LoveTruyen.Me

Taejinkook Trans Tied Like Puppets

"Mày có thể làm được mà Jin! Mày có thể làm được! Chỉ cần gõ cửa thôi! Đúng rồi, chỉ cần gõ cửa thôi! Ngay-bây-giờ!" Gần đây không biết khi nào mà Seokjin đã có thói quen nói chuyện với chính mình. Đối với hầu hết các lí do, thì lí do 'tự tạo động lực' là phù hợp nhất trong mọi hoàn cảnh - như ngay bây giờ đây, anh đang thuyết phục bản thân đi vào phòng của chính mình. Nhưng có đôi khi anh thì thầm với chính mình, vào đêm khuya, khi anh cảm thấy cô đơn, và anh lại nhớ đến âm thanh của Jungkook và Taehyung khi hai người chia sẻ bí mật cho nhau.

"Jungkook! Taehyung!" Seokjin gọi thay vì gõ cửa. Anh đợi trong vài phút, một nửa hi vọng cánh cửa sẽ không mở ra. Nhưng có vẻ anh không nên hi vọng điều đấy nữa.

"Hyung." Taehyung thì thầm. Jungkook đứng sau lưng cậu - một lần nữa - nhìn nó cứ như một đứa trẻ bị bắt phải chào hỏi một người thân mà nó không thích. Seokjin đã đứng yên một chỗ trong ba mươi giây không không nói một lời nào.

"Anh đã không ngủ trong phòng của chúng ta một thời gian rồi. Anh ổn hơn chưa? Có còn cảm thấy lạnh không?" Taehyung nói trước.

"Uh, ổn hơn rồi." Seokjin hốt hoảng trả lời. Anh khẽ cựa mình, gãi gãi đuôi tóc. "Anh chỉ muốn nói chuyện với hai đứa một tí. Về... về chúng ta. Về chuyện của ba chúng ta, về mối quan hệ và cả về cách giải quyết nữa."

Taehyung nhìn chằm chằm anh trong vài giây, anh liếc mắt về phía Jungkook, người đang khẽ nhìn mình qua kẽ hở của vai Taehyung.

"Hyung, chúng em,... chúng em cũng đau, vì bị tổn thương..." Taehyung ngập ngừng, nghiêng về phía cửa, tay vươn tới kéo Seokjin vào hẳn trong phòng và bấm chốt cửa. "Em biết, chúng em biết anh sẽ chẳng muốn thử cùng với tụi em xây dựng mối quan hệ yêu đương, nhưng chúng em cảm thấy như chúng em giống như những con rối... của anh." Taehyung thở dài. "Anh cứ như vờn chúng em, anh đối xử tốt với chúng em làm cho chúng em ảo tưởng đôi chút, rồi sau đó anh rời bỏ chúng em mà không có một lí do-"

"Anh sẽ không... không rời bỏ hai đứa lần nào nữa. Anh hứa." Anh bước lên một chút. "Nhìn này. Anh vừa mới hiểu được nguyên nhân thực sự của mọi việc gần đây. Không phải là về bản thân anh. Anh biết em yêu anh, cả hai đứa yêu anh, anh không ngu ngốc tới nỗi không tin các em sau khi chính em đã nói rằng anh phải đối diện với chính bản thân mình. Anh chỉ là, chỉ là có một chút ngu ngốc thôi, chứ hoàn toàn không phải thằng ngốc. Anh ngu ngốc bởi vì tin rằng chúng ta không thể xây dựng mối quan hệ với sự có mặt của cả ba chúng ta. Anh ngu ngốc bởi vì đã không tin vào hai em hay cả bản thân mình. Và anh rất- rất xin lỗi."

"Anh chỉ sợ hãi thôi, hyung." Jungkook thở mạnh, đảo mắt. "Cả ba chúng ta đều thấy sợ hãi, giống như trong quyển sách hay bộ phim chết tiệt nào đó-"

"Anh xin lỗi!" Seokjin cắt ngang. "Anh không thể giúp- nó mới mẻ, nó khác biệt và nó làm anh sợ hãi. Anh quan tâm tới hai đứa rất nhiều và anh không muốn mọi thứ sụp đổ dưới chân mình chỉ vì anh đã phạm sai lầm hoặc anh đối xử tệ với hai đứa hoặc anh đứng giữa hai đứa hoặc anh-"

"Nó không phải là tất cả, hyung." Jungkook cắt ngang. "Đó chỉ mới nói về sự an toàn của anh thôi. Anh cứ mãi nói là anh tệ tới mức nào. Làm sao anh biết điều đó chứ? Làm sao anh biết không một ai trong hai đứa em cũng tệ hại? Làm sao anh biết một ai đó không tệ hại? Làm sao anh biết mọi thứ sẽ không trở nên tệ hại hơn nữa?"

"Anh đã nghĩ..." Seokjin chạm vào gáy mình, anh không muốn giọng của mình vỡ vụn vào ngay lúc này chút nào. Nhưng làm sao, làm sao để anh có thể giải thích cho Jungkook và Taehyung biết rằng anh không mong mối quan hệ của ba người sẽ trở nên như thế này? Anh phải làm sao chứ? "Anh đã nghĩ... hai đứa chỉ đang-..."

"Đang?" Cả hai người - Jungkook và Taehyung - nhắc lại.

"Chỉ đang chán. Kiểu như, hai em vẫn yêu đối phương nh- nhưng hai đứa còn quá trẻ, v-và hai đứa muốn thử yêu một người mới-..."

Im lặng. Không khí của sự chết chóc, Seokjin còn không đủ can đảm để ngước mặt lên. Anh không muốn nhìn thấy biểu hiện của hai đứa em nhà mình, không muốn nhìn thẳng vào hai đôi mắt kia - oh, đôi mắt của Jungkook và Taehyung luôn có một câu chuyện nào đó, niềm vui hay nỗi buồn đều thể hiện trong hai đôi mắt ấy. Lần này, nó là một sự thật, một sự giận dữ, một sự buồn bã, một-

"Được rồi, hyung." Taehyung thì thầm, và Seokjin nhìn lên. Taehyung đang khóc, ĐANG KHÓC???? Cậu không thể ngước mặt lên trên, không thể nhìn thẳng vào Seokjin được. Jungkook đứng sau Taehyung, khuôn mặt nó bị che khuất, nhưng điều chết tiệt là, Seokjin muốn nhìn thấy nó dữ dội. Thật là một thứ tra tấn khốn kiếp, thà rằng Jungkook và Taehyung cứ giận anh đi, nhìn hai đứa nó như thế này anh khổ sở biết bao nhiêu? Nhưng anh muốn thấy - muốn biết hai đứa nó đang cảm thấy như thế nào, để anh có thể giải quyết vấn đề gấp rút bây giờ.

"Anh vẫn sẽ ngủ ở đây, đúng chứ?" Taehyung thầm thì khi bình tĩnh được chút ít, cậu gằng giọng cho giọng mình không bị vỡ. Seokjin nuốt khan, anh không biết nên phản ứng như thế nào nữa. Taehyung nước mắt chảy dài từ khoé mắt, một tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng cậu, và anh không biết mình nên đáp lại những gì.

"Em sẽ không làm gì với anh nữa, sẽ không đâu." Taehyung thở dài. Cuối cùng cậu cũng đã ngước lên nhìn Seokjin, mắt chạm mắt. Và Seokjin ước anh chưa bao giờ nhìn lên, thậm chí anh ước sẽ không bao giờ nhìn thấy gương mặt ướt nhẹp do nước mắt của cậu. Taehyung thay đổi dáng đứng, từ đó anh có thể thấy Jungkook.

Nó đang khóc, một cách thầm lặng.

"Anh-"

"Đừng xin lỗi nữa, mọi chuyện ổn rồi, có lẽ..." Taehyung lướt mắt sang chỗ khác. "Chắc anh mệt rồi đúng không, hyung? Chúng em cũng mệt rồi."

"Được rồi." Seokjin thầm thì. "Anh sẽ ngủ ở phòng Jimin."

"Tuỳ anh." Taehyung nhún vai.

Anh gật đầu, tay mở cửa và bước lùi năm bước để hoàn toàn bước ra khỏi phòng. Taehyung trao cho anh nụ cười nhẹ (gần như là bố thí) và đóng sầm cánh cửa lại. Seokjin nghe thấy tiếng khoá cửa phòng và vai anh như muốn rớt xuống. Mọi chuyện qua rồi, đã qua rồi. Một chuỗi đăng đắng trong cổ họng, cay cay ngay khoé mắt, con tim như bị đâm thành trăm mảnh khiến anh phải bấu víu lấy tay mình để ngăn cản cơn nức nở.

Anh quay người xuống phòng khách và đi tới phòng Jimin. Anh không quan tâm lắm về việc thằng bé ngủ rồi - anh chỉ là đang rất cần ai đó, ai đó nghe anh tâm sự, ngay bây giờ.

Seokjin gõ cửa, lần một, lần hai, và khi chuẩn bị gỡ cửa lần ba, Yoongi là người mở cửa.

"Jin hyung?" Yoongi thì thầm, giọng thật khẽ, nhưng Seokjin thì không thể kìm nén tiếng nức nở của mình.

"Jin hyung." Yoongi lầm bầm, một tiếng thất vọng phát lên trong thâm tâm, nhưng sự lo lắng thì chiếm nhiều phần hơn. Rất nhanh chóng, một vòng tay bao bọc lấy anh, ôm lấy anh để anh nhẹ nhõm hơn - vòng tay của Jimin cũng nhanh chóng nhập bọn. Yoongi kéo anh vào hẳn trong phòng và đóng sầm cánh cửa lại một cách thô bạo, và Seokjin giao trái tim mình ra cho Yoongi và Jimin, để hai người làm dịu sự nhức nhối của nó - cái cách mà anh chưa bao giờ làm vậy trước đây dù có đau khổ như thế nào.

"Anh thật ngu ngốc." Seokjin lầm bầm, dùng mu bàn tay lau mắt mình. "Anh không thể tin được, sao anh có thể nói vậy với chúng được chứ? Chúng còn quá trẻ để bị đẩy qua lại trong vòng tròn mà anh tạo ra, với những điều tồi tệ. Anh là hyung, em biết mà. Anh không nên làm vậy với chúng."

"Anh chỉ là không chắc chắn thôi, hyung." Yoongi nói. "Taehyung và Jungkook đã từng làm gì để chứng minh tình yêu của chúng với anh chưa? Chúng đã nói điều đó với anh, chắc chắn rồi, nhưng thỉnh thoảng thì lời nói thôi vẫn chưa đủ. Anh có thể đúng khi nghĩ rằng chúng đang chán, chúng cần anh để giải toả. Nhưng thật sự, khi nói ra thì đây có thể là một sự xúc phạm đối với tình cảm của cả hai đứa - Taehyung và Jungkook. Chúng còn quá trẻ."

"Nhưng- nhưng anh là hyung, Yoongi. Chúng- chúng đã khóc." Seokjin nghẹn lại. "Khi anh nói với chúng như thế, cả hai đều khóc. Đó không phải giả bộ, Yoongi. Nỗi buồn của chúng không phải giả tạo."

"Đúng vậy." Yoongi lầm bầm, nhìn vào khoảng không vô định trong một, hai, ba giây. Jimin dành phần nói.

"Có lẽ anh nên nói với hai người họ về cảm nhận của anh, cảm xúc của chính anh." Jimin nói. "Nói cho hai người họ biết anh yêu họ, và anh cũng muốn cùng họ làm những thứ tốt đẹp hơn, cả lí do tại sao anh nghĩ họ đang chán chường và kéo anh lại. Có lẽ hai người họ sẽ cho anh thấy những gì họ chưa làm được, có lẽ cả hai người họ sẽ tha thứ cho anh lần này."

"Có lẽ..." Seokjin thầm thì, anh đứng thẳng. "Anh sẽ đi ngủ, được không? Anh mệt rồi."

"Ngủ ở đây." Yoongi nói, đứng dậy và lấy mền gối ném qua cho anh. "Em với Jimin không muốn rước thêm phiền phức của mấy thằng nhãi kia đâu."

"Okay." Anh nhún vai.


Thử nghĩ một ngày nào đó crush của các bạn nói các bạn thích nó là vì bạn đang chán thử xem, cảm giác nó thốn tới tột cùng đấy =)) Trans xong chap này mình thấy vui vcl ấy, nó rõ ràng biết làm saoooooooooooooo.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me