LoveTruyen.Me

Taegyu Unforgettable

- Rốt cuộc bây giờ cậu có muốn dùng bữa tối không?

- Tôi, tôi có... nhưng sao anh... sao anh lại kéo tôi như vậy? A-Anh để tôi ngồi xuống ghế đi...

- Mau ăn đi, đừng nói nhiều nữa!

Trong thoáng chốc mà gương mặt của nhóc con đã đỏ rần hết cả lên. Bác Yoo với cả mấy chị người làm cứ liên tục lén nhìn em và cậu chủ của họ rồi lại  cười thầm làm em cảm thấy ngại muốn chết.

- Thưa anh, t-tôi có thể ngồi-...

- Im lặng!

Kang Taehyun để em ngồi trên đùi mình rồi lại thản nhiên mà dùng bữa tối. Hai tay hắn vòng qua người em rồi chồm lên phía trước để dùng bữa tối, với tình huống như thế lại càng khiến cho lưng em áp sát vào lồng ngực của hắn.

Vốn dĩ Kang Taehyun chẳng cảm thấy vướng víu hay khó chịu gì cả vì em nhỏ Beomgyu thật sự rất nhẹ. Ngồi trên đùi hắn, em lại càng khép nép hơn cả, không dám nhúc nhích gì luôn.

Beomgyu thường ngày thì ăn rất chậm nhưng không biết vì sao hôm nay em lại ăn rất nhanh. Đến khi ăn xong thì liền vội vội vàng vàng mà đứng dậy rồi bỏ chạy lên phòng.

Nhóc con vốn dĩ đã ngại đến đỏ bừng mặt mũi, hai má của em cũng đã nóng ran. Vừa lên đến phòng thì Beomgyu liền lao đến giường của mình rồi lại chôn mặt vào trong chăn gối mà giãy đành đạch.

Mãi một lúc sau thì Choi Beomgyu mới khờ khờ ngốc ngốc mà lú mặt ra khỏi chăn gối, em lại tự hỏi không biết vì sao Kang Taehyun lại để em ngồi lên đùi hắn như thế, vốn dĩ là hắn rất ghét em kia mà.

.

Đêm muộn, bác Yoo mang vào cho Kang Taehyun hắn một ly trà hoa cúc. Kể từ ngày được Beomgyu pha trà hoa cúc cho, Kang Taehyun cũng đã dần không dùng đến cà phê vào những đêm làm việc mệt mỏi nữa. Mà thay vào đó, hắn sẽ uống trà hoa cúc như em nói để có thể làm đầu óc thoải mái và giúp dễ ngủ hơn.

- Thưa cậu chủ, tôi có chuyện này muốn trao đổi với cậu một chút...

- Có chuyện gì vậy bác cứ nói đi.

- Thưa... là chuyện về cậu Choi ạ!

- Cậu ta làm sao?

- Tôi nghĩ là cậu chủ nên để cậu Choi tiếp tục theo đuổi con đường học tập, tức là để cậu ấy tiếp tục đi học đại học ấy ạ!

- Tại sao?

- Cậu Choi từng tâm sự với tôi rằng gia đình cậu ấy rất nghèo, đến cả tiền ăn, tiền mặc cũng phải tiết kiệm rất nhiều. Bố mẹ cậu ấy cũng đã rất cố gắng mới có thể cho cậu ấy học hết cấp ba, cậu Choi cũng bảo rằng cậu ấy rất thích học ngành mỹ thuật nên nếu bây giờ có điều kiện thì cậu ấy nhất định sẽ chăm chỉ học tập đó ạ!

Kang Taehyun nghe những lời mà bác Yoo nói thì cũng có chút trầm tư mà suy nghĩ sâu xa về một điều gì đó. Quả thật lúc hắn cưới em về, Beomgyu chỉ mới hoàn thành xong chương trình học cấp ba, ước mơ học đại học cũng phải gạt sang một bên vì gia đình em ấy không có tiền để tiếp tục cho nhóc con này đi học.

Nếu Kang Taehyun đồng ý thì hắn hoàn toàn có đủ khả năng để chi trả toàn bộ chi phí cho việc học tập của em.

- Được rồi, cứ để cháu lo liệu chuyện này!

- Nếu được vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu chủ rất nhiều!

- Có vẻ như mối quan hệ của hai người đã trở nên rất tốt?

- À vâng, tôi xem Beomgyu như một đứa con trai nhỏ của mình. Cậu ấy rất đáng yêu và ngoan ngoãn!

- Ừm, thôi bác làm gì thì cứ làm đi!

- Tôi xin phép ra ngoài thưa cậu chủ!

Đợi bác Yoo rời đi, hắn đã gọi cho Huening Kai để nhờ cậu ấy tìm hiểu về các trường đại học chuyên về ngành mỹ thuật mà lại có điều kiện cơ sở vật chất tốt nhất cho mình.

Đến khi cúp máy, Kang Taehyun hắn lại nhìn chăm chăm vào bức ảnh được cài làm hình nền thoại mới của mình. Bên trong là hình ảnh em nhỏ Beomgyu mặc quần bông mà mặt mũi thì cứ lấm lem bùn đất. Vốn dĩ hắn cảm thấy bức ảnh này rất giải trí nên mới muốn cài làm hình nền điện thoại thôi.

Càng nhìn, hắn lại đột nhiên không kìm chế được nữa mà bật cười một cái, sau đấy lại lẩm bẩm:

- Đáng yêu và ngoan ngoãn sao?

.

Hai hôm sau, Choi Beomgyu vốn dĩ vẫn còn đang say giấc nồng trong chăn ấm nệm êm thì bác Yoo lại nhẹ nhàng gõ cửa phòng, muốn gọi em dậy.

Beomgyu đờ đẫn mà ngồi dậy rồi lại nheo mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, mới có sáu giờ sáng mà bác Yoo lại gọi em dậy làm gì không biết nữa.

Em nhỏ cũng xuống giường rồi đi đến mở cửa phòng cho bác Yoo, chỉ thấy bác quản gia cười với em một nụ cười thật tươi rồi cất lời:

- Nào Beomgyu, cháu mau đi vệ sinh cá nhân, thay bộ quần áo này mà chúng ta đã chuẩn bị rồi xuống dùng bữa sáng cùng cậu chủ. Sau đó thì cậu chủ sẽ đưa cháu đến trường đại học đấy!

- Dạ? Trường đại học sao ạ?

Choi Beomgyu có vẻ rất bất ngờ, bằng chứng là ở việc hai mắt em đều mở to hết cả lên và cả gương mặt vẫn còn đang ngái ngủ liền trở nên rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

- Đúng rồi, cậu chủ đã giúp cháu chọn trường đại học và cậu ấy sẽ là người chi trả toàn bộ mọi chi phí cho cháu! Cháu có thấy vui không?

- Anh Taehyun... anh Taehyun anh ấy đã giúp cháu nhiều như thế ạ? Cháu thật sự được học đại học sao bác Yoo? Cháu vui quá đi mất!

- Đúng rồi, nhóc con. Mau trở vào để chuẩn bị đi, cậu chủ đang chờ cháu cùng dùng bữa sáng bên dưới kia kìa!

- Vâng, cháu sẽ nhanh chóng xuống ngay ạ!

.

Kang Taehyun khẽ liếc nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, cùng lúc đó Choi Beomgyu cũng vừa vặn xuống đến nơi.

Choi Beomgyu vốn dĩ có rất ít quần áo đẹp, từ lúc cưới em về Kang Taehyun chưa bao giờ nhìn thấy em trong các bộ quần áo sành điệu của giới trẻ bây giờ. Beomgyu cũng không đi ra ngoài, hằng ngày em chỉ quanh quẩn ở nhà nên chỉ mặc những bộ quần áo sờn cũ của mình. Nhưng lúc đến tối thì em lại được bác Yoo đưa cho đồ ngủ lụa cao cấp để mặc vì hắn thích thế.

Nhìn bộ quần áo mà mình đã chọn cho Choi Beomgyu nhưng hắn lại bảo bác Yoo mang lên cho em. Một chiếc áo phông trắng, quần jeans xanh và một chiếc áo sơ mi caro khoác bên ngoài lại trông càng hợp với lứa tuổi của em, em năng động và tươi trẻ.

Chỉ mới ngồi xuống bên cạnh Kang Taehyun, em đã vội ngồi lại cực kỳ khép nép, hai tay đặt trên đùi trông cực kỳ nghiêm túc. Em nhỏ liền cúi đầu với hắn một cái rồi em thỏ thẻ:

- Cảm ơn anh... vì đã giúp tôi có thể được đến trường để tiếp tục việc học ạ.

Kang Taehyun cũng không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt mà chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái rồi quay sang tập trung dùng bữa sáng.

- T-Thưa anh, không biết anh có thể cho tôi đi làm thêm lại được không ạ?

- Vì sao?

- Tôi, tôi muốn đi làm có tiền để trả lại tiền học phí cho anh ạ... Dù gì, anh cũng không thể cứ chi trả tiền học phí cho tôi mãi được...

- Không cần bận tâm về chuyện đó vì bây giờ cậu là vợ của tôi chứ không phải người dưng nước lã! Nếu cậu còn không mau ăn nhanh thì đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể đến trường!

- Vâng... t-tôi sẽ ăn ngay đây ạ!

Choi Beomgyu nghe hắn hăm doạ như vậy thì lại cảm thấy sợ hãi nếu mình không ăn nhanh thì sẽ bị Kang Taehyun hắn bỏ lại, không cho đi học nữa nên em đặc biệt ăn ngoan và ăn nhanh lắm.

.

Cả hai dùng xong bữa sáng thì Choi Beomgyu phải cùng Kang Taehyun đến trường đại học mà em sẽ được theo học. Em đi theo sau lưng chồng mình để lên xe ô tô của hắn đang được đậu ở sân nhà, bác Yoo quản gia cũng kịp thời đuổi theo sau lưng em và đưa cho em chút đồ ăn nhẹ cho bữa trưa.

- Cháu giữ lấy mà ăn nhé, còn có cả sữa và kẹo dẻo mà cháu thích nữa này!

Bác Yoo tâm lý mà dúi vào tay Beomgyu toàn mấy món đồ mà em rất thích ăn. Trùng hợp ngay lúc ấy Kang Taehyun cũng đã nghe được đôi chút về cuộc trò chuyện của hai người họ.

Cứ y như con nít vậy!

Sau đó thì nhóc con cũng vẫy tay với bác Yoo quản gia cùng mấy chị người làm trong nhà để ngồi lên xe ô tô để cùng Kang Taehyun đến trường đại học của mình.

Trong suốt đoạn đường đi, Choi Beomgyu dường như đều cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ trên quãng đường mà họ đi.

Em cứ say mê áp cả lòng bàn tay be bé của mình lên cửa kính ô tô rồi chăm chú nhìn ra bên ngoài. Ngôi trường đại học mà Choi Beomgyu sẽ theo học đang dần hiện ra trước mắt, em nhìn thế nào cũng thấy rất thích, rất ra dáng một ngôi trường chuyên về ngành mỹ thuật.

Xe của họ lăn bánh vào cổng trường đã nhận được vô số sự chú ý cùng tò mò của hầu hết sinh viên trong trường bởi chiếc ô tô này của Kang Taehyun quá đắt đỏ đi.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe trong trường, hắn và em cùng nhau xuống xe để đến văn phòng hiệu trưởng. Beomgyu đi sau lưng Kang Taehyun hắn mà lại tò mò với vô vàn mọi thứ trong trường. Em nhỏ chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sắp được học ở đây thì đã vui đến độ muốn nhảy cẫng cả lên rồi đây này.

Kang Taehyun và em nhỏ Beomgyu vừa bước vào phòng hiệu trưởng thì đã nhận được sự chào đón cực kỳ nồng nhiệt của thầy ấy. Vì ông ấy biết, Kang Taehyun là một nhân vật không nên động vào và nếu hắn đã chọn ngôi trường đại học này để gửi gắm người nhà của mình vào học thì với tư cách là một hiệu trưởng, ông đương nhiên phải có trách nhiệm nhiều hơn nữa.

- Vâng chào giám đốc Kang, thật vinh dự khi cậu đã chọn ngôi trường này của chúng tôi để gửi gắm cậu Choi cho chúng tôi!

- Tôi cũng mong những lời mà ông nói đều đáng tin cậy hết cả!

- Vâng vâng, chắc chắn là như vậy rồi! Nhưng có thể cho tôi mạn phép được hỏi rằng cậu Choi là gì của giám đốc Kang được không ạ?

- Cậu ấy là vợ của tôi, chính vì thế mà tôi mong mọi người có thể chiếu cố cậu ấy một chút!

- Ôi, đó là điều đương nhiên rồi ạ! Chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cậu Choi hết mình ạ!

- Được rồi, vậy thì những chuyện còn lại đều trông cậy vào mọi người. Đến giờ tôi phải đến công ty rồi, tôi xin phép!

Kang Taehyun nói xong thì liền đứng dậy muốn rời đi, thầy hiệu trưởng cũng nhanh chóng đứng lên và hướng dẫn Beomgyu hướng để đi đến lớp học của mình. Cùng lúc đó, trước khi rời đi thì Kang Taehyun lại khẽ kéo em lại rồi nói:

- Ở trường có chuyện gì thì cứ về nói với tôi. Chiều tan học sẽ có bác Yoo đến đón cậu, không được tự tiện đi lung tung!

- Vâng tôi biết rồi, cảm ơn anh ạ...!

Nói đoạn, em nhỏ Beomgyu dường như suy nghĩ điều gì đó, Kang Taehyun định quay lưng bỏ đi thì em lại mấp máy môi một câu lí nhí:

- T-Tạm biệt anh, anh đi cẩn thận ạ!

Kang Taehyun cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi liền quay lưng rời đi vì cũng đã đến giờ hắn phải đến công ty rồi.

Bên này thì Choi Beomgyu lại nhận được sự quan tâm rất nhiệt tình của thầy hiệu trưởng cùng các giảng viên nên em cũng cảm thấy bản thân không hề bị lạc lõng tí nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me