tính tình ngạo kiều như vậy, thực chất cũng có điểm đáng yêu.Park Sun Ho liền đổi cách hỏi:_Xem nào! Kể mình nghe đi mà, cậu ta đã nói gì với cậu? Sau đó Min Yoongi nước sông chảy xuôi kể lại xuyên suốt đầu đuôi câu chuyện. Park Sun Ho uống nước ngọt ăn bánh quy, nghe đến đoạn "nâng niu chiều chuộng" thì phun luôn miếng bánh ngọt vừa nhai, sau đó, cười không biết mệt.Min Yoongi đen mặt nhìn y, ánh mắt vừa ghét bỏ vừa bực bội, thong thả nói:_Cười đủ chưa? Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể rút lại mấy bản quyền bài hát đã cho không cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me